Phu Nhân! Thiếu Tướng Thỉnh Ngài Về Nhà

Chương 39: Vậy hôn này ngươi tự mình kết đi!

Người nào đó không nói hai lời, một cái ôm kiểu công chúa, đem người không có cách nào nhúc nhích ôm đến nhà tắm để xuống, sắc mặt của Đường Mộ kém đến khó coi, chân hư nhuyễn tựa như giẫm lên bông vải, nơi nào đó vẫn còn co rút đau đớn.

"Ta giúp ngươi?" Nhìn người lảo đảo muốn ngã, Thẩm Lãng ngay cả tay cũng không dám buông ra, chỉ sợ vừa buông tay, bảo bối khó chịu này thẳng trượt xuống! Té xuống đất!

"Cút!" Đường Mộ chỉ thẳng cửa, bảo người không tự chủ bản thân cút xéo!

"Ngươi đứng vững không? Chớ ngã."

"Họ Thẩm, ngươi có tin hay không, lão tử lập tức làm ngươi?" Đường Mộ gằng từng chữ nói, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng sát khí nồng nặc khiến Thẩm Lãng giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn ra cửa còn tiện tay giúp hắn đóng cửa lại.

Lúc Đường Mộ đi ra đi đứng có chút khí lực, Thẩm Lãng muốn ôm, trực tiếp bị hắn trừng một cái thối lui, tự mình vịn tường chậm rì rì di chuyển tới ghế sofa ngồi xuống: "Ta muốn uống nước."

Thẩm Lãng lúc này tựa như cô vợ nhỏ vội trước vội sau bưng trà rót nước cho phu nhân thân ái của y, không có biện pháp, ai bảo y tối hôm qua chẳng biết tiết chế giày vò tiểu tổ tông dữ tợn.

Đường Mộ nhịn đau ngồi xuống, uống nước xong, ăn chút đồ, thật sự không kiên trì nổi, lại trở về trên giường. Nằm ở trên giường, Đường Mộ đem mười tám đời tổ tông của Thẩm gia thăm hỏi một lần!

"Bây giờ mấy giờ rồi?" Đường Mộ đột nhiên nhớ lại vấn đề, bây giờ đã là lúc nào rồi?

"Hai giờ chiều." Thẩm Lãng nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhíu nhíu mày: "Ba mẹ bọn họ hẹn ba giờ cùng nhau thương lượng chuyện hôn lễ, ta nói chúng ta không đi." Tự bọn họ thương lượng đi! Tiểu tổ tông này không xuống giường được, y cũng không muốn để hắn ở lại một mình.

Đường Mộ sửng sốt, rốt cuộc hắn ngủ bao lâu? Hai giờ chiều?

"Bọn họ hẹn ở đâu?"

"Quán rượu lớn của Đường thị, tổ tông, ngươi sẽ không thế này còn muốn ra ngoài chứ?"

Đường Mộ không có phản ứng y, mà tiếp tục hỏi: "Ngươi nói thế nào với bọn họ?"

"Ngươi không thoải mái a." Cái này còn có thể nói như thế nào?

Đường Mộ vừa nghe đã đen cái mặt vốn đã khó coi: "Ngươi nói như vậy?"

"Ngươi vốn là không thoải mái a, tổ tông, chẳng lẽ ta còn có thể nói ngươi bị ta lăn qua lăn lại không xuống giường được?" Y ngược lại muốn a, chỉ sợ người nào đó sẽ trực tiếp cầm đao lên chặt y.

Đường Mộ thuận tay nhặt lên cái gối bên tay nhắm hướng Thẩm Lãng hung hăng ném qua: "Họ Thẩm, ngươi MN nói thêm một chữ nữa, hôn này ngươi tự mình kết đi!" Hắn bây giờ đã hối hận rồi! Hôn này hắn không kết y có tin hay không?

"Đừng! Tổ tông, không nói! Không nói nữa! Hôn này không thể không kết, ta câm miệng." Thẩm Lãng giơ cờ trắng đầu hàng, tiểu tổ tông da mặt mỏng này, là xấu hổ!

Y không dám nói kỳ thực người Đường gia đã biết chuyện này, sáng sớm y vừa xuống lầu, ánh mắt mờ ám của một nhà kia, thấy được y sởn gai óc! Người Đường gia gia phong cởi mở còn hỏi y Đường Mộ có phải bị lăn qua lăn lại không xuống giường được hay không? Lúc đó trong lòng y không nói gì a, thật sự! Y thế nào gặp gỡ một gia đình dở hơi như thế a!

Người Đường gia còn cười híp mắt nói, sẽ không ngay trước mặt tiểu tổ tông da mặt mỏng kia nhắc đến chuyện này, cũng trêu chọc không nổi, hiểu được né tránh, coi như không biết! Coi như không biết!

Buổi chiều đại hội nghị hai nhà Thẩm Đường, toàn bộ đến đông đủ, hai đương sự vắng mặt.

Bà nội Thẩm gia nhìn một lượt, cũng không nhìn thấy cháu dâu xinh đẹp: "Đường Mộ không có tới hả?" Lão nhân gia rất là thất vọng.

"Lão tẩu tử, Đường Mộ hắn không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi, Thẩm Lãng ở lại cùng hắn đấy."

"Hôm qua còn rất khỏe a? Sao lại đột nhiên không thoải mái?" Đêm qua lúc đi rõ ràng còn rất khỏe, sao chỉ qua một buổi tối với buổi sáng thì bị bệnh rồi?

"Hai vợ chồng son tối hôm qua lăn qua lăn lại lâu, không có chuyện gì không có chuyện gì, chúng nó không đến chúng ta thảo luận cũng được, dù sao chúng nó tới cũng là nghe chúng ta nói." Đường lão gia tử phất tay một cái, thẳng thắn không che giấu, tiểu tử kia là bị giày vò không xuống giường được đương nhiên không thoải mái tới không được. Vì vậy rất nhiều năm sau đó, khi Đường Mộ biết chuyện này, Thẩm đại quân trưởng đáng thương tự một mình ngủ sô pha một tuần lễ!

Một câu châm chọc này vừa nói ra, người Thẩm gia và Đường gia có mặt ở đây, đều sửng sốt một chút, ngay sau đó cười: "Cảm tình hai vợ chồng tốt là chuyện tốt a, vậy chúng nó không tới, chúng ta thương lượng là được."Thì ra buổi tối lăn qua lăn lại lâu a!

"Đúng vậy, cảm tình hai vợ chồng tốt, chúng ta yên tâm a." Phải! Trong lòng nắm chắc, chuyện kết hôn này phải gấp rút thôi!

"Mau đừng đứng ở chỗ này nói, vào trong ngồi xuống nói, thông gia a, đi, đi, vào trong nói." Đường gia làm kinh doanh là bát diện lâm lung (?).

"Thông gia, hôn sự của hai tiểu tử kia các ngươi có tính toán gì không?" Thẩm gia làm lính có gì nói nấy, thành thật!

Hai ông thông gia vừa thấy mặt đã thân nhau, kề vai sát cánh, hai anh em tốt a! Cảm giác kia nói cũng không nói được, một người tây trang thẳng tắp, một quân nhân vai mang nhánh tùng màu vàng thêm ba ngôi sao, hai người vừa mở miệng một cái kêu thông gia, ôm vai, mặt mày hớn hở nói.

"Lão ca ca, đi, đi, vào trong ngồi xuống vừa uống trà vừa nói chuyện, sớm đã muốn gặp các ngươi một lần, lại sợ cho rằng đường đột, về sau hai anh em chúng ta nên qua lại một chút. Tiểu tử nhà chúng ta rất biệt nữu, sau này các ngươi có thể gánh chịu chút." Người cùng thế hệ chắc là sẽ không có gì khác biệt.

"Lão đệ a, Mộ tiểu tử nhà ngươi thật là khiến cho nhà chúng ta yêu thương tận đáy lòng, tiểu tử kia nhà chúng ta làm lính đã lâu, rất ngang ngược, về sau nếu như hắn khi dễ Mộ tiểu tử, lão đệ ngươi chỉ một tiếng, ta thay ngươi chỉnh đốn hắn." Hai ông lão của hai nhà đều biết tiểu tử nhà mình là đức hạnh gì, có vài lời nói sớm thì tốt.

"Đi, đi vào trong nói chuyện." Hai ông lão bảy tám chục tuổi vừa nói hai câu thì tương kiến hận vãn (hối tiếc vì gặp nhau quá muộn), lôi kéo cùng nhau vào cửa.

"Thông gia, vào trong ngồi nói chuyện, đây là bà nội Thẩm gia đi! Bên ngoài lạnh, đi vào trong nói."

"Mau, mời vào bên trong, thông gia." Nam cùng nam đánh đôi! Nữ cùng nữ đánh đôi, lão nói chuyện với lão, trẻ với trẻ, đều tự tìm bạn!

"Xin chào, ta là đại bá mẫu của Đường Mộ."

"Xin chào, ta là tứ thẩm của Thẩm Lãng."

"Thông gia, vào trong ngồi trò chuyện."

"Thẩm Lãng..."

"..."

Đường gia vốn chính là đi tới đâu bị người ta nhìn tới đó, Thẩm gia nhiều người, tụ chung một chỗ vốn là nhìn một chút, hiện tại người của hai nhà này tiến tới với nhau, chính là một tiêu đề câu chuyện siêu lớn.

Nhân viên làm việc ở quán rượu Đường thị nhìn thấy mắt dựng thẳng, chỉ là thông gia nào đó của Đường gia a? Sao chiến trận lớn như vậy a? Đám quân nhân quân trang thẳng tắp kia, bình thường nghiêm túc giống như hóa thạch trong viện bảo tàng, nhưng vào lúc này cười tựa như thánh mẫu Maria, thật sự là kỳ quan a!

Hơn nữa, cả nhà kia rốt cuộc sinh ra mấy quân nhân, nhìn nhánh tùng ngôi sao trên vai kia, Đường gia rốt cuộc ai tìm được một nhà đối tượng như thế a? Lai lịch này cũng quá lôi nhân (chấn động?) rồi đi?

Trước lúc này, không ai biết hai gia đình rầm rộ sôi nổi là đang thương lượng hôn sự của hai nam nhân, mãi cho đến màn hôn lễ ấm áp kia được bùng lên vẻ vang, mới biết thì ra vợ của tứ thiếu gia Đường gia là nam nhân, còn là một quân nhân thiết cốt leng keng.

Chờ Đường Mộ có thể xuống giường đã là hai ngày sau đó. Thẩm Lãng đã xin nghĩ phép kết hôn được rồi, Đường Mộ không xuống giường được, y ở trong phòng trông coi hai ngày, cho đến khi tổ tông được nuông chiều này hết giận, xuống giường được rồi y mới ra cửa phòng.

"Tiểu Mộ, mau đến nhìn xem, đây là lễ phục mới gửi tới từ Pháp, thử xem, kích cỡ không thích hợp phải sửa đổi." Mới vừa xuống lầu, Diệp Mạt cao hứng bắt chuyện với hắn.

Nghỉ ngơi hai ngày, Đường Mộ khôi phục lại bình thường, đi đứng có lực, sắc mặt cũng không khó coi như vậy nữa. Chậm rãi xuống lầu, nhìn lễ phục trong tay Diệp Mạt, hắn gật đầu: "Không cần, ta biết ánh mắt của bá mẫu, kích thước sẽ không có gì sai." Hắn biết Diệp Mạt đối với kích thước và sở thích của hắn rõ như lòng bàn tay, bà giúp hắn chọn không có sai.

"Đây là lễ phục cho hôn lễ, ngươi thật sự không cần xem một chút?" Thái độ này cũng quá không để tâm đi!

"Ân, không sao, ta biết." Đường Mộ không quá để ý.

"Đường Mộ, ngươi thật sự không xem? Còn có lễ phục của Thẩm Lãng." Đối với lễ phục hôn lễ của mình không để tâm như thế? Nhìn thế nào, thái độ của hắn cũng không quá nhiệt tình a!

Kết hôn mà thái độ này? Không có chuyện gì chứ? Không có nghe nói hai người bọn hắn cãi nhau a? Đây là ...

"Cho hắn xem, hắn thấy được là được." Đường Mộ phất tay một cái, không phải là rất để tâm.

"Hai ngươi cãi nhau?" Không có nghe nói a! Hai ngày nay tiểu tổ tông này tổ ở trong phòng không có xuống lầu, Thẩm Lãng cũng thật cao hứng, không có thấy hai người bọn hắn cãi nhau a! Sao bây giờ thái độ này?

"Không có." Đường Mộ lười biếng lắc đầu, hai người bọn hắn nếu như cãi nhau được mới tốt chứ!

"Vậy ngươi không thoải mái?" Hai ngày rồi chẳng lẽ còn chưa khỏe? Không giống a! Nhìn bộ dáng như vậy không phải là dáng vẻ hư nhược a!

"Không có."

"Thẩm Lãng chọc ngươi mất hứng?"

"Không có." Y bây giờ chỉ thiếu đem hắn đặt ở trên đầu cúng bái, sao lại chọc cho hắn mất hứng?

"Vậy đây là thế nào? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn chứng hoảng hốt trước khi kết hôn?" Diệp Mạt trợn mắt một cái, tổ tông khó hầu hạ này! Không có cãi nhau, không có không thoải mái, chuẩn tân lang kia cũng không có chọc hắn, chẳng lẽ vẫn còn chứng hoảng sợ trước khi kết hôn hay sao?

Lần này Đường Mộ không nói, hắn cũng không biết đây có tính là trò đùa hay không, trước khi hắn và Thẩm Lãng nói đến vụ này, hắn còn thưởng cho y một trận khinh bỉ, nhưng bây giờ hắn càng ngày càng không xác định.

Diệp Mạt có chút rớt cằm! Không phải thuận miệng nói ra để cho nói đúng chứ!

Chứng hoảng hốt trước khi kết hôn? Nhìn thế nào, tổ tông này cũng không giống loại người có thể lo lắng tới mức độ này a!

***Hết chương 39***