Phu Nhân! Thiếu Tướng Thỉnh Ngài Về Nhà

Chương 19: Ngươi chính là địa ngục của ta

"Sớm!"

"Sớm!"

"Sớm!"

Ba lão nam nhân Đường gia cứng nhắc chào hỏi, thứ lỗi một chút đi! Bọn họ hiện tại còn chưa có hoàn hồn từ sấm vang vừa rồi. Xung quanh bọn họ cũng có đồng chí (chỉ người đồng tính), bọn họ rất ít tận mắt nhìn thấy đồng chí chung sống, nhưng cũng không cảm thấy cái này có gì quá kinh ngạc, nhưng khi thấy tiểu tử nhà mình ở chung đồng chí, bọn họ liền bị sét đánh! Còn là cái loại bị đánh bên ngoài cháy xém bên trong mềm nhũn!

Đường Mộ này là người quái gở nhất Đường gia cư nhiên cũng có thể cho phép mình bị một người, còn là bị một người đàn ông dùng kiểu ôm công chúa để ôm hắn?! Đây chính là tin đồn kinh động nhất thiên hạ!

Người giúp việc hết sức kinh ngạc đồng thời vẫn không quên mang chén đũa lên, nhưng ánh mắt kia chính là một khắc cũng không rời khỏi hai người kia. Người giúp việc Đường gia có bao nhiêu bát quái (buôn chuyện, nhiều chuyện), thì có thể thấy được chủ nhân là đức hạnh gì! Cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn!

Thẩm Lãng đẩy chén tới trước mặt Đường Mộ: "Mộ, ăn cơm."

"Không ăn, ta không đói, ta muốn đi ngủ." Đường Mộ trực tiếp nằm ở trên bàn cơm, mắt cũng không mở. Để họ nhìn với cười nhạo đi! Ngược lại khi biết người này có "thông đồng" với lão gia tử, hắn đã biết hỗn đản này là nghiêm túc! Cũng biết sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ trở thành trò cười của Đường gia!

"Ăn cơm, ăn rồi ngủ." Thẩm Lãng hiếm khi khuyên hắn, người này là bất chấp khuyên! Trực tiếp đem đao chém lên rễ cây, đối phó với hắn là hữu hiệu nhất!

Đường Mộ bất động, cũng không để ý tới hắn.

"Ta không ngại trước mặt ông nội và bá phụ bọn họ tự tay đút ngươi ăn, ngươi là muốn ta dùng tay đút? Hay là dùng miệng đút?" Người này mặc dù ở chung không lâu cũng biết biện pháp gì thu thập tiểu tổ tông này hiệu quả nhất.

Quả nhiên lời này vừa ra, Đường Mộ "xoạt" một cái ngồi thẳng, mắt cũng mở ra, bất quá ánh mắt kia không tốt lắm!

Nhìn xem! Đây không phải là trợn mắt thức dậy sao?

Người Đường gia đều âm thầm giơ ngón tay cái với người này, ngươi có thể! Ngươi giỏi! Có thể đối phó tứ thiếu gia Đường gia, ngươi không phải là có năng lực bình thường! Không hổ là người tài ba chuyên môn làm chuyện này! Có thể ở trong quân đội thống lĩnh một tập đoàn quân, ngươi làm chính là chức nghiệp chuyên thu thập người a! Nhìn ra được ngươi đã từng luyện qua! Trong quân đội nhiều người giỏi như vậy, khắp nơi đều có tập luyện!

"Họ Thẩm, ngươi chính là địa ngục của ta!" Đường Mộ trừng vẻ mặt vô vị của Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi nói.

Cây không cần vỏ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch!

Hắn lớn như vậy, hỗn đản này tuyệt đối là người không biết xấu hổ nhất mà hắn từng gặp! Hèn chi có thể thăng tới thiếu tướng quân trưởng, quả nhiên là thiên hạ vô địch! Mọi người đều nói không có mặt mũi không có da cũng sẽ có giới hạn, thế nhưng, hỗn đản này giới hạn đâu?

Thẩm Lãng không đồng ý lắc lắc đầu: "Không, gặp gỡ ngươi cho tới bây giờ không phải là địa ngục của ta." Đúng vậy, gặp hắn chính là thiên đường!

"Nhưng gặp ngươi là địa ngục của ta!" Vì sao hắn lại gặp gỡ y! Hắn tự nhận mình đời này ngoại trừ ích kỷ một chút! Chuyện xui xẻo thiếu đạo đức, hắn hầu như sẽ không làm! Hắn không thiếu nợ! Thế nhưng hắn sao cứ gặp phải hỗn đản này đòi nợ?

"Cũng được, ngươi nói thế nào thì thế nấy, ăn cơm, ăn rồi tắm rửa đi ngủ." Thẩm Lãng không để ý nhún nhún vai, bất luận ai là địa ngục của ai, chỉ cần người này là người yêu thì được rồi.

Đường Mộ tức giận đến nỗi thẳng đánh tới! Đấu với người này, hắn cũng chỉ có bị tức giận! Hắn còn biến thành người cố tình gây sự! Nhìn thấy ánh mắt của những người đó trong đại sảnh Đường gia! Hắn chỉ muốn bóp chết tên hỗn đản này!

"Ăn cơm! Ăn cơm!" Đường lão gia tử cười gọi mấy con trai của hắn đã bị dọa cứng đờ thành xi măng cốt thép, tốt lắm, tiểu tử khó trị nhất Đường gia rốt cuộc tìm được khắc tinh, năm nay không có chuyện gì đáng giá ăn mừng hơn so với chuyện này!

"Ăn cơm! Ăn cơm!" Đường lão đại bọn họ định thần lại có chút không được tự nhiên cười, ha ha, hóa ra hai người hài hước nhất Đường gia chính là bọn hắn a!

Đường Mộ một bữa ăn sáng ăn đến đau dạ dày! Ngược lại thủ phạm làm hắn đau dạ dày kia thì ăn vui vẻ, còn cùng các thúc bá ông nội nói chuyện cao hứng, giống như y mới là họ Đường, mình ngược lại giống như nàng dâu nhỏ mới vào cửa!

Hai cái và hết cơm trong chén, hắn đẩy chén một cái: "Ông nội, đại bá nhị bá tam bá ta ăn no rồi." Hắn đứng dậy rời khỏi bàn, đem "địa ngục của hắn" coi như không có gì!

"Được, đi tắm nghỉ ngơi thật tốt một chút đi! Ngươi tối một chút còn muốn đi bệnh viện không?" Nói đến bệnh biện bọn họ liền chột dạ không thôi, giấu đi! Tốt nhất là đem chuyện này làm cho nát vụn trong dạ dày sau đó vọt ra cống thoát nước! Tốt nhất là giấu cả đời! Sau đó mấy chục năm sau khi nói đến chuyện này, Đường Mộ già rồi sẽ không phát hỏa lớn như vậy, cho dù khi đó Đường Mộ mười phần lãnh hỏa như trước, lão nhân hắn cũng nhìn không thấy!

"Ừ, tối một chút ta đi bệnh viện thay cho mẹ."

"Mẹ ngươi có thể sẽ không trở về." Đó là khẳng định, nàng bây giờ chắc là một bước cũng không dám rời khỏi Đường lão tứ đi! Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng! Lâm Mạt Tuyết đồng chí chắc là còn phải vất vả!

Đường Mộ gật đầu, hắn cũng biết khả năng này cao bao nhiêu.

"Đi lên đi!"

"Ân." Hắn xoay người lên lầu, dứt khoát coi thường người nào đó.

Thẩm Lãng cũng không để ý, vẫn là lấy tốc độ bình thường ăn xong cơm: "Ông nội, đại bá nhị bá tam bá, các ngươi từ từ dùng, ta đi lên xem hắn một chút." Con cháu quân nhân thế gia đi ra ngoài, có giáo dưỡng tốt và lễ độ.

"Đi đi! Ngươi cũng đừng để ý, tính cách của đứa nhỏ này từ nhỏ đã khó chịu." Đây là Đường gia công khai bí mật, cá tính Đường Mộ rốt cuộc kỳ quặc bao nhiêu, nhìn vào dáng vẻ nhượng bộ của người Đường gia thì sẽ biết.

Thẩm Lãng cười cười, không nói tiếng nào, thế nhưng khóe miệng của hắn rõ ràng lộ ra một thứ gọi là ôn nhu.

"Hỗn đản, chết đi!" Đường Mộ ngâm mình ở trong bồn tắm rộng lớn, hung hăng chửi rủa tên xú nam nhân kia làm cho hắn sáng sớm không khống chế được tức giận!

Khi mở mắt ra nhìn thấy y đầu tiên, trong lòng hắn còn có một tia mềm mại như vậy, chính hắn cũng không biết đó là loại cảm xúc gì, thế nhưng chỉ hai câu, tên đàn ông thối bản lĩnh kia có thể đem hắn chọc thành bạo long phun lửa!

Hắn thật sự có thể cùng người này chung sống với nhau?

Hắn quả thực không có lòng tin a!

Đường Mộ thở dài, tựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, để chức năng massage của bồn tắm massage toàn thân đau nhức của mình, tâm trạng và thân thể đồng thời căng thẳng khiến hắn thật sự có chút mệt mỏi!

Nhận được điện thoại của ông nội, hắn cái gì cũng không nghĩ liền vội vã chạy về, hắn không nghĩ tới trở lại một lần lại gặp y, nhưng hắn không phủ nhận khi mở mắt nhìn thấy y đầu tiên, trong lòng hắn nhảy nhót, nhìn thấy thân ảnh cao lớn một thân quân trang kia, hắn cảm thấy mạc danh (không rõ, không hiểu)an tâm, nhưng mà lần thứ hai mở mắt, hắn hận không thể đem cái tên này ném ra ngoài, hắn biết người kia là quan tâm hắn...

Hắn có chút mờ mịt, có chút không xác định, hắn từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ cùng một người đàn ông nói chuyện tình cảm, đàm luận cuộc sống, thậm chí nói chuyện kết hôn, trong lòng hắn lung lay bất định, có chút bài xích, nhưng lại có chút khát vọng nói không nên lời cùng người kia kết giao, cho dù người kia lúc nào cũng làm cho hắn tức giận đến nỗi muốn hành hung!

Cho nên hắn không có chào hỏi đã chạy trở về Đức, hắn muốn bình tĩnh một chút, thế nhưng hắn còn chưa bình tĩnh xong, lại trở về khởi điểm.

Đường Mộ từ từ nhắm hai mắt, có chút phiền não vỗ mặt nước trong bồn tắm.

MN cái chân! Hắn thế nào cứ lay động cái chân kia a? Vĩnh viễn chỉ có số mệnh bị chà đạp!

Thẩm Lãng đẩy ra cánh cửa khép hờ, trong phòng rất gọn gàng, sạch sẽ, rất phù hợp với tính cách của Đường Mộ. Thế nhưng y muốn nhìn không phải là phòng của Đường Mộ, mà là bản thân hắn, tìm một vòng cũng không có thấy cái thứ giống bản thân hắn.

Còn ở phòng tắm? Thẩm Lãng cởϊ áσ khoác quân trang ra tiện tay ném ở trên ghế sofa, y đẩy cửa phòng tắm ra, một bức mỹ nam thụy dục đồ cứ thế đập thẳng vào mắt y, hắn nhìn tới ngây ngẩn, cứ đứng ở cửa nhìn, nhìn a nhìn a nhìn hồi lâu, thấy máu mũi thiếu chút nữa chảy xuống hắn mới phản ứng được.

Tiểu tổ tông này lại có thể cứ như thế ngủ?

"Mộ, tỉnh tỉnh, lên giường ngủ." Y ngồi xổm bên bồn tắm, đưa tay vỗ vỗ mặt Đường Mộ "Cút, đừng làm ồn!" Đường Mộ mơ màng ngủ nhắm hai mắt gầm nhẹ nói.

Trước đó ở trên xe hắn còn chưa ngủ say như vậy, bây giờ hắn thật sự đang ngủ, khi hắn ngủ nếu dám kêu hắn, sẽ phải hiểu hậu quả, bị rống tuyệt đối là tránh không khỏi.

Thẩm Lãng khiêu khiêu mi, tiểu tổ tông này tính khí cũng không nhỏ!

"Tiểu tổ tông, ngươi tắm xong chưa?" Có trời mới biết tiểu tổ tông này vừa vào liền ngủ, hay là tắm xong mới ngủ?

Đường Mộ nghe tiếng bất động, tựa vào thành bồn tắm ngủ say, nhưng mà sắc mặt vẫn còn kém, Thẩm Lãng nhìn thấy đau lòng.

Không có biện pháp, đường đường quân trưởng tập đoàn quân chỉ có xắn cao tay áo, làm bảo mẫu ấn cái nút bên tường xuống, xả nước trong bồn, thế nhưng chuyện này không phải là thử thách bình thường ý chí của hắn!

Khi nước xả thấp xuống, hô hấp của Thẩm Lãng cũng đã gấp giống như chạy hai mươi km (nv:hai vạn mét)! Ông trời, lúc này cũng không phải thời điểm tốt gì!

Thân thể trắng nõn của Đường Mộ phơi bày ra trong bồn tắm rỗng, vật che chở duy nhất trên người chính là bọt, nhưng nhìn thế càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự nhẫn nại của người ta! Đặc biệt là đối với một lão quý tộc độc thân ba mươi mấy năm mà nói, vậy thì còn cần mạng già!

Thẩm Lãng chỉ hơi nhắm hai mắt làm việc!

Không nên nghĩ! Không nên nghĩ! Thẩm Lãng ở trong lòng thôi miên mình! Làm việc! Làm việc!

***Hết chương 19***