Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ

Chương 15

Editor: Owntown

Đát Kỷ không biết rằng Mộ Hiên Nhiên đang đứng phía sau, cô hết sức chuyên chú thu thập nguyên liệu trong rổ, Tô Cẩn Châu vươn tay muốn hỗ trợ, nhưng ngay lập tức bị vỗ một cái, anh xoa mu bàn tay bị phiếm hồng, đôi mắt trông đợi nhìn Đát Kỷ, đặc biệt đáng thương.

Đát Kỷ vẫn thờ ơ, bởi vì bọn họ lấy được túi lớn nhất, nguyên liệu bên trong cũng đầy đủ nhất, có gà có cá, còn có một ít rau xanh cùng súp lơ. Đát Kỷ không thích rau, cô muốn ăn thịt, ăn thật nhiều, giàu chất béo, đan nguyên mới có thể khôi phục nhanh chóng, cô cũng sẽ dần khôi phục dung mạo tuyệt sắc như trước, bộ dáng hiện tại của Đát Kỷ còn không bằng một phần mười trong quá khứ.

Vì nơi này đồ vật hữu hạn, cho nên Đát Kỷ chuẩn bị làm gà ăn mày.

"Ðát kỉ muội muội. . . . . ." Thấy Đát Kỷ vẫn chưa chú ý đến mình, Mộ Hiên Nhiên rốt cục không nhịn được gọi cô, cậu đặc biệt ngại ngùng, thời điểm kêu tên Đát Kỷ âm thanh còn rung rung, nghe vào thập phần đáng yêu.

""Ừ?"" Đát Kỷ quay đầu nhìn Mộ Hiên Nhiên, đôi mắt cô mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng nét trẻ con hơi phúng phính, Mộ Hiên Nhiên đột nhiên đỏ ửng cả mặt.

""Có chuyện gì vậy?"" Thấy Mộ Hiên Nhiên không nói gì, Đát Kỷ đã có chút không kiên nhẫn.

""Anh trai bảo anh đến cảm ơn."" Nói xong Mộ Hiên Nhiên đem mấy quả trứng gà đưa tới, cậu có chút ngượng ngùng nhìn cô, ""Cái này em cầm lấy, con gái nên bồi bổ thật tốt.""

Đát Kỷ nhìn mấy quả trứng trắng trắng. Là trứng gà mới*, liền muốn đưa tay nhận lấy.

花的鸡蛋: trứng gà hoa?, cái này mình không rõ lắm.

""Làm cái gì? Làm cái gì vậy? !" Người anh trai vốn im lặng đứng một bên ngay lập tức bất mãn, anh tiến lên chắn giữa hai người, ỷ vào bản thân cao hơn Mộ Hiên Nhiên hai mươi cm, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn cậu, ""Đừng hòng lôi kéo làm quen em gái anh!""

Tô Cẩn Châu có chút không vui, cũng không nhìn xem người anh trai là anh vẫn còn ngồi đây, lại dám đối với cô nãi nãi nhà anh xum xoe nịnh nọt, thật sự là đáng ghét.

Mộ Hiên Nhiên sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tô Cẩn Châu làm khó mình, trong phút chốc, cậu cảm thấy mấy quả trứng trên tay có chút nóng bỏng.

Mà trong ống kính, tình huống ba người thoạt nhìn vô cùng gần gũi thân thiết, Mộ Hiên Nhiên đi qua tặng trứng gà, Tô Đát Kỷ muốn nhận lấy, mà Tô Cẩn Châu ngượng ngùng nên từ chối, đặc biệt nhân văn, đặc biệt cảm động, chỉ là thực tế căn bản không phải như vậy.

Sự thật là Tô Cẩn Châu đặc biệt hung dữ, đặc biệt đáng giận, đặc biệt không biết xấu hổ!

""Anh. . . . . . Giúp tôi đi múc nước."

Tô Cẩn Châu vừa nghe em gái sai bảo, liền ngay lập tức xách theo xô ra sông nhỏ lấy nước.

Đát Kỷ mặt lạnh như trước, cô đem trứng gà từ trên tay Mộ Hiên Nhiên nhận lấy, sau đó liền lấy một con cá từ trong giỏ rau đưa qua, "Này. . . . . ."

""Hả?"" Trông thấy cá trắm cỏ to dài, khuôn mặt trắng nõn của Mộ Hiên Nhiên lại ửng đỏ, cậu lui về phía sau vài bước, liên tục khua tay từ chối, ""Cái này. . . . . . Cái này không cần."

"Cầm." Ðát Kỷ cường thế đem cá nhét vào tay cậu, "Không cần khách khí."

Quả thật đúng là không cần khách khí, Đát Kỷ không thích ăn cá, trước không nói đến việc xử lý rắc rối, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của nó là cô đã muốn nôn.

Trước kia ở trong cung, ngự trù đã tận lực chế biến cá sao cho thật mới mẻ, nhưng Đát Kỷ vẫn không chịu nổi cái hương vị này. Cô còn nhớ rõ bởi vì sự kiện đó mà Đế Tân đã tức giận, bởi vì khiến cô bị nôn khan một chút.

Vừa nghĩ đến Đế Tân, trong lòng cô lại sinh ra cảm xúc khác thường: Đế Tân là người đàn ông kiêu ngạo nhất, trí tuệ nhất mà cô từng gặp qua, hắn chinh chiến sa trường vô số, sao có thể dễ dàng bị cô mê hoặc?

Chỉ là những người bên ngoài không hề nhận ra, họ một mực coi cô thành yêu tinh hoạ quốc, là kẻ ăn thịt người, đem nguyên nhân Đại Thương diệt vong gán hết lên cô.

Nói trắng ra hết thảy đều là Đế Tân dung túng, hắn dung túng cho cô tàn nhẫn, dung túng cô ngang ngược kiêu ngạo, dung túng cô máu lạnh vô tình.

Đát Kỷ biết hắn mệt mỏi, giang sơn rộng lớn là hắn dùng xương máu của mình đánh đổi gây dựng, cuối cùng. . . . . .cũng ở trên tay hắn mà huỷ diệt, sau cùng chỉ để lại ô danh hôn quân lưu lại ngàn đời.

"Ðát kỉ muội muội?" Trông thấy Đát Kỷ ngẩn người, Mộ Hiên Nhiên đành ở trước mặt cô quơ quơ tay.

Đát Kỷ nâng mắt nhìn cậu cười cười, nụ cười vô cùng sáng sủa xinh đẹp, ""Không có gì, cá này anh cứ cầm lấy, hai người đàn ông ăn như vậy sao đủ.""

Mộ Hiên Nhiên ngẩn người, cũng không từ chối, đem cá về lều trại của mình.

Ở bên này, Mộ Trầm Giác đang sứt đầu mẻ trán thu thập đồ làm bếp, vừa nghe nói Mộ Hiên Nhiên dùng mấy quả trứng gà ""đổi"" một con cá, liền có chút vi diệu.

Tô Đát Kỷ là em gái ruột của Tô Cẩn Châu thật đấy hả, tính tình tốt xa anh trai cô nhiều. Vì vậy anh ta lại càng thêm có hảo cảm với cô.

Rất nhanh Tô Cẩn Châu liền xách nước về, hơn nữa anh còn đặc biệt hưng phấn nói với Đát Kỷ, ""Nơi này thật đẹp, còn có cả hoa sen, nhưng mà đáng tiếc là hiện tại mới tháng năm, còn chưa có nở hoa.""

Tô Cẩn Châu là con cháu trong gia tộc lớn, là một thanh niên trẻ tuổi, bình thường chỗ thường đến không phải là quán bar thì cũng là trường đua xe, địa phương thanh nhã như này, quả thật chưa từng đặt chân tới, cho nên mới cảm thấy thực mới lạ, bất mãn đối với chương trình cũng giảm đi chút ít.

Đát Kỷ đối với việc này tỏ vẻ cười nhạo, chê cười Tô Cẩn Châu địa phương quen thuộc như này mà mới thấy lần đầu, ""Nếu có lá sen, vậy anh giúp tôi hái vài lá đi.""

""Hả?"" Tô Cẩn Châu trừng lớn ánh mắt, có chút hoang mang.

Tô Đá Kỷ ngước mắt nhìn anh, ""Tôi muốn nấu cơm.""

""Em nấu cơm thì cần lá sen để làm gì?""

""Anh cứ hái giúp tôi là được."" Tô Đát Kỷ lười giải thích, thời đại phát triển nhanh chóng, không chừng rất nhiều mỹ thực cũng dần mất đi bản sắc tinh hoa vốn có của mình.

Kỳ thật Đát Kỷ cũng cảm thấy thật trào phúng, đường đường là một yêu Hậu, bây giờ vì miếng ăn mà bôn ba như thế này, quả thật buồn cười.

Vừa nghe nói Tô Cẩn Châu muốn đi hái lá sen, Mộ Trầm Giác cũng muốn đi, mà ở một bên, Buniel Jones cũng cảm thấy rất thú vị liền gia nhập. Vì thế ba người đàn ông trưởng thành hái được một đống lá sen đem về, trên mặt sông còn náo loạn ra chuyện cười.

Đạo diễn thấy bọn họ chơi đùa đến vui vẻ, cung cấp tiết mục gia tăng tính thú vị cho chương trình, vì thế cũng không có ngăn cản. Chẳng qua ông vẫn rất hiếu kỳ, cô gái Đát Kỷ này cần lá sen để làm gì?

Đạo diễn Tiền càng ngày càng cảm thấy tò mò đối với Đát Kỷ. Ánh mắt đầu tiên khi thấy Đát Kỷ là cảm thấy đây là một cô gái xinh đẹp, tuy rằng trên mặt còn mang theo nét trẻ con, nhưng qua vài năm nữa nhất định lớn lên càng duyên dáng yêu kiều, nhưng mà giới giải trí lại không thiếu mỹ nữ xinh đẹp, nên cũng không có gì ngạc nhiên.

Ánh mắt thứ hai lại cảm thấy Đát Kỷ này là người kiêu ngạo, loại tính cách này ra ngoài xã hội cũng không tốt, tuyệt đối vừa lợi vừa hại, nhưng dần dần. . . . . .Ông bắt đầu tán thưởng Đát Kỷ, khí chất kiêu ngạo từ trong cốt cách mà có, cho dù cô ngang ngược vô lễ cũng không làm người khác chán ghét, ngược lại cho rằng đó là đương nhiên.

Cho nên hiện giờ, Đát Kỷ cứ như vậy chuyên chú làm cơm, lại khiến cô toát ra khí chất thu hút người khác.

Thật là có ý tứ. . . . . .

Tô Cẩn Châu rất nhanh đem lá sen hái được đưa về, trên người anh ướt đẫm, giọt nước trong suốt đọng lại trên mái tóc, nhỏ giọt đến xương quai xanh, mà nụ cười trên mặt Tô Cẩn Châu tựa như ánh mặt trời, dường như giây tiếp theo có thể thiêu đốt người khác.

""Anh hái cho em rồi đó, còn muốn làm gì nữa không?""

""Đem thức ăn rửa sạch.""

""Được."" Cũng không để ý thái độ lãnh đạm của Đát Kỷ, tình cảm anh em thân thiết cũng không phải một sớm một chiều liền có thể cải thiện, bất quá anh vẫn cảm thấy thật vui vẻ khi Đát Kỷ không bơ mình.

Chuyện Đát Kỷ làm kế tiếp liền khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi.

Đầu tiên cô đem gà rửa sạch, sau đó bọc nó bằng lá sen tươi, tiếp theo đào một cái hố lớn trên mặt đất, bọc gà trong bùn cho thật kỹ lưỡng, ném vào xuống hố, rồi đốt lửa.

Bên trong ống kính hiện rõ bàn tay dính bùn của Đát Kỷ, khuôn mặt trắng nõn mang theo mồ hôi, Tô Cẩn Châu ở một bên nhìn thấy có chút đau lòng. Anh đưa tay ra lau mồ hôi trên mặt cô, hình ảnh đặc biệt hài hoà cùng ấm áp, người bên ngoài nhìn thấy cũng ấm lòng, sau đó bắt đầu cảm thán: mặc dù là tính khí có hơi kém, lịch sử đen cũng có một đống, nhưng trước mặt người thân thì Châu trưởng luôn toát ra hành động quan tâm ấm áp độc nhất vô nhị.

Gà ăn mày rất nhanh liền chín, vì nướng vừa chuẩn nên lớp da vàng óng, mang theo ánh sáng rực rỡ, hương thơm nhẹ của sen phiêu tán trong khứu giác của mọi người, đặc biệt quyến rũ.

Những người khác không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, Đát Kỷ cũng quá sức mệt mỏi, cô xé một miếng thịt đưa đến miệng Tô Cẩn Châu, dùng ánh mắt ý bảo anh ăn.

Tô Cẩn Châu nhìn nhìn miếng thịt gà mềm, lại nhìn nhìn Đát Kỷ mặt không chút thay đổi, hốc mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa liền chảy ra, nức nở một tiếng đem toàn bộ thịt gà nuốt xuống. Sau đó một tay đem Đát Kỷ ôm lấy, nói, "Thật xin lỗi. . . . . .A Kỷ.""

Tô Cẩn Châu cảm thấy bản thân trước kia không khác gì một tên khốn, cái gì mà lúc đó tuổi còn nhỏ, cái gì mà không hiểu chuyện, cái gì mà thời kỳ trung nhị, tất cả đều chỉ là kiếm cớ.

Khốn nạn chính là khốn nạn, anh không chăm sóc cho em gái thật tốt, thậm chí còn khiến cô tự tử, mà bản thân lại khăng khăng cho rằng đó là lỗi của Tô Kỷ, bây giờ nghĩ lại quả thật nực cười.

Mà Đát Kỷ cũng cảm thấy không sao hiểu được: cô chỉ muốn Tô Cẩn Châu nếm thử hương vị, món gà ăn mày này là lần đầu tiên cô làm, nếu bị nấu đến khó ăn thì thật không ổn.

Hương vị món gà ăn rất ngon, bọn họ cực kỳ hào phóng mang thức ăn chia cho những đội khác, thậm chí là cả nhân viên công tác.

Sau khi ăn xong, cảm nhận của mọi người đối với Đát Kỷ thay đổi hẳn, bọn họ cảm thấy Tô Đát Kỷ quả thực chính nữ thần thế hệ mới a! Tuổi còn nhỏ mà đã rất xinh đẹp, còn có thể nấu ăn ngon, thời điểm mấu chốt còn có thể ""Bảo hộ"" anh trai, không thể hoàn mỹ hơn? !

Nữ thần, cầu gả!

Vì vậy, sau khi tập này được phát sóng, Tô Cẩn Châu trở thành anh vợ quốc dân, thật sự là đáng mừng!

Sau đó Tô Cẩn Châu bày tỏ trong một tiết mục phỏng vấn cá nhân: ""Tôi tự hào về em gái mình, và cũng vì con bé có một người anh trai như tôi mà cảm thấy xấu hổ. Hai mươi năm qua, tôi đã không hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai. Khiến cảm tình của hai anh em càng xa cách, luôn tìm cái cớ để trêu đùa ác ý với con bé, cái cớ đó chính là sự không hoàn hảo của em gái mình. Mà hiện giờ nghĩ lại, khi đó bản thân thật ấu trĩ, thời điểm con bé đưa thịt gà chính nó làm cho tôi, tôi chỉ cảm thấy rất hạnh phúc, hơn nữa muốn nói rằng. . . . . . Thật xin lỗi, A Kỷ. Còn có, thời gian về sau, anh trai sẽ cố gắng khiến cho em cảm thấy hạnh phúc.""

Ấm áp đi qua, Tô Cẩn Châu còn chưa kịp đắc ý bao lâu, hoạt động bị thảm phía sau đã muốn khởi động.

Buổi chiều, vào lúc hai giờ, còn chưa được nghỉ ngơi bao lâu, người chủ trì liền tập trung các đội tại căn cứ hải quân, hơn nữa còn bố trí nhiệm vụ vô cùng tàn khốc.

Năm đội tham gia, trong đó có một người nhận nhiệm vụ chỉ huy, người còn lại phải bịt mắt, với sự giúp đỡ của chỉ huy, thoát khỏi mê cung phức tạp và phải vượt qua tất cả các chướng ngại vật, tránh né hải quân tuần tra, còn phải cướp lấy thẻ bài hình tròn trước ngực các đối thủ khác. Nếu như thua cuộc, các nhân viên điều khiển bên ngoài sẽ tiến hành trừng phạt.

Vẻ mặt của mọi người đã biến thành: = 口 =! Các người cmn trêu đùa chúng tôi!

Mà Đát Kỷ cảm thấy. . . . . . Nhân loại thật quá ngây thơ, nhiệm vụ này không phải để dỗ trẻ con hay sao?

Đột nhiên cô muốn về nhà.

*Hình ảnh gà ăn mày: