Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 95: Bôn ba tìm trợ binh.



Chương 95: Bôn ba tìm trợ binh.

Chạy về phía nam, cách Trường An gần nhất chính là Hoài Nam Lý gia, cũng chính là địa phương Hứa Trân muốn đi.

Lúc này đất trời tối tăm, trong thành Hoài Nam, lá cờ màu trắng còn chưa gỡ xuống, vải treo ở cửa thành cũ nát, theo gió chậm rãi lay động, hai tên thủ vệ đứng dựa tường thành, sắc mặt nghiêm túc, trên trán quấn vải trắng, trong gió thổi trên mặt đầy nước mắt.

Chuyện chiến bại, đối với Lý gia ảnh hưởng quá lớn.

Hứa Trân không thể không cảm thán thế sự vô thường, không cách nào suy xét. Nàng nhảy xuống ngựa, đưa ra thân phận của mình, bước nhanh tiến vào thành trì Hoài Nam.

Trong thành đồng dạng hiu quạnh không ngớt, đầy đất lá rụng giấy nát, vù vù bị thổi bay, sau đó lại rơi rụng trên đất.

Ngoài ra, còn có rất nhiều võ tướng tới phúng viếng, bọn họ cả người đầy phong sương, đứng ven đường nhỏ giọng nói chuyện.

Nói chính là Lý Thái úy từng đối với bọn họ quan tâm, lang quân trẻ tuổi không đáng tin kia, bọn họ cảm thấy, Lý gia khí số đã tẫn.

Hứa Trân đến gần nhìn náo nhiệt nghe được một chút, sau đó chậm rãi bước đi, thăm viếng xung quanh.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, gió thổi vi vu, chỉ có tiếng dân chúng nghẹn ngào đau khổ, không ngừng chảy vào trong tai Hứa Trân.

Hứa Trân cũng không quan tâm nhiều những người này, nàng còn chuyện khác muốn làm, lúc này, nàng rất rõ ràng mình nên làm gì.

Hiện tại tiểu ăn mày tấn công Trường An, vì cứu viện Sủng phi lam y, nhưng trên thực tế, lần chiến tranh này đã sớm không chịu khống chế, Hứa Trân biết, tiểu ăn mày cũng muốn kết thúc những chuyện này.

Cuộc chiến tranh này sẽ trở thành trận chiến cuối cùng.

Trấn Bắc cùng Trường An chiến tranh không cách nào tránh khỏi, tất nhiên sẽ giằng co hồi lâu.

Nếu nàng có thể kéo tới một ít viện quân là tốt rồi.

Hứa Trân thở dài.

Trong thành bi ca không dừng, tiếng chim khóc kêu, bầu không khí thật quá tồi tệ.

Hứa Trân một mình đi trên đường, đi đến đường cái, bỗng có người ở phía sau gọi.

"Hứa tiên sinh?" Thanh âm sinh động của nữ tử.

Hứa Trân ngẩn người không thể tin được ở Hoài Nam còn có người nhận biết mình, hơn nữa thanh âm này rất quen tai, như đã từng nghe qua.

Nàng quay đầu nhìn, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc y sam vải gai màu xám, ống tay áo thô ráp lộ đầu sợi, cổ áo thêu hai đóa hoa, trên đầu quấn khăn, khuôn mặt hơi mang nét cười, nhìn vô cùng thanh nhã, khuôn mặt này phối với ăn mặc này, Hứa Trân nhận ra.

Nếu như nhớ không lầm, người này là tụng sư lúc trước gặp ở Trường An.

Nhưng vì sao người này ở đây.

Hứa Trân không nghĩ ra.

Nàng nhìn chằm chằm người này một chút, trực tiếp hỏi: "Ngươi cũng nhận thức Lý gia Lý Thái úy sao?"

Tên tụng sư kia cười, không trực tiếp trả lời, mà trước tiên mời Hứa Trân vào một gian tửu lâu, hai người tùy tiện tìm một góc ngồi xuống.

Bên trong tửu lâu không có người nào, rất nhiều bách tính đã chạy tới đỉnh núi Thanh Sơn, quỳ lạy Lý Thái úy mang đến cuộc sống an ổn cho bọn họ, đồng thời bắt đầu lo lắng Hoài Nam sẽ chiến loạn không ngừng.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến, đã có người trong mấy ngày nay bắt đầu trù bị, để loạn thế kết thúc.

Chân trời mây đen nặng nề, mây đen bao phủ, mơ hồ có thể thấy tia chớp trắng.

Trong điếm phó dịch dâng rượu và thức ăn cho hai người.

Hứa Trân gọi một cái bánh bao.

Tụng sư kia lúc này mới chậm rãi nói: "Hứa tiên sinh, là ta."

Khi nàng nói câu này, thanh âm so với trước càng trong trẻo hơn, Hứa Trân ngây ngốc một lát, cảm giác dường như có chút nghe ra người kia là ai.

Nhưng nàng chưa dám xác định.

Tụng sư ngồi ở trước mặt lại cười, lập tức xé tờ giấy mỏng trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt chân thật, mày liễu, mắt dài nhỏ, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt này cùng khuôn mặt trong ký ức hơi khác, càng thêm thành thục, nhưng tổng thể không có thay đổi.

Hứa Trân khϊếp sợ hỏi: "Ngươi là Cát Hỉ Nhi sao?"

Tụng sư áo bào tro ngồi ở đối diện, cũng chính là Cát Hỉ Nhi, gật đầu, kiềm nén mừng rỡ, vui vẻ nói: "Không nghĩ tới tiên sinh còn nhớ ta."

Cát Hỉ Nhi thật sự vô cùng vui mừng, nàng đã rất lâu không nhìn thấy Hứa Trân, chiến dịch Hắc thủy lúc trước, nàng bởi vì vừa vặn mới khởi thế, không thể chạy đến, sau đó nghe nói Hứa Trân mất tích, nàng hỗ trợ cùng tìm kiếm rất lâu, cũng không có bất cứ tin tức gì, ngay lúc nàng tưởng mình sẽ không còn gặp lại được người tài hoa như tiên sinh nữa thì, ở Trường An nàng gặp được tiên sinh.

Sư sinh gặp mặt, lúc trước ở Trường An, không tiện nói chuyện, hiện tại trên địa bàn Lý Tam Lang, rất an toàn nên Cát Hỉ Nhi có rất nhiều chuyện muốn nói với Hứa Trân, nàng muốn đem những chuyện tao ngộ mấy năm nay kể cho Hứa Trân.

Nhưng hiển nhiên Hứa Trân còn đang sốt ruột chuyện khác.

Hứa Trân vội hỏi Cát Hỉ Nhi: "Lúc trước ngươi giả vờ làm tụng sư ngốc ở trong cung, chuyện cung biến kia, ngươi biết không?"

Cát Hỉ Nhi hơi biến sắc.

Hứa Trân thấy nàng không nói lời nào, dừng lại chốc lát nói: "Hơn nữa ngươi cũng đã thành bá chủ một phương, lại tùy tùy tiện tiện rời nơi trấn địa như vậy sao?"

Cát Hỉ Nhi trầm mặc, cảm thấy tiên sinh quả nhiên không phải người bình thường.

Người bình thường lúc này thấy mình, chắc chắn cung cung kính kính, cúi đầu khom lưng, cũng là tiên sinh một chút mặt mũi cũng không cho mình.

Như vậy cũng tốt, phảng phất hết thảy đều như ban đầu.

Cát Hỉ Nhi cảm khái xong giải thích: "Đoạt Trường An, thiên hạ liền thái bình, vậy nên, ta mới đích thân chạy tới cung điện Trường An, nhìn yêu phi kia tột cùng là nhân vật nào, chỉ là không nghĩ đến, nàng nhanh như vậy bị đoạt cung."

Hứa Trân không lộ vẻ gì, chờ Cát Hỉ Nhi nói tiếp.

Cát Hỉ Nhi ý thức được mình dùng từ quá mức phiến diện, cải chính lại nói: "Vị Tân đế kia hẳn là không có ý nghĩ sống tiếp, sau khi chiến dịch ở quan đạo kết thúc, vội vã hồi cung, chỉ là trường kiếm kề cổ, liền nhường đế vị."

Hứa Trân cau mày, cảm thấy không quá khoa học.

Cát Hỉ Nhi nhìn thấy vẻ mặt Hứa Trân, cười hỏi: "Có phải tiên sinh đang nghĩ, vị Tân đế kia rõ ràng muốn đem giang sơn đưa cho Hứa Tiểu Xuân, nhưng vì sao có thể tùy tùy tiện tiện nhường lại đế vị?"

Hứa Trân thành thật gật đầu.

Cát Hỉ Nhi nói: "Ta cũng không biết."

Hứa Trân cảm thấy đệ tử này của mình, thật càng ngày càng nhìn không thấu, nàng liền hỏi: "Vậy sau đó Sủng phi đi đâu?"

Cát Hỉ Nhi nói: "Bị nhốt lại."

"Nhốt ở đâu? Nhà lao sao?" Hứa Trân hỏi, "Ta cùng Tiểu Xuân tới nhà lao tìm, không tìm được Sủng phi."

Cát Hỉ Nhi nói: "Dù sao lúc ta rời Trường An, nàng vẫn còn sống, có lẽ bị bắt giam trong cung."

Này giống suy nghĩ ban đầu của Hứa Trân.

Cát Hỉ Nhi nói tiếp: "Sau khi ăn mày kia đăng vị, liền trục xuất chúng ta, lưu lại nhân mã của mình, còn có hai vị mưu sĩ—"

Hứa Trân vểnh tai lên nghe: "Hai vị nào?"

Cát Hỉ Nhi nhìn Hứa Trân, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới tiếng quát to, tiếng kêu khóc không có báo trước của hài đồng, còn có tiếng vò rượu bị đập vỡ.

Hai người bị làm ồn, theo tiếng kêu nhìn lại, nhưng bất ngờ thoáng nhìn ra ngoài cửa tửu lâu, trên đường cái yên tĩnh kia, đoàn người đi qua, trong đó có một lang quân trẻ tuổi dáng dấp lôi thôi, trong lòng ôm mộc bài, vẻ mặt thẫn thờ.

Hứa Trân nhìn một chút, nhận ra người kia, run giọng nói: "Kia, kia không phải Lý Tam Lang sao, tại sao biến thành như vậy, đây là mất hồn đi."

Cát Hỉ Nhi gật đầu, đứng dậy muốn kêu to.

Hứa Trân vội cản lại nói: "Trước đừng gọi, bộ dáng này của hắn... sợ trong lòng không dễ chịu, ta hôm nay đến chính là vì nghĩ các ngươi quen thuộc lẫn nhau, nhất định sẽ có người trước đến thăm, vậy nên muốn thử vận may."

Cát Hỉ Nhi nhìn Hứa Trân, ý thức được Hứa Trân muốn nói gì, nàng hỏi: "Tiên sinh người muốn nói cái gì, có thể nói thẳng."

Hứa Trân ấp ủ một hồi cuối cùng vẫn đem lời nói ra: "Ta muốn ngươi cho ta mượn binh, tấn công Trường An."

Nàng nói xong câu này, từ trên giường nhỏ đứng dậy chuẩn bị quỳ xuống dập đầu, Cát Hỉ Nhi cả kinh, vội kéo Hứa Trân, trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Tiên sinh yêu cầu, ta làm sao từ chối."

Hứa Trân không nói tiếp.

Cát Hỉ Nhi cười: "Tiên sinh, lúc trước ngươi dạy ta, ta đều nhớ kỹ, ngươi từng nói, chỉ cần có chí hướng, chính là có tiền đồ. Sau đó ta nỗ lực lâu như vậy, chỉ muốn chứng minh, ngươi nói không sai mà thôi."

Trong lòng Hứa Trân cảm động, nàng ngẩng đầu nhìn Cát Hỉ Nhi, thở dài nói: "Những lời ta nói trước đây, đều là nói lung tung, nào đáng giá ngươi nhớ kỹ mà chứng minh cái gì."

Cát Hỉ Nhi nói: "Dù tiên sinh nói lung tung, nhưng vẫn dạy ta rất nhiều thứ."

Hứa Trân đáp một tiếng, không dám nói nhiều, cảm thấy có chút ngại ngùng.

Dù sao tuy mình dạy ra mấy bá chủ, thành công giáo hóa phản phái lớn nhất, cũng đem phản phái thứ hai giáo hóa thành một hảo cô nương tam quan đoan chính.

Nhưng bên trong, mình vẫn chính là một bao cỏ tiên sinh.

Nàng thân là người xuyên qua, lại suốt ngày không làm cái gì, không có quy hoạch gì tốt, chưa từng nghĩ tới dùng hệ thống tư tưởng hiện đại nâng cao tiến bộ xã hội, là nàng không đúng.

Hứa Trân kiểm điểm mấy giây, lại cùng Cát Hỉ Nhi nói chút chuyện phiếm, cuối cùng quyết định mau chóng trợ giúp chuyện Trấn Bắc, lần đại chiến này, tính cả phần Lĩnh Nam của Cát Hỉ Nhi.

Đại quân cưỡi chiến mã, đạp cỏ dại nhìn nhàn hoa.

Trường An càng thêm gió tanh mưa máu.

Bên Cát Hỉ Nhi cũng xem là thuận tiện, sau khi Hứa Trân nói xong, Cát Hỉ Nhi liền về Lĩnh Nam, chuẩn bị điều động binh lực.

Trước khi chia tay, Hứa Trân nhìn bóng lưng Cát Hỉ Nhi, đột nhiên ý thức được chính mình lại nhìn thấy một bá chủ trưởng thành, người đệ tử này từng nghi hoặc "hành vi không ngay thẳng" của Tào Mạnh Đức, hiện tại đã trở thành một nhân vật như Tào Mạnh Đức.

Trong ngư long hỗn tạp bộc lộ tài năng, cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Hứa Trân nở nụ cười, sau đó đi tìm Lý Tam Lang.

Chỗ Lý Tam Lang càng dễ khuyên bảo, hắn vốn không cam lòng, hiện tại nghe nói Tuân Thiên Xuân bắt đầu tấn công Trường An, lập tức trù bị binh lực, quyết tâm muốn giúp đỡ.

Hứa Trân lòng mang hổ thẹn: "Lúc trước các ngươi công Trường An, Trấn Bắc lại không xuất binh... Thật sự là xin lỗi."

Lý Tam Lang nhắm mắt lại, khí tức hỗn loạn, một hồi lâu sau nói: "Tiên sinh không cần xin lỗi, là chúng ta cố ý tấn công, lại chuẩn bị không chu toàn, bị người đánh lén, mới rơi vào kết cục này."

Hứa Trân lắc đầu.

Lúc trước nàng muốn tới trợ giúp Lý gia, nhưng một mặt cảm thấy Lý gia sẽ không bại thảm thiết như vậy, mặt khác, bởi vì binh mã là của tiểu ăn mày, mình không có quyền động vào.

Nói cho cùng, vẫn là mình không đủ coi trọng Lý Tam Lang, hiện tại đổi thành tiểu ăn mày xuất binh, nàng lại gấp không chịu nổi.

Hứa Trân rất áy náy.

Lý Tam Lang không nghĩ quá nhiều, hắn nói: "Tiên sinh nếu có thể giúp ngoại tổ phụ ta báo thù, ta đương nhiên đồng ý. Chỉ là thủ hạ ta chỉ có ba ngàn người..."

Hứa Trân nói: "Ta cần năng lực tác chiến lĩnh binh của ngươi."

Lý Tam Lang ngẩn người, rất nhanh lại rơi nước mắt.

Hắn đều đã bại trận, đánh thành như vậy, tiên sinh vẫn đồng ý tin tưởng hắn, còn muốn để hắn lĩnh binh tác chiến. Tiên sinh, thật sự quá tín nhiệm mình...Trận chiến này, hắn nhất định giúp tiên sinh đạt được thắng lợi!

Lý Tam Lang âm thầm thề.

Hai người sau đó lại nói vài câu.

Hứa Trân bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng hạ thấp giọng hỏi: "Lúc trước dòng sông ở phụ cận Trường An bị hạ dược, là ngươi làm sao?"

Lý Tam Lang lau khô nước mắt, lắc đầu đáp: "Không phải."

Hứa Trân nói: "Ta cũng cảm thấy không phải ngươi, nếu ngươi có đầu óc này, sao có thể bị đánh bại."

Lý Tam Lang cắn chặt răng mắng: "Tiên sinh! Lần này ta nghe ngươi ra mưu kế, nhưng, nhưng cũng vô dụng."

Hứa Trân nói: "Này rất bình thường, bởi vì ta không phải thần tiên, ngươi không thể mù quáng tin ta."

Nàng thấy Lý Tam Lang không có tiếp tục sa sút, vỗ vỗ bả vai của hắn, tiếp tục nói: "Nếu muốn tận hiếu, đánh xong trận này, lại tiếp tục thủ đi."

Nói xong cũng không ở lại lâu, tiếp tục đi tới địa điểm kế tiếp.

Còn lại có Tạ A Quảng cùng Quận chúa.

Một đêm mưa nhỏ liên tục, bùn đất ướt trong lành.

Hứa Trân cả người ướt đẫm bôn ba về phía tây.

Nàng miệng khô lưỡi khô, vô cùng nhớ nhung tiểu ăn mày.

Rõ ràng tiểu ăn mày không muốn giang sơn, mình nỗ lực như thế vì cái gì, Hứa Trân khóc.

Khi nàng chạy tới nơi trấn địa của Tạ A Quảng, thiếu chút nữa bị loạn tiễn trên tường thành bắn chết, may là có đệ tử lúc trước ở Hồng Đô học quán nhìn thấy nàng.

Đám đệ tử này nhớ tới Hứa Trân, vội vã ra khỏi thành đón nàng vào cung, gặp hiện giờ là sơn đại vương Tạ A Quảng.

Hứa Trân nhìn thấy Tạ A Quảng, ánh mắt cũng lộ ra hoài niệm, tiểu tử này trước đây hoàn toàn là dáng vẻ dữ tợn, hiện tại cải thiện không ít, hung ác không còn hiển lộ ra ngoài như vậy nữa.

Mà đám đệ tử Hồng Đô học quán kia nhận ra Hứa Trân, kích động không thôi, bọn họ còn nhớ đến chuyện tán gẫu vui vẻ với Hứa Trân, lúc này chạy tới bên cạnh Hứa Trân, nói hai năm qua bọn họ làm sao bảo vệ khối thổ địa này, nói trong tộc bọn họ hầu như không còn trưởng giả, a phụ Tạ A Quảng trong một chiến dịch bị thương, hiện tại chỉ có thể dựa vào xe đẩy.

Trong lòng Hứa Trân giật mình: "Thảm thiết như vậy?"

Bọn đệ tử nói: "Còn giữ cái mạng là tốt lắm rồi."

Hứa Trân nói: "Cũng phải."

Vài tên đệ tử Hồng Đô lại nói liên miên cằn nhằn một đống, Hứa Trân hai năm không gặp bọn họ, thấy hiện tại bọn họ trưởng thành không ít, vui mừng không ngớt.

Hàn huyên hồi lâu, vài tên đệ tử cười nói:" Hứa— lúc trước gọi ngươi Thượng Thư quen rồi, hiện tại liền tiếp tục gọi thế đi! Hứa Thượng Thư! Hôm nay ngươi tới đây làm gì?"

Hứa Trân cười hai tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tấn công Trường An, hy vọng các ngươi có thể giúp chúng ta."

Tạ A Quảng nghe lâu như vậy, đến phiên chuyện làm quyết định, cuối cùng cũng coi như có thể nói chen vào.

Hắn hừ lạnh một tiếng từ chối: "Không thể."

Hứa Trân biết nơi này Tạ A Quảng làm chủ, không thể làm gì khác hơn là hỏi hắn: "Tại sao không được?"

Tạ A Quảng tức giận nói: "Ta biết ai đang đánh Trường An, không phải người Hồ kia sao, ta làm sao có thể đi trợ giúp người Hồ!"

Hứa Trân liền biết là cái chuyện này.

Nàng suy nghĩ rồi nói: "Muốn diệt bên ngoài trước phải yên bên trong, trước tiên nếu ngươi hỗ trợ đem Trường An đánh xuống, thiên hạ liền yên ổn một nửa, đến thời điểm lại tấn công người Hồ không tốt sao?"

Ánh mắt Tạ A Quảng lạnh lẽo: "Hiện tại ta liền muốn đánh người Hồ!"

Sắc mặt Hứa Trân cũng khó nhìn: "Thương sinh thiên hạ còn chịu khổ, ngươi đọc sách uổng công sao? Học phái nhà ai nói cho ngươi, nên đem một quốc gia hoàn chỉnh chia năm xẻ bảy, bách tính chỉ có thể lang bạt kỳ hồ, gặm vỏ cây, ăn hà bạng ( trai sông )?"

Tạ A Quảng nhất thời không trả lời được.

Hứa Trân lại nói: "Ta biết lòng ngươi mang thiên hạ, cũng biết các ngươi đều hy vọng thiên hạ sống yên ổn, không chịu nổi máu chảy thương vong, vì vậy ta nhất định phải nói cho các ngươi, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất."

Tạ A Quảng cùng bọn đệ tử đều không nói gì.

Hứa Trân nói: "Hiện tại Trường An suy yếu, ta lôi kéo đám người Cát Hỉ Nhi, lúc này không đánh, thiên lý nan dung(1)."

⌈ (1)Thiên lý nan dung: Chỉ việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ cho được.⌋

Tạ A Quảng im lặng không lên tiếng.

Hứa Trân tiếp tục nói: "Còn có, ta có thể đáp ứng các ngươi, nếu đánh xuống thiên hạ, làm Hoàng Đế chắc chắn không phải Tiểu Xuân nhà ta."

Tạ A Quảng nhất thời tinh thần hơn nhiều. Hắn lại bắt đầu cân nhắc có cần giúp một tay hay không, hiện tại kết thúc tất cả những thứ này, không thể nghi ngờ là chuyện tốt, nếu không thể kết thúc, còn bồi xuống binh mã làm sao bây giờ.

Hứa Trân biết chuyện bọn họ lo lắng.

Nàng nói: "Liền xem các ngươi có nguyện ý cùng ta đánh cuộc hay không."

Tạ A Quảng cùng bọn đệ tử ngẩng đầu nhìn nàng.

Hứa Trân nói: "Ta không phải lần đầu đánh cược, chưa từng thua qua. Lần này vẫn đánh cược chúng ta mới là phương thắng lợi, nếu các ngươi tin ta, liền phái binh đi trợ giúp Trường An."

Vẫn không có ai đáp lại nàng.

Hứa Trân lại nói: "Ta với các ngươi, giao tình không phải là nói mấy câu, thì cũng chỉ là một hồi mưa lớn, cho nên cũng không muốn đòi hỏi quá nhiều, nhưng hiện tại, các ngươi đã là bá chủ một phương, có thể tự mình làm quyết định. Vì dân vì nước, nên làm thế nào, chính các ngươi lựa chọn."

Sau khi nói xong, nàng không có ở thêm, liền ngay cả bữa trưa cũng không kịp ăn, vội vội vàng vàng rời đi.

Phía tây ánh mặt trời tốt đẹp, mưa đã ngừng, cành cây lắc lư loạn, tiểu đạo rừng trúc nhấp nhô không bằng phẳng.

Hứa Trân vội vã rời đi, là bởi vì nàng muốn tìm Quận chúa.

Tìm Quận chúa lật lọng kia.

Quận chúa kia, rõ ràng đã nói tốt kết minh đánh thiên hạ, vậy mà đợi hồi lâu, nàng còn không đánh Nghiệp thành, cũng không đánh Trường An?

Đây không phải là muốn ngồi thu ngư ông đắc lợi đi?!

Hứa Trân suy nghĩ một chút, phát hiện nếu Quận chúa không biết xấu hổ này thật sự làm thế, mình cũng không có biện pháp gì ngăn cản.

Nàng nhất thời đau đầu không thôi.

Chỉ có thể ngóng trông Quận chúa tuyệt đối đừng không biết xấu hổ như vậy.

Để tiểu ăn mày có thể thuận buồm xuôi gió, đừng trúng cái mưu kế gì rồi.

Mà hiện tại, nàng cách gần ngàn dặm với thành Trường An, tiếng la gϊếŧ nổi lên bốn phía, lưu dân che đầu trốn trong đống cỏ khô, không dám ra, máu chảy đầy đất, chiến mã móng trước dựng thẳng, phát sinh tiếng hí đau đớn thê thảm.

Đây là Trấn Bắc cùng quân trường An chiến đấu.

Lúc này, cửa thành Trường An, cũng sắp bị công phá.

Tuân Thiên Xuân một người đứng phía đầu, một tay nắm thanh trường kiếm chuôi kiếm điêu khắc ngưu dương, một tay ghìm dây cương, đôi mắt thanh lãnh nhìn thẳng phía trước, cầm kiếm giơ tay, thẳng tắp vung xuống, phát sinh một đạo kiếm khí kinh người, ở trong đại quân cùng cửa thành, bổ ra một con đường nhỏ.

Đại quân Trường An kinh sợ run chân, tứ tán ngã ngồi ven đường.

Tuân Thiên Xuân trầm mặc không nói.

Tướng sĩ bên cạnh nàng chạy tới hỏi: "Chủ thượng, hiện tại làm sao?"

Tuân Thiên Xuân ngồi trên ngựa, yên lặng giơ lên trường kiếm, nhắm ngay bầu trời, sau đó cao giọng nói: "Theo ta gϊếŧ!"

Thanh âm nàng không tính vang dội, nhưng luôn khiến người ta có mười phần tự tin.

Tuân Thiên Xuân nói: "Đồ vật đoạt được ở Trường An, trở về, đều là của các ngươi."

"Vâng!" Sĩ khí nhất thời tăng vọt!

Đám người Hồ nơi nào biết cái gì quốc gia thù hận.

Tuy bọn họ nghe theo Tuân Thiên Xuân, nhưng trong lòng thì nghĩ, chính là chuyện đoạt tiền vui vẻ, hiện tại Tuân Thiên Xuân đồng ý cho bọn họ đoạt tiền, mỗi người đều mười phần hăng say, ra sức gϊếŧ địch, như lưu tinh tập nguyệt, bá khí trùng thiên.

Tuân Thiên Xuân bày ra kiếm pháp.

Đại quân phía sau thấy thế, theo đó thay đổi quân trận.

Bị mọi người nhận định là Hồ quân tán loạn, lúc này, dưới sự chỉ huy của Tuân Thiên Xuân, thể hiện ra thành quả huấn luyện kinh người của bọn họ.

Mấy trận bày ra, khởi xuống thế công dày đặc.

Cửa thành Trường An không cách nào chống đối, đại môn nghiêm trang hồng đồng bị bổ ra một cái miệng lớn, đại quân Trấn Bắc phẫn nộ vọt vào.

Chỉ là không ai nghĩ đến.

Ở trong thành, lại có vạn người nâng thuẫn nắm cung, đứng trên tường thành hai bên, nhắm ngay bọn họ, đứng giữa đao thuẫn, chính là vị Tiêu ăn mày đoạt cung kia, một nhân vật mới tới từ Giang Nam.

Đại quân nghiêm nghị dừng lại.

Tuân Thiên Xuân ghìm ngựa đứng phía trước nhất, tay áo rách một cái lỗ, có vài sợi tóc ngổn ngang tránh thoát dây cột tóc, ở trong không trung lung tung bay lượn, che khuất nửa gương mặt nàng.

Nàng nhìn về phía Tiêu ăn mày.

Mà Tiêu ăn mày cũng nhìn nàng, hai người như người quen gặp lại, xung quanh hiểu ngầm, không có ở trong bóng tối giở trò, mặc dù có, cũng bị tướng sĩ phe địch ngăn lại.

Tiêu ăn mày thậm chí còn cùng Tuân Thiên Xuân trò chuyện vài câu.

Nàng nói: "Vài ngày không gặp, ta còn tưởng ngươi sẽ không trở lại tự tìm đường chết."

Tuân Thiên Xuân nhìn đống thiết thuẫn ( khiên sắt ) lấp lóe ánh bạc cách đó không xa, không lên tiếng.

Tiêu ăn mày cười hỏi: "Ngươi vẫn đến tìm người sao? Tìm một người chưa biết sống chết, nơi nào đáng

giá. Ngươi muốn nói cái gì, chẳng lẽ muốn nói, ngươi đến tìm người, là bởi vì ngươi có tình nghĩa, mà ta thì không có, thậm chí còn không biết cảm ân thế nào?"

Tiêu ăn mày nói nói, cười ha ha.

Tuân Thiên Xuân một lời cũng chưa nói, một lát sau, nàng lại giơ cánh tay, ra hiệu một chữ: "Gϊếŧ!"

◍ ――― Hết chương 95 ――― ◍