Thẩm Lãng ở trên lầu ma ma chít chít nửa ngày, thay bộ chăn ra giường, quần áo cũng treo lên ngay ngắn chỉnh tề, máy tính cũng kết nối mạng, đồ đạc của tiểu tổ tông cũng thu thập xong, không có gì có thể rề rà.
Lắc đầu, khẽ cắn môi, xuống lầu thôi! Dù sao chạy không thoát!
Lúc Thẩm Lãng xuống lầu, người trong nhà ngồi tại chỗ bất động, nhìn tư thế kia là đang chờ y.
"Thu thập xong rồi?" Thẩm nãi nãi nhìn Thẩm Lãng, sắc mặt không tốt.
Thẩm Lãng gật đầu một cái, đi qua dựa vào chỗ ngồi tiểu tổ tông nhà mình, y cần trợ giúp! Tuy rằng trợ giúp này có thấy hiệu quả hay không cũng chưa chắc, nhưng mà y muốn dựa vào hắn, tâm lý vững chắc!
"Ngươi dính Tiểu Mộ làm gì? Không chiếu cố tốt hắn còn có mặt mũi dính hắn!" Rõ ràng là cao hứng thấy hai vợ chồng cảm tình tốt, nhưng mà Thẩm nãi nãi vẫn là nghiêm mặt dọa Thẩm Lãng.
"Bà nội, Mộ là vợ của ta, ta không dính hắn thì dính ai?" Thẩm Lãng bám dính vợ phản bác bà nội của y!
Đường Mộ không dấu vết nhích lại về phía y một chút, Thẩm Lãng cảm giác được, đưa tay kéo tay hắn nắm ở trong bàn tay.
"Hừ hừ! Còn biết hắn là vợ của ngươi! Có chồng như ngươi vậy sao? Vợ của mình cảm mạo phát sốt cũng không biết, không phải mẹ của ngươi đi lên gọi Tiểu Mộ ăn cơm, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!" Nói đến cái này Thẩm nãi nãi tức giận trở mắt xem thường một cái.
"Bà nội, chuyện này thật sự không thể trách y." Đường Mộ bất đắc dĩ nhắc lại! Lão nhân gia này sao lại cố chấp như vậy a?!
"Tiểu Mộ, không cần bao che y quá như vậy, y cần phải thuyết giáo. Vợ chính là tâm can, chính là nhất thiết! Đây là truyền thống của Thẩm gia! Y không chuyên tâm cần phải trách mắng!" Thẩm lão gia tử cũng kiên quyết ủng hộ bạn già, thu thập chỉnh sửa đứa cháu trai hồ đồ không đem vợ để ở trong lòng kia!
"Đúng! Tiểu Mộ nam nhân không thể bao che, nên nói nên mắng nhất định không thể bao che."
Lục thẩm! Ta không chọc ngươi! Thẩm Lãng cảm thấy đây quả thực chính là đẩy y xuống nước! Cũng không phải là một người hai người! Là một đám! Kiểu này y đừng mong người sạch sẽ lên bờ!
"Lục thẩm, ta cũng là nam nhân." Đường Mộ nghe lục thẩm của Thẩm Lãng nói, thực sự gánh không được! Đây là trắng trợn nói hắn là phái nữ! Hắn nếu vẫn còn không rên một tiếng, vậy hắn thật sự trở thành phái nữ!
Thẩm Lãng thật sự muốn lau lau mồ hôi trên trán! Đây là đá lên thiết thiết bản?!
"Lục thẩm biết a! Hai người các ngươi không có phân chia vợ chồng, nhưng mà hiện tại ngươi bị bệnh, nguyên nhân là Thẩm Lãng chiếu cố không chu toàn! Mắng y một chút đây là nên! Đổi ngày khác y không thoải mái, ngươi về Đường gia, Đường gia không phải là sẽ cũng vậy nói ngươi chiếu cố không chu toàn sao?" Trương Linh Lan mặt không đỏ khí không suyễn biện giải nói.
Đường Mộ không nói, hắn phát hiện cái miệng của hắn đã đủ có thể nói rồi, nhưng chống lại những người này của Thẩm gia, hắn thật sự chỉ có phần câm miệng!
Thẩm Lãng không nói gì, chân giẫm lên đường đi, không phải là đá lên đi!
"Thẩm Lãng a! Không phải là bà nội muốn nói ngươi, ngươi thật sự nên hảo hảo kiểm điểm, các ngươi kết hôn mới vài ngày, Tiểu Mộ đã cảm mạo vào bệnh viện, nếu thân gia nghe được, sẽ nghĩ như thế nào? Các ngươi kết hôn, thì phải có trách nhiệm với nhau, đừng nghĩ rằng chính mình một người ăn no cả nhà không đói."
"Vâng, ta biết sai rồi! Bà nội, ta về sau sẽ sửa." Thẩm Lãng ngoan ngoãn nghe bà nội nói.
"Con trai, tính tình của ngươi nên thu liễm một chút, đừng giống như trước kia một lòng bận rộn công tác, ngươi kết hôn với Tiểu Mộ, ngươi bây giờ không phải một người, rất nhiều chuyện sẽ vì ái nhân suy nghĩ, đừng làm cho chúng ta thất vọng, ngươi đáp ứng với chúng ta và thân gia sẽ chiếu cố Tiểu Mộ thật tốt, nam nhân nói chuyện thì phải thừa nhận lời nói, các ngươi phải hạnh phúc mới có thể bịt được miệng của mọi người." Tiêu Vũ nhìn Thẩm Lãng, nói lời thấm thía.
Thẩm Lãng đem tay của Đường Mộ nắm ở trong tay: "Ông nội, bà nội, mẹ, lục thẩm, ta đã biết, ta sẽ sửa, ta sẽ chiếu cố Mộ thật tốt, nói giữ lời, chúng ta sẽ hạnh phúc, bất kể kẻ nào cũng không thể bàn tán chúng ta nửa câu!" Thần sắc kia chân thành không thôi.
Đường Mộ nhìn người một nhà này, thật sự muốn cuồng trảo!
MN! Chuyện này rốt cuộc tính thế nào?! Hắn ở trong mắt bọn họ chính là vật phụ thuộc Thẩm Lãng sao? Hắn tự mình không thể chiếu cố tốt mình sao? Vì sao không phải người này tới chiếu cố hắn tốt thì không được?
Nhưng mà thấy trong mắt Thẩm nãi nãi toát ra vui mừng, lời hắn muốn nói đã đến bên miệng lại nghẹn trở về! Bà đang lo lắng sao?
Không có gì không bỏ xuống được, duy chỉ không yên tâm hắn và Thẩm Lãng...
Sau bữa cơm trưa, thấy ít khi mặt trời ló dạng, Thẩm nãi nãi bảo Đường Mộ đẩy bà đi dạo trong đại viện một chút.
Thẩm Lãng không nói hai lời bắt ngay lời này, đẩy bà nội ra cửa viện, Đường Mộ thì tay không đi ở bên cạnh xe lăn, vui vẻ thanh nhàn.
Ở trong đại viện quân khu đều là hàng xóm cũ mấy chục năm, qua lại trên đường đều người quen, thấy Thẩm Lãng và Thẩm nãi nãi đều mỉm cười chào hỏi.
"Thẩm nãi nãi đi ra tắm nắng a!"
"Ân, hiếm khi thời tiết tốt, đi ra tắm nắng một chút."
"Thẩm Lãng a! Hiếm khi thấy ngươi ở nhà a! Kỳ nghỉ phép vẫn chưa hết sao?"
"Còn hơn mười ngày."
"Đây là vợ của ngươi đi? Thật xinh đẹp a!"
"Ân, đây là vợ ta! Ngài chê cười!"
Đương nhiên Đường Mộ cũng là đối tượng chào hỏi, bởi vì buổi hôn lễ oanh động kia của Thẩm Lãng, trong đại viện quân khu vốn không có ai không biết chuyện người vợ xinh đẹp kia của Thẩm Lãng!
"Mộ, đây là Lâm thúc thúc." Thấy trưởng bối quen biết, Thẩm Lãng giới thiệu cho Đường Mộ.
"Xin chào Lâm thúc thúc." Đường Mộ không có biện pháp, chỉ có kiên trì chào hỏi! Da đầu cũng đang run lên! Cái loại tình tự xao động kia bị hắn một mực áp chế!
"Xin chào! Xin chào! Ngươi là Đường Mộ đi! Ngày đó rất nhìn được một chút đâu." Thật sự xinh đẹp a! Tiểu tử Thẩm Lãng này kinh thiên động địa đón rước một cuộc hôn nhân, lại có thể tìm được một nam nhân xuất chúng a!
Đường Mộ cứng ngắc cười, gật đầu một cái.
Không biết người Đường gia thấy Đường Mộ như vậy sẽ có cảm tưởng thế nào! Đây đại khái là kỳ quan đã mấy chục năm người Đường gia cũng chưa nhìn thấy!
"Lão tẩu tử, tắm nắng đấy à! Đây là vợ của Thẩm Lãng đi?!"
"Thẩm Lãng kỳ nghỉ kết hôn vẫn chưa hết sao?"
Kỳ thực một đường này nếu nói gây sự chú ý của người khác tuyệt đối không phải là Thẩm Lãng và Thẩm nãi nãi, mà là Đường Mộ lần đầu tiên lộ diện như vậy trong đại viện! Tân tức phụ của Thẩm gia! Người trong đại viện ngày đó đều đến đại viện của Thẩm gia xem náo nhiệt, lần này càng là muốn nhìn rõ ràng một chút, người này rốt cuộc là bộ dạng gì, cư nhiên lại kết hôn với tiểu tử này của Thẩm gia?! Phải biết rằng, ánh mắt của tiểu tử Thẩm Lãng này há chỉ là cao đến đỉnh, quả thực chính là phá đỉnh! Nhưng mà người đến cửa nói chuyện hôn sự nhiều sắp chen hỏng cửa của Thẩm gia, đều muốn bắt rể quý này về nhà mình, nhưng mà người ta chính là không có một chút ý tứ, kết quả đột nhiên liền nói muốn kết hôn! Đối tượng cư nhiên còn là một nam nhân! Đây thật sự làm cho mọi người lôi rồi!
Cho nên Đường Mộ trở thành con khỉ cho những người này tham quan!
"Ân, đây là vợ của Lãng tiểu tử nhà ta." Thẩm nãi nãi kiêu ngạo nhướng mày.
"Thật là xuất sắc! Lãng tiểu tử phúc khí tốt a!"
Đường Mộ nghe được sao lại có cảm giác lời này như thế nào có vị chua a?!
Thẩm Lãng cười cười, không có nói chuyện, chỉ là rút ra một tay nắm tay Đường Mộ. Ý tứ kia không cần nói cũng biết, y chính là phúc khí tốt! Thế nào? Khó chịu hả? Khó chịu thì đừng nhìn!
"Đúng vậy, hảo phúc khí! Lãng tiểu tử nhà ta chính là có phúc khí mới tìm được một người vợ như vậy đấy!" Thẩm nãi nãi cũng mặc kệ ngươi chua hay không chua, bộ dáng kiêu ngạo cao hứng kia!
Người nọ chỉ có xấu hổ rời đi, nhưng oán thầm ở trong lòng, tìm một nam đối tượng còn kiêu ngạo đắc ý như vậy! Đả khái thật sự chỉ có Thẩm gia mới có thể như vậy đi! Thật sự không biết đắc ý cái quái gì! Đây rõ ràng là chuyện mất thể diện, nhưng người Thẩm gia lại thoải mái công khai ra! Thật là không biết xấu hổ!
"Đi, Tiểu Mộ! Qua bên kia ngồi cùng bà nội một chút."
"Được." Đường Mộ đem trào phúng khinh bỉ của người nọ xem ở trong mắt, cũng không để ý.
Nếu hắn đáp ứng kết hôn với Thẩm Lãng, ánh mắt như vậy hắn căn bản là không nghĩ tới để ở trong lòng! Miệng mọc ở trên người người khác, hắn quản không được, không phải sao? Nếu quản không được, vậy còn để ý cái gì?
"Tiểu Mộ a! Thẩm Lãng chưa kể cho ngươi nghe đi! Y lúc còn nhỏ dưới tàng cây kia ngã gãy hai cái răng cửa."
"Ngã gãy hai cái răng cửa? Hắn đúng là chưa có nói."
"Bà nội có thể đừng nói không?"
"Ha ha, nếu không nói, về sau sẽ không có người biết."
"Vậy bà nội kể cho ta nghe một chút đi!"
"Bà nội, không thể nói."
"Bà nội, kể đi..."
Người trong đại viện đi qua cây đại thụ kia, đều có chút hâm mộ nhìn ba bà cháu kia, bọn họ tán gẫu đến mi phi sắc vũ, không có gì ngăn cách, không có không thể không được tự nhiên, có chỉ là người một nhà thân mật hài hòa, ai nói cảm tình như vậy sẽ làm cho gia đình vỡ tan chứ? Đường gia kia không phải là kinh doanh rất tốt sao?
Thiếu tướng quân trưởng kia, làm cho các cô gái trong đại viện cầu mà không thể, lựa chọn một nam nhân kết hôn, tình cảm hạnh phúc...
***Hết chương 79***