Đường Mộ cảm thấy những người bạn nối khố này của Thẩm Lãng thật là ấu trĩ khiến người ta dở khóc dở cười! Nghe nói một chút như vậy, thật là không nhìn đối tượng sẽ không biết đây là những đại nam nhân ba mươi mấy tuổi, nghe bọn họ trêu nhau, ngươi sẽ cho rằng đây là những đứa trẻ hư hỏng còn chưa trưởng thành!
"Nhàn rỗi tám giờ ba mươi lăm, nếu ngươi không đi, sẽ không bị trưởng quan phạt đứng?" Đường Mộ nhìn đồng hồ một chút, cười trêu ghẹo nam nhân này còn đấu võ mồm đấu đến bất diệc nhạc hồ.
Thẩm Lãng vừa nhìn đồng hồ, cười trên nỗi đau khổ của người khác cười: "Viên sư trưởng của các ngươi nhất định ở cửa trước đợi đón tiếp ngươi."
Trương Phong Nghi không hoảng không vội nhìn đồng hồ của mình một chút, không để ý nhún nhún vai: "Sư trưởng của chúng ta ngày hôm qua phải đi quân khu họp, hôm nay không có ai chờ đón tiếp ta." Muốn chế giễu? Hừ! Nằm mơ!
"Đúng vậy, trong núi không có lão hổ, khỉ xưng bá vương, sư trưởng của các ngươi thật là bất hạnh a! Sao mà nhìn trúng loại người như ngươi chứ? Còn coi ngươi là khối bảo, thật là..." Thẩm Lãng lắc đầu giống như tiếc nuối.
Trương Phong Nghi cũng không buồn bực, nhìn y: "Ta chính là khối bảo, chỉ có ánh mắt dài mới thấy được, còn ngươi loại người không có ánh mắt dài này làm sao lại biết ta tốt?" Trương Phong Nghi nhìn đồng hồ trên tay y, khiêu khiêu mi: "Ngươi tham ô bao nhiêu công quỹ? Cư nhiên ngay cả đồng hồ GUCCI số lượng hạn chế cũng có thể mua được?" Kiểu dáng đồng hồ kia hắn đúng là thấy đã lâu cũng chưa chịu hạ thủ a! Thế nhưng tên này lại có thể đeo!
Thẩm Lãng dương dương cổ tay, đắc ý không thôi: "Lễ vật kết hôn của chúng ta, mẹ tặng." Còn thuận tay dương dương tay trái của Đường Mộ, chỗ đó là đồng hồ cùng một kiểu giống nhau như đúc.
"Đó là đồng hồ đôi nam nữ, các ngươi làm thế nào gặp ác mộng sao lại mua được?" Hắn kinh ngạc một chút, đó là đồng hồ đôi nam nữ, người ta không thể nào mở ra bán! Lần đó thật là không đúng dịp, lúc hắn đi xem, có một đôi đồng tính luyến ái cũng nhìn trúng đôi đồng hồ đó, yêu cầu mua một đôi cho nam, nhưng là nói thẳng ra miệng, cô bán hàng chính là bảo trì mỉm cười mê người trả lời −−− không bán! Cuối cùng nói thật lâu, đôi tình nhân kia thất vọng mà về. Thế nhưng hai người này đây là thế nào ấy nhỉ?
"Ha ha, không mượn ngươi xen vào." Thẩm Lãng túm trên mặt như vậy.
"Thẩm Lãng ngươi CMN! Ngươi túm cái lông a! Thật là, đắc ý cái này?! Đi!"
Trương Phong Nghi tức hò hét khởi động xe, giơ tay tạm biệt với Đường Mộ, đối với Thẩm Lãng trực tiếp coi thường triệt để!
"Từ từ đi, không tiễn." Bộ dáng hiện tại của Thẩm Lãng giống như là một đứa trẻ, nhìn vào Đường Mộ trở mắt xem thường! Người này đối với mấy nam nhân này là, hoàn toàn chính là một đứa trẻ hư hỏng còn chưa trưởng thành! Hắn biết, đây là tình bằng hữu của nam nhân, bằng hữu cùng nhau lớn lên, mới có thể làm cho nam nhân ba mươi mấy tuổi này lộ ra bộ dáng tâm tính trẻ con như vậy.
"Ta rất buồn cười sao?" Quay đầu lại thấy bảo bối khó chịu cười đến mức nói không nên lời, Thẩm Lãng sờ sờ mũi, có chút ngẩn ngơ!
"Chính xác." Đường Mộ hai tay vòng trước ngực, gật đầu một cái.
"Ta nhịn không được nha! Ai bảo tiểu tử này lúc kết hôn cũng túm như vậy, bây giờ ta cũng sắp kết hôn rồi, cơ hội duy nhất nháo hắn một chút nha!" Thẩm Lãng có chút vô tội buông tay, y là trả thù nha! Không phải cố ý phát điên như vậy!
"Cơ hội duy nhất? Sẽ không a! Chúng ta kết hôn còn có thể ly hôn, nói không chừng còn có cơ hội kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn a!"
"Đường Mộ tiểu tổ tông! Ta lập lại lần nữa, ngươi muốn ly hôn, không có cửa!" Thẩm Lãng hai tay dùng sức áp lên mặt Đường Mộ, sắc mặt khó chịu tới cực điểm! Y vẫn chưa biểu đạt rõ ràng sao? Cả đời này Đường Mộ là tuyệt đối không có khả năng ly hôn! Tuyệt đối không có khả năng! Cho dù chết y cũng sẽ không buông tay!
Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt nhàn nhạt, sắc sảo nội liễm, vẻ mặt kia thoáng hiện ra kháng cự, làm cho Thẩm Lãng cũng không khống chế được nữa hung hăng hôn lên môi hơi trắng của hắn! Người này, cái người làm cho y điên cuồng sa vào thế giới tình cảm, chính là ánh mắt này, nhàn nhạt, thu lại tất cả sắc sảo, như vậy hấp dẫn y trí mạng, làm cho y điên cuồng sa vào, cả đời này cũng sẽ không quay đầu lại được!
Đường Mộ sửng sốt một chút, lập tức hoàn hồn khước từ nam nhân đột nhiên điên cuồng này! Ông trời, cái người điên này, y rốt cuộc là muốn làm gì?! Trên đường lớn này, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua, y lại như vậy −−−
Thẩm Lãng chế trụ hai tay của Đường Mộ, đem cơ thể của hắn ôm vào trong lòng, tiếp tục hôn môi có chút mãnh liệt!
Đường Mộ giãy dụa hồi lâu, cũng không có giãy ra nam nhân lực lượng kinh khủng này, từ mật hòa giữa răng môi hắn mơ hồ cảm nhận được nam nhân tức giận, lời này của hắn là giẫm lên vùng địa lôi của nam nhân! Y nói qua, sẽ không ly hôn, một khi kết hôn chính là cả đời,tuyệt đối không buông tay! Thế nhưng hắn đùa giỡn một câu, khiến nam nhân phát hỏa!
Khẽ thở dài một cái, hắn bỏ qua giãy dụa, là sơ suất của hắn, không nên lấy chuyện này tới đùa giỡn!
Cảm nhận được người trong ngực ngừng giãy dụa, hơn nữa còn mơ hồ bắt đầu đáp lại nụ hôn của y, Thẩm Lãng cũng không xiết chặt tay hắn, đổi lại ôm thắt lưng của hắn, chú ý càng ôm chặt hắn vào trong lòng.
Hai tay của Đường Mộ được tự do, cũng không khước từ nam nhân, vòng lên vai y, ngửa đầu hé miệng, để cho nam nhân có thể tiến quân thần tốc, cửa khẩu buông lỏng, Thẩm Lãng không chút khách khí tiến vào cuốn sạch tất cả! Người này là người yêu của y, là người yêu quý nhất của y, là bạn đời duy nhất cả đời này của y! Sẽ không buông tay! Tuyệt đối không buông tay!
"Đại ca và đại tẩu đây cũng quá nhiệt tình đi?!" Đứng ở phía sau cửa Thẩm Bách Thẩm Lâm nhìn hai người kia điên cuồng hôn, ngượng ngùng đỏ mặt! Ông trời, thì ra đại ca nhà hắn là một muộn tao nam điển hình! Nhiều năm như vậy ngẩn ngơ thế nào không có phát hiện a!
"Bách, ngươi xem, đại tẩu đứng không vững rồi?!" Thẩm Lâm chính là một bảo bảo hiếu kỳ! Trợn to mắt nhìn hai người kia còn đang hôn nhau ở ven đường, kinh hô như phát hiện tân đại lục, chẳng qua là kinh hô chỉ đủ một người song sinh bên cạnh nghe thấy!
"Oa, đại ca thật lợi hại! Hôm nào tìm hắn thỉnh giáo một chút!" Ân, học tập một chút! Hắn là bảo bảo ngoan hiếu học!
"Ngươi không sợ đại ca đem ngươi nhét vào quân đội đi thao luyện mấy năm, ngươi cứ đi hỏi đi!" Thẩm Bách liếc mắt đệ đệ bên cạnh một cái, thật là, y thế nào mà cùng với tiểu bạch này là song sinh a?! Ngốc có thể so ngang với con bò! Ừm, sửa đúng một chút, kia hắn so sánh với con bò quả thực chính là coi trọng hắn!
Thẩm Lâm vừa nghe, lập tức lắc đầu! Nói đùa nếu như bị nhét vào quân đội thao luyện mấy năm, vậy hắn còn không bằng khóc chết thôi!
Thẩm Bách trực tiếp coi thường tiểu bạch này, xoay người vào nhà.
Thẩm Lâm còn thấy hứng thú: "Bách, ngươi..." Thẩm Lâm cả ngày mới phát hiện ca ca sớm đã vào nhà. Thẩm Lâm vẫn còn duy trì tư thế ngồi chồm hổm, nhìn nhà chính, thát phạt ca ca không nói một tiếng mà vào nhà, hoàn toàn không phát hiện Thẩm Lãng đã đứng ở phía sau vẻ mặt nghiền ngẫm, Đường Mộ lại là vẻ mặt hắc tuyến!
"Đẹp mắt không?"
"Đẹp mắt a! Thế nào không đẹp −−− đại, đại ca!? Ngươi thế nào nhanh như vậy..." Thẩm Lâm hậu tri hậu giác rốt cuộc phát hiện không thích hợp, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy hai nhân vật chính của vở kịch hay đang đứng ở sau lưng hắn, nghiền ngẫm nhìn hắn, bộ dáng kia ánh mắt kia, hình như có vẻ rất bất thiện!
"Nhanh như vậy thì xong rồi? Còn chưa để cho ngươi nhìn đã mắt đúng không?" Thẩm Lãng thay hắn tiếp lời hắn còn chưa nói hết.
"Nghạch...ca ca..." Đứng lên, Thẩm Lâm cười ngây ngô lui về phía sau: "Cái kia... cái kia... Thẩm Bách cũng có phần!" Nói xong thì chạy như bay vào nhà! Giống như phía sau chính là hồng thủy (nước lũ) mãnh thú!
Thẩm Lãng cười lạnh nhìn tiểu tử thối kia một mạch chạy như điên: "Tiểu tử không có khí phách!"
Đường Mộ tức giận liếc nam nhân này một cái: "Ngươi là kẻ khởi xướng." Nếu không phải là hỗn đản này điên lên, hắn thế nào sẽ trở thành đối tượng cho người khác xem kịch vui?
"Ngươi cũng vậy." Thẩm Lãng nghiêng người nhìn Đường Mộ, cười rất là đắc ý!
Đường Mộ khoét nam nhân không biết xấu hổ này một lỗ, môi mỏng kia sau khi hôn vẫn còn lưu lại ẩn ẩn đỏ bừng và lờ mờ sưng, hơi hơi bĩu, làm cho Thẩm Lãng không khống chế được đột nhiên đi tới hung hăng mổ một cái, sau đó đẩy ra, cười cực kỳ thỏa mãn!
Đường Mộ nhất chân, dồn sức nhắm lên bắp chân của Thẩm Lãng: "Hỗn đản! Ngươi nháo nữa thử xem!" Nháo nữa hắn liền đem hỗn cầu này ném ra ngoài giữ cửa!
"Không nháo! Không nháo!" Thẩm Lãng nhe răng toét miệng xin tha!Chính là cái đá kia căn bản là gãi ngứa, vẫn là làm cho Thẩm Lãng không dám lổ mãng nữa!
Đường Mộ nhìn y một cái, trực tiếp hướng cửa chính đi tới, Thẩm Lãng ngoan ngoãn đi theo phu nhân vào nhà.
Thẩm gia nãi nãi đang đợi bên cửa, trông thấy Đường Mộ và Thẩm Lãng, lão thái thái cao hứng cười toe toét: "Tiểu Mộ, mau! Tới chỗ bà nội!"
Đường Mộ nhanh đi qua, thấy lão thái thái đã ngồi xe lăn, ánh mắt hơi hơi lóe lên, lập tức nở nụ cười: "Bà nội, ngươi có khỏe không? Có uống thuốc đúng giờ bác sĩ kê đơn hay không?" Hắn tiếp nhận xe lăn từ mẹ của Thẩm Lãng: "Mẹ, để ta."
"Được, mẹ đi lấy tấm thảm cho bà nội." Mẹ của Thẩm Lãng thuận tay đem xe lăn giao cho Đường Mộ xoay người đi phòng lão thái thái lấy thảm.
"Bà nội." Thẩm Lãng thấy xe lăn cũng là sửng sốt, nhưng mà che giấu rất tốt.
"Đã trở về." Lão thái thái nhìn hai đứa trẻ, cao hứng mặt mày đều là nét cười!
"Bà nội, buổi tối ngủ có ngon không?"
"Ngủ ngon! Ngủ ngon! Chính là nhớ các ngươi, đã trở về, cùng bà nội ở vài ngày đi! Mấy ngày này, mấy ngày trước hôn lễ của các ngươi." Kéo tay Đường Mộ, lão thái thái rất ít mất hứng mấy ngày không thấy tiểu bảo bối khó chịu này!
"Chuyện hôn lễ còn có chút chưa hoàn thành, chúng ta chắc là không thể ở nhà cùng ngài thật lâu." Đường Mộ có chút bối rối, hắn quả thực không có bao nhiêu thời gian có thể ở nhà phụng bồi, hơn nữa bầu không khí như vậy quá áp lực, hắn sợ mình thời gian lâu dài sẽ khống chế không tốt. Một tiếng nói tâm tình bệnh nhân là rất quan trọng, nếu như tâm tình không tốt, rất có thể thời gian đã ngắn đáng thương thoáng cái hao phí vô ích!
"Không sao, chỉ là ở trong nhà, chỉ mấy ngày trước hôn lễ là tốt rồi, sau hỗn lễ của các ngươi, bà nội biết điều, sẽ không đòi hỏi các ngươi ở nhà." Lão thái thái này nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Đường Mộ nhìn lão nhân gầy gò này, ánh mắt hy vọng kia, làm cho lời hắn muốn khước từ thế nào cũng không ra khỏi miệng...
"Được, chúng ta mấy ngày nay ở lại." Hy vọng cuối cùng của lão nhân này, hắn biết mình là chẳng nhẫn tâm cự tuyệt được!
Thẩm Lãng nắm tay Đường Mộ, cảm kích hơi hơi dùng lực nắm chặt! Kỳ thực người này rất mềm lòng a!
***Hết chương 52***