"Không có việc gì đi!?" Thẩm Nhất không xác định hỏi, đại ca nhìn qua thật là xa lạ!
"Không có việc gì! Ta không sao, chỉ là có chút đứng không vững! Bạch thúc, ngài bận rộn cứ đi trước! Ta ở đây canh chừng." Thẩm Lãng dừng lại, buông tay đỡ y ra.
Thẩm Nhất lo lắng nhìn y, là bị dọa đi! Là bị tình huống bất ngờ làm cho sợ tới mức chân đứng không vững đi! Chưa bao giờ thấy đại ca đối với tình cảm như vậy!
Thiết huyết ca ca này, từ nhỏ chính là ở bên ngoài kiên cường, mặc kệ phát sinh chuyện gì, y đều có thể bình tĩnh chống đỡ, nhưng mà hôm nay y bởi vì người yêu bệnh tình đột phát làm cho sợ tới run chân...
"Vậy chúng ta đi trước, bảo người nhà tới thay phiên nhau chăm sóc đi! Bằng không ngươi như vậy cũng chịu không nổi! Xem ra bệnh tình này một hai ngày là không thể khỏi được!" Bạch Vân Sơn nhìn nam nhân cao lớn này, đột nhiên hiểu được vì sao Đường Mộ nguyện ý cùng y kết một cuộc hôn nhân hoang đường như vậy! Nam nhân này tình cảm nội liễm, lại khắc sâu tận đáy lòng!
[Bạch viện trưởng, nam nhân này tình cảm khắc cốt là rõ ràng, nhưng nam nhân này tình cảm nội liễm vấn đề này còn chờ thương nghị! Cảm tình của y nếu như nội liễm mà nói, thì có thể trong một ngày hai ngày tùy thời đem câu ta yêu ngươi nói ra miệng?]
"Ân, ta đã biết, cám ơn Bạch thúc."
Bạch Vân Sơn không nói thêm gì nữa, lập tức rời phòng bệnh, vội vã đi mời họp nghiên cứu thảo luận!
Bác sĩ hộ sĩ lục tục rời phòng bệnh, Thẩm Lãng chống tường, nhất thời không dời chân bước tới gần được, ánh mắt không rời nhìn người nằm trên giường, có lẽ là hắn đeo mặt nạ dưỡng khí, có lẽ là chưa quen hắn bị thương cắt tóc, có lẽ là hắn nhắm mắt nằm trên giường tư thế không đúng, dù sao chính là cảm thấy người này đột nhiên xa lạ như thế lại quen thuộc như dung nhập cốt nhục vậy. Tâm vô cớ tới từng hồi từng hồi đau đớn... Hắn... thiếu chút nữa thì mất đi...
Lúc hai người kia vừa mới đến giúp đỡ cấp cứu, y rõ ràng nghe thấy Bạch Vân Sơn nói cơn sốc, ngừng thở một phút...
Thẩm Nhất lo lắng nhìn Thẩm Lãng, lại không dám mở miệng, cũng chỉ có yên lặng đứng một bên.
Khanh Phi Dương cũng bị trận thế này dọa đến, người này bị thương nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng! Cô đứng cạnh cửa, xa xa nhìn người nằm trên giường, mặt nạ dưỡng khí che hết phần lớn khuôn mặt hắn, nhìn một vòng không phải là quá rõ ràng, trên mặt còn có vết thương, ngày đó ở khách sạn cô chỉ liếc nhìn qua hắn một cái, không ấn tượng mấy, nhưng cô nhớ rõ đó là một nam nhân rất được. Nhưng hiện tại hắn nằm ở đây nói không nên lời suy nhược, nhìn thấy có chút kinh tâm!
Đây là người yêu Thẩm Lãng yêu điên cuồng, liều lĩnh, không để ý ngôn luận, bất chấp thân phận giới tính, kiên quyết yêu nam nhân.
Qua một hồi, Thẩm Lãng mới tích tụ sức lực đi đến bên giường bệnh: "Tiểu tổ tông, ngươi đang ngủ sao?" Y nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn, ngồi bên giường nhìn Đường Mộ mê man, nhìn nhìn thứ gì đó trong mắt áp chế đã lâu liền khống chế không được rơi xuống.
Tình thâm ở trên trán hắn, run run rẩy rẩy ấn lên một nụ hôn, thứ gì đó rơi xuống cứ như vậy nhẹ nhàng rơi trên sóng mũi của Đường Mộ, Thẩm Lãng không có chú ý tới Đường Mộ rúng động cực nhẹ!
"Ngươi có biết hay không, ta thiếu chút nữa đã bị ngươi dọa đứng tim rồi!? Tổ tông a, ta chính là quân quan cấp 1 quốc gia a, rường cột quốc gia, ngươi nói nếu ngươi hù chết ta, ngươi làm thế nào giao cho quốc gia a? Ba mẹ ta còn dựa vài ta dưỡng lão đưa tiễn lúc lâm chung, ngươi muốn đem ta giao đi bây giờ, bọn họ phỏng chừng muốn bóp chết ngươi tính sổ!" Trong giọng nói Thẩm Lãng hàm chứa run rẩy, nhè nhẹ vang lên trong phòng bệnh!
Thẩm Nhất vừa thấy cảm thấy tâm của mình cũng muốn thắt chặt! Nhìn đại ca run run rẩy rẩy hôn, cô cảm thấy tâm của mình cũng đau đến xuất huyết! Đại ca kiên cường như cột cờ quốc gia này cũng có một mặt kinh hoảng như vậy...
Khanh Phi Dương che miệng, nhìn nam nhân cô tâm tâm niệm niệm mười sáu năm hôn người khác, loại cảm giác này nói không nên lời cay đắng hay là bi thương, nhưng là lần đầu tiên cô cảm thấy hai người kia chết tiệt hòa hợp!
Rõ ràng cảm tình như vậy là không bình thường, rõ ràng cảm tình như vậy khiến cho người ta khinh bỉ, nhưng vì cái gì hai nam nhân cùng một chỗ chính là móc không ra chút xíu khuyết điểm nào! Thậm chí cảm thấy hai người này cùng một chỗ là lẽ đương nhiên, không có bất kì đột ngột, nhìn không ra xíu xiu khuyết điểm nào?
"Ngươi giờ hết hy vọng rồi đi? Trong lòng trong mắt đại ca tất cả đều chỉ có hắn, y cả đời này sẽ không nói chuyện tình cảm lần thứ hai..." Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Nhất vang lên bên tai Khanh Phi Dương.
"...Ta nhìn thấy." Khanh Phi Dương cười khổ, cô thấy được! Chân chân thiết thiết thấy được!
"Hết hy vọng đi! Tội gì thế?"
"Hết hy vọng a..." Tâm của cô nhìn đến một màn kia như vậy cũng đã không thể khiêu động! Là thật tâm đã chết, không phải hết hy vọng! Tâm của cô cả đời này đều trao cho nam nhân có đến chết cũng không yêu cô, không thu về được, tìm không được nơi gửi gắm chỉ có một con đường chết, nhưng mà cho dù là chết tâm, nam nhân này cũng sẽ không bố thí cho một chút xíu thương hại đi! Bởi vì trong mắt y rốt cuộc dung không được bất kỳ một người!
"Đã chết!"
"Ngươi sẽ tìm được tình yêu thuộc về ngươi, tình cảm cố chấp sẽ không có kết quả." Nhìn nữ nhân này không chút do dự nói đã chết, Thẩm Nhất phát hiện mi gian của cô toàn là quyết tuyệt!
"Mặc kệ ngươi dùng phương thức gì, y cũng sẽ không mềm lòng, đừng làm chuyện ngốc nghếch."
"Sẽ không, làm việc ngốc nghếch gì đâu? Ta vì y đã muốn thương tích đầy mình, lại làm chuyện điên rồ thì có ích gì chứ? Ta chính là chết ngay trước mặt y, y cũng sẽ không nhíu mày một chút, cần gì chứ? Tôn nghiêm cuối cùng cũng không nhìn, ta còn chuyện ngốc nghếch gì có thể làm?" Khanh Phi Dương đùa cợt cười, cười đến si ngốc, mười mấy năm chính mình si mê không tỉnh.
Thẩm Nhất nhìn cô không biết nên nói cái gì, người này cô quen biết mười mấy năm trước, lúc ấy cô bội phục dũng khí cô ta dán theo đuổi ca ca, sau đó thì cảm thấy cô ta rất phiền, bởi vì ca ca mỗi lần thấy cô ta giống như là thấy thứ gì chán ghét không thôi, bây giờ thấy, đột nhiên cảm thấy cô ta thực đáng thương, đem toàn bộ tình cảm của mình đều trao cho một nam nhân vĩnh viễn không yêu mình, còn vì thế mất đi thanh xuân của mình, tội gì chứ? Cảm tình không thể cưỡng cầu, không phải là mỗi người cưỡng cầu tình cảm đều có thể nhận được đáp trả, nhưng vì cái gì dù vậy có người đến chết cũng không buông chịu tay chứ?
"Ta có thể biết trong bọn họ ai là người chủ động không?" Khanh Phi Dương đột nhiên hỏi một vấn đề cực kỳ xa.
"Đại ca ta, tận lực truy không buông, ngay cả kết hôn cũng là đại ca ta bức bách."
"Ha ha, thực sự là đãi ngộ khác biệt a!" Cô móc tim móc gan yêu như vậy, y không hiếm lạ, chính mình lại chủ động đi yêu một người khác! Theo đuổi dụ dỗ, nguyên lai y cũng có một mặt như thế a, đáng tiếc người y yêu không phải mình!
"Đây là lần đầu tiên ta thấy đại ca để tâm đến một người như vậy, cả nhà chúng ta đều biết đại ca đã cắm rễ rồi, nhưng chúng ta đều biết y nhất định có thể đạt được hạnh phúc." Toàn gia Thẫm gia tán thành, không có một người phản đối chính là biết y nhất định sẽ hạnh phúc, mặc kệ không hỏi người kia là nam hay là nữ, gia thế bối cảnh, duy trì đến cùng!
"Cho nên cả nhà các ngươi đều tán thành bọn họ cùng một chỗ phải không? Ta chưa từng biết gia đình nào như các ngươi còn có thể thừa nhận cảm tình như vậy! Ha ha, thật sự, ta lúc mới vừa biết được, nghĩ là Thẩm Lãng như vậy nhất định sẽ không nhận được người nhà chúc phúc, ta thậm chí nghĩ, người nhà các ngươi nhất định sẽ chia rẽ bọn hắn, nhưng ta thật sự không nghĩ rằng bọn hắn cư nhiên được cả nhà đồng thừa nhận cho kết hôn." Cô vừa mới đầu vẫn cho là Thẩm gia không biết chuyện này, cho là Thẩm Lãng gạt Thẩm gia tự mình tìm người cùng chung sống, nhưng ngay ngày hôm qua, cô mới biết được mỗi người Thẩm gia đều biết sự tồn tại của Đường Mộ, thậm chí biết mọi người Thẩm gia đều duy trì bọn hắn cùng một chỗ, ngay cả kết hôn cũng là hai bên gia đình chuẩn bị! Đây là một sự kiện thần kỳ biết bao a?! Thẩm gia một gia đình như vậy cư nhiên có thể thản nhiên thừa nhận đứa nhỏ kiêu ngạo nhất trong nhà kết hôn chung sống với một nam nhân, thậm chí không có nửa câu trách móc nặng nề, còn vô cùng cao hứng chúc phúc!
"Ngươi có thể không biết, đại ca và đại tẩu kết hôn là..."
"Đợi đã!? Ngươi gọi hắn là gì?!" Khanh Phi Dương nhìn Thẩm Nhất, biểu tình kia kinh ngạc nói không nên lời quái dị!
"Đại tẩu a, có vấn đề gì sao?" Thẩm Nhất cười cười, rất kỳ quái sao? Cả nhà họ đều kêu đại tẩu! Chỉ là không thể kêu ngay trước mặt hắn, hắn sẽ sinh khí, sau đó đại ca sẽ gặp họa!
"Ngươi cư nhiên gọi hắn là đại tẩu?!"
"Rất kỳ quái sao? Hắn vốn là đại tẩu của chúng ta, chỉ là hắn không thích ngay trước mặt hắn gọi như vậy mà thôi!"
Khanh Phi Dương không biết nên nói như thế nào, đây có phải quá mức rồi hay không?!
Gọi một nam nhân là đại tẩu?! Có phải hơi thái quá hay không?
"Đại ca ngươi và hắn kết hôn là cái gì?" Khanh Phi Dương lắc đầu, không muốn tiếp tục vấn đề này!
"Là nãi nãi bức, hắn không muốn kết hôn, là bà nội tra ra bệnh ung thư thời kỳ cuối lúc buộc hắn và đại ca kết hôn, khi đó hắn thực buồn rầu, nhưng mà đại ca thắng, bọn hắn kết hôn."
"Phải không? Ta nghĩ nam nhân như đại ca ngươi phải là người khác truy cầu mới tiến tới lễ đường!" Nguyên lai y cũng sẽ chủ động như vậy a!
***Hết chương 131***