Ngày tháng đẫm máu rốt cuộc cũng trôi qua, đám người số khổ cũng được trở về với thân hình thân thương của mình.
Mấy người quân nhân cũng bắt đầu được sử dụng. Minh Thiên đều bắt họ dùng tâm ma mà thệ, cậu không phải không muốn tin tưởng họ.
Mà là, cậu không muốn đánh cược, cậu ghét nhất ôm khư khư mối nguy hiểm bên mình, cũng hận nhất là kẻ phản bội.
Chủ trương của cậu là diệt cỏ phải diệt tận gốc. Không nên tha tha càng lâu càng bất lợi với bản thân mình.
Nên nếu muốn thu nhận người vậy cậu cần người trung thành tuyệt đối. Lúc đầu đám quân nhân rất bất ngờ, sau đó là cực kì kích động.
Giống như phản ứng của nhóm Hoắc Vũ vậy, hoàn toàn không hề bất mãn với yêu cầu của cậu mà là hoan hỉ.
Một đám ánh mắt như lang như sói mà thề lập tức. Cứ như không nhanh cậu sẽ đổi ý vậy. Có đôi khi cậu thật không hiểu trong não của mấy tên phàm nhân này có gì trong đó nữa.
Cậu bỗng cảm thấy bất an, cậu không phải đang tiếp tay cho quân khủng bố đó chứ....
Hơi bị lo à!! =A= Bộ không có ai bình thường được một chút sao. Sao cậu cứ có cảm giác cả thế giới đều là bệnh thần kinh chỉ có cậu là người bình thường thế này.
Dù sao trước kia cậu cho họ dùng đan dược làm họ biến thành nữ nhân, họ đã có nghi ngờ sẵn rồi.
Cứ tưởng cậu là một nhà sinh vật học thiên tài chứ ai ngờ lại khủng bố như vậy. Cư nhiên là tu chân giới trong truyền thuyết cơ đấy.
Quá ngầu, quá soái.... đi theo tiểu thiếu gia cùng lão đại quả là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời mà họ từng làm.
Sau khi cả đám moi hết tim gan phèo phổi mà thề như điên dại. Cậu cũng bất đắc dĩ mà giao công pháp ra. Tiếp tục quăng cho mấy người còn lại giảng dạy.
Còn mình trực tiếp chuồn qua một bên phơi nắng. Aizzzz, thiệt yên bình mà. Muốn ngủ vài trăm năm rồi thức quá.....
(Mị: người địa cầu chúng ta lực tiếp thu thật mạnh mẽ làm sao...!)
Nếu Thiên Hàn mà biết suy nghĩ lúc này của cậu thế nào cũng nổi điên lên cho mà xem. Minh Thiên vui vẻ tưởng tượng, cậu nằm chèm bẹp trên một tảng đá to, chân phải gác lên chân trái.
Đùi rung rung, lắc lắc rất hứng thú. Miệng cậu ngậm một cây kẹo, nhóc Tinh Vũ đang ở kế bên nhìn cây kẹo đến chảy nước miếng.
Nhóc hiện tại đã mất vị giác không ăn uống gì được cả. Nhóc cũng thử ăn rồi, hoàn toàn chả có vị gì cả, nhạt như nước ốc. QAQ
Nên bây giờ chỉ có thể thòm thèm nhìn sư phụ biếи ŧɦái nhà mình ăn mà thôi.
Ninh Đàm cùng nhóm huynh đệ mình cực kỳ ham học hỏi mà nghe nhóm Trí Thăng truyền bá thông tin sản phẩm à nhầm tri thức trong công pháp.
Vì vậy một chuyến hành trình vốn thong thả nay càng thêm thong thả. Gần ba mươi người nhóm Ninh Đàm đều được Minh Thiên tặng cho không gian tùy thân.
Cả đám vui sướиɠ như lên cơn dại, làm cậu sợ hết hồn phải trốn sau lưng Thiên Hàn. Anh cũng rất giật mình, rốt cuộc tiểu Thiên nhà anh có bao nhiêu không gian giới chỉ vậy.
Không phải loại không gian này cực kì hiếm có sao. Sao trong mắt cậu cứ như cỏ mọc khắp nơi vậy.
Nhóm người Lâm Thời cũng không nhịn được mà thoáng trừu khóe miệng. Nói cho liền cho một đống như vậy, tiểu thiếu gia quả là thổ hào mà.
Rốt cuộc lão đại moi được tiểu thiếu gia ở đâu ra vậy. Chỉ bọn họ moi moi với, họ cũng muốn đổi đời. >◇