Phu Nhân! Thiếu Tướng Thỉnh Ngài Về Nhà

Chương 8: Mạc danh kỳ diệu định án

“Ta muốn về nhà!” Đường Mộ lần thứ chín mươi bảy mở miệng.

“Ngoan, đừng nháo, ta đem chuyện ở đây xử lý xong, sẽ đưa ngươi về.” Thẩm Lãng bận rộn mười ngón tay không rãnh, ngón tay nhanh như bay ở trên bàn phím. Cũng không biết hắn đang bận cái gì, đường đường là một quan chỉ huy quân sự đem máy tính chơi giống như hacker, không biết còn tưởng rằng đây là một hacker, mà không phải là một quan chỉ huy quân sự cấp cao của quốc gia.

Đường Mộ tức giận một cước đá vào chân sô pha, sô pha dựa tường đυ.ng vào tường tiếng va chạm vang nhẹ. Tên hỗn đản vương bát đản này, con heo chết tiệt , cư nhiên — cư nhiên—

Đường Mộ sờ sờ môi mỏng vẫn còn có chút chưa hết sưng, vết thương nhỏ còn đau bị hàm răng giảo phá (cắn đứt).

Hỗn đản! Tử vương bát đản!

Vì sao gặp gỡ người này hắn ngay cả một chút chỗ trống để đánh trả cũng không có? Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nghẹn khuất như thế! Đáng hận nhất chính là bị y hôn, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Đường Mộ, trong nhà không có đồ ăn, ngày mai chúng ta đi siêu thị mua một ít đi, kỳ nghỉ của ta còn có một ngày cuối tuần, nếu không thì chúng ta về thăm nhà một chút?” Thẩm Lãng quay người lại nói ra, giọng nói tựa như bọn họ là vợ chồng cùng nhau sinh sống đã rất lâu.

Đường Mộ đưa tay cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn hung hăng hướng về phía Thẩm Lãng hết sức chăm chú đập tới! Lực đạo kia tựa như muốn mưu sát!

“Ngươi có gan lặp lại lần nữa.” Cái gì gọi là chúng ta về thăm nhà một chút? Quay về nhà nào? Hắn lúc nào cùng tên vương bát đản này quen thân như vậy hắn sao chính mình cũng không biết?

Thẩm Lãng cầm máy vi tính lên nhanh chóng né qua một bên, gạt tàn thuốc bay qua nện lên tường, bể nát, y ngẩng đầu nhìn lướt qua Đường Mộ đang tức giận hò hét: “Ngươi muốn mưu sát chồng hả?” Tên tiểu tử này tức giận ghê thật, hai tiếng đồng hồ còn chưa nguôi giận.

Đón lấy những lời này lại bay ra cái remote TV.

“Thẩm Lãng, ngươi nói thêm một câu nữa thử xem.” Đường Mộ hơi hơi híp mắt một chút, giọng nói kia tuyệt đối là hết sức lạnh lẽo.

Thẩm Lãng giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi, chúng ta không nháo nữa, ta đem một điểm cuối cùng làm xong chúng ta đi ăn cơm liền, tiểu tổ tông ngươi không phải là muốn về nhà sao? Chúng ta ăn cơm xong ta sẽ đưa ngươi về nhà.” Giọng nói kia hoàn toàn giống như dỗ tiểu tình nhân giận dỗi.

Đường Mộ tức giận đến nỗi lòng muốn gϊếŧ người cũng có, nga, biến thành như vậy không phải là do y?

“Ta không ăn, ta tự mình có chân! Tự biết về nhà! Không phiền ngươi đại giá!”

“Tiểu tổ tông, chúng ta không cãi nhau được không?”

“Ngươi MN nghe không hiểu tiếng Trung có phải hay không? Lão tử không có tâm tình cãi nhau với ngươi! Lão tử cùng ngươi không có quan hệ! Cùng ngươi không có bất cứ quan hệ gì! Lão tử hiện tại muốn về nhà!” Hai mươi mấy năm tịnh dưỡng cứ như thế bị tan biến từng chút không còn sót lại trong một buổi chiều. Người đàn ông này có năng lực đem thánh nhân bức điên!

Thẩm Lãng lắc đầu, phát hỏa, tiểu tổ tông này tính kiên nhẫn thật kém. Y ôm máy tính ngồi bên bàn trà, ngón tay lại điên cuồng gõ, ở hai phút trước khi Đường Mộ dùng hết toàn bộ kiên nhẫn đem chuyện trong tay giải quyết xong.

“Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm, ta còn chưa ăn cơm nữa.” Y cầm lên áo khoác gọi Đường Mộ đi ra ngoài.

Đường Mộ cơ hồ là tông cửa xông ra, người này chính là ác mộng của hắn, chỉ mong tỉnh dậy cái này sẽ đi qua! Tiếc là mộng đẹp của hắn đã định trước không có diễn ra, mới vừa ra khỏi cửa Thẩm Lãng đã nắm cổ tay hắn, giống như lúc trở về, đem hắn khống chế ở bên người trong vòng nữa thước.

Đường Mộ tựa như ăn một quả bom nguyên tử, tức đến nỗi trong lòng phiên giang đảo hải (rối loạn, chấn động). Hắn phải trở về Đức! Ngày mai đi liền! Đón năm mới cái gì a! Hắn đời này chết cũng không trở lại!

“Buông tay!” Gϊếŧ người có đền mạng không? Hắn sắp muốn gϊếŧ người!

“Không buông, ngươi là vợ của ta, hai vợ chồng đi chung với nhau không phải là nên như vậy sao?” Thẩm đại quân trưởng hoàn toàn thay đổi, cái gì là nghiêm túc khô khan, đây quả thực là một tên vô lại! Bộ dáng như vậy nếu để cho bộ hạ của y nhìn thấy, vậy tròng mắt cũng rơi đầy đất!

“Ngươi CMN! Ai là vợ của ngươi? Ai là hai vợ chồng với ngươi?” Không biết xấu hổ cũng phải có giới hạn có được hay không! Loại người không biết xấu hổ này còn là quân nhân sao? Hắn như vậy còn xứng đáng làm quân nhân Trung Quốc sao? Sớm từ chức cho xong! Quả thật làm mất hết mặt mũi của quân nhân Trung Quốc!

“Ngươi a! Ngươi chính là vợ của ta! Ngươi và ta chính là hai vợ chồng! Ta đều là nghiêm túc, tiểu tổ tông, ta thật sự muốn cùng ngươi nói chuyện yêu đương, sau đó sinh sống cùng một chỗ, mà còn là suốt đời.” Thẩm Lãng kéo Đường Mộ qua, ở trên trán hắn hôn khẽ một cái.

“Hai vợ chồng luôn luôn có chồng và vợ chứ, ngươi định chọn vai trò nào?” Đường Mộ tức giận phản cười, ngược lại thuận theo lời của hắn bắt đầu thảo luận.

“Ta đương nhiên là chủ nhà, phu nhân.” Y trực tiếp cho ra kết luận, hơn nữa còn là không có thương lượng.

Đường Mộ kề sát bên người y, thừa dịp y không chuẩn bị hung hăng cho bàn chân hắn một cước. “Ngươi nói ai là phu nhân?”

“Tiểu tổ tông, ngươi chính là phu nhân của ta a.” Y thật đúng là không sợ chết trả lời một câu, nhìn tiểu tử kia bị chọc cho tạc mao hắn liền vui vẻ.

Đường Mộ đưa tay dùng sức ngắt một cái trên mu bàn tay của y. “Nếu như ngươi không ngại bị ta thượng, vậy ta cũng không ngại thử một chút, thế nhưng ngươi muốn ta làm phu nhân? Vậy thì miễn bàn!” Là một người đàn ông, sẽ không có ai nguyện ý bị đè!

“Đây chính là ngươi nói!” Thẩm Lãng nhướng mày, cười tươi như hoa.

“Đúng, chính là ta nói!” MNN! Hỗn đản này không phải là muốn bức hắn chứ? Vậy hắn giống như y mong muốn rồi!

“Được! Một lời đã định!” Ha ha! Bây giờ dụ dỗ hắn trước, đến lúc đó lên giường, ai đè ai còn chưa biết đâu!

Đường Mộ không biết khi mình bị tức giận đến mất lý trí, đã tự mình chính miệng đáp ứng đem mình bán đi! Thật ra chủ ý của hắn chỉ là muốn phân rõ giới hạn với người này, nhưng mà bị một câu nói phu nhân của y tức giận đến nỗi không còn quan tâm gì nữa! Không phải là cùng đàn ông nói chuyện yêu đương thuận tiện lên giường sao? MMN! Hắn sá gì! Dù sao hắn cũng không thiệt thòi!

Thế nhưng hắn không có nghĩ tới trước mặt người đàn ông này, từ lúc bắt đầu hắn đã không có chiếm được một chút tiện nghi! Bắt đầu thì đã định trước kết cuộc rồi! Bất luận hắn làm thế nào cũng không thay đổi được!

Hắn không biết mình cả đời này chính là như vậy thua bởi hai chữ phu nhân này!

Sau cùng hắn còn cam tâm tình nguyện làm phu nhân của người đàn ông này cả đời! “Tiểu Mộ, miệng ngươi làm sao vậy?” Khi Đường Mộ về nhà, người trong nhà đã ngủ, hắn về phòng cũng liền đi ngủ, buổi sáng thức dậy, hắn đã đem vết cắn trên môi quên không còn một mảnh, kết quả hiện tại cả nhà đang ở trên bàn ăn điểm tâm, vết thương trên môi hắn liền trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Đường Mộ theo bản năng đưa tay sờ sờ vết thương trên môi, vết thương đã kết mày, nhưng vẫn còn có chút đau, sắc môi của hắn hơi nhạt, vết thương kết mày đặc biệt nổi bật.

“Bị chó cắn!” Hắn nói có chút nghiến răng nghiến lợi. Tên đàn ông thối tha kia lại dám cắn hắn.

Tất cả mọi người đồng loạt dừng động tác trong tay, giương mắt, ánh mắt nhất trí nhìn hắn.

“… Tiểu Mộ, đâu có ai nói con gái như vậy.” Văn Tây cười đến gọi là sáng lạn, không! Không chỉ Văn Tây! Là tất cả mọi người Đường gia cười đến sáng lạn! So với tháng sáu cực nóng còn mãnh liệt hơn! Hôm trước còn nói không có đối tượng, hôm qua đã diễn ra một màn như vậy, ân, có vấn đề!

Đường Mộ vừa nghe thiếu chút nữa phun ra ngoài! Con gái?! Hỗn đản kia có chỗ đó lớn lên giống con gái?! Con gái cao một mét tám? Hắn phải ngửa đầu nhìn cô gái? Nghĩ một chút thì cũng đủ để cho hắn cười sặc sụa!

“Đại bá mẫu, ai nói cắn ta là con gái?” Những thứ này đều là do các mẹ rãnh rỗi phát hoảng bức mà ra! Bức hôn? Bây giờ thì tốt rồi, hắn đã tìm về cho bọn họ một nàng dâu, chỉ là tim của bọn họ có chịu được hay không, không ở trong phạm vi quản lý của hắn.

“Hả?!”

“Không phải là con gái!?”

“Vậy là —”

Các nữ nhân đều kinh ngạc! Các nam nhân đều sửng sốt! Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ! Đây là tình huống gì?

“Ông nội đã nói rồi, ta có thể tìm nam đối tượng.”

“Cho nên?” Lâm Mạt Tuyết cười cười, chờ con trai nói tiếp.

“Đây là đàn ông cắn.” Đường Mộ thản nhiên chỉ chỉ vết thương kết mày tiên diễm (tươi đẹp) ướŧ áŧ trên môi mình.

“Vậy ý ngươi là ngươi có đối tượng rồi?” Đường lão gia tử nhảy đến cuối cùng.

Đường Mộ gật gật đầu: “Nếu như các ngươi có thể tiếp nhận, coi như là vậy.”

“Là dạng người gì?” Lâm Mạt Tuyết có chút tò mò hỏi, mới có hai ngày đã xác định được, ân, tốc độ này có chút nhanh, đáng tin không?

“Quân nhân, đang giữ chức thiếu tướng, hiện tại là quân trưởng tập đoàn quân.” Nghĩ không ra có một ngày hắn sẽ cùng một người đàn ông có gút mắc tình cảm, hơn nữa còn là quân nhân hắn ghét, càng khó tin hơn chính là người kia còn là quan chỉ huy một tập đoàn quân.

Mọi người trực tiếp dùng vẻ mặt im lặng nhìn hắn.

Lâm Mạt Tuyết cũng có chút thất vọng, cũng biết không đáng tin.

“Không tin?” Đường Mộ tiếp tục ưu nhã ăn điểm tâm, nhìn phản ứng của người nhà cũng biết bọn họ có ý gì. Đúng vậy! Đừng nói là bọn họ, chính là bản thân hắn cũng cảm thấy có chút không đáng tin! Hai lần gặp mặt, còn chưa nói gì tới làm quen! Người kia đã nói muốn cùng mình kết giao, còn nói bọn họ nói chuyện yêu đương, sau đó cùng chung sống, còn là cả đời! Hắn cũng cảm thấy không đáng tin!

“Ta cũng không tin!” Hắn nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ, qua tết ta sẽ về Đức.” Người nọ đưa hắn trở về liền đi, không có bất kỳ lời nào, thậm chí không có để lại một cái phương thức liên lạc, cho nên hắn coi như mình nằm một giấc mộng hoang đường, tiếp đó ở trong mộng bị chó cắn.

“Ba, ngươi còn trẻ, từ từ bận rộn đi!” Hắn phải về Đức hưởng thụ cuộc sống thật tốt.

“Thằng nhóc ranh! Ngươi đừng hòng!” Về Đức! Nằm mơ!

“Ba! Mắng người đừng đem mình mang vào.” Hắn đời này sẽ bị thua thiệt trên tay một người đàn ông. Những người khác, bao gồm ba của hắn đều không chiếm được tiện nghi ở trên người hắn!

Hỗn đản chết tiệt kia! Chạy cái gì chạy? Không có chuyện đó!

Chạy tới quấy nhiễu tâm tình của hắn bỏ chạy không tung không ảnh!

Đường Mộ ưu nhã ăn xong điểm tâm, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, trở về phòng tiếp tục ngủ. Bất kể bọn họ ở trên bàn ăn thảo luận đến khí thế ngất trời cũng không để ý.

***Hết chương 8***