Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ

Chương 32.2

Editor: Owntown

Hai ngày sau, Tô Cẩn Châu nhận được một kiện hàng đến từ nước Mỹ, người gửi nó chính là Cố Thời Dần. Mở kiện hàng ra, bên trong là poster và một cái khung ảnh được đóng gói cẩn thận, ảnh bên trong khung chính là ảnh ngày đó Đát Kỷ chụp tuyên truyền từ thiện.

Ảnh tuyên truyền trải qua xử lý hầu như gồm năm lớp, Đát Kỷ bên trong hình chỉ cần để lộ nửa sườn mặt, bởi vì trang điểm đồng thời còn phủ lên các loại màu vẽ, người khác cũng không biết được cô là ai. Tô Cẩn Châu ít nhiều cũng yên tâm hẳn, trước đó anh còn lo lắng khi tiến hành tuyên truyền có thể sẽ có người nhận ra Đát Kỷ, dù sao Cố Thời Dần cũng là minh tinh điện ảnh hàng đầu, một khi đã dính dáng tới anh ta sẽ dẫn đến đủ loại phiền toái.

Buổi chiều Tô Cẩn Chu bị La Xuyên gọi điện thoại kêu đi, còn Đát Kỷ thì đang đọc tiểu thuyết của Mộ Trầm Giác, cô muốn nhìn xem Mộ Trầm Giác rốt cuộc có phù hợp để viết Phong thần hay không. Sự thật chứng minh Mộ Trầm Giác một người vô cùng phù hợp, hành văn trác tuyệt, kết cầu đồ sộ, tình tiết truyện cài móc đan xen làm người khác muốn ngừng mà không được, ngay cả Đát Kỷ là một người không đọc tiểu thuyết cũng thấy thích thú.

Cô vừa đọc vừa cùng □□ thảo luận với Mộ Trầm Giác một chút, Mộ Trầm Giác cảm thấy thật 囧囧, tuy rằng nói tiểu thuyết viết ra là để mọi người đọc, nhưng để người quen nhìn thấy không hiểu sao lại có một cảm giác rất ngại ngùng.

Ngay sau đó, anh cả liền gọi điện đến Đát Kỷ, gọi cô đến phòng làm việc của anh một chuyến, kỳ thật chủ yếu là để Đát Kỷ quan sát Cửu vĩ hồ do cô thiết kế.

Đát Kỷ nghĩ nghĩ liền đồng ý.

Đem tin tức này nói với Mộ Trầm Giác, sau đó Mộ Trầm Giác tỏ vẻ thật kích động, mãnh liệt yêu cầu dẫn anh ta theo với. Tác phẩm tiếp theo của Mộ Trầm Giác viết về trò chơi trực tuyến, Mộ Trầm Giác chưa từng tiếp xúc qua đề tài này, vì thế suy nghĩ khi nào có thời gian phải ghé thăm studio game, kết quả cơ hội chính là đang đến.

Một người đi cũng là đi, thêm một người càng thêm đông vui, Đát Kỷ vui vẻ đồng ý.

Mộ Trầm Giác vui mừng, bảo cô chờ chút, lập tức sẽ đến đón cô đi.

Kích động như vậy làm gì chứ? ! Đát Kỷ tỏ vẻ không hiểu nổi.

Nhà Mộ Trầm Giác cách đây không xa, mười phút sau anh ta đã lái ô tô đến. Thấy Đát Kỷ chờ một mình trước cửa cảm thấy thật mới lạ, ""Anh hai của em đâu?""

""Đi đàm phán, hai ngày nay đều không ở nhà."" 《 Huynh đệ tỷ muội 》 vài ngày nữa mới bắt đầu ghi hình; anh cả, anh hai đều không có nhà; Đát Kỷ ở nhà một mình cảm thấy rất nhàm chán.

Mồ Trầm Giác cười cười không hỏi nữa, chờ Đát Kỷ lên xe mới nhìn cô kỹ càng, lại phát hiện tiểu cô nương này càng lớn càng xinh đẹp.

""Mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rồi."" Mộ Trầm Giác thật lòng khen ngợi, đều nói thiếu nữ lên mười tám có nhiều thay đổi, lúc này nhìn lại quả thật không sai.

Đát Kỷ vểnh môi không đáp lại, một lát sau cô nói, ""Chuyện trang viên nhỏ sao rồi? Anh sẽ không thất hứa với em đấy chứ?""

Mộ Trầm Giác nghe xong liền hít một ngụm khí lạnh, anh ta đã quên mất chuyện này, lập tức liền mỉm cười bồi tội, "" Mua mua mua! Mộ đại ca không phải người thất tín.""

""Vậy đâu khác gì chưa mua*."" Đát Kỷ than thở một tiếng, đem tâm tư nén vào trong bụng.

* Nguyên văn ""vậy cũng đâu kém nhiều lắm"" - ( 这还差不多): mình nghĩ đây là nói Mộ Trầm Giác quên mất chuyện mua sơn trang thì cũng đâu khác gì thất hứa.

Mộ Trầm Giác cười cười, nghĩ thầm quả thật đúng là đứa trẻ.

Xe đi được một đoạn, đang dừng đợi đèn đỏ thì Đát Kỷ đột nhiên mở miệng nói, ""Nếu em có một câu chuyện xưa rất hay giao cho anh viết hơn nữa còn muốn cải biên thành kịch bản, anh có đồng ý không?""

"A?" Mộ Trầm Giác trừng mắt nhìn, cho rằng bản thân nghe nhầm.

Cô lần nữa lặp lại lời nói trước đó, hơn nữa còn chốt thêm một câu, ""Còn toàn bộ số tiền thu được tất cả đều giao cho anh xử lý.""

Phốc!

Tay Mộ Trầm Giác âm thầm nắm chặt vô lăng, anh ta thấy bản thân gánh áp lực rất lớn, những lời cô nói trước kia thế nhưng lại là sự thật! Mộ Trầm Giác tin rằng chuyện lần này Đát Kỷ không hề nói giỡn, dù sao cô bé này thoạt nhìn không giống kiểu người thích nói giỡn đâu. Nhưng đứa nhỏ ở tuổi này. . . . . .có thể viết được cái gì.

Không phải là mấy thể loại cẩu huyết, Mary Sue, ân oán hào môn, bá đạo tổng tài, chúng rõ ràng không cùng một đường với anh? ! Nhưng Đát Kỷ đã nói nghiêm túc như vậy, nếu anh ta cự tuyệt có vẻ thật tàn nhẫn! Nhưng nếu đồng ý thì chính là đầu óc anh ta có bệnh.

Mộ Trầm Giác đấu tranh, do dự; Đát Kỷ đều nhìn thấy rõ; cô câu môi cười, một tay nâng cằm nhìn sườn mặt Mộ Trầm Giác, ""Mộ đại ca anh yên tâm, em sẽ không yêu cầu anh thể loại này đâu. . . . ..mà là chuyện xưa.""

Cái loại này . . . . . . Là cái loại nào vậy!

Đát Kỷ lười biếng tựa vào phía sau, nhẹ giọng nói, ""Yên tâm, em sẽ không khiến anh phải khó xử.""

Nếu không phải đang lái xe, Mộ Trầm Giác thiếu chút nữa muốn quỳ xuống kêu nương nương vạn phúc, cho nên mới nói Đát Kỷ em cũng quá tự đắc đi! !

Mộ Trầm Giác vươn tay xoa huyệt thái dương, trong lòng có chút vô lực.

Không chênh lệch lắm cũng đã nhanh đến Khoa học kỹ thuật Húc Đằng, vì thế trong lòng hai người đều có mưu tính riêng, cũng không ai nói chuyện.

-------------------

Đây vẫn là lần đầu tiên Đát Kỷ đến công ty anh cả, Khoa học kỹ thuật Húc Đằng ban đầu chuyên nghiên cứu phát triển phần mềm. Sau này Tô Cẩn Chi tâm huyết dâng trào muốn nghiên cứu game online liền tự mình thành lập một bộ phận riêng, mà bộ phận này được tổ chức so với các bộ phận khác càng cao cấp hơn, vì vậy nhiều người bí mật gọi bộ phận này là "Phòng làm việc Thổ hào" .

Trông thấy em gái, Tô Cẩn Chi liền mỉm cười vui vẻ, anh tiến đến kéo tay Đát Kỷ, tự động phớt lờ Mộ Trầm Giác ở bên cạnh, ""Đi, dẫn em đi xem mô hình.""

Mộ Trầm Giác tỏ vẻ sớm đã thành thói quen, ai chẳng biết Tô Cẩn Chi là một đệ khống cùng muội khống ẩn hình.

Trước kia Tô Cẩn Châu và Tô Kỷ đánh nhau luôn tìm đến anh tố khổ các kiểu, sau này hai đứa đều đã hiểu chuyện thì hoàn toàn không để ý tới anh nữa. Đối với chuyện bạn mình phiền lòng, Mộ Trầm Giác cũng bày tỏ thật lo lắng.

Dù sao người ta cũng đã ghét bỏ mình, Mộ Trầm Giác quyết định tự mình chơi vui vẻ.

Lúc Tô Cẩn Chi dẫn Đát Kỷ vào bộ phận game online, tất cả một đám trạch nam biểu hiện niềm hoan nghênh mãnh liệt, hơn nũa còn có một vị đặc biệt không sợ chết mở miệng nói, ""Vợ tôi so với trên TV còn đẹp hơn nhiều.""

Nhìn thấy nụ cười ý vị thâm trường trên mặt Tô Cẩn Chi, mọi người liền tặng một ánh mắt vĩnh biệt không tiễn cho người nọ, cậu ta liền không dám nói nữa.

"" Bug trong nhiệm vụ lũ lụt của ""Loạn Thất Giới"" toàn bộ đều giao hết cho cậu."" Tô Cẩn Chi cực kỳ tri kỷ vỗ vỗ bả vai người nọ, lập tức sắc mắt cậu ta liền không sáng lạn như trước nữa, bất quá không nghịch ngu thì không chết*, hoàn toàn không đáng đồng tình.

*không nghịch ngu thì không chết - no zuo no die (不作不死) : ngôn ngữ mạng TQ, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị phản đòn lại.

Dẫn Đát Kỷ ngồi vào chỗ ngồi của mình, Tô Cẩn Chi liền khởi động máy tính để Đát Kỷ có thể nhìn rõ mô hình 3D của Cửu vĩ hồ.

Đôi mắt Đát Kỷ sáng lên, tỉ mỉ nhìn màn hình lớn, nhân vật 3D còn rung động hơn so với trong tranh, hơn nữa mặt trên còn thiết lập rất nhiều hành động, Đát Kỷ nhẹ nhàng nhấn lựa chọn một kiểu cười bên dưới, Cửu vĩ hồ trên màn hình lập tức nở nụ cười quyến rũ.

""Thật lợi hại."" Đát Kỷ khen ngợi từ đáy lòng, nhân loại ở thế kỷ này không biết thuật tu tiên, cũng không hiểu cách tu chân. Bọn họ đều tự mình nghiên cứu, phát minh ra những thứ tưởng chừng như không thể, từ đó đạt tới một tầm cao hoàn toàn mới.

Tô Cẩn Chi câu môi cười cười, ""Có một bữa tiệc vào tối nay, A Kỷ có muốn làm bạn đồng hành của anh không?""

""Có thể a."" Đát Kỷ thành thật vui vẻ, vì thế gật đầu đáp ứng không mang theo chút do dự.

Tô Cẩn Chi lập tức mỉm cười như hồ ly, anh biết rằng mỗi khi Đát Kỷ vui vẻ thì yêu cầu nào cũng đáp ứng rất sảng khoái, nếu bản thân anh vội vàng hỏi, cô nhất định sẽ từ chối, như vậy rất là lúng túng.

Vì thế cô làm tổ trong văn phòng của Tô Cẩn Chi suốt buổi chiều, cách giờ tan tầm không sai biệt lắm Tô Cẩn Chi liền dẫn Đát Kỷ đến cửa hàng quần áo, thay cô chọn một bộ lễ phục sáng màu tinh tế, rồi giao cô cho chuyên viên trang điểm.

Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ tuổi, vừa thấy hai người tiến vào đôi mắt liền toả sáng, khoé miệng vểnh lên từ đầu đến cuối chưa từng hạ xuống. Đây đích thị là một fan của Đát Kỷ.

Nhưng cô gái nhỏ này cũng hết sức có trách nhiệm, cẩn thận trang điểm cho cô thật trang nhã, sau khi hoàn thành mới cầm giấy bút đến trước mặt cô, vẻ mặt kích động nói, ""Vợ. . . . . ."

Lại thấy nụ cười ma quỷ của Tô Cẩn Chi ở phía sau, cô ấy vội vàng sửa miệng, ""Nữ thần, có thể ký tên cho tôi chứ? Tôi là fan não tàn của cô đó.""

""Tất nhiên rồi."" Đát Kỷ cười cười, viết tên của mình lên đó.

Đây là lần đầu tiên ký tặng người khác, Đát Kỷ thấy loại cảm giác này thật tuyệt.

Cô mỉm cười sáng lạn, Tô Cẩn Chi sủng nịch xoa xoa vành tai cô, ""Rất vui vẻ?""

""Khá tốt."" Khoé mắt cô cong cong, vươn tay ôm lấy cánh tay Tô Cẩn Chi, theo anh lên xe.