Tiếng vòi sen tí ta tí tách vang lên từ trong nhà tắm, Mộc Diệp cẩn thận mở cửa, bồn tắm lớn vì được ngăn cách riêng, nên xuyên qua tấm kính bán trong suốt kia, là có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong sau làn hơi nước.
Mộc Cẩn Hiền nằm nhắm mắt, nằm thư giãn trong bồn tắm, hưởng thụ niềm vui sướиɠ được đắm mình trong dòng nước.
Mộc Diệp nhón chân lén lút đến cạnh chỗ quần áo được đặt trên ghế, rồi cẩn thận xắn tay áo và ống quần lên, sau đó xách quần áo đã được để sẵn trên ghế lôi ra ngoài, Trác Lỗi lấm la lấm lét đưa đầu vào thăm dò, xác định không có gì nguy hiểm, cũng bèn đi tới giúp đỡ một tay.
Hai đứa cấu kết với nhau, trộm hết quần áo của Mộc Cẩn Hiền để ở ngoài.
Trác Hạo Hi hát ngâm nga bước vào nhà, đúng lúc thấy được cảnh tượng Mộc Cẩn Hiền lấy khăn tắm quấn thân dưới, rồi lén lút đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Mộc Cẩn Hiền đảo qua lại, vừa khéo đảo tới Trác Hạo Hi đang đứng ăn táo cạnh bàn, mặt mày lập tức đỏ lựng: "Em về rồi sao Hạo Hi?"
Trác Hạo Hi không nhịn cười nổi: "Ừm! Em về đúng lúc ghê, vậy mà em không biết anh lại có thói quen trần chuồng chạy lung tung trong nhà đấy."
Mộc Cẩn Hiền thu lại vẻ thậm thụt, rồi chống tay lên tường pose dáng, liếc mắt đưa tình với Trác Hạo Hi: "Hạo Hi thích nhìn anh chạy lõa thể à? Nếu như em thích, thì anh chấp nhận ngày ngày lõa thể cho em ngắm đã mắt luôn."
Động tác đang gặm táo của Trác Hạo Hi bị khựng lại: "Anh chẳng biết xấu hổ gì cả."
Mộc Cẩn Hiền chống eo: "Hai thằng quỷ nhỏ này lại thừa lúc anh tắm vào trộm quần áo của anh nữa rồi."
Trác Hạo Hi cười cợt: "Anh lại quên khóa cửa nữa, không bị con trai nhìn thấy hết đấy chứ?"
Mộc Cẩn Hiền khịt mũi: "Tụi nó vừa trộm quần áo xong là chạy mất dạng rồi."
Trác Hạo Hi thả túi trái cây lên bàn: "Anh vô dụng quá đi! Bị một lần thì thôi, đằng này lại bị con trộm quần áo hoài, mắc cỡ thật đấy."
Mộc Cẩn Hiền lột quả cam bắt đầu ăn: "Anh đây là đại nhân không chấp tiểu nhân, chẳng thèm so đo với tụi nó."
Trác Hạo Hi lấy một bộ đồ ngủ ra từ trong tủ, ném lên người Mộc Cẩn Hiền: "Được rồi, anh thật đại nhân đại lượng, mau mặc quần áo vào đi."
Mộc Cẩn Hiền cầm quần áo vừa được ném tới: "Body anh ngon đến vậy, mà em không muốn chiêm ngưỡng thêm chút sao Hạo Hi?"
Trác Hạo Hi nhướng mày ngồi trên ghế sofa: "Ngày nào cũng nhìn hết nên có gì lạ lẫm đâu, trái lại tí nữa nhân viên tạm thời tới thì anh sẵn lòng cho người ta thưởng thức ha!"
Mộc Cẩn Hiền lục tục mặc quần áo vào, Trác Hạo Hi đang gặm quả táo thì chợt nhớ ra gì đó, vội hỏi: "Đúng rồi, sao mà Tiểu Lỗi với Tiểu Diệp lại có hứng thú với quần áo của anh quá vậy? Lẽ nào trong quần áo của anh có báu vật sao?"
Mộc Cẩn Hiền khoát tay: "Cũng không có gì, chỉ có ít tiền với vài tấm thẻ thôi." Lúc bị trộm lần đầu, hình như còn giấu mấy thanh chocolate.
Trác Hạo Hi ngờ vực liếc nhìn hắn: "Trong túi của anh không để thứ gì nguy hiểm đấy chứ?!"
Mộc Cẩn Hiền suy nghĩ một hồi, rồi ngượng ngùng mà nói: "Hình như có cái bật lửa."
Trác Hạo Hi đứng lên: "Giỏi lắm, anh để thứ nguy hiểm như thế trong túi làm gì? Anh muốn phổi của anh lủng mấy lỗ hay anh muốn bị vàng răng hả?"
Mộc Cẩn Hiền lúng túng xoa xoa bàn tay: "Anh mua zippo (*) để sưu tầm thôi."
Trác Hạo Hi không thèm để ý tới Mộc Cẩn Hiền mà đi qua phòng của hai thằng nhóc, Trác Hạo Hi mở cửa ra chỉ thấy quần áo của Mộc Cẩn Hiền bị quăng lung tung dưới đất, đã thế còn bị đạp thêm mấy cái dấu chân, theo đó là vài tờ 100 tệ đỏ két nằm rải rác trên giường.
Mí mắt Trác Hạo Hi giật giật, này đúng là nằm ngủ trên tiền mà, Mộc Diệp và Trác Lỗi đang chụm đầu lại tập trung chơi đoán số, nếu ai đoán sai thì sẽ bị dán tờ 100 tệ lên mặt.
Trác Lỗi đã bị dán đầy mặt, chỉ còn mỗi đôi mắt đen lộ ra ngoài, Trác Hạo Hi vừa thấy tức, vừa thấy buồn cười: "Mấy đứa đang làm gì đó?"
Trác Lỗi khập khiễng mà đứng dậy ngay tức khắc, rồi vồ tới Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi cũng bèn ôm lấy Trác Lỗi, sau đó vươn tay ra gỡ mấy tờ tiền trên mặt Trác Lỗi xuống, Trác Lỗi bị đau tới mức nhe răng trợn mắt mà kêu: "A A".
Mộc Diệp dáo dác ngó quanh, tay chân chạm đất định chạy trốn, nhưng lại bị Mộc Cẩn Hiền lôi lên tét hai phát lên mông, hai tay Mộc Diệp bèn che lại, trong miệng la hét oa oa.
"Ba ba ơi, cha ăn hϊếp người ta kìa." Mộc Diệp ấm ức bò qua Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi cho Mộc Cẩn Hiền một cái nhìn cảnh cáo, hắn chán chường sờ sờ mũi.
Trác Hạo Hi chỉ lên mũi Mộc Diệp: "Sao lại trộm quần áo của cha con?"
Trác Lỗi dụi vào người cậu, bi bô nói: "Trong túi của cha hay có kẹo để ăn, nhưng mà bây giờ thì không có." Trác Lỗi ấm ức mà chép miệng.
Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền, ánh mắt kia rõ ràng viết: "Anh lớn đầu rồi mà còn ăn kẹo nữa."
Cậu cầm khăn lau lau mặt cho Trác Lỗi và Mộc Diệp, hai đứa chơi trò dán giấy, vậy mà lại dùng tiền với keo dán không biết kiếm đâu ra để làm dụng cụ, mà keo này dính trên mặt rất khó lấy ra, nên đã khiến hai ông thần này gào khóc vô cùng thảm thiết.
Mộc Cẩn Hiền nghe tiếng gào của hai thằng quỷ nhỏ mà cười trộm.
Trác Hạo Hi ngồi trên bàn ăn, nhìn hai mắt đỏ ngầu của Trác Lỗi, nói với Mộc Cẩn Hiền: "Mấy ngày nữa Lữ Tư Thanh có buổi diễn đàn violon, vừa hay em nhận được hai tấm vé, anh đi với em nha!"
Mộc Cẩn Hiền ngừng đũa lại, hắn thừa nhận mình đúng là không có tài cáng gì về mấy thứ nhạc nhẽo thật, nhưng lúc nhìn Trác Hạo Hi đánh đàn dương cầm, hắn cảm thấy như tiếng trời, còn đến khi nghe người ta kéo đàn violon thì lại có cảm giác như đang nghe cưa gỗ vậy: "Ờm, mấy hôm nay công ty khá bận, Hạo Hi này, không ấy em dẫn Tiểu Lỗi với Tiểu Diệp theo đi, coi như phổ cập kiến thức âm nhạc cho tụi nó sớm tí, nói không chừng tương lai nhà chúng ta còn có thể thêm hai nghệ sĩ đàn violon đó!"
Mộc Diệp ngẩng đầu lên, ánh mắt hoài nghi nhìn gương mặt của Mộc Cẩn Hiền, còn hắn thì lộ ra vẻ mình đàng hoàng tử tế lắm.
Trác Hạo Hi suy nghĩ lại, cảm thấy Mộc Cẩn Hiền nói cũng có lý, thành ra cũng không từ chối: "Anh nói cũng đúng, vậy em dẫn Tiểu Lỗi với Tiểu Diệp đi nghe tấu nhạc là được rồi, sẵn gọi rủ Ninh Viễn luôn, để phổ cập kiến thức âm nhạc càng sớm càng tốt."
Mộc Cẩn Hiền gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, đúng, không đủ vé thì để anh tìm cách cho." Cái tên Mạc Ninh Viễn bẩn tính như vậy, nói không chừng bị âm nhạc gột rửa một lúc là đổi tính đổi nết ngay!
Trác Hạo Hi ngạc nhiên nhìn hắn: "Anh có vẻ như đang kích động lắm ấy, chứ sao anh hăng hái quá vậy?"
Mộc Cẩn Hiền lắc đầu: "Anh không có!"
Mạc Ninh Viễn bế Giang Lân, không hiểu sao mình lại nhất thời nông nổi bị Trác Hạo Hi dụ đến đây. Tay nhỏ của Giang Lân nắm chặt lấy cổ áo của Mạc Ninh Viễn, kèm một đôi mắt to chứa đầy vẻ tò mò.
"Ninh Viễn, âm nhạc là tiếng nói chung của con người, nên đảm bảo Tiểu Lân sẽ yêu âm nhạc cho xem, nếu cậu chịu đào tạo cho thằng bé từ nhỏ, thì không chừng nó sẽ thành nghệ sĩ thật đấy." Trác Hạo Hi nói rất chắc chắn.
Trác Lỗi và Mộc Diệp mỗi bên ôm một túi đồ ăn vặt lớn, không giống như tới đây để nghe diễn tấu, mà như thể đến để xem phim.
Giang Lân chớp mắt, tò mò nhìn Trác Lỗi và Mộc Diệp.
Màn che được kéo ra, Lữ Tư Thanh xuất hiện trong nhà hát, Mộc Diệp huýt sáo, nói thầm: "Không đẹp trai bằng cha."
Trác Hạo Hi trừng Mộc Diệp, khẽ nói: "Tiểu Diệp không được nói bậy bạ."
Trác Lỗi chớp mắt nhìn người đứng trên sân khấu, nghiêm túc nhìn Trác Hạo Hi nói: "Là không đẹp trai bằng cha, mà cũng không đẹp trai bằng ba ba luôn."
Trác Hạo Hi xoa đầu Trác Lỗi rồi bảo: "Ba ba dẫn tụi con tới đây là để nghe nhạc, chứ không phải để ngắm người ta."
Trác Lỗi như hiểu như không mà gật đầu, sau đó lập tức bắt đầu ăn thức ăn trong túi, tiếng nhai nhóp nhép vang lên làm thu hút biết bao ánh nhìn xung quanh, khiến Trác Hạo Hi ngồi kế bên xấu hổ muốn chết.
Mộc Diệp dùng cùi chỏ đυ.ng đυ.ng vào Trác Lỗi, nói lí nhí: "Ba ba đỏ mặt kìa."
Trác Lỗi kinh ngạc nhìn Trác Hạo Hi, sau đó giật mình nói: "Thiệt luôn đó hả?"
Trác Hạo Hi thẹn quá thành giận, nhỏ giọng mắng hai đứa: "Không cho ăn nữa."
Tiếng nhạc vang lên, Mạc Ninh Viễn ngáp luôn một hơi, con y hợp nghe mấy bản nhạc kí©ɧ ŧɧí©ɧ như nhạc rock ở nhà hơn, chứ không phải ngồi ở đây thưởng thức mấy màn tấu nhạc tao nhã này đâu, cái thứ nghệ thuật này hình như không hợp với mình rồi.
Hai mắt Giang Lân đờ đẫn, ngáp dài không ngừng, sau đó đôi mắt trong veo khẽ nhắm lại.
Trác Hạo Hi yên lặng nghe, trên mặt lộ ra vẻ thích thú, đến khi kết thúc được một bản, Trác Hạo Hi xoay qua Mạc Ninh Viễn định nói gì đó, thì Mạc Ninh Viễn đã giơ ngón trỏ lên đặt trên môi: "Xuỵt, nó ngủ mất rồi."
Mạc Ninh Viễn cười xấu hổ: "Bản nhạc vừa nãy tên gì thế?! Nghe êm tai ghê."
Trác Hạo Hi ngại ngùng mỉm cười: "Bản đó là Thais."
Mạc Ninh Viễn nhẹ nhàng đung đưa Giang Lân: "Vậy hả? Bản nhạc thật sự rất hay, tôi muốn về xem có bán đĩa này không! Chứ cậu không biết đâu, tối nào Tiểu Lân cũng thích lăn qua lăn lại không chịu ngủ, bởi vậy nếu nó lại không ngủ được nữa, thì tôi sẽ bật bài này lên cho nó nghe, nhưng mà tại sao lại để tên bài này là Thais mà không để là bài hát ru con nhỉ?"
Trác Hạo Hi: "..."
(*) Zippo: