Triệu Tiệm An nghe thấy âm thanh, anh nhíu mày ngẩng đầu lên,đang chuẩn bị lên tiếng, liền thấy gương mặt nghiêm túc của Khương Mộc Ninh, anh vội vàng đứng dậy đón.
“Mộc Ninh, sao em lại đến đây?” không trách được việc anh cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả việc anh bảo cô đến phòng anh nghỉ trưa cô cũng từ chối, từ khi thực tập đến nay cô chưa từng đi lên tìm anh, mắc dù vẻ mặt cô có chút không bình thường, nhưng nhất thời Triệu Tiệm An cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi anh đưa tay ra bị Khương Mộc Ninh tức giận trợn tròn mắt đánh một cái, lúc này anh mới cảm thấy không bình thường, hơn nữa sự không bình thường này hình như nhằm vào anh.
“Làm sao thế? Là anh chọc em giận à?”Triệu Tiệm An nhíu mày, vẻ mặt dịu dàng nhìn Khương Mộc Ninh.
“Tại sao anh lại xóa tên em đi?” Cơn tức giận trong lòng Khương Mộc Ninh đang cháy rất mạnh, cô trừng mắt nhìn Triệu Tiệm An.
Triệu Tiệm An suy nghĩ khoảng một giây, cuối cùng anh cũng hiểu ý của Khương Mộc Ninh.
“Chẳng lẽ em muốn đi hay sao? Đi Nam đảo, ba tháng?”
“Em có muốn đi hay không là chuyện của em, anh lại tự ý quyết định trước, có phải anh nên hỏi ý kiến của em một chút hay không?” Khương Mộc Ninh vẫn không biết xấu hổ hỏi lại Triệu Tiệm An, cô chỉ cảm thấy cơn tức ngày càng lớn. “Anh chỉ là bạn trai em chứ không phải cha mẹ em. Cho dù là cha mẹ em cũng sẽ không có chuyện chưa hỏi đã trực tiếp quyết định thay em.”
“Anh không chỉ là bạn trai em, anh còn là tổng giám đốc của công ty, anh không đồng ý cho em tham gia vì anh cảm thấy em không thích hợp.” Bị Khương Mộc Ninh tức giận chất vấn, trong lòng Triệu Tiệm An cũng bốc hỏa, nhưng bị anh kìm nén lại, trên mặt
cũng không còn sự dịu dàng vừa rồi.
“Vậy tôi cũng không còn gì để nói, Triệu tổng.” Khương Mộc Ninh hít sâu một hơi, cô nói thật chậm hai chữ cuối cùng, sau đó nhanh chóng xoay người chạy khỏi phòng làm việc.
Bên trong phòng làm việc, Triệu Tiệm An chán nản xoa mặt, trong lòng có chút buồn bực.
Ngoài phòng làm việc, Thôi Hoa sững sờ nhìn Khương Mộc Ninh đỏ mắt cắn chặt môi chạy ra ngoài, anh cũng không biết trong tình huống như này anh đi vào có thích hợp không.
Khương Mộc Ninh chạy về bộ phận thiết kế, sự tức giận trong lòng chỉ còn lại oán trách, kinh ngạc, và chán nản.
Đây là lần đầu tiên cô và Triệu Tiệm An cãi nhau, cũng chỉ có mấy phút đối đầu không ai nhường ai, nhưng cũng không có sự giải thoát cho cô, ngược lại khiến cho cảm xúc của cô càng xuống thấp, loại cảm giác buồn bực như này thật ra rất khó chịu.
Nếu như, Triệu Tiệm An không phải bạn trai của cô, có phải cô càng có thêm lí lẽ bảo vệ quyền lợi của cô đúng không? Nhưng cũng có lẽ, lqd, cô bị xóa tên lại là một nguyên nhân khác, cô cũng không suy nghĩ kĩ đã chạy vào phòng làm việc của ông chủ, ngang ngược chỉ trích…… Cô cũng chỉ là một sinh viên thực tập nho nhỏ, lá gan nào để cô trực tiếp chất vấn tổng giám đốc vậy chứ?
Công tư không rõ ràng, có lợi có hại. Hôm nay cô cảm thấy tiền đồ chỉ còn một vùng tăm tối mà thôi.
Buổi trưa, Khương Mộc Ninh cũng không báo với Triệu Tiệm An mà cùng Dư An Dao về trường học. Dọc đường đi cô luôn nhíu mày nhìn quang cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng không thể bình tĩnh được.
Gay gắt quyết liệt là chuyện mà cô không làm được, nhưng những tranh chấp như vậy khiến tâm trạng của cô rất tồi tệ, nhớ đến vẻ mặt Triệu Tiệm An sáng nay, cô càng nhíu chặt lông mày.
Bây giờ tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, tức giận cũng phai đi, còn dư lại chỉ là đau lòng, cùng một chút hối hận. Quả nhiên, gây gổ chính là một chuyện hại người.
Cô cũng không hay sinh sự…….
Triệu Tiệm An cũng là lần đầu tiên gặp chuyện này, anh gọi cho Khương Mộc Ninh một cuộc điện thoại nhưng bị cô dứt khoát tắt máy, anh thờ dài nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó mới chán nản ngồi trên ghế.
Cửa bài tập của tình yêu này, anh mới vừa bước vào, quả nhiên, trong đó có rất nhiều kiến thức. Bây giờ gặp tình trạng bế tắc, rốt cuộc nên đánh vỡ như thế nào? Anh thật sự không hiểu việc dỗ bạn gái.
Mặc dù Triệu Tiệm An gọi điện đến bị cô tắt trong lúc tức giận, nhưng sau đó Triệu Tiệm An cũng không gọi điện lại, Khương Mộc Ninh cảm thấy rất đau lòng.
Trừ đau lòng cô cũng cảm thấy có chút uất ức. Cũng chỉ cãi nhau một lần mà Triệu Tiệm An định không để ý đến cô nữa rồi sao? Huống chi, là anh sai trước mà.
Một đêm, Khương Mộc Ninh luôn cắn môi, cứ chốc chốc lại nhìn về phía điện thoại, đến cuối cùng, cô nặng nề thở dài buồn ngủ.
Một đêm nay, nhất định ngủ không ngon. Hai người giống nhau đều đang giằng co trằn trọc, nhẹ nhàng thở dài trong đêm đen. Hôm sau, rời giường, Khương Mộc Ninh đứng trước gương trong phòng tắm nhẹ giọng thở dài, không hề ngoài ý muốn, dưới mắt cô có thêm hai quầng thâm.
Khương Mộc Ninh nhìn quầng thâm ở mắt cũng chỉ biết than thở, khốn khổ vì tình, đây là một kinh nghiệm thật mới mẻ.
Rửa mặt xong, Khương Mộc Ninh cầm điện thoại lên nhìn, ngoài những tin nhắn quảng cáo
thì trong hộp thư của cô không hề có tin nhắn khác, cô không từ bỏ ý định, mở nhật kí điện thoại nhưng rồi cũng buồn chán để điện thoại di động xuống, cô quay đầu nhìn bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, cô rũ vai xuống, rón rén đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm thứ bảy, đương nhiên là thời điểm sinh viên ngủ nướng, người bình thường luôn chăm chỉ như Dư An Dao cũng ngủ thẳng đến tám giờ sáng mới rời giường, một mình cô đáng thương, cả đêm lăn lộn không ngủ được, hoảng hốt mở mắt ra cũng đã qua sáu giờ sáng, chậm rãi giày vò, bây giờ cũng mới là bảy rưỡi, hay là đi ăn sáng trước đi, ít nhất bây giờ đi qua thì phòng ăn cũng vẫn còn vắng vẻ, không cần chen lấn với người khác.
Khương Mộc Ninh có chút mệt mỏi đi xuống tầng, cúi đầu, chậm chạp đi về phòng ăn, cô cũng không để ý bên ngoài cửa ra vào có một dáng người cao gầy đang đứng cạnh cây nhìn cô ra ngoài, anh đang do dự không biết có nên gọi cô hay không, do dự một chút, thì anh thấy cô làm như không thấy anh mà tiếp tục đi qua.
Triệu Tiệm An nhìn vẻ mặt buồn bã của Khương Mộc Ninh, mặc dù cô không nhìn anh làm anh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong lòng anh cũng hiểu, tối qua người khó chịu ngoài anh thì còn có cô, vừa nghĩ vậy, trong lòng anh cũng dễ chịu hơn nhiều.
“Mộc Ninh.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh càng đi càng xa, vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Triệu Tiệm An được thay thế bằng nụ cười bất đắc dĩ, anh lắc đầu gọi cô.
Đến khi Triệu Tiệm An gọi lại lần thứ hai Khương Mộc Ninh mới phản ứng lại, khóe môi tự động nhếch lên nhưng lại bị cô ép xuống, cũng không biết tại sao, nghe tiếng bước chân vững vàng ở phía sau ngày càng đến gần thì sự uất ức trong lòng cô cũng tiêu tán đi một chút, cô cố nén kích động muốn quay người lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hai bàn tay đang nắm chặt lại của cô bắt đầu đổ mồ hôi.
“Mộc Ninh………” Triệu Tiệm An nhanh chóng đi đến trước mặt Khương Mộc Ninh, anh thấy vẻ chu miệng cúi đầu giống như đang từ chối đến gần của cô thì trong lòng anh cũng cảm thấy chút chán nản, giọng nói cũng thấp hơn mấy phần, nhiều hơn một chút cảm giác chua xót: “Mộc Ninh, em đi ăn sáng đúng không? Chúng ta cùng đi nhé.”
Khương Mộc Ninh cũng không ngẩng đầu nhìn anh, nhưng nghe giọng nói trầm thấp của anh, nghĩ đến việc không biết anh đợi dưới tầng từ lúc nào, cô cũng có chút đau lòng, vì vậy sau mấy lần mím chặt môi, cô cũng gật gật đầu.
Triệu Tiệm An nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh, thấy cô gật đầu
cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Anh sợ nhất là khi Khương Mộc Ninh từ chối trong im lặng, sợ nhất là cô từ chối nói chuyện, không muốn nói gì cả.
“Đi thôi. Anh mời em đi ăn sáng, em muốn ăn gì?” Trên mặt Triệu Tiệm An hiện lên nụ cười, cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt của Khương Mộc Ninh, những ngón tay anh hơi giật giật, cuối cùng cũng chỉ nắm chặt tay lại, lúc này anh cũng không dám động tay động chân.
Khương Mộc Ninh bĩu môi, cô nghĩ: Trong phòng ăn cũng chỉ có những món đó thôi mà. Cô nghĩ vậy nên nhanh chóng bước về phía phòng ăn mà không thèm để ý đến Triệu Tiệm An.
Sáng sớm, gió còn mang theo cảm giác mát lạnh thổi qua khiến tâm trạng người ta thoái mái hơn nhiều, đi qua hàng cây cổ thụ lớn nhất trong trường học, Khương Mộc Ninh hít một hơi thật sâu, cô cảm nhận được không khí trong lành lấp đầy l*иg ngực, thổi đi rất nhiều tức giận trong lòng.
Thật ra khẩu vị của Khương Mộc Ninh rất cố chấp, những đồ ăn cô thích thì cô ăn mãi mà không chán, lqd, mặc dù cô học ba năm ở đại học Z, nhưng bữa sáng cô thích nhất vẫn là cháo trắng và bánh bao, cùng lắm thì có thêm một món đồ ăn phụ thôi, đôi khi là tương, cũng có lúc đổi thành chao. Trong lòng cô đang nghĩ, cô nên ăn nhiều một chút, dù sao cũng không thể tiêu hết tiền của đàn anh Triệu kia được, nhưng chọn đi chọn lại, cô cũng chỉ chọn được cháo trắng, thêm một phần bánh bao, và mấy món ăn khác.
“Quét thẻ đi chứ.” Khương Mộc Ninh bưng đĩa, tức giận lườm Triệu Tiệm An một cái.
Triệu Tiệm An lục lọi một lúc lâu trong túi, cuối cùng anh vẫn rút cái tay không ra, ngại ngùng nói: “Anh quên mang phiếu ăn mất rồi…..”
“…..” Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang xấu hổ của Triệu Tiệm An, cô hừ một tiếng, nặng nề đặt cái mâm trên tay cô lên tay Triệu Tiệm An, “Cầm.” Sau đó cô mới lấy phiếu ăn ra, quét một cái, tám đồng tám.
Hừ, nói gì mà mời khách chứ, kết quả là cô lấy thêm mấy món ăn nữa nhưng cuối cùng vẫn phải tự mình tính tiền. Sớm biết thế này thì cô đã không lấy nhiều như vậy, làm hại cô bị dì bán thức ăn cười híp mắt nhìn chằm chằm, cô cũng ngại không thể trả lại thức ăn được.
Triệu Tiệm An nhìn dáng vẻ tức giận của Khương Mộc Ninh, ngược lại anh lại có thể thở phào nhẹ nhõm, anh cười ha ha vài tiếng: “Mộc Ninh, anh cũng muốn cháo trắng và hai cái bánh bao.”
Động tác cất phiếu ăn của Khương Mộc Ninh hơi dừng lại, đối với hành động được voi đòi tiên của Triệu Tiệm An cô chỉ biết im lặng, nhưng cô vẫn tức giận để lại một phần cơm thập cẩm, quét thẻ, sau đó mới nhanh chóng nhận lấy đĩa của cô trong tay anh, rồi đi tìm một chỗ ngồi xuống.
Đến khi ngồi xuống, Khương Mộc Ninh coi chiếc bánh bao trắng nõn thành Triệu Tiệm An, mạnh mẽ cắn một miếng, nặng nề nhai thì Triệu Tiệm An cũng bưng đi, bước những bước chân trầm ổn đi đến.
Khương Mộc Ninh hơi nhìn anh một cái, sau đó lại hừ một tiếng về phía anh.
Nụ cười trên mặt Triệu Tiệm An càng rõ ràng hơn, anh để phần cơm thập cẩm xuống, sau đó mới ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Mộc Ninh, anh có lấy chà bông, anh nhớ em cũng thích ăn, ăn nhiều một chút.” Triệu Tiệm An nở nụ cười dịu dàng.
Trong miệng Khương Mộc Ninh đang ngậm một miếng cháo, nhất thời không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể lườm anh một cái.
Ân cần cái P! Đó là cô quét thẻ mà.
Mặc dù không nói chuyện, hai người chỉ yên lặng ăn sáng, nhưng không khí cũng thoải mái hơn một chút. Qua một đêm, hai người cũng bình tĩnh hơn, cả hai đều thấy hối hận, mặc dù chuyện hai người hối hận không giống nhau. Triệu Tiệm An cố gắng lấy lòng trong yên lặng, cuối cùng cũng coi như là bình yên vô sự hài hòa ăn xong bữa sáng.
Triệu Tiệm An ăn rất nhanh, anh yên lặng ngồi chờ Khương Mộc Ninh ăn xong, cô vừa ăn xong anh vội vàng đưa giấy qua, thấy cô không nói gì nhận lấy thì anh mới nở nụ cười đứng dậy thu dọn phần ăn của hai người, bưng đến nơi thu đĩa, anh quay lại thấy Khương Mộc Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ chơi điện thoại, nụ cười trên mặt anh cũng rõ hơn nhiều.
Đại trượng phu co được thì giãn được, vì dỗ dành bạn gái vui vẻ, cố ý lấy lòng cũng là cần thiết.