Phu Nhân! Thiếu Tướng Thỉnh Ngài Về Nhà

Chương 129: Ái nhân là hắn tình nhân cũng là hắn

Đường Mộ há mồm muốn nói, nhưng không biết vì sao, một chữ hắn nói cũng không nên lời!

"Đây là lời nãi nãi nói! Tiểu Mộ a ngươi có thể không biết, lúc trẻ, thời điểm ta và nãi nãi ngươi kết hôn, bởi vì nhiều nguyên nhân, ta thiếu chút nữa đã buông tha bà ấy, nhưng bà ấy lại nói y như lời Thẩm Lãng đã nói vậy: muốn ly hôn, trừ phi chờ ta chết mới thôi! Thật sự không lừa ngươi, giống nhau như đúc! Bà ấy theo ta ăn khổ ngươi không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng bà ấy vẫn kiên trì không buông, chúng ta lúc đó không thể so với bây giờ, cái gì cũng không thiếu, các ngươi hiện tại không lo lắng chết chóc tùy thời tùy chỗ đi theo ngươi, chỉ là cảm tình mà thôi, khó như vậy sao?"

Chỉ là cảm tình mà thôi, khó như vậy sao...

Thẩm lão gia tử đi rồi, Đường lão gia tử cũng đi rồi, đại bá Đường gia cũng đi rồi, Thẩm Lãng buồn bực đứng ở bên ngoài hút thuốc, trong phòng bệnh yên tĩnh không thôi, Đường Mộ nằm trên giường bệnh, trong đầu còn lại duy nhất chính là câu nói kia!

Chỉ là cảm tình mà thôi, khó như vậy sao?

Đúng vậy! Chỉ là cảm tình mà thôi, thực sự khó như vậy sao? Hắn không biết...

"Đại ca?! Ngươi đứng ở đây làm gì vậy?" Thẩm Nhất đem thức ăn đến vừa chuẩn bị vào phòng bệnh thì thấy Thẩm Lãng đứng một chỗ một mình buồn bực!

"Làm sao vậy? Đại tẩu khó khăn lắm mới tỉnh lại, ngươi không ở trong phòng với hắn, chạy ra đây hút thuốc? Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Lãng lắc đầu, rất là buồn bực, tiểu tổ tông giờ đây thực sự là tức giận đi! Bằng không cũng sẽ không đang lúc có mặt gia gia bọn họ mà nói ra chuyện ly hôn!

"Là đại tẩu có chuyện gì sao?! Bệnh tình lại có biến hóa sao?"

"Bệnh tình không có việc gì, đã khống chế được! Không có gì, có chuyện là ta!" Đây có chuyện thật sự là bản thân y!

"Ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải đang rất tốt sao?" Thẩm Nhất bị hai câu này làm cho không hiểu gì cả! Đang khỏe mạnh đứng ở đây thì có thể có chuyện gì?

"Thẩm Nhất, ta có phải làm người rất thất bại hay không?" Bằng không hôn nhân tốt người tốt như vậy như thế nào bị ép buộc ra nông nỗi này?! Còn trực tiếp thăng cấp tới mức ly hôn luôn rồi?

"Sao? Quân trưởng nhà chúng ta là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì? Ngươi kiểm điểm bản thân làm người thất bại, vậy chúng ta những người không ra gì này còn sống được hay không?" Thẩm Nhất trêu tức nhìn ca ca thiếu niên đắc chí nhà mình, không biết y mắc phải sai lầm gì rồi, cư nhiên cảm thấy bản thân làm người thất bại!

"Thật sự, Thẩm Nhất, ta chưa từng có cảm giác thất bại giống như bây giờ!"

"Nói nghe xem, thất bại như thế nào? Muội muội phân tích giúp ngươi!" Còn đang rối rắm? Thẩm Nhất nhíu mi, xem ra không giống như là mắc sai lầm rồi!

"Mộ muốn ly hôn với ta!" Thẩm Lãng cười khổ!

"Cái gì?! Ngươi đang nói đùa đi?!" Thẩm Nhất thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của chính mình! Thần a! Đừng dọa người như vậy chứ! Hai người kia muốn ly hôn?! Này này —

"Không nói đùa, hắn thật sự muốn ly hôn với ta. Nghiêm túc, gia gia bọn họ khuyên cũng khuyên không được, ngươi nói giờ đây ta có phải đã làm sai cái gì hay không?" Thẩm Lãng chưa từng khủng hoảng giống như hiện tại! Y biết Đường Mộ nói lời này không phải là nói đùa, hắn thật sự muốn ly hôn với y! Ánh mắt nghiêm túc như vậy khiến cho người ta run rẩy! Hắn biết rõ hắn nói muốn ly hôn với y!

Cho dù ở trước mặt hắn biểu hiện cường thịnh thế nào cũng không áp chế được trong lòng khủng hoảng! Cái loại hoảng sợ mất đi hắn, vô thố nói không nên lời cơ hồ muốn cắn nuốt y không còn một mảnh!

"Vậy ngươi tính làm sao?" Thẩm Nhất sau khi ngốc lăng bình tĩnh hỏi.

"Ta không biết, bất quá ta sẽ không ly hôn! Tuyệt không!" Một khi thật sự đáp ứng, y đời này thật sự sẽ mất hắn! Hoàn toàn triệt để mất đi hắn!

"Còn yêu hắn không?"

"Thẩm Nhất, nếu tình cảm của ta dễ thay đổi như vậy, ta đây sẽ không cho tới hôm nay chỉ có duy nhất một mình hắn là người yêu!"

"Vậy lại theo đuổi hắn một lần nữa a! Yên tâm lần này sẽ không khó khăn như lần trước, ít nhất hiện tại hắn đã là người yêu của ngươi. Hỏa lực lớn hơn nhiều, không có gì không thể thu phục được! Cho dù mềm không được, xuất ra bản lĩnh của ngươi lần đầu tiên đối với hắn, làm không được chính là vấn đề mị lực của ngươi!" Thẩm Nhất nhíu mày, thần sắc bưu hãn không khó phát hiện! Rốt cuộc cũng đi ra từ Thẩm gia, không phải là người nhã nhặn gì!

Thẩm Lãng lắc đầu: "Lần này e là khó khăn hơn gấp mười lần." Hỏa lực gì? Toàn thân là kho thuốc nổ! Chuyện lần này thật sự là trắc trở, đây chính là hạt nổ! Chính là đông phi đại liệt cốc (東非大裂谷~Great Rift Valley: tìm hiểu thêm wiki)!

"Vậy ngươi định buông tay sao?"

"Tuyệt không!" Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn muội muội, trên mặt trên người đều biểu hiện ra quyết tâm!

"Vậy thì cố lên đi! Hy vọng là các ngươi trải qua chuyện trắc trở lần này, về sau sẽ không bị chuyện trắc trở ép buộc!" Ngươi xem đi, chỉ vì hai ngươi gặp trắc trở lần này, người hai nhà đã bị chỉnh đến người ngã ngựa đổ! Cật lực không thảo hảo!" Thẩm Nhất lắc đầu.

"Chỉ lần này!" Trải qua chuyện lần này tiểu tổ tông muốn như thế nào y nhất định sẽ dung túng đến cùng, chỉ là đừng lại nhắc đến chuyện ly hôn có được không!

"Đại ca, người yêu lần đầu xảy ra chuyện phải cho hắn đầy đủ tín nhiệm, đừng hơi một tí là nghi thần nghi quỷ, tình cảm kỵ nhất chính là nghi ngờ, một lần hai lần có lẽ không có gì, nhưng ba lần bốn lượt, vậy chỉ có tan rã! Ta đã từng trải qua chuyện này, tin ta đi!"

Thẩm Lãng gật đầu, bọn họ đều là lần đầu tiên tiếp xúc với tình cảm, tương đương không có gì cả! Mặc kệ cái gì đều quá kích tiến, lần đầu tiên người yêu sẽ dễ dàng đối với chuyện này tức giận, Đường Mộ lại là người không chấp nhận có hạt cát trong mắt, vì thế mới xảy ra chuyện này!

"Đúng rồi, tình nhân cũ của ngươi sao đột nhiên trở lại?"

"Thẩm Nhất! Chú ý lời nói của ngươi! Ta với cô ta không có gì! Tình nhân của ta từ đầu tới cuối chỉ có một mình đại tẩu ngươi!" Thẩm Lãng hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nhất! Nha đầu này có biết đang nói cái gì hay không?! Còn ngại y không đủ sức đầu mẻ trán sao? Lại thêm phiền toái!

"Ha ha, đại tẩu không phải người yêu của ngươi sao? Sao lại biến thành tình nhân của ngươi?! Người yêu cùng tình nhân kém nhau xa! Ngươi ngay cả người yêu còn chưa làm hòa, còn nói tình nhân?!" Thẩm Nhất vừa thấy lão đại nhà mình trăm năm khó gặp khốn đốn, tính cách ác liệt che giấu không được bắt đầu rục rịch!

"Người yêu của ta tình nhân của ta đều là hắn, cũng không thể được?" Thẩm Lãng nhìn tiểu nha đầu ác liệt này, hung hăng gầm nhẹ!

"Ha ha, có thể, sao lại không thể, do ngươi nói thôi! Bất quá, ngươi có phải nên xử lý tình nhân cũ của ngươi trước hay không? Bằng không hôn này tám phần là không xong rồi!"

"Thẩm Nhất, ta nói lại lần nữa! Cô gái kia không phải là tình nhân cũ của ta, ta với cô ấy không có nửa đồng quan hệ!" Thẩm Lãng vứt tàn thuốc trong tay, thật muốn trục tiếp bịt cái miệng đột nhiên lanh lợi khiến người ta nghiến răng nghiến lợi kia của nha đầu này!

"Ha ha, nói chút thôi! Đừng tích cực như vậy a — đại ca, lần này không phải là ta nói ngươi xui, cái người không có nửa đồng quan hệ với ngươi đến!" Thẩm Nhất vừa thấy người không có nửa đồng quan hệ ôm hoa sau lưng Thẩm Lãng, cười rất là vui vẻ! Ha ha, quả thực là trời cũng áy náy tên gia hỏa làm người yêu thương tâm! Thu thập trắc trở cùng tới đi! Để cho y đắc sắt!

Thẩm Lãng giật mình một cái, quay đầu vừa nhìn, quả nhiên không có nửa đồng quan hệ phiền toái kia!

Khanh Phi Dương ôm hoa, vừa định hỏi hộ sĩ phòng bệnh của Đường Mộ, thì thấy Thẩm Lãng đứng cách đó không xa, thoáng chần chừ vẫn là đi tới!

"Ngươi tới làm gì?" Thẩm Lãng lãnh nghiêm mặt, cũng không cho cô sắc mặt hòa nhã gì! Nếu không phải vì cô ta, tiểu tổ tông cũng sẽ không xảy ra chuyện! Hừ, không tìm cô ta cô ta lại tự mình đưa tới cửa!

Nếu nói trước kia Thẩm Lãng đối với cô ta còn có một chút ít tội nghiệp thương hại, nhưng qua chuyện của Đường tiểu tổ tông, y đại khái không muốn gặp nhất chính là cô ta! Cư nhiên còn tự mình chạy tới!

Thẩm Lãng tự nhận mình là người ích kỷ cực độ bao che khuyết điểm, cho nên đừng trông chờ y bác ái thế nhân! Bất quá thực tại, tâm tư của y đều dành cho tiểu tổ tông của y, đối với tiểu tổ tông này, y đều lấy tâm can đưa ra hết! Bao che khuyết điểm chuyện này càng không cần nói tới! Thấy vì chuyện này bảo bối của y bị trọng thương nằm trên giường bệnh, tự nhận đừng trông cậy vào y có sắc mặt hòa nhã gì!

[Thẩm quân trưởng nghiêm bất luật kỷ, ngài mới là đầu sỏ gây chuyện! Đừng cái gì cũng đẩy cho người khác! Chuyện này nếu không phải là ngài, ngài cảm thấy sẽ biến thành như vậy?]

[Quân Thái Bình! Ngươi nha ép buộc tiểu tổ tông ly hôn với ta còn chưa có tìm ngươi! Vội đi lên nghĩ sớm tìm chết? Muốn chết cứ tới đây!]

"Ta nghe nói... Hắn bị tai nạn xe, cho nên đến thăm... Hắn có khỏe không?" Thật sự nói không nên lời đó là người yêu của người này! Khanh Phi Dương đến giờ vẫn không tiếp nhận được chuyện cô yêu một nam nhân đã kết hôn cùng với một nam nhân!

"Cảm ơn ngài quan tâm, vẫn chưa có chết." Thẩm Lãng lạnh lùng nhíu mày. Bộ dáng kia nói có đả thương người bao nhiêu thì có bấy nhiêu đả thương người!

Khanh Phi Dương hiển nhiên cũng bị thái độ lạnh lùng của Thẩm Lãng làm cho thương tâm: "Ngươi đừng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta được không? Hắn xảy ra chuyện không hoàn toàn là trách nhiệm của ta đi!" Cô biết ngày đó Đường Mộ nhìn thấy cô ở cùng Thẩm Lãng, sau đó khắc khẩu với Thẩm Lãng mới xảy ra chuyện, nhưng hoàn toàn là trách nhiệm của cô sao? Nếu thực bởi vì cô cô còn cao hứng!

"Thật có lỗi chuyện này không liên quan tới ngươi, hy vọng về sau ngươi sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa, cứ vậy đi! Hẹn gặp lại!" Chuyện không liên quan đến ngươi, vậy ngươi đi xa một chút! Tốt nhất là vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa! Hai vợ chồng bọn hắn đang tốt đẹp, cho dù trong lòng y là bởi vì tiểu tổ tông không nói lời nào chuyện của hắn , cũng không đến mức cãi vã với tiểu tổ tông, thì cũng sẽ không có chuyện sau đó! Ngày đó chuyện cho dù loạn thành cái gì cũng về nhà, bởi vì y phát hỏa, tiểu tổ tông cũng phát hỏa, vì thế sẽ diễn ra một màn chết người kia! Y thật sự không biết nếu tiểu tổ tông xảy ra chuyện gì, y sẽ làm ra chút chuyện gì nữa đây!

"Thẩm Lãng, ngươi đừng tuyệt tình như vậy được không? Tình cảm mười mấy năm của ta trong mắt ngươi chẳng lẽ thật sự không tính là cái gì sao?" Khanh Phi Dương nhìn nam nhân lạnh lùng tuyệt tình này, trong lòng đau xót cơ hồ như xé rách toàn thân cô vậy! Mười mấy năm a! Không phải mười mấy ngày! Không phải mười mấy tháng! Là mười mấy năm a! Toàn bộ thanh xuân của cô, toàn bộ ái tình của cô đều dành cho nam nhân này, mười sáu năm chia lìa cũng không cắt đứt được đoạn tình cảm này, vì sao y một chút cũng không lay động?

Nếu nói mười mấy năm trước nam nhân này còn trẻ ngây ngô không hiểu tình cảm, nhưng giờ y đã trưởng thành, đã hiểu tình cảm, vì sao y so với lúc đó càng tuyệt tình hơn?

***Hết chương 129***