Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 63: Càn khôn xoay chuyển.



Chương 63: Càn khôn xoay chuyển.

Bắc Đẩu khuynh tà, thần kê minh khiếu, loạn thành tàn tuyết.

Qua xong giao thừa phố lớn đầy đất đều là khói bụi tro đèn, phi thường ngổn ngang, sáng sớm có người đi ra, quét tuyết và tạp vật trên đất, chổi trúc ở trên đất phát sinh thanh âm loạch xoạch. Chờ trời dần sáng hơn, không ít môn hộ đi ra, đem bài tập, cơm thừa bỏ ở cửa, biểu thị loại bỏ cái cũ nghênh đón nguyện vọng mới.

Lúc Hứa Trân tỉnh lại, mê man hồi lâu, mới phát hiện mình uống tới lờ mờ, nàng chỉ nhớ mình uống tiêu bách tửu, nhưng không nhớ được sau đó phát sinh cái gì.

Nàng đi phòng khách uống trà.

Tiểu ăn mày ngồi bên cạnh nàng lau trà cụ, trong nhà lục đυ.c tới không ít khách, mọi người đẩy cửa gỗ ra, vén rèm cửa vào phòng, cười chúc mừng năm mới với Hứa Trân.

Lâu chủ Hoa lâu cũng tới chúc tết.

Nàng từ Long Môn đến, chính là vì tới gặp Hứa Trân, nàng vừa vào cửa cười nói: "Nhà ngươi tết đến, thật khác với mọi người."

Hứa Trân bưng trà uống, thuận miệng nói: "Chỗ nào không giống?"

Lâu chủ Hoa lâu nói: "Ta thấy người ở cửa treo gà treo tỏi, nhưng là lần đầu nhìn thấy có người ở cửa treo dê."

Hứa Trân suýt chút phun nước trà ra ngoài.

Dê? Cái gì dê?

Nói tới dê, ngày hôm qua vừa vặn nàng cùng tiểu ăn mày ăn một con, con dê kia sao có thể chạy tới cửa?

Hứa Trân vội vàng chạy tới đại môn, ở cửa xác thật treo một con dê, là khung xương tối qua ăn còn lại.

Hứa Trân nhất thời kinh ngạc tới ngây người.

Xung quanh có hàng xóm đi ra tát muối vào tuyết, nhìn thấy Hứa Trân cùng khung xương dê ở cửa, cũng là dị thường khϊếp sợ, hoặc là nghi hoặc, hoặc là che mặt nhịn cười trở vào nhà.

Hứa Trân vội vàng tháo khung xương ra, ném vào trong nhà, trở về cùng tiểu ăn mày oán giận việc này.

Tuân Thiên Xuân giải thích: "Là tiên sinh bảo ta treo lên."

Hứa Trân không tin: "Ta làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?"

Tuân Thiên Xuân thấy Hứa Trân dường như không muốn thừa nhận, liền gật đầu nói: "Là ta nghe lầm."

Hứa Trân thấy nàng thuận theo như vậy, không khỏi hoài nghi có phải mình quên cái gì hay không...

Lâu chủ Hoa lâu còn ở bên kia tán gẫu cùng Hứa Trân, ở trước mặt hai người hỏi quyển sách lúc trước đưa thế nào.

Hứa Trân mặt đỏ tới mang tai, không muốn nhắc chuyện này, tìm lý do đuổi lâu chủ Hoa lâu đi.

Trong phòng không còn ai, Hứa Trân muốn hỏi tiểu ăn mày một chút, tối hôm qua mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.

Lúc này lại có người đẩy cửa đi vào.

Là Thứ Sử Ung Châu tính khí táo bạo kia, hôm nay cũng chạy tới nhà Hứa Trân, thăm hỏi vài câu, sau đó ném cho Hứa Trân chút thịt khô, hừ hai tiếng rồi rời đi.

Hứa Trân đưa hắn ra ngoài, trở về vừa mới ngồi xuống.

Đệ tử thư viện Bình Lương chạy tới, là đệ tử lúc trước cùng Hứa Trân đi tới Hoa Lâu, mang theo a muội tới tặng lễ cho Hứa Trân.

Đệ tử rời đi, Cát Hỉ Nhi lại tới.

Cát Hỉ Nhi chúc mừng năm mới với Hứa Trân, mang theo một bao cải dầu, bây giờ nàng làm quan, tuy tuổi tác nhỏ, nhưng bởi vì đi theo làm việc bên cạnh Thứ Sử, thu được không ít lễ vật.

"Ta nhớ lúc trước tiên sinh dạy cho chúng ta, chức vị cũng không phải là muốn liêm khiết, thể diện, quan trọng nhất vẫn là ở trong lòng có chính sách cùng học thức." Cát Hỉ Nhi nói, "Sắp phải thi điện, qua nửa năm, ta suy tư không ít sách trị quốc, hy vọng có thể được Thánh Thượng tán thành."

Hứa Trân nghe nàng nói vậy, còn thật tò mò: "Sách trị quốc gì vậy?"

Cát Hỉ Nhi nói: "Trọng dân quyền."

Hứa Trân gật đầu liên tục: "Không tồi, không tồi, cái này tốt."

Cát Hỉ Nhi cười nói: "Tiên sinh, mấy ngày trước ta còn thu được thư của các đệ tử thư viện, bọn họ biết ta cùng ngươi ở biên quan, đều rất ước ao, để ta thay họ chúc mừng năm mới."

Hứa Trân tán thành nói: "Bọn họ còn nhớ ta, thật sự quá tốt rồi, hôm nào ta viết phong thư, cùng mọi người tâm sự."

Cát Hỉ Nhi nói: "Trước thi Hương tuy cũng không phải toàn bộ đều trúng cử, nhưng vẫn có không ít được vào triều làm quan, mấy ngày trước đây Lý Tam Lang phá trận có công, được thăng một phẩm, bây giờ đã là võ quan thất phẩm, hơn nữa có tổ phụ hắn làm quan nâng đỡ, hắn ở trong triều cũng thường phát ngôn, được Thánh Thượng yêu thích."

Hứa Trân nghe được tình huống của đệ tử thư viện Thanh Long Sơn, trong lòng kích động, cười ha ha nói: "Chờ ta về Trường An, nhất định phải khiến bọn họ mời ta một bữa ngon."

Cát Hỉ Nhi thấy Hứa Trân vui vẻ, cũng cười theo.

Tuân Thiên Xuân thấy vậy, đem trà cụ để ở bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, đứng dậy đi tới, ngồi quỳ bên cạnh Hứa Trân, nàng nhìn Hứa Trân, tuy không nói, khí thế đè ép khiến người ta thở không nổi.

Cát Hỉ Nhi còn muốn cùng Hứa Trân tâm tình, nhưng thấy không khí ngột ngạt, không dám quá làm càn, không thể làm gì khác hơn là xin cáo từ trước.

Hứa Trân vội vàng đứng dậy đưa nàng ra ngoài.

Sau đó lại tới hai, ba đệ tử, vài tên thư sinh, mấy vị tướng sĩ Thủy Điểu doanh.

Lúc tướng sĩ trong doanh tới đây, còn thuận tiên mang theo thư, là từ Trường An gửi tới, các nàng đi ngang qua trạm dịch Long Môn, thuận tiện giúp mang tới Bình Lương.

Qua năm thư bị tuyết tan dính vào, sau khi hong khô trở nên nhăn nhúm.

Hứa Trân mở ra xem, nhìn thấy là tin do Đường Yên Tri ở Trường An gửi tới, bên trên viết tình trạng gần đây của Lễ Bộ Ty, thuận tiện bí mật mang theo mấy phong thư thăm hỏi từ đệ tử Hồng Đô học quán.

Hứa Trân cẩn thận xem, biết mọi người gần đây không tệ, vô cùng vui vẻ.

Nàng tới gần hỏi tiểu ăn mày, thu được thư ai gửi tới.

Tuân Thiên Xuân nói: "Cố nhân ở Trường An."

Cố nhân? Tiểu ăn mày ở Trường An có thể có cố nhân gì? Hứa Trân ngại ngùng hỏi, Tuân Thiên Xuân trực tiếp đem tin cho Hứa Trân xem, Hứa Trân liếc nhìn, phát hiện phía trên viết chính là sự tình của Tuân gia.

Không những nói cựu trạch Tuân gia gần đây thế nào, còn nói cho tiểu ăn mày mạng lưới ở Trường An.

Thì ra bất tri bất giác, Tuân Thiên Xuân ở Trường An, đã nhận thức không ít người, từng ở trong bóng tối mưu tính không ít chuyện. Trong thư còn nói, nếu Tuân Thiên Xuân có thể lập công ở Bình Lương, giành được quan chức, nắm giữ binh lực nhất định, có thể coi đây là lời nói, từ miệng một vị quan lớn.

Hứa Trân có chút khâm phục người viết thư này, bởi vì người này nhìn thấu triệt, nếu không có địa vị cùng thực lực, sao có khả năng moi ra chân tướng năm đó.

Nếu sau này tiểu ăn mày xưng vương, có người như vậy làm mưu sĩ, cũng không tệ.

Hứa Trân đang muốn phát biểu hai câu, bỗng nhiên nghĩ tới, loại chuyện cơ mật này, tiểu ăn mày sao lại trực tiếp nói với mình? Này thật, thật quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nàng vội uống chén nước ổn định lại.

Giai đoạn đầu đại phản phái tạo phản, hóa ra là như vậy?

Nàng nhìn tiểu ăn mày, do dự mấy phần, trong lòng thấp thỏm nói: "Thật ra ta..." Nàng muốn nói mình cũng đang mưu đồ tạo phản, nhưng nghĩ lại nghĩ, cảm thấy hiện tại nói còn có chút sớm, dù sao thành quả gì cũng không có, nàng liền sửa lời nói, "Kỳ thật, ngươi không cần đem những thứ này nói với ta, ta cũng có không ít chuyện gạt ngươi."

Đôi mắt Tuân Thiên Xuân ở trong tuyết trắng phát sáng chiếu rọi, có vẻ hờ hững mờ mịt, miệng nàng hơi cười, nhìn Hứa Trân nói: "Tiên sinh, ta muốn đem tất cả của mình, đều cho tiên sinh nhìn thấy.

Trong lòng Hứa Trân cảm động, không biết nên nói gì.

Tuân Thiên Xuân nói: "Năm xưa, chuyện nhà ta bị diệt môn, tiên sinh hẳn là đã biết rồi?"

Hứa Trân gật đầu: "Có phải bởi vì Thánh Thượng chán ghét Hồ cơ, nên cố ý sắp xếp tội danh cho nhà ngươi không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, sau này có người nói cho ta, cũng không phải như thế."

Hứa Trân thoáng cảm thấy kinh ngạc, nàng thân là người xuyên thư, biết thiết định trong tiểu thuyết, nếu nàng nhớ không lầm, bên trong thiết định xác thật chính là Thánh Thượng không thích người Hồ, mãi tới khi nữ chủ sống lại mười lần sau, thiết định này vẫn không thay đổi.

Không nghĩ tới hiện tại lại có nội tình?

Chẳng lẽ sau khi mình xuyên qua có hiệu ứng cánh bướm? Đừng a, nàng nào có năng lực thay đổi chuyện lúc trước. Lại tỉ mỉ nghĩ lại, hiện tại nhiệm vụ đầu mối chính là để nàng giúp Tuân gia lật án.

Xem ra việc này, thật sự không đơn giản.

Hứa Trân không nghĩ ra còn có nguyên nhân gì, chẳng lẽ là mẫu thân Hồ cơ thật sự là mật báo?

Nàng hỏi tiểu ăn mày: "Chân tướng là gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Bởi vì a phụ ta, ở trên chiến trường gϊếŧ sai người."

Hứa Trân nghi hoặc hỏi: "Gϊếŧ sai người? Đao kiếm không có mắt, gϊếŧ sai thì gϊếŧ sai, tại sao lại thành tư thông với địch phản quốc?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu.

Hứa Trân tiếp tục hỏi: "Vì gϊếŧ sai người, bị thân tộc người kia cố ý hãm hại sao? Này cùng ta biết không giống nhau lắm. Cái người gϊếŧ sai kia là ai, ngươi biết không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Là người Hồ."

Hứa Trân ngẩn người: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Là vương thất người Hồ, trong triều có người thuyết phục Thánh Thượng, muốn giảng hòa với người Hồ, a phụ ta không muốn, cố ý ở trên chiến trường gϊếŧ tử đệ vương thất người Hồ."

Hứa Trân hỏi: "Gϊếŧ chính là thân thích thủ lĩnh sao? Vậy chẳng trách hiện tại không có cách nào giảng hòa. Hơn nữa biến đổi này cũng quá bất ngờ, chuyện Hồ Hán, quả nhiên không phải ta có thể hiểu được."

Tuân Thiên Xuân nói: "Rất nhiều chuyện, một khi mở đầu chỉ sẽ không ngừng tăng thêm tội nghiệt."

Hứa Trân nghe xong không nhịn được cười.

Nàng hỏi Tuân Thiên Xuân: "Phải rồi, những chuyện này ai nói cho ngươi?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Bằng hữu của a tỷ ta."

Nếu là người quen của tiểu ăn mày, Hứa Trân không có lo lắng quá nhiều.

Vấn đề nàng lo lắng vẫn là chuyện lật án kia: "Hiện tại người ngươi quen biết nhiều, các ngươi có biện pháp lật án gì không?"

Tuân Thiên Xuân không trả lời ngay.

Hứa Trân lại hỏi làm sao lật án.

Tuân Thiên Xuân chậm rãi nói: "Ta, bất hiếu bất nghĩa."

Hứa Trân không rõ: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân trầm mặc.

Hứa Trân nói: "Ngươi không muốn lật án sao?"

Trong phòng yên lặng không tiếng động, một lát sau, Tuân Thiên Xuân nói: "Ta đã, không muốn nữa."

Về phần tại sao không muốn, đêm hôm qua nàng đã nói với Hứa Trân, lúc này liền không nói.

Trong không trung có mùi vị lửa than thiêu đốt, thong thả từ tốn, xoay tròn dừng lại.

Hứa Trân nhìn chằm chằm tiểu ăn mày, thấy nàng chậm chạp không nói lý do, cho rằng tiểu ăn mày cảm thấy bi thương vì không thể ra sức. Liền tới gần an ủi: "Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, dù sao ngươi làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi."

Ưu sầu trong lòng Tuân Thiên Xuân bị đánh tan, nở nụ cười.

Hứa Trân lại nói: "Hơn nữa, ngươi nên tiếp tục lật án, thật ra ta cũng đang nghĩ biện pháp giúp ngươi lật án, việc này dù sao cũng là cùng toàn bộ triều đình, thánh nhân đối nghịch, nếu không có bằng chứng, là rất khó khăn."

Tuân Thiên Xuân lắc đầu: "Tiên sinh, không cần."

Hứa Trân nói: "Không cần cái gì? Phụ mẫu ngươi cũng là phụ mẫu ta, ta đương nhiên cùng lật án."

Tuân Thiên Xuân hơi mím môi, trong lòng có loại cảm giác không nói được, lúc trước cảm thấy ấm áp, lúc này cảm thấy vừa đau vừa chua xót.

Tiên sinh, tiên sinh của nàng sao lại tốt như vậy.

Nàng nắm lấy ngón tay Hứa Trân, muốn đưa lên hôn.

Nhưng đột nhiên, trong đầu nàng thoáng qua đêm hôm qua, Hứa Trân nói lập tân hoàng, giang sơn làm sính lễ.

Suy nghĩ của tiên sinh, đúng là thật rộng lớn.

Nghĩ tới đây, nàng lại không nhịn được cúi đầu cụp mắt, lại lần nữa suy tư.

Hứa Trân nhìn nàng nhíu mày, cầm trong tay cỏ khô, tùy tiện làm một con châu chấu không ra hình dáng đưa cho nàng, chọc nàng cười.

Đèn lạnh chiếu xuống, thân hình hai người liên tục lay động, kề sát lại tách ra, cuối cùng hỏa tiêu đèn tắt, các nàng trong tiếng cười nói mà ngủ.

Bình Lương từ từ yên tĩnh lại sắp qua mùng một tết.

Mùng một tết ở nơi khác, ban đêm vẫn náo nhiệt.

Lúc này sao trời lấp lóe, trên quan đạo cửa chính lối vào Trường An, hai người đọc sách mặc áo bào trắng, đầu đội đấu bồng cưỡi ngựa như rồng, phá tuyết vào thành.

Đèn đuốc Trường An kéo dài trải rộng toàn phố, mặt đất hồng diễm tỏa ra nóng rực.

Kỵ binh mênh mông cuồn cuộn tiếp tục du tẩu, Thánh Thượng ngồi ở trong liễn xe, rũ mắt thâm trầm, tay hắn cầm tiểu cầu mao nhung chơi, bên cạnh là Hoàng hậu trang phục lộng lẫy, đoan chính dịu dàng.

Bách tính đứng hai bên vây xem, cung nữ tay nâng hoa tươi vẩy ra, thị vệ nghiêm nghị cầm kiếm lắng nghe tám phương.

Bầu không khí náo nhiệt kéo dài không ngừng.

Càn khôn ( đất trời ) đung đưa, núi sông rộng lớn.

Trong vạn tử thiên hồng ( trăm hoa đua nở ), ở một tiểu đạo yên tĩnh trong cung điện thiên môn bị kéo ta, hai tên văn sĩ áo bào trắng lững thững bước vào cung.

Cũng trong lúc đó, mọi người trong các góc khác trong cung, mỗi người đều có suy tư riêng, có người đứng thẳng ở lầu các ngước nhìn tinh tượng, có người khêu đèn cắt nến đỏ, có người ngồi một mình ở hành lang nước mắt lã chã, có người nhìn về cố hương.

Năm mới đã đến, trong cung lại không ai ngủ được.

Cũng từ giờ khắc này, bên trong thành Trường An, mây đen dần kéo tới, trăm năm chưa từng thổi tới trận gió mãnh liệt nào, lại sắp kéo tới kinh đào hãi lãng ( sóng to gió lớn ).

Mưa gió nổi lên—

◍ ――― Hết chương 63 ――― ◍