Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 161: Bánh bao

Trác Hạo Hi chống lưng đứng dậy, thở gấp nói: "Không xong rồi, mau kêu người mổ bụng tôi ra đi, mệt quá rồi."

Mộc Cẩn Hiền đi tới cạnh Trác Hạo Hi, đỡ lấy cậu: "Nói nhảm gì đó? Chẳng phải trước kia em nói muốn sinh tự nhiên sao?"

Trác Hạo Hi chớp mắt, tức giận nói: "Thì tôi muốn sinh thường mà, chứ để dao mổ bụng thì có mà đau ngất ấy! Nhưng ngày dự sinh cũng qua rồi, mà hai ông thần này còn chưa chịu ra thì tôi còn cách nào chứ? Hôm qua tôi còn cố ý đợi lâu đến nổi ngủ cũng không được ngon nữa, cái tên bác sĩ quèn đó dám gạt tôi."

Chết tiệt, cái thai này còn là sinh đôi nữa chứ, tất cả là tại Mộc Cẩn Hiền hết, nếu không vì tên này túng dục quá độ thì đâu có vậy đâu.

"Em đừng căng thẳng quá, anh hỏi Tiêu Dật rồi, cậu ta nói là muộn hơn ngày dự sinh cỡ hai tuần cũng không cần phải lo đâu." Mộc Cẩn Hiền trấn an vỗ vỗ vai Trác Hạo Hi.

Hai mắt Trác Hạo Hi trợn trắng, trên mặt lộ ra vẻ căm hận: "Đừng nhắc tới tên bác sĩ quèn đó với tôi, cậu ta chính là tên lừa đảo, nói cái gì mà phương pháp chữa bệnh đệ nhất thiên hạ, tôi thấy là bọn giang hồ chuyên đi lừa đảo thì có, đầu óc anh có vấn đề nên mới đi kiếm cái tên lừa gạt đó tới đây gạt tôi."

Tiêu Dật vừa bước tới cửa đã nghe thấy Trác Hạo Hi trách mắng mình, Tiêu Dật lập tức thấy khó chịu không thôi, chuyện này là sao vậy trời!

Mới lo cho chị dâu xong, gã còn chưa nghỉ ngơi được mấy tháng thì đã bị Mộc Cẩn Hiền gọi tới dưỡng thai cho Trác Hạo Hi rồi, một người đàn ông tốt như mình, lại còn là tinh anh trong giới y học, mà cả ngày lại bị người ta sai hết lần này tới lần khác, đã vậy còn bị xem thường như cơm bữa nữa, có lầm hay không chứ!

Tiêu Dật sờ cằm, không nhịn được mà nghĩ, bản thân mình có phải bị M không đây?! Chứ tự dưng lại không chịu an nhàn hưởng thụ mấy cô y tá xinh đẹp bên cạnh kia, mà lại chạy đến đây làm tên bị sai vặt suốt ngày.

Trác Hạo Hi đứng bật dậy, sắc mặt đã trắng như tờ giấy, Mộc Cẩn Hiền bị dọa cho tái mét: "Sao thế? Sao thế?"

Trác Hạo Hi trợn to mắt, lộ vẻ luống cuống: "Hình như tôi sắp sinh rồi."

"Mau dẫn tới phòng sinh nhanh đi." Tiêu Dật dứt khoát nói. Trác Hạo Hi không thích gặp ai, cũng không thích tới bệnh viện, nên Mộc Cẩn Hiền đã xây thêm một phòng sinh trong nhà, mà các loại thiết bị cần dùng cũng là loại tốt nhất.

Mộc Cẩn Hiền lập tức lấy lại tinh thần, vội đỡ Trác Hạo Hi đến phòng sinh.

Đau, đầy đầu Trác Hạo Hi chỉ còn quẩn quanh mỗi chữ này, đau quá, khó trách, khó trách mấy cô gái thời xưa lúc sinh thường sẽ chết ngay tại chỗ.

Trác Hạo Hi cũng cảm thấy mừng thầm, mặc dù bây giờ chẳng có hứng thú gì, nhưng vẫn nhỉnh hơn được chút ít, nếu không thì bây giờ đã thật sự không có tí sức lực nào rồi.

Đau, đau muốn chết đi sống lại, bụng tựa như sắp nứt ra vậy, Trác Hạo Hi muốn hét, nhưng sợ hét lên thì sẽ bị mất sức.

Giọng nói như đòi mạng của Tiêu Dật vang bên tai Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi rất muốn Tiêu Dật câm cái miệng lại, nhưng cậu chỉ có thể liếc bố thí cho Tiêu Dật thôi, vì còn phải lo tập trung hết sức lực vào bụng của mình.

Mộc Cẩn Hiền đứng ngoài cửa, nghe thấy từng tiếng la hét thảm thiết vang lên, khiến lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh chùi đến ướt cả quần áo, nếu biết đau đến thế thì trước kia hắn đã không muốn sinh con rồi.

Từng tiếng hét gào lên như đang lần lượt đâm vào trái tim của Mộc Cẩn Hiền.

Cuối cùng qua rất lâu bên trong phòng sinh mới vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, mà không lâu sau lại thêm một tiếng nữa, tiếng khóc hai đứa trẻ đan xen vào nhau, như đang tranh nhau xem ai khóc to hơn.

Trác Hạo Hi yếu ớt nằm trên giường, Mộc Cẩn Hiền kích động lao tới, thì Trác Hạo Hi đã nhắm mắt lại ngủ mất.

Mộc Cẩn Hiền quay phắt đầu lại nhìn Tiêu Dật, gã bèn cười cười: "Yên tâm đi, cậu ấy không sao đâu, chỉ tại mệt quá nên ngủ mất thôi, chứ không chết đâu mà."

Mộc Cẩn Hiền hung hăng lườm Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng chỉ biết thờ ơ nhún vai một cái rồi thôi, cuối cùng cũng xong, sau này mình cũng khỏi phải tiếp tục nghiên cứu đề tài đàn ông sinh con nữa, thân phận bà đỡ đẻ cũng không hợp với hình tượng đẹp trai ngầu lòi của mình chút nào.

Mộc Cẩn Hiền nhẹ nhàng vuốt má của Trác Hạo Hi, cứ như đang vuốt ve một món đồ vô cùng quý giá.

"Đứa trẻ đâu? Đứa nào là anh? Đứa nào là em?" Mộc Cẩn Hiền hỏi.

Tiêu Dật nhíu mày, mấy người xông vào phòng sinh rất giống nhau, chỉ toàn đòi gặp mấy đứa nhỏ trước thôi, nhưng Mộc Cẩn Hiền thì khác, vừa vào là lo nhìn Trác Hạo Hi đang bất tỉnh hồi lâu rồi mới hỏi tới hai đứa con của mình.

Tiêu Dật chọt chọt cặp má mềm mại của đứa bé: "Đây là anh trai, thật xấu ghê."

Mộc Cẩn Hiền vội kéo tay Tiêu Dật: "Cậu nói gì đấy? Thằng bé mới sinh mà cậu nỡ đối xử với nó thế hả?"

Tiêu Dật ngẩng đầu phản bác: "Anh làm sao đó? Con trai anh kém sắc như vậy, không chừng để tôi châm chọc thêm vài lần thì hên xui còn ưa nhìn hơn được xíu! Đến lúc đó anh cảm ơn tôi còn không kịp nữa ấy."

Mộc Cẩn Hiền hung tợn trừng Tiêu Dật: "Cậu nói gì vậy hả? Con trai của tôi mà xấu sao? Cậu mới là đứa xấu xí thì có!"

Tiêu Dật không đồng tình mà xì một tiếng: "Anh nhìn con trai anh đi, nếp nhăn nhiều như con khỉ ấy, tôi thấy hơn phân nửa là do gen của anh không tốt nên mới di truyền sang con anh, cứ việc đợi tới lúc nó lớn hơn xem, e là dù có làm sao cũng không đẹp lên được chút nào đâu."

Mộc Cẩn Hiền bồng nhóc con mà l*иg ngực phập phồng: "Cái đồ bác sĩ quèn như cậu thì biết cái gì? Trẻ con lúc mới sinh ra đứa nào chả vậy, đợi thêm mấy ngày nữa thì sẽ đẹp ngay thôi chứ gì."

Tiêu Dật hoài nghi nhìn Mộc Cẩn Hiền: "Phải vậy không?"

Mộc Cẩn Hiền ôm nhóc con, đắc ý nói: "Đương nhiên, con của tôi với Hạo Hi thì có thể không ưa nhìn sao?"

Tiêu Dật nhìn đứa trẻ trong tay Mộc Cẩn Hiền: "Con trai của anh hình như không thích anh nhỉ?! Khóc sướt mướt inh ỏi nãy giờ, đừng nói là bị bộ dạng anh dọa sợ đó nha."

Mộc Cẩn Hiền sừng sộ lên, giận dữ quát: "Tiêu Dật, ở đây không cần cậu nữa, cậu cút ra ngoài cho tôi."

Tiêu Dật rụt cổ lại, trong lòng không khỏi thấy oán hận, sao ai cũng có cái nết kiểu này hết vậy? Lúc cần thì dù thái độ của mình không tốt, cũng vẫn sẵn sàng phục vụ đồ ăn đồ uống ngon cho mình, còn đến lúc mình hết giá trị lợi dụng thì đuổi người như đuổi tà, một chút day dứt cũng chẳng có.

Mấy tên khốn không biết xấu hổ mà.

"Tôi là người luôn làm việc đến nơi đến chốn, lỡ như lúc Hạo Hi tỉnh lại không thấy vị bác sĩ tận tâm là tôi thì cậu ấy sẽ nóng nảy sao?" Tiêu Dật thành thật nói.

Mộc Cẩn Hiền cười lạnh: "Cậu yên tâm đi, ở đây không cần cậu nữa đâu, Hạo Hi đã sinh con xong rồi, Tiêu tiên sinh mà còn ở đây nữa sợ là cũng bằng thừa thôi."

Tiêu Dật nhăn mặt lại, oán giận nhìn Mộc Cẩn Hiền: "Anh làm thế sẽ gặp báo ứng cho xem."

Cái đồ khốn nạn ác độc, nhất định sẽ có ngày bị trời phạt.

Bé cưng trong lòng ngực Mộc Cẩn Hiền đột nhiên phun ra chất lỏng màu vàng, tè lên người của hắn.

Tiêu Dật không nhịn nổi mà cười sảng, nói báo ứng tới là báo ứng tới liền à: "Xem ra con trai của anh hình như không thích anh thật rồi nha!"

Cái thứ ăn cây táo rào cây sung mà, Mộc Cẩn Hiền không vui nhìn nhóc con trong lòng: "Chỉ là sơ ý thôi, cậu có thể cút được rồi đó."

Tiêu Dật hừ hừ: "Tôi đi đây." Mộc Cẩn Hiền khốn kiếp này, sau này tốt nhất đừng đến cầu xin mình, nếu không mình sẽ thấy chết mà không cứu đấy.

Mặc dù là sinh tự nhiên, nhưng vẫn tổn hại đến sức khỏe rất nghiêm trọng, Trác Hạo Hi nằm trên giường ba ngày mới có thể xuống giường đi lại nổi.

Mộc Cẩn Hiền bồng nhóc con, còn Trác Hạo Hi thì cầm thìa cẩn thận đút cho từng cái miệng nhỏ, em bé mới sinh đương nhiên phải cho bú sữa mẹ là tốt nhất, vì việc đó có thể giúp bé tăng cường sức đề kháng, nhưng thứ đó Trác Hạo Hi không có, Mộc Cẩn Hiền lại càng không có.

Vì thế nên Mộc Cẩn Hiền đã tìm vài vυ' em, nhưng hắn lại hơi bị bệnh thích sạch sẽ, thành thử ra vυ' em nhất định phải nặn sữa ra bát, sau đó sẽ đút cho con uống, mặc dù Trác Hạo Hi cảm thấy cách làm của Mộc Cẩn Hiền không đúng, nhưng cũng không phản đối.

Trác Hạo Hi vuốt ve gương mặt non nớt của con trai mình, trên mặt hiện lên nét cười: "Có đặt tên cho con chưa?!"

Mộc Cẩn Hiền ngẩn ra: "Chưa! Vẫn chờ em quyết định."

Trác Hạo Hi nhìn đôi mắt trong veo của đứa bé, trong mắt tỏa ra ý cười dịu dàng: "Đứa lớn trông giống tôi, nên đặt là Trác Lỗi đi."

Mộc Cẩn Hiền gật gật đầu: "Có ý nghĩa gì không?"

Trác Hạo Hi híp mắt nhìn hắn, ý cười dạt dào nói: "Hi vọng thằng bé lớn lên sẽ sống ngay thẳng, chứ đừng như cha nó suốt ngày chỉ toàn làm chuyện ác."

Mộc Cẩn Hiền khẽ cười: "Còn đứa nhỏ thì sao?"

Trác Hạo Hi nhìn nhóc con giơ tay quờ quạng trong nôi: "Đứa nhỏ giống anh, nên anh đặt tên đi."

Mộc Cẩn Hiền suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy đặt là Mộc Diệp thì sao?"

Trác Hạo Hi nhíu mày, lộ ra vẻ đăm chiêu: "Diệp có nghĩa là huy hoàng hiển hách, cũng được đấy."

Mộc Cẩn Hiền thầm thở phào, cuối cùng cũng ôm được một đứa cho Mộc gia.

Trác Hạo Hi ngừng tay, nói với Mộc Cẩn Hiền: "Để tôi ôm cho, anh tới đút đi."

"Được." Mộc Cẩn Hiền rất ngoan ngoãn nói.

Trác Hạo Hi ôm nhóc con mềm mại như không xương, Trác Lỗi luôn nhìn Trác Hạo Hi bằng đôi mắt vừa trong veo vừa thuần khiết, Trác Hạo Hi bèn hôn một cái lên cặp má của Trác Lỗi: "Thương con trai của ba ba quá! Ở trong bụng đã bị người nhà họ Mộc ức hϊếp rồi, vậy mà rõ ràng là anh trai, nhưng lại nhỏ gầy như thế này."

Mộc Cẩn Hiền: "..."