Chương 60: Cái ăn trôi qua năm mới.
Trận chiến dịch này không tới một ngày đã kết thúc, có thể nói là thần tốc. Tường thành Long Môn tuy bị đập nát bét, nhưng viện quân xung quanh đã chạy tới, cầm trong tay mộc mâu cùng thuẫn, đứng trên tường thành, đe dọa tứ phương, đảm bảo thái bình cho nơi này.
Bầu trời âm trầm lại trở nên sáng sủa, nông gia Long Môn nhịn bi thống mang thùng nước tới, bên trong là bùn cát cùng nước dơ trộn lẫn, như băng tuyết hòa tan mà thành.
Hai quân Hồ Hán cách một đạo tuyến tuyết mênh mông dữ tợn nhìn nhau, lại qua chốc lát, thủ lĩnh người Hồ ý thức được cái gì, sắc mặt càng hung sát, khóe mắt hằn sau, nhìn tường thành Long Môn, một cước đạp bay nô phó đang quỳ trước mặt.
Ánh rạng đông từ từ sáng lên, người Hồ mênh mông cuồn cuộn lui lại. Một phong tin chiến thắng bị nhét vào túi thư của liệt mã trạm dịch, quất roi đi về hướng Trường An.
Ở Long Môn, các nông dân dồn dập chạy đi ra thu thập tàn cục, chiến dịch Long Môn, Hồ Hán thương vong bất phân cao thấp, Hán binh lấy ba ngàn binh lực đối kháng vạn người Hồ, người chết ước chừng hai trăm, so sánh với chiến dịch mấy lần trước, này đã là kết quả rất tốt.
Hài cốt tả tơi được bao bọc trong chiếu, từng tiếng nghẹn ngào từ giữa kẽ tay truyền tới, các tướng sĩ sắc mặt xám trắng đã nghỉ ngơi đủ, thừa dịp bình minh, đứng dậy kéo lấy chiếu chuyển tới xe gỗ, mang theo chiến hữu ngày xưa tới núi xanh Thương Lương.
Tiếng khóc lóc đau khổ từ ẩn nhẫn tới bạo phát, phủ khắp núi đồi.
Thế đạo dần biến loạn, đã không còn thái bình như dĩ vãng.
Cửa thành, Hứa Trân một thân bạch y biến thành bào tro, ngồi chồm hổm trên mặt đất ngấu nghiến bánh khô. Một lát, Thứ Sử tới, hỏi Hứa Trân đến cùng chuyện là thế nào?
Hứa Trân không giấu giếm, nói hết cho hắn.
Thứ Sử nghe vậy khϊếp sợ, bừng tỉnh rời đi, sau đó lâu chủ Hoa Lâu chạy tới, thư sinh luận đạo chạy tới, không ít người chạy tới dò hỏi Hứa Trân, Hứa Trân chẳng muốn lần lượt đối phó từng người, thừa dịp nhiều người lén lút chuồn mất.
Sơn hà vẫn tráng lệ, sách luận binh pháp đều là đồ vật mờ mịt.
Tán gẫu cái gì thiên a.
Hồ binh lần này lùi bại, ít nhất cần tĩnh dưỡng ba tháng, ba tháng này đương nhiên nên lợi dụng cho tốt.
Nhưng làm sao lợi dụng?
Hứa Trân cong môi cười cười, chạy đi tìm tiểu ăn mày, dự định cùng tiểu ăn mày cùng nhau thảo luận vấn đề này.
Chiến dịch kết thúc, tướng sĩ khôi giáp cả người bị đâm xuyên rách dẫn người đạp tuyết rời khỏi thành.
Tuân Thiên Xuân nhân tràng chiến tranh này phát huy xuất sắc, được tướng lĩnh trong quân coi trọng, lòng can đảm cùng dũng mưu của nàng đều không phải người thường, ra tay quá mức tàn nhẫn, võ công quá mức cao cường.
Đáng tiếc là người Hồ.
Cũng may bây giờ rất nhiều người đã bỏ được khúc mắc.
Nữ tướng lĩnh nói với nàng: "Trải qua trận chiến này, ngươi đã chứng minh được thực lực của mình, bản lĩnh của ngươi quả thật rất lợi hại, chỉ là ta không có tư cách tăng địa vị lên cho ngươi, phải thượng báo thỉnh cầu mới được."
Tuân Thiên xuân nói: "Đa tạ."
Nữ tướng lĩnh nói: "Ngươi có gì muốn nói không?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Không."
Nữ tướng lĩnh nói: "Được rồi, ta đi tìm tướng quân, ngươi nghĩ ngơi mấy ngày đi, không cần sốt ruột."
Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng.
Vừa vặn Hứa Trân tới đây ở bên cạnh nghe trộm, nghe nữ tướng lĩnh chấp thuận cho Tuân Thiên Xuân trở về nhà, mau chóng chạy tới bên cạnh Tuân Thiên Xuân, lôi kéo nàng đi tới góc quan sát thương thế.
Hôm qua nàng ngủ quá nhanh, không kiểm tra cẩn thận, lúc này nhìn kỹ, phát hiện tiểu ăn mày quả nhiên vẫn bị thương, trên lưng trên tay đều là vết thương, vết cắt đẫm máu, cũng may đã kết vảy.
Hứa Trân nhìn nhìn, viền mắt không khỏi đỏ lên.
Nàng xoa xoa mắt.
Còn chưa khôi phục tâm tình, đã bị Tuân Thiên Xuân ôm lấy, trên người hai người đều dơ, Hứa Trân không quản được nhiều, lại vùi đầu vào hõm vai Tuân Thiên Xuân, nghẹn ngào thảm thương.
Tiếng khóc nức nở trộn lẫn trong tiếng khóc lóc đau khổ của người khác, có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Tuân Thiên Xuân vỗ lưng nàng, vỗ vài lần, tay bởi vì trước đó bị thương mà mất khí lực, rũ xuống dưới.
Hứa Trân lập tức bị dọa tái xanh mặt, còn tưởng tiểu ăn mày phát sinh bất trắc gì, suýt nữa hô to.
Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh đừng nóng vội."
Nàng từ trên chiến trường đi ra, bỏ xuống anh tư ( oai hùng ) cùng sát khí, thêm mấy phần mảnh mai mà thiếu nữ đậu khấu(1) nên có, lại mang theo thanh lãnh vốn có, khiến đầu óc Hứa Trân choáng váng.
⌈(1) Đậu khấu: Chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi. Điển lấy từ hai câu thơ của Đỗ Mục: "Phinh phinh niểu niểu thập tam dư, Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ" ( Tặng biệt ) Xinh xắn mềm mại mười ba hơn, ( Đúng là ) ngọn đậu khấu đầu tháng hai.⌋
Hứa Trân sửng sốt một lúc lâu hỏi: "Ngươi, ngươi làm sao?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Bị thương."
Hứa Trân không chút do dự chạy vào hệ thống thương thành đổi thuốc trị thương, bôi lên cho Tuân Thiên Xuân.
Bốn phía Long Môn nông hộ bôn tẩu, đám người kia có đảm đương ( trách nhiệm ), nhìn thấy Tuân Thiên Xuân, biết nàng xuất lực nhiều nhất, trực tiếp quỳ gối xuống đất dập đầu cho nàng, lại đưa dược cho nàng, sau đó biết Hứa Trân thôi diễn binh luận, dọa lui Hồ binh, liền nói cảm tạ với Hứa Trân.
Các nàng nhất thời bị cảm ân đái đức(2) quỳ tạ hồi lâu.
⌈(2) Cảm ân đái đức: Mang ơn, đội nghĩa.⌋
Thật vất vả đoàn người mới tản ra, Hứa Trân vội vã lôi kéo tiểu ăn mày ra khỏi thành về nhà.
Hai người rời khỏi phía tây Long Môn, trở lại Bình Lương.
Bình Lương vẫn bị Hồ binh quy mô nhỏ quấy rầy, dao găm dính đầy máu ném quanh tường thành trút giận, phía trên có không ít chân dung tiểu ăn mày bị xé nát.
Núi Thương Lương bia mới tăng trăm tòa.
Khuôn mặt Tuân Thiên Xuân nhìn vừa lạnh vừa cao ngạo, trong lòng là hiệp cốt nhu tràng(3), nàng chứng kiến doanh tướng sĩ Thủy Điểu chết đi, vì vậy thương tâm, lên núi tế bái.
⌈(3) Hiệp cốt nhu tràng: Là người hiệp nghĩa có tấm lòng mềm yếu.⌋
Hứa Trân cùng đi theo.
Hai người bái tướng sĩ xong, lại đi tới bia mộ của a mẫu Tuân Thiên Xuân, bia mộ ở vòng ngoài núi Thương lương, là tiểu sườn đất Bình Lương, không biết tiểu ăn mày tìm được thế nào.
Trên sườn trơ trụi, chỉ có hai, ba tòa bia đá, hoàn toàn yên tĩnh.
"Thực sự là kỳ quái, ta vừa thấy bia mộ a mẫu ngươi, liền cảm nhận được một loại sứ mệnh cùng trách nhiệm." Đi tới trước bia mộ, Hứa Trân trực tiếp quỳ trên đất nói như vậy.
Tuân Thiên Xuân cũng quỳ xuống hỏi: "Cái gì?"
Hứa Trân nói: "Nàng muốn ta chăm sóc ngươi thật tốt, giúp ngươi ăn, ngủ, dậy sớm luyện kiếm đúng giờ, đừng quên kiếm pháp gϊếŧ địch."
Tuân Thiên Xuân nghe xong cong môi mỉm cười, nhưng rất nhanh lặng lẽ nhắm mắt, trầm mặc hồi lâu, không tiếp tục nói nữa.
Thiên địa mênh mông, hoa tuyết bay xuống, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
Hứa Trân không muốn nhìn tiểu ăn mày ở trong tuyết biểu hiện bi thương, nàng cố ý ngắt lời, cười hỏi: "Chúng ta như vậy, có giống quỳ lạy thiên địa không?" Sau khi nói xong, nàng ở trên mặt tuyết chậm rãi dập đầu lạy ba cái, tự mình lạy thiên địa, bái cao đường.
Trời tuyết bay đầy, xa xa quân doanh đèn đuốc lóe sáng.
Hứa Trân nghĩ tới a mẫu hạ độc tiểu ăn mày, là đầu sỏ khiến cuộc đời tiểu ăn mày gần như không cách nào yêu bất luận kẻ nào, nhất thời tâm tình phức tạp.
Cũng may độc đã giải.
Hứa Trân không lại oán giận nhiều, nàng đối với bia mộ nói: "Trăm năm sau này, ta chắc chắn chăm sóc tốt khuê nữ của ngươi, khiến nàng hỉ nhạc vô ưu."
Bia mộ không để ý tới nàng.
Hứa Trân cười hai tiếng, đồng thời trong lòng âm thầm nói: Ta nói ra, nhất định sẽ làm được. Ta là thâu độ(4) tới, trước người sau người, vốn không vướng bận, chỉ có gặp phải bảo bối độc nhất vô nhị này, như vậy khắc ta, nếu ta không đối tốt với nàng, ta còn làm người gì a.
⌈(4) Thâu độ: khách nhập cư trái phép.⌋
Nhiệt độ càng lúc càng thấp, Hứa Trân quỳ có chút tê chân, Tuân Thiên Xuân rốt cuộc đứng lên, lôi kéo Hứa Trân nửa ôm dẫn nàng rời đi.
Hai người ở trong tuyết hành tẩu một đoạn đường.
Hứa Trân nghĩ tới toàn bộ hành trình không thấy Tuân Thiên Xuân nói chuyện, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nói gì với a mẫu ngươi thế?"
Tuân Thiên Xuân hồi đáp "Ở trong đầu nói."
Hứa Trân hỏi: "Nói gì?"
Tuân Thiên Xuân không chịu đáp.
Gió thổi tới, thổi vạt áo hai người tung bay, xung quanh trăm dặm nhìn không thấy phong cảnh còn lại, đều mênh mông mờ mịt một mảnh, thiên địa hôn hôn ám ám ( tối tăm mù mịt ), khói thuốc súng tràn ngập lửa chiến tranh vẫn còn đọng ở nơi này, tựa hồ bởi vì mọi thứ kỳ quái này, khiến gò má trắng nõn bình thản của Tuân Thiên xuân tràn ngập ưu sầu.
Hứa Trân không lại xoắn xuýt vấn đề này.
Nàng dùng tay lạnh như băng dán sát tiểu ăn mày, dán một chút, phát hiện tay tiểu ăn mày cũng lạnh vô cùng, nàng hỏi: "Sao ngươi không tạo ấm?"
Tuân Thiên Xuân nghiêng đầu nhìn nàng.
Hứa Trân ngây ngốc cười, nàng cầm tay Tuân Thiên Xuân, giơ tới bên miệng thổi nhiệt khí nói: "Không có chuyện gì, ta giúp ngươi làm ấm."
Hai người liền vì cái mờ ám tẻ nhạt này mà nở nụ cười, ánh mắt Tuân Thiên Xuân như sao xán lạn. Nàng quá yêu thích Hứa Trân, nhìn Hứa Trân, cảm thấy tất cả như là bảo tàng đột nhiên xuất hiện, ý nghĩ của nàng đã từng bình tĩnh, hiện giờ lại từ từ trở nên dập dờn không chịu khống chế, đại não đều bốc lên ý nghĩ kỳ quái.
Nhưng nàng không cho phép. Nàng không cho phép bất cứ ý nghĩ muốn thương tổn tiên sinh xuất hiện.
Mặc dù trên người trúng kịch độc.
Ở tuyết lớn bồng bềnh kéo dài, Hứa Trân lôi kéo tay Tuân Thiên Xuân, hai người đi song song, đi rất gian nan, thỉnh thoảng sẽ giẫm phải đá trong đất tuyết.
Lại nhìn xa xa khói bếp đã bay lượn lờ lên, quả thật chính là giục Hứa Trân nhanh về nhà ăn cơm.
Hứa Trân đi lảo đảo.
Tuân Thiên Xuân đột nhiên há mồm nói chuyện, vừa vặn bám vào bên tai Hứa Trân, phun nhiệt khí nói: "Ta đem mệnh ta, mang tới."
Cùng gió lạnh vù vù rót vào tai Hứa Trân.
Hứa Trân trong nháy mắt không thể phản ứng lại, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Tuân Thiên Xuân giải thích: "Là ta vừa mới, cùng a mẫu nói. Mệnh ta, luôn là ngươi."
Nàng một thân võ công, toàn bộ vì Hứa Trân học, nàng mang theo bán dũng(5) học thức, cũng vì có thể nói ra lời nói khiến Hứa Trân vui vẻ. Thế giới của nàng, là xoay xung quanh Hứa Trân phô bày mở ra.
⌈(5) Bán dũng: Có ý là chưa hiểu rõ, rành rọt hoặc học nghệ chưa tinh. ⌋
Thật ra nàng đã nói vô số lần câu nói như thế này, cũng xác xác thật thật làm như vậy rồi.
Chỉ là mỗi lần nói ra lời này, Hứa Trân đều không nghiêm túc để trong lòng, lần này nghe lọt vào tai, trước mắt Hứa Trân lướt qua quá khứ các loại của hai người, thiên tai nhân họa chiến sự, các loại chuyện rõ ràng trước mắt, trong lòng mềm mại muốn xuất huyết.
Hứa Trân mím chặt môi không để mình thở dài.
Cuối cùng không nhịn được kéo tay Tuân Thiên Xuân nói: "Được, ta nhận rồi, triệt triệt để để."
Sau đó lại không nói nữa, tình cảm nóng bỏng ở trong lòng hai người dập dờn bồi hồi, hình thành cảm giác tuyệt diệu.
Ngày đông đăng đỉnh, gió bắc nộ hào.
Từ ngày bái tế đó, thời gian trôi qua, đảo mắt tới ngày đông lạnh nhất.
Xuôi theo phố dài một bên treo đèn đỏ, sắp qua năm mới.
Hứa Trân đầu đội mũ lớn hình dáng tự chế, che lỗ tai, rút tay về giấu trong túi tay áo lật ngược ra ngoài, muốn đi sắp xếp chuyện tích lương.
Nàng vốn không muốn trời lạnh như vậy đi ra ngoài.
Nhưng Quốc Công nhiệt tình yêu cầu, còn trả tiểu phí ( tiền boa ), nàng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là võ trang đầy đủ chạy một chuyến, thuận tiện xem như rèn luyện thân thể.
Bên trong tửu lâu, Quốc Công cùng nàng vẫn đàm luận quốc sách.
"Trừ lương thực ra, vẫn cần mua ngựa các vật phẩm quân dụng." Hứa Trân không có thời gian, đi thẳng vào vấn đề nói, "Ngày đông không lương, người Hồ chiến bại, không cách nào cướp giật, bọn họ sẽ làm gì?"
Nói xong câu này, nàng đem vấn đề vứt cho Quốc Công.
Quốc Công rất nhanh ngộ đạo: "Xung quanh thành nhỏ tiến công không được, chỉ có thể cắt thịt ngựa." Nói xong lại tự mình phủ nhận, "Chiến mã quý giá, bọn họ không nhất định ngốc như vậy."
Hứa Trân nói: "Không, ngươi đã quên hiện tại còn có một chuyện, sẽ xúc tiến bọn họ cắt ngựa."
Hứa Trân nhắc nhở: "Trường An lưu hành tiểu cầu mao nhung, lấy da ngựa làm, bán hai mươi lượng."
Quốc Công lập tức tỉnh ngộ, thuận theo nàng lại nói: "Đã như vậy, người Hồ nhất định sẽ cảm thấy, chỉ cần dựa vào thịt ngựa vượt qua mùa đông, sang năm lại đem da ngựa bán cho Hán thương, liền có thể một lần nữa dưỡng chiến mã, là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện."
Hứa Trân nói: "Gần như vậy."
Quốc Công sắp xếp lại tâm tư, mặt lộ vẻ khϊếp sợ.
Hắn thân ở biên quan, cũng không phải thờ ơ với Trường An, mà còn ngược lại, đối với chuyện Trường An, hắn nhận được tin tức so với người biên quan bình thường càng nhanh hơn một bước.
Nên hắn biết, Hồ Hán chiến tranh kinh tế, chính là Hứa Trân xúc tiến khuyên can.
Người này như từ sớm, đã bắt đầu bố mưu sao?
Cao trúc tường, quảng tích lương.... Sáu chữ này ở trong đầu Quốc Công chậm chạp không tiêu tan, mưu kế này đúng là diệu kế, nhưng phía sau sáu chữ này, tựa hồ còn có nội dung gì.
Quốc Công mơ hồ cảm thấy được, nhưng không dám xác nhận suy nghĩ của mình, chỉ có thể động viên mình quá mức đa nghi. Chuyện tới nước này, chuyện hắn suy đoán càng ngày càng nhiều, Hứa quan lệnh có mưu như vậy, lúc trước sao lại bị biếm, lại vì sao đồng ý chịu ở nơi đây, suốt ngày đánh chim tắm nắng?
Mục đích thật sự của người này, đến tột cùng là gì?
Biến cách? Bãi Nho?
Bất luận thế nào, người này, không thể khinh thường.
Lại qua mấy ngày, lướt qua quan đạo dài đằng đẵng, thư chiến báo Trường An cùng Ung Châu rốt cuộc lấy được.
Mọi người Trường An biết một trận chiến Long Môn thành, Hán binh lấy ngàn người lùi vạn địch, lập tức chuẩn bị tốt đọc diễn văn chúc mừng, cao giọng cùng Thánh thượng nói Thiên Thụy Đại khánh, nhất định có thể một lần tiêu diệt người Hồ.
Thánh Thượng nghe xong nhẹ giọng cười lạnh.
Lão thần hỏi: "Thánh Thượng lo lắng chuyện gì?"
"Lo lắng? Cô không lo lắng, chỉ có điều—" Thánh Thượng nói, "Người lập công, là Thượng Thư Lang tiền nhiệm Hứa Trân, cùng với a muội nàng Hứa Xuân Xuân."
Lời nói ra khỏi miệng, trong triều sắc mặt mọi người nhất thời biến hóa.
Trong điện phủ quan chức nhiều, nhận thức Hứa Trân không phải ít. Trong đó có không ưa Hứa Trân, có đố kỵ Hứa Trân, cũng có được Hứa Trân trợ giúp, thưởng thức Hứa Trân, được Hứa Trân giáo dục thành tài.
Có người phẫn hận trợn mắt, có người mừng rỡ hoan hô.
Có võ quan đứng ở hàng cuối cùng nghe vậy, vui vẻ muốn nhảy lên. Nhưng Thái Úy lập tức tiến lên một bước, nói một phen ngôn từ chúc mừng, đánh gãy cuồng hỉ của người kia.
Tuyết trắng phủ đầy Trường An.
Tòa hào trạch trước kia Hứa Trân được thưởng, đang đứng lẳng lặng trong tuyết lớn, tràng diện diễm hồng trong tuyến lớn mênh mông che phủ rốt cuộc tới, đáng tiếc Hứa Trân ở nơi xa biên quan không nhìn thấy cảnh tượng sáng rực rỡ này.
Một trận gió tây bắc cương mãnh từ Long Môn thổi tới Trường An, lại thổi tới Giang Lăng.
Quát vào mỗi người một vẻ.
Tất cả chuyện này, Hứa Trân không biết.
Nàng vẫn kiên cường ngồi xổm ở cửa thành, ăn bánh trắng khô cằn dính tuyết.
Ngày đông không có lương thực gì, muốn ăn canh thịt dê nóng hổi cũng là xa xỉ, sau một ngày đói bụng từ cửa thành trở về nhà, Hứa Trân uể oải nằm trên bàn, hỏi tiểu ăn mày có món gì ăn ngon.
Tuân Thiên Xuân làm hai món rau dại, một bát canh rau dại, một bát nước luộc thức ăn.
Nàng hỏi: "Tiên sinh muốn ăn canh thịt dê sao?"
Hứa Trân suy yếu gật đầu.
Tuân Thiên Xuân nói: "Ngày mai ăn."
Hứa Trân có tinh thần không ít, ngồi dậy hỏi: "Ngày mai liền có thể ăn sao? Dê chúng ta từ đâu có?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Ngày mai ta đi bắc địa bắt."
Hứa Trân "A" một tiếng cảm thán, ngã xuống bàn tiếp tục nằm úp sấp.
Bắt dê? Vẫn là thôi đi.
Nếu thật sự bắt được coi như không tệ, nhưng vạn nhất tiểu ăn mày bị tóm thì sao? Phải biết bắc địa, chỉ có địa bàn người Hồ mới có dê a!!
Liền lúc này, tầm quan trọng của chăn nuôi cùng trồng trọt rốt cuộc hiển hiện ra.
Mấy ngày nay thật ra Hứa Trân vẫn luôn bận bịu hai việc dạy học cùng vụ nông.
Dạy học tạm thời không cần lo lắng, bởi tiểu ăn mày có danh hiệu Sát Thần, hơn nữa lần này trong chiến dịch biểu hiện xuất sắc, nàng không hiểu sao lại trở thành thần tượng của đông đảo đệ tử.
Mà Hứa Trân cùng tiểu ăn mày quan hệ thân mật, sau chiến tranh nắm tay cùng nhau rời đi, khiến đám đệ tử của Hứa Trân, mắt nhìn Hứa Trân, lại như nhìn thần tượng sáng lấp lánh.
Hứa Trân không thèm khát ánh mắt này.
Còn vụ nông, xác thật là vấn đề khó.
Bình Lương nhiều các loại lương thực ngũ cốc, lúa mì, bắp ngô các loại, trâu cày ruộng cũng không ít, nhưng không thể gϊếŧ.
Sau khi chiến dịch kết thúc, điểm công đức trong hệ thống tăng không ít, đã có hơn bốn vạn, đổi thuốc giải chính thống còn chưa đủ, cũng may tiểu ăn mày xem ra không có phát bệnh, dược trước kia có lẽ thật sự có hiệu quả.
Hứa Trân tạm thời không bận tâm giải dược, nàng muốn mua chút hạt giống lợi hại, hoặc sách lai giống lúa nước, làm tốt nông nghiệp ở Bình Lương này.
Trước kia nàng chỉ dạy học, chạy ngược chạy xuôi, nhận biết không ít sản phẩm nông canh, nhưng nếu trực tiếp bắt tay làm, vẫn là quá khó khăn.
Hứa Trân nghiêm túc suy nghĩ, thuận tiện đem ý nghĩ nhớ kỹ.
Tuân Thiên Xuân bưng thức ăn tới, thấy Hứa Trân nhíu mày, liền tới gần đưa tay ôm lấy Hứa Trân, hai tay thăm dò vào trong y phục Hứa Trân, đặt lên trước bụng Hứa Trân.
Tư thế lưu manh này là học được từ Hứa Trân.
Hứa Trân cách y phục dày cũng có thể cảm nhận được phần eo truyền tới bủn rủn, nhưng rất hưởng dụng. Vốn nàng còn đang phiền não chuyện vụ nông, nhìn thấy tiểu ăn mày, tâm tình lập tức tốt lên, nàng cười hì hì, hôn lấy khuôn mặt tiểu ăn mày.
Tuân Thiên Xuân mỉm cười, trong phòng nhất thời tốt đẹp sáng sủa hơn nhiều.
"Tiên sinh đang làm gì?" Nàng hỏi Hứa Trân.
Hứa Trân tay cầm bút lông đang viết chữ.
Đầu gối Tuân Thiên Xuân di chuyển sang bên trái, ngồi bên tay trái Hứa Trân nhìn, nhìn phía trên viết gà, vịt, cá, lúa nước, lúa mì, dưa hấu, nàng hơi nhíu mày.
Hứa Trân giải thích: "Ta muốn mua tất cả về, tiến hành nuôi trồng cùng trồng trọt khoa học."
Tuân Thiên Xuân nghe không hiểu, gật đầu.
Hứa Trân hỏi: "Ngươi muốn cùng ta nuôi không?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Muốn."
Hứa Trân nói: "Rất tốt, vậy những thứ gà vịt cá lúa nước này, sau này chính là hài tử của chúng ta."
Tuân Thiên Xuân lại gật đầu. Trong đầu có chút nghi hoặc: Làm sao coi như hài tử mà nuôi? Mình phải ấp trứng sao?
Hứa Trân nói xong chuyện đùa, vội vàng nói: "Nhưng những thứ này không vội."
Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu nhìn nàng.
"Gấp nhất, vẫn là đồ tết a." Hứa Trân nghĩ tới đồ tết có chút ưu sầu.
Lại không làm thức ăn, tương lai rét đậm một tháng dài, hai người bọn họ chỉ có thể gặm rau xanh, nói không chừng còn trực tiếp chết đói trong ốc tử đất vàng.
Nhưng làm sao có đồ tết?
Lúc trước Hứa Trân nhìn cửa sổ nhà người khác treo thịt khô, suy nghĩ tới chuyện hàng hóa tết tới, sau lại lo nước thương dân, lo lắng quá độ, quên mất thịt khô.
Hiện tại từng nhà đã bắt đầu tiêu hao đồ ăn qua mùa đông, bày sạp bên ngoài hầu như đã đóng cửa, chỉ có Hoa Lâu còn cần cù khởi công.
Không dễ làm a.
Hứa Trân nghĩ không ra, thẳng thắn hỏi tiểu ăn mày: "Nơi này cách Tiên Ti gần, mùa đông đồ ăn Tiên Ti từ đâu tới?"
Tuân Thiên Xuân suy nghĩ chốc lát: "Dê nuôi trong nhà."
Hứa Trân nói: "Nhà chúng ta không có thì nên làm gì? Ngươi đừng nói cái gì tới bắc địa bắt, quá nguy hiểm, ta không cho phép."
Tuân Thiên Xuân nghĩ tới chính là đi bắt địa bắt, nhưng bị Hứa Trân phủ quyết, nàng không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói.
Nói tới Tiên Ti, Hứa Trân đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, nơi này gần Tiên Ti, chúng ta có nên đi nhìn thử không?"
Tuân Thiên Xuân đối với tộc cũ không có quá nhiều cảm tình.
Nhưng nếu Hứa Trân nhắc tới chuyện này, huống hồ Tiên Ti bây giờ đã thành phế tích, nơi kia hẳn không nguy
hiểm, Tuân Thiên Xuân gật đầu nói: "Được."
◍ ――― Hết chương 60 ――― ◍