Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 103: Ly tâm

Mưa xuân kéo dài.

Xe ngựa từ từ đi về phía trước.

Bách Lý Kiêu ngồi trong xe ngựa, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai tròng mắt đen tối, như tùy thời có gì đó phá băng mà ra.

Sau khi biết tin Cung thúc chết, hắn vẫn không mở miệng.

Tô Mã biết Cung thúc đối với Bách Lý Kiêu quan trọng thế nào, cũng biết Bách Lý Kiêu đối với Cung thúc cũng có tình cảm.

Nàng cẩn thận, ôm từ sau lưng.

Bách Lý Kiêu nắm chặt tay nàng, như nước sông tẩm vào ấm áp, mày hơi buông lỏng:

- Ta không sao.

Tô Mã nói:

- Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta vẫn ở bên ngươi.

Hắn gật đầu một cái.

Lúc xe ngựa đi ngang qua Phái Thành, trên đường xuất hiện một chiếc xe ngựa chặng bên đường, xe ngựa mộc mạc đơn sơ, từ bên trong vươn ra một cánh tay thon dài.

Là Tang Trúc Vân đã mất tích mấy ngày nay.

Tô Mã ngẩn ra.

Bách Lý Kiêu thoạt nhìn không hề dao động, hắn nói:

- Ở trên xe chờ ta.

Nói xong, lập tức xuống xe.

Tô Mã vội ghé vào cửa sổ xe, thấy Tang Trúc Vân hơi do dự một chút, sau đó chậm rãi xuống xe.

Tang Trúc Vân nhìn Bách Lý Kiêu, muốn nói gì đó lại cảm thấy đầu mũi đau xót. Hiện giờ biết được hết thảy, nàng mới phát hiện Bách Lý Kiêu đứa nhỏ này mặt mày rốt có bao nhiêu phần tương tự nàng.

Lần trước gặp nhau, đã qua nửa năm, Bách Lý Kiêu trong trí nhớ của nàng đã gầy đi rất nhiều, Tang Trúc Vân hốc mắt đỏ lên.

Nàng run tay muốn sờ gương mặt hắn:

- Kiêu nhi…

Bách Lý Kiêu hơi quay đầu, ánh mắt lãnh đạm:

- Diệp phu nhân.

Sắc mặt Tang Trúc Vân trắng bệch, nàng mới nhớ tới thân phận của mình, suy sụp rũ tay.

Bách Lý Kiêu nói:

- Hôm nay ngươi ngăn ta ở đây, là có chuyện quan trọng?

Tang Trúc Vân nhận thấy hắn lãnh đạm, có chút nan kham cúi đầu. Chỉ là nghĩ đến mục đích chờ ở đây, lại miễn cưỡng kéo lên tinh thần:

- Kiêu nhi.

Nàng hít sâu một hơi:

- Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có biết thân thế của ngươi?

Bách Lý Kiêu gật đầu một cái.

Trước mắt Tang Trúc Vân đột nhiên sáng ngời, nàng không tự giác tiến lên một bước:

- Vậy có phải ngươi cũng biết ta là của ngươi, ngươi…

Bách Lý Kiêu:

- Ngươi là thân sinh mẫu thân.

Tang Trúc Vân hô hấp dồn dập, vẻ mặt mang theo kinh hỉ.

- Vậy thì sao?

Tang Trúc Vân biểu tình cứng lại:

- Sao, sao lại hỏi như vậy?

Bách Lý Kiêu biểu tình không hề dao động:

- Trước kia không cần, về sau cũng không cần.

Tang Trúc Vân giống như là bị một đòn quyết định, thân thể lung lay sắp đổ:

- Sao lại không cần, ta là nương của ngươi a! Ta là thân sinh mẫu thân của ngươi!

Bách Lý Kiêu mặt mày lãnh đạm, không nói gì.

Tang Trúc Vân nghĩ hắn đang tự gánh vác oán hận, nức nở nói:

- Là nương có lỗi với ngươi.  Nhưng nương vô tình chứ không phải cố ý, ta không biết ngươi cùng Minh nhi bị đổi. Nếu ta biết, ta sẽ…

Nàng sẽ làm gì? Tang Trúc Vân tức khắc mờ mịt.

Nàng sẽ công Vô Thượng Phong tìm Bách Lý Nhất Hải báo thù, hay là chọc phá hết thảy, để Bách Lý Kiêu cùng Diệp Minh chân chính trở về nhân sinh?

Nàng sẽ sao?

Nếu nói, sao nàng lại đi tới nơi này.

Bách Lý Kiêu như không để tâm, hắn hỏi:

- Ngươi ngăn ta lại, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Tang Trúc Vân sắc mặt trắng bệch, hỏi:

- Kiêu nhi, nếu ngươi đã biết thân thế, vì sao còn muốn trợ Trụ vi ngược? Bách Lý Nhất Hải vẫn luôn xem ngươi như công cụ báo thù, ngươi còn cùng hắn cùng nhau lạm sát kẻ vô tội, có gì tốt?

Bách Lý Kiêu nói:

- Ta chỉ lấy những gì ta nên có.

Tang Trúc Vân kích động tiến lên:

- Chẳng lẽ ngươi cam tâm tình nguyện trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao? Ngươi thật sự tính gϊếŧ sạch mọi người, bao gồm thân huynh đệ?

Bách Lý Kiêu lui ra phía sau một bước:

- Diệp phu nhân, ngươi đến nơi đây là vì khuyên ta hướng thiện, hay là khuyên ta…… thả cho Diệp Minh một con ngựa?

Tang Trúc Vân nghẹn ngào dừng lại, nàng ngơ ngẩn nhìn Bách Lý Kiêu, ngữ khí có chút yếu ớt:

- Nói như thế nào, thì hắn cũng là thân huynh đệ của ngươi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi gϊếŧ hại lẫn nhau.

Bách Lý Kiêu nói:

- Cho dù hắn không phải thân sinh nhi tử của ngươi?

Tang Trúc Vân nhắm mắt lại:

- Mặc kệ hắn là nhi tử của ai, thì ta cũng đã dưỡng hắn hơn hai mươi năm.

Bách Lý Kiêu đột nhiên nhếch khóe môi, giống như buông xuống gì đó, hơi nhắm mắt.

- Diệp phu nhân, đã muộn. Hiện giờ hắn đang trên đường công Vô Thượng Phong, ngày mai sẽ có một trận đại chiến. Tất cả ân oán đều sẽ giải quyết vào ngày mai.

Tang Trúc Vân hô hấp cứng lại:

- Các ngươi sao lại một hai phải gϊếŧ hại lẫn nhau?

Bách Lý Kiêu liếc nhìn Tô Mã một cái:

- Hiện giờ tình thế đã không phải do ta. Ta phải đối phó, không chỉ Diệp Minh. Ta cũng không phải vì thù hận mà gϊếŧ chóc.

Tang Trúc Vân không tin hắn, nàng ngơ ngẩn rơi lệ:

- Không nên là dạng này, không nên là dạng này. Kiêu nhi, chỉ cần ngươi quay đầu lại hết thảy vẫn còn kịp. Nếu trong lòng ngươi có oán khí, ta nguyện ý chuộc tội! Ngươi đem ta đi gặp Bách Lý Nhất Hải, ân oán năm đó tự ta giải quyết!

Bách Lý Kiêu nói:

- Đã muộn.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Tang Trúc Vân lảo đảo đuổi theo:

- Kiêu nhi! Kiêu nhi! Ngươi đợi đã!

Bách Lý Kiêu không quay đầu lại, Tang Trúc Vân hô to một tiếng:

- Ta chỉ muốn biết mấy ngày trước ngươi thành thân, người bên trong xe là thê tử của ngươi sao?

Bách Lý Kiêu dừng bước, hắn nói:

- Đúng, ta rất yêu nàng.

Tang Trúc Vân vừa khóc vừa cười, nàng liên tục gật đầu:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Các ngươi phải sống thật tốt.

Tô Mã thở dài một hơi, nàng cầm dù trên xe, đi qua che đầu Tang Trúc Vân, nhỏ giọng nói:

- Diệp phu nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc Bách Lý Kiêu, ngươi cũng phải sống tốt.

Tang Trúc Vân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhắm mắt lại khẽ gật đầu.

Hai người vào trong xe ngựa, thân ảnh của Tang Trúc Vân càng lúc càng xa, cuối cùng hóa thành một điểm nhỏ.

Bách Lý Kiêu bị mưa làm ướt đẫm, giọt mưa từ ngọn tóc rơi xuống.

Hắn rũ mắt, vẫn không nói chuyện.

Tô Mã xoa ngón tay cứng còng lạnh băng của hắn, đặt ở bên môi thổi khí.

Sau một lúc lâu, hắn vừa chuyển tay, ôm chặt nàng.

Tô Mã bị hơi lạnh trên người hắn bao lấy, nàng vòng tay ôm lấy hắn:

- Đừng buồn, đừng thương tâm, ta ở đây.

Bách Lý Kiêu nhắm mắt, cau mày, như cảm thấy rét lạnh đem mặt vùi vào cổ nàng hấp thu ấm áp.

- Ta chỉ có nàng, ta chỉ có nàng.

Thanh âm khàn khàn trầm trọng, Tô Mã nghe mà mũi đau xót.

Ngắn ngủn nửa ngày, Cung thúc không còn, thân mẫu thấy hắn gặp khốn cảnh lại làm như không thấy, còn vì nghĩa tử( con nuôi) mà cầu tình, thân phụ càng như hổ rình mồi.

Thật sự hắn chỉ có nàng.

Nàng theo hắn nói:

- Bất cứ lúc nào, ta cũng ở bên cạnh ngươi. Dù thế giới này chỉ có hai chúng ta, ta cũng sẽ không rời ngươi.

Bách Lý Kiêu ách thanh hỏi:

- Chỉ còn lại hai chúng ta?

Tô Mã gật đầu.

Giờ này khắc này, nàng hạ quyết tâm, nàng muốn lưu tại thế giới này.

Vì thế hỏi Thiên Đạo:

“Thiên Đạo, nếu ta hoàn thành nhiệm vụ, có thể lưu lại nơi này sao?”

Thiên Đạo thanh âm trở nên hơi lãnh ngạnh:

“Không thể, đây là quy tắc. Ta bắt ngươi tới đây đã là phá lệ. Hắn biết ngươi tồn tại lại càng phá lệ. Một người có thể trọng sinh, có thể hoặc nhân Mary Sue không thể dung vào thế giới võ hiệp. Nếu ngươi muốn cường nghạnh lưu lại, không chỉ có ta, ngay cả pháp tắc cũng không thể cho phép.”

Tô Mã nội tâm trầm xuống, trong nháy mắt nàng so với Bách Lý Kiêu càng thêm lãnh.

Nàng ôm chặt Bách Lý Kiêu, vẫn cảm thấy gió lạnh gào thét xương cốt.

Nếu không có cách nào lưu lại nơi này, vậy Bách Lý Kiêu sẽ thế nào?

Hắn hiện giờ là đại ma đầu mà ai cũng muốn gϊếŧ chết, Cung thúc rời hắn, thân phụ tính kế hắn, thân mẫu không tin hắn, thân huynh đệ muốn gϊếŧ chết hắn.

Hắn chỉ có nàng, nếu nàng không thể lưu lại, vậy Bách Lý Kiêu chỉ còn lại chính hắn…

Nàng nhắm mắt lại, nhịn không được ôm chặt hắn.

Nếu nàng không phải là Mary Sue thì tốt biết bao.

" Hiện giờ Cung Viễn đã chết, Tang Trúc Vân ly tâm, ngươi là người duy nhất mà hắn có thể dựa vào. Tô Mã, ngươi chớ làm ta thất vọng."

Tô Mã không nói gì.

Thực đáng tiếc, nàng chú định sẽ khiến Thiên Đạo thất vọng.

Bách Lý Kiêu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hỏi:

- Làm sao vậy?

Tô Mã lấy lại tinh thần, miễn cưỡng lắc đầu:

- Không có gì, chỉ là…… Quá lạnh.

Hắn ánh mắt chợt lóe, không hỏi nhiều. Chỉ ôm chặt nàng.

Hai người về tới Vô Thượng Phong, Uông Tam Phương khập khiễng lại đây:

- Phong chủ!

Uông Tam Phương nơm nớp lo sợ đem chuyện đêm qua phát sinh nói ra, lại nói nơi hạ táng Cung thúc, Bách Lý Nhất Hải không biết tung tích.

Có lẽ vì biết chính mình lần này làm việc thất trách, không chỉ để Bách Lý Nhất Hải chạy mất, còn hại chết Cung Viễn, vì thế quỳ xuống thỉnh tội.

Bách Lý Kiêu nói:

- Không trách ngươi.

Bách Lý Kiêu muốn nói gì đó, lại thấy biển mây mênh mông, không khỏi ngẩn ra.

Hắn nói với Uông Tam Phương:

- Ngươi đi xuống đi.

Uông Tam Phương sửng sốt, Tô Mã phất tay để hắn lui xuống, Uông Tam Phương khẽ thở nhẹ một hơi, bái tạ hai người, rồi vội vã rời đi.

Bách Lý Kiêu trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi nàng:

- Nàng có từng đi tới đỉnh núi Vô Thượng Phong?

Tô Mã tâm tình còn có chút hạ xuống, nàng sửng sốt, lắc lắc đầu:

- Không có. Mỗi lần tới đây đều không có cơ hội.

Bách Lý Kiêu nắm lấy tay nàng, nói:

- Ta mang nàng đi.

Hai người từng bước bước lên thềm đá. Có chính mình cùng nội lực của Bách Lý Kiêu chống đỡ, nàng cũng không cảm thấy lạnh.

Bách Lý Kiêu nói:

- Thềm đá này từ nhỏ ta đã đi vô số lần. Lúc đầu sẽ cảm thấy lãnh, nhưng thời gian dài, cũng thành thói quen.

Tô Mã nội tâm kéo xuống, thấy nơi này biển mây mênh mang, gió núi gào thét. Nghĩ đến Bách Lý Kiêu hồi nhỏ mỗi ngày quỳ gối nơi này tiếp thu Bách Lý Nhất Hải trách phạt, nội tâm đau đớn. Nắm chặt tay hắn.

Nàng biết Bách Lý Nhất Hải nghĩ Bách Lý Kiêu không phải nhi tử của hắn, cho nên vẫn luôn không có sắc thái với Bách Lý Kiêu.

Thềm đá lãnh như vậy, dài như vậy, hắn lại nhỏ như vậy sao có thể chịu đựng được a.

Chỉ là nàng có thể cùng hắn đi lúc này?

Về sau chỉ có chính hắn chịu đựng rét lạnh cùng cô độc?

Tô Mã cái mũi đau xót, nói:

- Lần này ta đi cùng ngươi.

Bách Lý Kiêu cười:

- Nơi này có nàng, dù rét lạnh tận xương, ta vẫn cảm thấy ấm áp như xuân.

Tô Mã miễn cưỡng gợi lên khóe môi.

Hai người đi lên bậc thang, thấy trước mắt lạnh băng, trên thềm đá còn tàn lưu không biết máu của ai.

Đi tới đỉnh núi, thấy cung điện giương nanh múa vuốt, đại môn còn bị phá hư.

Vết tích lưu lại, như biểu thị Vô Thượng Phong tồn tại mấy trăm năm thế lực, có thể dự kiến tương lai.

Bách Lý Kiêu lôi kéo Tô Mã ngồi xuống thềm đá cuối, thấy sắc mặt nàng bị đông lạnh đến ửng đỏ, vội ôm nàng vào lòng.

Tô Mã yên lặng dựa đầu vào vai hắn, hỏi:

- Khi còn nhỏ ngươi đã quỳ nơi này sao?

Bách Lý Kiêu gật đầu một cái:

- Mỗi lần đều bị Bách Lý Nhất Hải phạt quỳ. Lúc đầu ta sẽ nghĩ, sao ta không làm sai, lại phải quỳ ở chỗ này? Sao phụ thân lại lãnh đạm với ta như thế? Sao ta không thể hỏi chút tin tức nào về nương? Sau này như tới quá nhiều, tâm cũng bị đông lạnh đến chết lặng, không bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này nữa.

Tô Mã giơ tay chạm vào gương mặt lạnh lẽo của hắn:

- Hiện tại ngươi đã biết.

Bách Lý Kiêu hôn trán nàng:

- Ta cho rằng tâm ta là lãnh, cho đến khi nàng dùng máu tươi nói cho ta biết, tâm ta cũng là nhiệt, cũng biết đau đớn. Nếu ta lại lừa mình dối người, sẽ khiến linh hồn chết lặng. Vì thế ta bắt đầu hoài nghi Bách Lý Nhất Hải, hoài nghi hết thảy. Ta tra được thân thế, cũng biết tất cả bí ẩn. Quay đầu nửa đời, lại bị nhân tâm thiết kế, bừng tỉnh như mộng.

Tô Mã nhắm mắt lại, nội tâm trầm trọng.

Bách Lý Kiêu đoán không sai, hắn tao ngộ hết thảy cũng không phải là vận mệnh, mà là bị tác giả cùng Thiên Đạo bài bố.

Hắn rơi vào “Vai ác” bị trói buộc, làm cái gì cũng sai.

Dù hắn bất đắc dĩ, dù hắn bất đắc dĩ phản kích, đều là bụng dạ khó lường, bị hạch tội với trời.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ đã trở thành phu thê, nàng vẫn ngại “Thiên”, không cách nào nói cho hắn biết toàn bộ chân tướng.

Nghĩ đến đây, nàng nghẹn ngào nói:

- Bách Lý Kiêu, thật ra ta còn giấu ngươi một chuyện...

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên nói:

- Ta cũng quên nói cho nàng biết, ta ở Phong Thành vào trong quán trà kia, còn nghe thuyết thư nói một câu chuyện xưa.

Nàng không biết sao hắn lại nói cái này:

- Chuyện xưa gì?

- Một thư sinh tiến vào thế giới trong tranh, trở thành người trong chuyện xưa.

Tô Mã trái tim đập lạc nhịp.