Editor: Owntown
Tô Cẩn Châu tự cảm thấy bản thân đã trở nên tốt hơn, mặc kệ trước kia anh quá mức hồ đồ, nhưng hiện tại đối đãi với em gái rất tốt.
Chỉ là em gái có chuyện gì cũng không thương thượng với anh, như việc cô muốn vượt cấp cũng là tìm anh cả chứ không phải anh; lại như việc ký tên cũng là đi tìm anh cả cũng không phải anh; cả việc anh không hề được biết em gái mình có tài năng hội hoạ như vậy, được rồi, điều này anh vốn đã biết, bởi vì trước kia Tô Kỷ nếu không có việc gì làm đều lấy bút gen (?) vẽ tranh, anh chỉ là không biết cô lại vẽ tranh giỏi đến như vậy, dùng một câu nói biểu đạt thì chính là tim muốn ngừng đập.
Tô Cẩn Châu cực kỳ suy sụp, anh cảm thấy bản thân không thể tiếp tục bị xem nhẹ như vậy nữa, anh muốn cho em gái biết tầm quan trọng của anh. Vậy nên Tô Cẩn Châu quyết định chiến tranh lạnh với Đát Kỷ để thể hiện quyết tâm của mình.
Vì vậy từ lúc khởi hành lên máy bay Tô Cẩn Châu một câu cũng không nói với Đát Kỷ. Lúc Đát Kỷ đem micro cài áo đưa qua để Tô Cẩn Câu giúp cô đeo lên, Tô Cẩn Châu vậy mà hừ một tiếng, sau đó ngồi banh chân chơi đùa một mình.
Đát Kỷ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lần trước lúc micro cùng với bộ đàm không dây được phát ra, đều là Tô Cẩn Châu giúp cô đeo lên, Đát Kỷ cũng chỉ mới thấy một lần nên cũng không rõ động tác đeo vào như thế nào.
Nếu Tô Cẩn Châu không giúp thì cô cũng chỉ có thể tự mình làm, Đát Kỷ tay chân vụng về một lúc lâu cũng không đeo lên được, cuối cùng cực kỳ bất đắc dĩ đi tìm Mộ Trầm Giác hỗ trợ. Tô Cẩn Châu người vốn đang lén lút quan sát thấy vậy liền cảm thấy cả người khó chịu.
Em gái thà rằng đi tìm người nhà khác cũng không tìm anh trai như anh!
Mộ Trầm Giác đeo giúp Đát Kỷ micro cùng với bộ đàm thật chắc chắn, sửa sang một chút quần áo của cô, sau đó vỗ vỗ đầu Đát Kỷ, ""Nghe nói em vượt cấp?""
""Đúng."" Đát Kỷ thản nhiên lên tiếng, ""Đến trường rất phiền.""
""Đúng là rất phiền."" Là đứa trẻ thì đều không muốn đến trường, có vẻ như Đát Kỷ cũng như vậy, bất quá cô có thể vượt cấp thành công cũng khiến Mộ Trầm Giác rất không ngờ tới. Chẳng qua nghĩ lại gen nhà họ Tô thì cũng cảm thấy bình thường trở lại, hai anh trai đều là những người thông minh, em gái tự nhiên cũng sẽ không đến nỗi nào.
Mộ Trầm Giác cười cười, tiếp đó đem ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt tối tăm của Tô Cẩn Châu, đối phương thoạt nhìn thật không có sức sống, mí mắt vô lực buông xuống, giống như là đang phiền muộn.
Mộ Trầm Giác vui vẻ hỏi, ""Anh hai em làm sao vậy?""
"Không biết." Từ lúc Tô Cẩn Châu biết cô vượt cấp liền không có vẻ mặt hoà nhã với cô như trước, chẳng qua Đát Kỷ đem việc này lý giải thành anh uống lộn thuốc, ""Rất nhanh sẽ bình thường lại.""
Mộ Trầm Giác vừa nghĩ Tô Cẩn Châu muội khống như vậy tươi cười càng hớn hở, ""Cũng đúng.""
Lần này tổ chương trình 《 huynh đệ tỷ muội 》muốn đến núi Tú Sơn điểm du lịch nổi tiếng ở nước A, núi Tú Sơn nguyên bản là một ngọn núi, sau này địa hình thay đổi đột ngột, ngàn vạn cây đại thụ bất ngờ từ mặt đất mọc lên, vì vậy nên núi Tú Sơn hoàn toàn biến thành một khu rừng rậm xanh um tươi tốt.
Dân cư ở trên núi đều không muốn rời nhà, nhưng nhà cửa phòng ốc của họ cuối cùng đều bị cây cối mọc lên phá huỷ, rơi vào đường cùng cư dân ở đây chỉ có thể biến cây đại thụ thành nhà ở, lâu dài sinh hoạt ở bên trong thân cây. Bởi vì khí hậu nơi này rất dễ chịu, không ít động vật di chuyển về phương nam đến đây cùng con người sinh sống, vì vậy núi Tú Sơn trở thành một thị trấn hết sức kỳ diệu nhưng cũng vô cùng thần bí.
Lần này để đảm bảo sự thú vị nổi bật của chương trình, đạo diễn cố ý thiết lập một sân khấu đặc biệt rực rỡ, mỗi tổ nhân viên ngồi trên khinh khí cầu, sau đó chậm rãi đáp xuống.
Đát Kỷ lần này được phân chia khinh khí cầu màu đỏ rất có không khí lễ hội, thực tế trang phục thể thao hôm nay của bọn họ cũng là màu đỏ.
Tô Cẩn Châu vừa nhìn thấy khinh khí cầu, khuôn mặt liền trắng bệch.
""An toàn chứ?"" Tô Cẩn Châu rốt cuộc cũng nói câu đầu tiên từ lúc bắt đầu tới giờ.
Nhân viên kỹ thuật ngẩn người, sau đó nở nụ cười, ""Yên tâm đi, sẽ không khiến em gái Đát Kỷ bị thương.""
Ai là em gái của cậu! Con bé là em gái của tôi được không? !
Vẻ mặt Tô Cẩn Châu không được tự nhiên, sau cùng anh mới nhớ rằng mình đang chiến tranh lạnh với Đát Kỷ, vì thế hừ một tiếng miễn cưỡng đè xuống bất mãn trong lòng.
""Sẵn sàng, lên thôi nào.""
Đát Kỷ đi lên đầu tiên, Tô Cẩn Châu đứng tại chỗ co quắp, cuối cùng nhìn đạo diễn Tiền ở một bên, ""Không lên không được sao?""
Đạo diễn Tiền mỉm cười, phất phất cái quạt giấy trên tay, ""Được chứ.""
Đôi mắt Tô Cẩn Châu bừng sáng, ""Vậy tốt quá, tôi không lên.""
Đạo diễn Tiền còn nói ""Không thích khinh khí cầu vậy dùng dù nhảy đi, cho cậu cái siêu lớn, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền.""
Tô Cẩn Châu, ". . . . . ."
Có thể quá đáng như vậy không, không biết tôi sợ độ cao sao? Ông cố ý!
Tô Cẩn Châu cảm giác buồn nôn như ăn phải một đống phân, hết sức không vui bước lên khinh khí cầu, mỗi khi khinh khí cầu bay lên một thước*, sắc mặt Tô Cẩn Châu lại kém thêm một phần.
* một thước: bằng 33 cm và 0,33m.
Anh liều mạng kéo chặt sợi dây thừng, khinh khí cầu bay lên với tốc độ càng lúc càng nhanh, Tô Cẩn Châu bị choáng váng, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bất động.
Đát Kỷ rất nhàn nhã vui vẻ, không nghĩ tới thế kỷ 22 này phát triển như vậy, ngoại trừ máy bay, cái này cũng có thể bay lên cao, chẳng qua so với cô vẫn là kém xa.
Người quay phim ở phía sau hạ ống kính xuống Đát Kỷ, nụ cười cô rất đẹp khiến người khác yêu mến, Đát Kỷ nhận thấy phía sau còn có người quay phim liền vẫy vẫy tay, lè lưỡi.
Sau khi tập này được phát sóng, một đám người không ngừng hô lên đáng yêu, tuyệt đối không hề lạnh lùng như tập đầu tiên.
Đối lập là Tô Cẩn Châu, một đầu tóc anh bị thổi đến lộn xộn, mắt nhắm chặt lại, nhìn thấy vô cùng đáng thương.
""Anh hai, làm sao vậy?" Đát Kỷ tiến lên đẩy đẩy cánh tay Tô Cẩn Châu.
Ai ngờ đối phương như lâm đại địch sợ hãi rống thành tiếng, "Đừng nhúc nhích!"
Đát Kỷ không hiểu ra sao cả, một tay kéo Tô Cẩn Châu từ trên mặt sàn đứng lên, ""Anh hai, anh nhìn xem phía dưới, thật đẹp.""
Tô Cẩn Châu cẩn thận hí con mắt, nghênh đón là chóng mặt và buồn nôn, anh nghẹn ngào trong cuống họng, co rúm lại trên mặt đất, ""Bé ngoan, nhanh lại đây với anh hai, ngã xuống thì làm sao bây giờ?""
Em nói anh có suy nghĩ nhiều quá không? !
Đát Kỷ đưa nửa người ló ra bên ngoài, gió thổi vù vù rung động, nửa thân cô nghiêng về phía trước, thoạt nhìn rất nguy hiểm, ""Không có việc gì, nếu mà ngã xuống em sẽ cứu anh.""
Em càng nói anh càng không ổn? !
Tô Cẩn Châu muốn khóc, anh run lẩy bẩy nhìn vẻ mặt hứng khởi dạt dào của Đát Kỷ, l*иg ngực lại bắt đầu đau: anh cảm thấy bản thân vẫn không hiểu rõ em gái mình, chính xác mà nói anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng xa, Tô Cẩn Châu luôn cho rằng bản thân anh thật ưu tú, xứng đánh làm anh trai của cô; lúc nào cũng thời thời khắc khắc bảo vệ cô.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy được bản thân thật sự rất vô dụng, ở trong lòng Đát Kỷ, anh so ra vĩnh viễn vẫn kém hơn anh cả, anh căn bản không đáng để tín nhiệm.
Tô Cẩn Châu càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng không đếm xỉa gì nữa, đứng dậy, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cuối cùng. . . . . .
Cuối cùng Tô Cẩn Châu bị doạ đến hôn mê.
Tổ chương trình phía bên dưới cười muốn xỉu, bởi cảm xúc Tô Cẩn Châu lúc choáng váng rất mãnh liệt, có thể là do anh muốn thách thức bản thân, hai tay dang rộng rồi nghiêng đầu thăm dò phía bên ngoài, anh há miệng muốn hét to một tiếng, kết quả chưa kịp hét người cứ như vậy ngã về phía trước.
Thực ra lúc đó tất cả mọi người bắt đầu kinh hoảng, Tô Cẩn Châu ngã xuống ngã chết làm sao bây giờ?
Nhưng trăm vạn lần không nghĩ tới, phía sau em gái Đát Kỷ một tay kéo Tô Cẩn Châu vào trong lòng, còn đưa tay xoa xoa mái tóc anh, như là vỗ về đứa trẻ, còn nói đừng sợ, đừng sợ.
Tất cả mọi người liền bật cười, đây quả thực đúng là rất mất mặt a!
Chú quay phim đi theo cũng không nhịn được cười, chú ấy còn là một người nói nhiều, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi, ""Châu trưởng sợ độ cao?""
Đát Kỷ không biết sợ độ cao là gì, sờ sờ mái tóc Tô Cẩn Châu, còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán anh, ""Tiểu hài tử sợ độ cao là chuyện bình thường, xin đường cười nhạo anh ấy.""
Sau này, thời điểm phân đoạn này được phát ra, thế giới quan của tất cả người xem được đổi mới toàn diện, đối với Tô Cẩn Châu một lần nữa có một loại nhận thức mới, đồng thời càng thêm quý mến Đát Kỷ; em gái Đát Kỷ xinh đẹp, thông minh, có năng lực, trừ bỏ biết nấu ăn còn có gan lớn; hơn nữa bất cứ lúc nào đều chăm sóc 【 thương yêu 】anh trai của mình, quả thật là bạn gái tốt của năm, mọi người nghĩ có đúng không!
Vẫn một câu như cũ —— Châu trưởng làm anh vợ của tôi đi!
Hơn nữa ba chữ ""Tiểu hài tử"" cũng được phổ biến rầm rộ, thế cho nên về sau, cứ mỗi lần Châu trưởng phạm sai lầm, cư dân mạng đều trêu ghẹo nói: ""Tiểu hài tử ham chơi là chuyện bình thường, xin đừng cười nhạo anh ấy.""
Còn có thể quá đáng vậy không.
Mấy tổ nhân viên thuận lợi đáp một địa điểm gọi là quảng trường trung tâm trên núi Tú Sơn, quảng trường trung tâm là nơi duy nhất trên núi Tú Sơn không bị cây cối sinh sôi, sau cùng cư dân đem nơi này xây dựng thành quảng trường, thành lập khu vực thể thao đầu tiên cùng với đó là dùng các loại cây mây và dây leo bệnh thành bàn đu dây.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có sóc cùng thỏ từ bên trong rừng rậm đi ra thăm hỏi, nhưng cư dân phần lớn sẽ không làm chúng bị thương, hơn nữa còn có thể chuẩn bị đủ loại quả thông và những món quà khác.
Bởi vì lần trước phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thái độ của Lý Sâm với Tô Cẩn Châu lại càng không tốt, hai người thù cũ hận mới, vừa thấy mặt nhau mùi thuốc súng liền nồng nặc mười phần.
Tô Cẩn Châu vừa bước ra khỏi khinh khí cầu, anh cảm thấy bản thân lâng lâng không vững, quay cuồng như còn đang bay lượn trên không trung, Lý Sâm đứng kế bên cười nhạo, ""Chào nha, tiểu hài tử sợ độ cao.""
Lý Sâm không phải là một người dễ chọc, nhưng Tô Cẩn Châu càng không phải là người dễ đυ.ng vào, vốn đang ủ rũ khô héo nháy mắt liền khôi phục tinh thần, lập tức nhìn Lý Sâm, cực kỳ phong độ nở một nụ cười tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ""Chào nha, nhóc con bị trăn vàng tấn công.""
Nhớ tới trải nghiệm lần đó, khuôn mặt Lý Sâm lập tức trắng bệch, anh ta nắm chặt tay, ""Nếu ngay từ đầu biết có cậu, chương trình này tôi nhất quyết không tham gia.""
Tô Cẩn Châu nghe xong nở nụ cười, "Nếu từ đầu biết có cậu, tôi đây càng phải tham gia.""
Anh nheo mắt bước đến gần, cực kỳ đáng đánh nói, ""Tôi cứ thích nhìn kẻ nào đó không vừa mắt tôi nhưng có vẻ không trừ bỏ được tôi đấy.""
Lý Sâm nói không lại Tô Cẩn Châu, cuối cùng chỉ đành hờn dỗi một mình.
Tô Cẩn Châu thấy vậy liền cười tự đắc, sau đó anh chợt nhớ tới lúc ở trên khinh khí cầu bản thân được em gái ôm vào trong lòng, khuôn mặt Tô Cẩn Châu lại biến biến đổi đổi liên tục. Quay đầu lại nhìn thấy Đát Kỷ và Mộ Hiên Nhiên đang nói chuyện với nhau, anh há miệng thở dốc, lời muốn nói ra cuối cùng lại nuốt vào trong bụng.
-----------------------
Tô Cẩn Châu không chỉ là một người anh trai tốt, mà còn là một người anh trai rất biết tấu hài! ( ̄∇ ̄)