Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ

Chương 44

Editor: Owntown

Thảo luận trên mạng về 《 Hồn Quy Dị Thế 》khí thế ngất trời như trước, vì vậy trong bầu không khí đó đoàn phim chính thức tiến hành khởi quay.

Tô Cẩn Châu mang theo em gái nói lời tạm biệt với anh cả sau đó liền đi đến địa điểm quay phim. Vốn ban đầu vẫn chưa tới phần diễn của Tô Cẩn Châu nhưng vì để trong nom em gái Tô Cẩn Châu cũng liền đi theo cùng cô, đến lúc đó nếu cảm thấy có gì không thoải mái anh cũng có thể chăm sóc một chút. Trên thực tế Tô Cẩn Châu đánh giá bản thân quá cao, lúc anh cả Tô Cẩn Chi nghe xong còn dặc biệt nở một nụ cười châm biếm.

Tới địa điểm quay bọn họ liền bắt đầu làm quen với kịch bản: phân cảnh đầu tiên chính là cảnh Lâm Triều Tịch bị cường bạo. Bởi vì lo lắng Đát Kỷ vẫn chưa đủ tuổi thành niên vì thế đạo diễn cũng không có quay những cảnh khiến người khác cảm thấy phản cảm, Tô Cẩn Châu nghe xong cũng yên tâm lùi xuống.

Đát Kỷ trang điểm thay quần áo xong vừa vặn đã là tám giờ tối, cô mặc nhu quần* màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, áo choàng to rộng làm cho Đát Kỷ vô cùng nhỏ xinh. Cùng Tống Quân Du khớp lời kịch sau đó liền bắt đầu phân cảnh đầu tiên.

*Nhu quần (襦裙) – áo vạt ngắn quây thường. Nhu (襦) có nghĩa là chiếc áo ngắn. Quần (裙) là chiếc váy, chiếc thường.

Thời điểm clapboard vừa hạ xuống, khí chất cùng thần thái Tống Quân Du hoàn toàn biến đổi. Tình tiết là nghỉ ngơi tại bên trong toà miếu, Tống Quân Du thể hiện một An Thiếu Xuyên động tà niệm với Lâm Triều Tịch, đem nàng gϊếŧ chết rồi tàn nhẫn phanh thây thân xác nàng, cuối cùng chôn thi thể tách rời đó bên giếng cạn phía sau miếu, mà hết thảy những hành động này đều bị nha hoàn đi theo Lâm Triều Tịch tận mắt nhìn thấy...

Bên trong toà miếu âm u, đống lửa phát ra ánh sáng le lói, sợi tóc Lâm Triều Tịch hỗn độn, hai mắt có chút vô thần nhìn chằm chằm ngọn lửa. Rồi đột nhiên bên ngoài cuồng phong gào thét, thổi mạnh làm cửa gỗ va đập không ngừng.

Lâm Triều Tịch giống như chim sợ cành cong, nàng ngẩng đầu nhìn lên, An Thiếu Xuyên ôm bó củi đứng trước cửa, ánh trăng chiếu xuống kéo bóng dáng hắn một vệt rất dài, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Bất quá Lâm Triều Tịch đối với An Thiếu Xuyên thật sự tin tưởng, miễn cưỡng mỉm cười rồi lại cúi đầu xuống trầm ngâm.

An Thiếu Xuyên đốt lửa lên sau đó liền ngồi cạnh bên nàng, không khí giữa hai người có chút trầm mặc. An Thiếu Xuyên thường thường đem ánh mắt dừng lại trên sườn mặt Lâm Triều Tịch, cô nương ở tuổi này ngây ngô, tốt đẹp, thuần khiết không nhiễm chút dơ bẩn nào. Ngón tay hắn giật giật, như động tiểu tâm tư, ống kính cũng liền nhanh chóng bắt được động tác nhỏ này.

Người đứng bên ngoài không thể không thừa nhận diễn xuất chuyên nghiệp của Tống Quân Du, ban đầu bọn họ còn lo lắng người luôn vào vai chính diện như Tống Quân Du làm sao có thể khống chế được vai diễn này, nhưng hiện tại xem ra bọn họ đúng là lo lắng vô ích, Tống Quân Du bất kể là những chi tiết nhỏ nhất hay ánh mắt đều xử lý vô cùng tốt.

""Trước kia cha ta từng dạy ta thuật điêu khắc, nếu như nhàm chán ta có thể biểu diễn cho nàng xem."" Giọng nói An Thiếu Xuyên ngưng lại, cơ thể hắn hơi nghiêng đến, cuối cùng lại chếch sang một bên, giống như đang đấu tranh kiềm nén.

Lâm Triều Tịch còn đang lo lắng huynh trưởng nơi tiền tuyến, nhưng dù sao cũng là một cô nương nhỏ tuổi, nghe xong liền đầy hứng thú, ""An Phó tướng chưa từng nói qua.""

An Thiếu Xuyên cười cười, tiếp đó từng trong l*иg ngực lấy ra một con dao nhỏ, sau đó từ bên ngoài tìm được một khúc gỗ, tỉ mỉ chạm khắc thành hình.

Lâm Triều Tịch hai tay nâng má, tính tình trẻ con hăng hái đi qua đứng phía sau.

Mùi hương đặc biệt của thiếu nữ phả đến, con dao nhỏ trên tay hắn đột ngột rạch qua ngón tay, Lâm Triều Tịch kinh hô một tiếng, dùng chiếc khăn tay của mình phủ lên ngón tay hắn, ""An Phó tướng thật không cẩn thận.""

An Thiếu Xuyên tim đập như trống trận, cuối cùng một phen kéo lấy tay nàng...

Lâm Triều Tịch cả kinh, vội vàng rút tay ra, nhưng bị An Thiếu Xuyên nhanh chóng kéo lại, nàng căn bản không cử động được, Lâm Triều Tịch sợ hãi liền cúi đầu gọi một tiếng An phó tướng.

""Triều Tịch...ta còn có một thứ khác muốn cho nàng xem, nàng có muốn xem không..."" An Thiếu Xuyên tiến đến bên tai nàng, nói nhỏ.

Lâm Triều Tịch đã cảm thấy được không thích hơp, nàng dùng sức lắc đầu, cuối cùng dùng sức rút tay, đứng dậy vội vàng lui về phía sau vài bước...

Lúc này ở phía sau, đạo diễn bỗng lên tiếng.

""Cắt ——"

Hiện trường có chút im ắng, Đát Kỷ khó hiểu nhìn đạo diễn Vương, kiểu tóc nghiêng ngả phối hợp với bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo kia khiến cho cô trông thật đáng yêu.

Đạo diễn Vương Khắc nhíu mày nhìn Đát Kỷ, như là bất mãn cái gì đó.

""Đát Kỷ, tẩu vị* của cháu vừa rồi xuất hiện vấn đề.""

* tẩu vị (blocking): vị trí đứng hay vị trí di chuyển, đây là một thuật ngữ dùng trong game hoặc trong sân khấu.

""Tẩu vị?"" Đát Kỷ chớp mắt, vô cùng khó hiểu, ""Tẩu vị là gì?"" tuy rằng cô đã từng tham gia chương trình thực tế nhưng chưa từng quay phim, tất nhiên sẽ không ai nói qua cho cô biết tẩu vị là cái gì.

Rõ ràng tất cả mọi người đều bất ngờ, hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới tiểu cô nương này ngay cả tẩu vị là cái gì cũng không biết, ở bên ngoài Tô Cẩn Châu cảm thấy trên mặt có chút thiêu đốt, anh hoàn toàn quên đem chuyện này giảng giải cho em gái nhà mình! ! !

Làm một người anh trai thật sự không có trách nhiệm ! !

Tống Quân Du bất đắc dĩ thở dài, kéo Đát Kỷ đứng dậy, sau đó chỉ vào máy quay kiên nhẫn giải thích, ""Bình thường thời điểm chúng ta quay phim, vị trí ánh sáng cùng với camera cơ bản là cố định, cho nên chỉ có một khu vực không lớn gọi là ""Khu vực hiệu quả"", như là chỗ của chúng ta hiện tại, vị trí này chính là ""Khu vực hiệu quả"". Thời điểm quay, cần tìm đúng vị trí nếu không sẽ bước ra ngoài ống kính hoặc khu vực nằm ngoài quan sát, điều này sẽ làm khó hậu kỳ cùng với tiến độ quay tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.""

Mà chương trình thực tế không có cái gọi là ""Khu vực hiệu quả"", thông thường ở chương trình đó đều có người quay phim đi theo vì vậy so với đóng phim có sự khác biệt. Mà Tống Quân Du cùng những người khác cũng hoàn toàn không có suy xét qua.

Tống Quân Du sợ làm tổn thương trái tim thiếu nữ mong manh liền cẩn thận nhìn qua Đát Kỷ, phát hiện cô nghe rất chăm chú liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng lại hơi xin lỗi nói, ""Đây là sai sót của anh, bình thường trước khi quay anh đều đi quan sát một chút, sau đó tìm kiếm vị trí cùng cảm giác, anh cho rằng em...""

Tống Quân Du vô cùng tin tưởng Đát Kỷ, dù sau trước đó cô thể hiện vô cùng tốt, kết quả hiện tại lại xảy ra sự cố như vậy.

""Thông thường những diễn viên nhiều kinh nghiệm sẽ dễ dàng tìm được vị trí của mình, biết ống kính sẽ quay như thế nào, chẳng qua loại chuyện này cùng cần phải có thời gian."" Giống như Tống Quân Du, anh chỉ cần liếc mắt một cái liền biết ống kính quay mình xuất hiện ở đâu, là toàn thân hay nửa người đều nhất thanh nhị sở, sau đó liền phát huy diễn xuất đến trạng thái tốt nhất.

Đát Kỷ bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Đạo diễn Vương thấy vậy cũng khoát tay áo, ""Mọi người nghỉ ngơi một chút, Quân Du cậu mang Đát Kỷ đi quan sát vị trí quay.""

Trước đó thể hiện rất tốt, đạo diễn Vương cũng không hy vọng chậm trễ, ông hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Đát Kỷ là một đứa nhỏ thông minh, chẳng qua trong thời gian ngắn tìm đúng vị trí máy quay đúng là khó có khả năng! Đến lúc đó chỉ có thể làm phiền đến nhân viên camera cùng hậu kỳ một chút.

Tống Quân Du dẫn Đát Kỷ đến trước máy quay, hơn nữa còn để cô từ ống kính quan sát vị trí di chuyển của anh trên màn ảnh, Đát Kỷ ban đầu nghĩ rằng đóng phim hẳn là một chuyện cực kỳ đơn giản, kết quả thì ra còn cần có nhiều kỹ thuật như vậy. Bất quá cô cũng có một chút hứng thú, nếu đơn giản quá tất sẽ không thú vị.

Đát Kỷ cảm thấy bản thân học không sai biệt lắm, dù sao cô cũng không phải người bình thường, tiếp thu cũng rất nhanh, nếu không được, tới lúc đó sẽ dùng biện pháp khác, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn thành.

Vì thế vài phút đồng hồ sau, Đát Kỷ nói bản thân có thể làm được.

Tống Quân Du lộ vẻ mặt kinh ngạc, ""Em thật sự có thể chứ? Không cần lo lắng lãng phí thời gian.""

""Tôi có thể."" Đát Kỷ chớp chớp lông mi dài xinh đẹp, cô nhẹ nhàng cười, ""Bắt đầu đi, tôi cũng không muốn làm lãng phí thời gian."" Dứt lời Đát Kỷ lại trở về vị trị ngồi lúc trước.

Đạo diễn Vương Khắc cảm thấy Đát Kỷ có chút kiêu ngạo, bất quá đứa nhỏ ở độ tuổi này đều là như vậy, nghĩ bản thân là thiên tài, cho rằng bản thân thấy dễ dàng là có thể học được. Được rồi, đạo diễn Vương thừa nhận cô gái này có đôi khi đích thực là một thiên tài, nhưng tẩu vị, loại kỹ thuật này quả thật không phải một sớm một chiều là có thể học được.

Sau khi chính thức bắt đầu, biểu hiện của Đát Kỷ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, ánh mắt cô nhìn cũng không nhìn ống kính, nhưng bất kể là sườn mặt hay toàn cảnh di chuyển đều xử lý cực kỳ tốt, lão luyện như một diễn viên lâu năm.

""Nói giỡn đi?"" Trợ lý ở một bên nhìn Đát Kỷ ở bên trong màn ảnh nhịn không được thốt lên một câu, ""Thật sự là gặp được...Thiên tài?""

Đạo diễn Vương ném cho hắn một cái ánh mắt, nét mặt già nua đã có chút đỏ, may mắn những lời khi nãy ông không có nói ra, bằng không chính là bị vả mặt liên tục.

Tình tiết lúc này chính là An Thiếu Xuyên đem Đát Kỷ kéo trở về, tất cả mọi người cho rằng Lâm Triều Tịch đã thoát khỏi, nhưng thật sự lại chưa từng...

Ngay tại nơi này...An Thiếu Xuyên cường bạo nàng, sau đó là gϊếŧ chết rồi phanh thây.

Hai người ngã xuống đám cỏ dại trên mặt đất, một bên là ngọn lửa thiêu đốt càng lúc càng dữ tợn, hắn bóp lấy cổ Lâm Triều Tịch, bắt đầu hung tợn xé rách quần áo trên người nàng...

""Tống Quân Du cậu đừng có mà mạo phạm em gái tôi! ! !"" Nhìn thấy một màn này cả người Tô Cẩn Châu liền không thoải mái, anh cầm lấy một chai nước khoáng hất qua, động tác trên tay Tống Quân Du cứng đờ, tiếp đó sắc mặt liền đen xuống.

Săc mặt đạo diễn Vương cũng đồng dạng không tốt, hiện tại diễn viên đang tiến vào cảm xúc, chuyện xảy ra như vậy còn có thể làm như không có gì mà quay tiếp sao!

Tô Cẩn Châu hồn nhiên không phát hiện bản thân đã làm sai điều gì, anh chính là chịu không nổi có người khi dễ em gái mình!

""Tiểu Vương! Lại đây đem cậu ta ra ngoài! !"" đạo diễn Vương vung cây quạt lên, không chịu nổi liền cho người tống Tô Cẩn Châu đi.

Tô Cẩn Châu ngẩn người, lúc này mới chợt nhớ đây là diễn xuất, ngay sau đó anh liền bị người bắt lấy, mạnh mẽ kéo ra bên ngoài.

Hình ảnh này như thế nào lại quen thuộc đến vậy. . . . . .

Tô Cẩn Châu không kịp suy nghĩ lại, anh tru lên một tiếng, ""Em gái tôi mới có hơn mười tuổi! Các người không được làm chuyện cầm thú !!""

Tống Quân Du bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy Đát Kỷ một bên phồng má vẻ mặt bất mãn, ""Còn có thể chứ?""

Tống Quân Du một khi đã tiến vào vai diễn liền hoàn toàn cùng với vai diễn là một, anh ta cũng hiểu được phân cảnh này đối với Đát Kỷ cũng không tốt lắm, tuy rằng không có gì lộ liễu trên màn ảnh nhưng trước đó tất yếu cũng phải có hành động kéo xé, vạn nhất lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng cô sẽ không ổn lắm.

Ngoài ý muốn chính là Đát Kỷ chỉ nói một câu, ""Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi cũng không phải trẻ con, chuyện này tôi vẫn có thể phân biệt rạch ròi, còn có . . . . . ."

Tròng mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly của Đát Kỷ nhìn về phía Tống Quân Du, vẻ mặt cô tươi cười ánh mắt tràn đầy sắc thái, ""Anh tuyệt đối không làm cho tôi để lại bóng ma.""

Tống Quân Du, ". . . . . ."

Dáng vẻ thiếu đòn này quả thật cùng với Tô Cẩn Chi không biết xấu hổ như một khuôn đúc ra! !Xem ra Tô gia bọn họ chỉ có tên anh hai kia là một cái trò cười.

Tống Quân Du làm một thủ thế thật có lỗi với đạo diễn sau đó liền tiếp tục tiến vào trạng thái quay.

-----------------------

Xin lỗi đã để các bạn chờ lâu, mình đã trở lại và mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện