Võ Tắc Thiên

Chương 20: Cầu Thân

Thái tử Lý Hiền đã không thể nhịn được nữa. Thất đệ quá kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hôm qua còn tuyên bố ngày khác sẽ hướng mẫu hậu xin Uyển Nhi.! Thái tử làm sao còn ngủ được. Hắn đã ở Cam Lộ Điện đợi mẫu hậu hai canh giờ rồi. mẫu hậu còn chưa hạ triều.

Hôm nay nhất định phải xin mẫu hậu đem Uyển Nhi ban cho hắn!

"Hiền nhi ? Sao sáng sớm đã đến tìm ta ?" Võ Chiếu hạ triều liền nghe nói Thái tử đã ở Cam Lộ Điện chờ mình đến hai canh giờ.

"Mẫu hậu, Hiền nhi đến thỉnh an mẫu hậu." Thái tử Lý Hiền liền khom người thỉnh an.

"Vừa mới nghe con đến lâu rồi ? hôm nay lâm triều chính vụ bề bộn. làm phiền con đợi lâu" Võ Chiếu khẽ xoa huyệt thái dương, rất là mệt mỏi.

"Nhi thần biết mẫu hậu vất vả, lại không biết mệt nhọc như vậy"

"Thôi, có chuyện gì muốn nói cứ nói, không có việc gì con sẽ không đến tìm ta" Võ Chiếu sớm nhìn thấy ánh mắt Lý Hiền lướt trên người Uyển Nhi, trong lòng có chút mất hứng.

"Uyển Nhi đi pha trà cho Thái tử" Thượng Quan Uyển Nhi đi rồi, tựa hồ đem cả tâm của Lý Hiền đi theo.

Võ Chiếu áp chế bất mãn trong lòng. Ai bảo Uyển Nhi lại làm cho người yêu thích đến.

"Hiền nhi nhìn đủ chưa ? Nếu chưa ta liền kêu nàng quay lại?"

"Nhi thần không có ý đó." Lý Hiền bối rối phủ nhận, hắn càng ngày càng thích Uyển Nhi rồi. Uyển Nhi trưởng thành càng lúc càng đẹp

"Hiền nhi, tuổi còn trẻ không nên tham luyến sắc đẹp" Võ Chiếu hảo tâm nhắc nhở.

"Mẫu hậu yêu thích Uyển Nhi sao ? Lý Hiền cố lấy dũng khí nói.

"Thích chứ, không thích làm sao đem nàng giữ ở bên người " Võ Chiếu biết rõ là việc gì, trong lòng không khỏi phiền táo.

Uyển Nhi, Uyển Nhi tất cả đều là Uyển Nhi! mấy hài tử của nàng không thể đề cập đến người khác sao! Biết rõ Uyển Nhi là người của nàng, liền không thể để một người bên cạnh giúp đỡ nàng sao !

""Nhi thần cũng thích Uyển Nhi." Lý Hiền cân nhắc từng câu từng chữ, sợ làm cho mẫu hậu mất hứng, giận lây sang mình.

"Con sớm đến đây là muốn nói chuyện này sao? Con không nói ta cũng biết" Võ Chiếu hiện tại có chút bực dọc chính bản thân, tại sao không phải là đế vương, nếu là đế vương liền phong Uyển Nhi làm phi, không ai nhìn trộm nàng, mơ ước nàng.

"Không phải, nhi thần..." Lý Hiền nghẹn ngào do dự, Võ Chiếu chỉ chờ hắn nói hết câu

"Mẫu hậu, nhi thần thích Uyển Nhi, nhi thần chỉ thích một người là Uyển Nhi, Mẫu hậu thích Uyển Nhi như vậy, vì sao không thể đem Uyển Nhi ban cho nhi thần ? Nhi thần tuyệt đối sẽ không ủy khuất Uyển Nhi, nhi thần sẽ cho Uyển Nhi làm Thái tử phi, chờ sau khi nhi thần lên ngôi, nàng sẽ là hoàng hậu dưới một người mà trên vạn người."

Thái tử Lý Hiền vẫn là từng bước từng bước nói ra nguyện vọng của mình. Nếu mình không nói, mẫu hậu đem Uyển Nhi ban cho Thất đệ, hắn sẽ hối hận đến chết, Thân là Thái tử, chẳng lẽ ngay cả muốn một nữ nhân lại khó khăn đến thế sao ? Còn là một nữ giai nhân được mọi người tán thưởng là tài nữ.

"Không được." Võ Chiếu ném quyển tấu chương, nàng đã muốn sinh khí, chính là đứa con không hiểu chuyện này còn đến phiền nàng. Nàng biết bởi vì Hiền Nhi nhắc đến chính là Uyển Nhi cho nên nàng mới sinh khí, nếu là nữ nhân khác còn có thể, duy chỉ có Uyển Nhi là không được ! Đến hiện tại, nàng cũng không biết rốt cuộc sinh khí Hiền Nhi hay sinh khí chính bản thân mình ! Chính mình cư nhiên lại vì Uyển Nhi mà cùng con trai ghen tuông, chuyện này mà truyền đi nàng sẽ không thể ngẩng đầu lên được.

"Mẫu hậu, nhi thần chỉ muốn là Uyển Nhi, vì cái gì không được !" Lý Hiền lần đầu tiên chống đối Võ Chiếu, cũng chỉ vì Thượng Quan Uyển Nhi, có thể thấy Thượng Quan Uyển Nhi ở trong lòng hắn rất mị lực. Võ Chiếu không nghĩ rằng đứa con trai này lại quá phận như thế.

" Con muốn Uyển Nhi hay ngôi vị hoàng đế ?" Võ Chiếu rốt cuộc giương mắt nhìn xem đứa con trai này." Chờ con nghĩ kỹ đến tìm ta trả lời, nhớ kỹ phải suy nghĩ thật sâu xa"

Uyển Nhi, nếu có một người cam nguyện vì nàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, để được ở bên cạnh nàng cả đời, nàng có bằng lòng không ?

"Mẫu hậu!" Lý Hiền còn chưa nói đủ, hắn muốn nói cho ra hết ấm ức trong lòng, hắn không rõ vì cái gì mẫu hậu lại tức giận như vậy !

"Ngươi trở về cho ta, cút !" Võ Chiếu ném mấy quyển tấu chương, nàng hiện tại tâm tình cáu kỉnh vô cùng.

Uyển Nhi Uyển Nhi vì cái gì tất cả những người ở bên cạnh ta đều bị nàng làm cho mê muội, nàng rốt cuộc đã niệm thần chú gì vào bọn họ? mà ngay cả ta hiện tại đều do nàng mà ghen tị.

Thượng Quan Uyển Nhi đυ.ng phải vẻ mặt ủy khất của Thái tử Lý Hiền, không biết hắn đã bị Thiên Hậu giáo huấn gì rồi, muốn an ủi vài câu, ai ngờ Thái tử nắm chặt lấy ống tay áo của nàng muốn nói cái gì đó lại không nói liền bỏ đi.

Thượng Quan Uyển Nhi như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Thái tử dần xa, sửa sang lại y phục, đẩy cửa bước vào, nhặt lên mấy quyển tấu chương rơi trên đất, đặt lại cẩn thận lên trung án.

"Thiên Hậu?" Võ Chiếu không cần nhìn người kia liền biết đó là Thượng Quan Uyển Nhi vừa đến, chỉ có Thượng Quan Uyển Nhi mới có thể làm nàng an tâm như vậy, vui sướиɠ lan tràn khắp đáy lòng.

"Uyển Nhi" Võ Chiếu bắt lấy vuốt ve mu bàn tay nàng, giữ lại những ngón tay dài nhỏ non mềm. Võ Chiếu không muốn buông ra. Võ Chiếu theo bản năng lại nghĩ đến người khác giữ lấy đôi tay này của Uyển Nhi , nàng sẽ có cảm tưởng thế nào ?"

"Thái tử lại làm Thiên Hậu mất hứng sao ?" Thượng Quan Uyển Nhi vẫn là công tư phân minh, chỉ an phận thủ thường để Thiên Hậu nắm tay của nàng, chính là trong mắt có chút ẩn tình, làm sao mà đôi mắt kia trước cả triều bá quan văn võ nghiêm trang bất cẩu ngôn tiếu là của Thượng Quan Uyển Nhi được , nàng rõ ràng phải dụ dỗ Thiên Hậu.

"Uyển Nhi thấy Thái tử thế nào ? Võ Chiếu nhắm mắt lại, không nhìn Thượng Quan Uyển Nhi để tránh ảnh hưởng đến sự phán đoán.

"Thái tử nhất biểu nhân tài,cần mẫn mà hiếu học, tôn sự trọng đạo, không hề có kiểu tính tình thái tử"Thượng Quan Uyển Nhi chi tiết nói.

Võ Chiếu trong lòng không chút tư vị:" Uyển Nhi, thích thái tử sao ?

Cái này là làm khó Thượng Quan Uyển Nhi rồi, Thiên Hậu cố tình nắm chặt tay nàng không buông, chờ đáp án của nàng.

"Uyển Nhi chỉ thích một người là Thiên Hậu. Thiên Hậu muốn hỏi thích là ý gì?"

"Nàng cũng không ghét thái tử" Thiên Hậu sâu kín nói, không ghét không có nghĩa là không thích.

"Không ghét" không ghét nhưng là không thích.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác được ánh mắt Thiên Hậu nhìn nàng có thay đổi, tựa hồ có chút không giống như lúc trước, có vẻ như nàng đã làm sai cái gì,. Mấy ngày nay rõ ràng nàng an phận thủ thường, tận trung ở cương vị công tác, ngay cả chổ Nghĩa Dương cũng ít đi. Thái Bình gần đây cũng làm trò, không phải là....

"Uyển Nhi, ta không thích nàng ở trước mặt ta còn muốn người khác" Võ Chiếu hơi dùng lực, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức ngã vào lòng Võ Chiếu.

"Uyển Nhi không có " Thượng Quan Uyển Nhi chớp mắt, ngã vào lòng Thiên Hậu. Trong lòng vạn ngôn.

"Thật không có ? Võ Chiếu nâng cằm Thượng Quan Uyển Nhi. càng ngày càng đến gần ánh mắt nàng. ở trong đôi mắt kia rõ ràng toàn bộ chỉ có bóng dáng của nàng." Uyển Nhi nói không có, ta liền tin tưởng"

"Uyển Nhi..." Thiên Hậu lần đầu tiên chủ động hôn lên môi Thượng Quan Uyển Nhi, Miệng lưỡi Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên bị tấn công không còn chút sức lực, toàn thân đều xụi lơ ở trong lòng ngực Thiên Hậu.

"Thiên Hậu ...vì sao..." Thượng Quan Uyển Nhi hơi hơi ngọ ngạy, bị hôn môi càng phát ra tiêm diễm, Võ Chiếu càng nhìn càng thích. làm sao còn chừa lại một khe hở.

"Ta thích môi Uyển Nhi, nghĩ muốn nếm thử một chút hương vị của Uyển Nhi, quả nhiên vị rất ngon" Võ Chiếu thấy Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ , lại quay sang chổ khác. miệng lưỡi của Uyển Nhi vị ngon nhất. Tiến vào trong miệng nàng hương vị ngọt ngào, lập tức ôn hương nhuyễn ngọc của nàng mất đi, trái lại bị Uyển Nhi câu dẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ

"Ta thích môi của Uyển Nhi. Thích Uyển Nhi, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào Uyển Nhi của ta. "Võ Chiếu ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi bá đạo nói. hơi thở cực nóng phả vào cổ Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc cảm thấy ở Thiên Hậu có một chút nhu yếu. Thiên Hậu không phải là không có cảm giác. nếu không vì sao nàng lại chủ động như vậy.

Thượng Quan Uyển Nhi không biết rốt cuộc Thái tử nói gì với Thiên Hậu. Nếu Thái tử đến gặp một lần có thể làm Thiên Hậu chủ động một lần, nàng thật hy vọng thái tử đến nhiều lần nữa.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng muốn biết gần đây Thái Bình cùng Nghĩa Dương thế nào. ai bảo Thiên Hậu lại cần nàng như vậy. Thượng Quan Uyển Nhi cũng không còn chú tâm đến Nghĩa Dương. Có phải điều đó nói lên Thiên Hậu càng ngày càng cần nàng rồi. Đây là một chuyện tốt.

oOo

Bị Thượng Quan Uyển Nhi nhớ đến, Nghĩa Dương gần đây đúng là thường gặp Thái Bình, ai bảo Thái Bình thích xem thư ở chổ Nghĩa Dương.Tựa hồ Tử Yên các đúng là có cái gì hấp dẫn. Thái Bình quen đến Cam Lộ Điện , mỗi lần đến thấy Thượng Quan Uyển Nhi thì lòng sinh khí, sẽ nhớ đến mẫu hậu cùng Thượng Quan Uyển Nhi ở trên sư tử thông ôm hôn. Mỗi lần nhìn thấy mẫu hậu nàng lại sẽ nhớ đến mẫu hậu gợi cảm trêu chọc gặm cắn Thượng Quan Uyển Nhi. một màn kia thật sự là có lực rung động.

Thái Bình không thể không nghĩ đến, cho nên mắt không thấy tâm lại yên lặng, liền càng ít đi Cam Lộ Điện, Mẫu hậu tựa hồ cũng không có tâm tư quan tâm mình đi đâu.

Chính là nàng không rõ vì cái gì hai nữ nhi của Tiêu Thục Phi, Tuyên Thành cùng Nghĩa Dương lại đãi ngộ nàng khác biệt lớn như vậy. Một người lãnh nhược băng sơn, giáp thương đái bổng, rõ ràng là không muốn thấy nàng, một bộ dạng thâm cừu đại hận. Người kia Nghĩa Dương lại hoàn toàn không đoán biết được tâm tư.

Chính là Thái Bình vẫn muốn đến thăm Nghĩa Dương. Chỉ cần là Nghĩa Dương ở nơi đó thiếu thốn gì, nàng toàn bộ cũng có thể cấp được cho nàng. Coi như là thay phụ hoàng cùng mẫu hậu đền bù cho các nàng chút thua thiệt vậy.

"Thái Bình công chúa lại đến nữa, thật không hiểu Tử Yên các có cái gì đáng giá để Đại Đường công chúa năm lần bảy lượt đến" Tuyên Thành làm như sáng sớm liền biết Thái Bình sẽ đến đã ngồi chờ nàng.

Thái Bình không biết nói gì cho phải, cũng may Nghĩa Dương đi ra giải vây cho nàng.

"Tuyên Thành sao muội lại đối với khách nói như vậy ? Thái Bình còn lo lắng gì nữa, bên ngoài lạnh lắm, vào đây cho ấm áp"

Tuyên Thành thấy Nghĩa Dương vô cùng thân thiết lôi kéo tay Thái Bình, giữ trong lòng bàn tay ấm áp, ôn nhu như vậy, tỷ tỷ cho đến bây giờ cũng chỉ đối với một mình mình, nàng cướp đoạt hết thảy mọi thứ của các nàng, vì cái gì ngay cả tỷ tỷ duy nhất của nàng cũng không buông tha !

Nàng không biết trong lòng tỷ tỳ muốn làm gì, có phải là vì mẫu thân mà báo thù. Bản thân nàng không nhớ rõ mẫu thân cùng phụ hoàng. Ở Dịch Đình Cung nhiều năm như vậy, sớm đã phai nhạt hình dáng của bọn họ. Nàng chỉ dựa vào tỷ tỷ duy nhất, là người thân duy nhất. Chính là tỷ tỷ tựa hồ không nghĩ như vậy ! tỷ tỷ nghĩ đem tất cả tốt nhất dành cho nàng, lại không biết nàng chỉ cứ như vậy ở với tỷ tỷ cả đời không bị quấy rầy tư thủ cả đời. Hiện giờ sợ là không thể.