Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 145: Dạy dỗ

Lương Vi tức giận hít sâu một hơi: "Mạc Ninh Viễn, cậu cút ra ngoài cho tôi."

Mạc Ninh Viễn cười giả lả: "Anh đừng nóng giận nha, tôi không có cố ý đâu."

Lương Vi chỉ tay ra ngoài cửa: "Tôi nói, cậu cút ra ngoài."

Mạc Ninh Viễn đẩy tay Lương Vi: "Dù gì tôi cũng là sếp của anh, anh cũng phải chừa chút mặt mũi cho tôi chứ?"

Lương Vi cười lạnh, khinh thường nói: "Mạc tổng, anh có tin tôi nộp đơn từ chức liền không?"

Mạc Ninh Viễn lắc đầu nguầy nguậy: "Khỏi, khỏi, tôi là sếp của anh, còn anh là bố của tôi luôn rồi!" Mạc Ninh Viễn bùi ngùi nói.

Trên trán Lương Vi đã hiện lên thêm mấy vạch đen: "Tôi cũng không có loại con cái như cậu đâu."

Mạc Ninh Viễn còn muốn nói thêm, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Thư ký đẩy cửa ra: "Mạc tổng, Giang tiểu thư tới."

Mạc Ninh Viễn chớp mắt, quay đầu liếc Lương Vi một cái.

"Vừa mới tiễn được một người, giờ lại thêm một người nữa, bộ có hẹn với nhau hả trời?" Mạc Ninh Viễn giả vờ lắc đầu nói.

Em gái này của Giang Minh Dịch là em út của Giang gia, 100% là lá ngọc cành vàng, tính tình còn muốn hung dữ hơn cọp cái, người tốt thì chẳng đến, còn người xấu thì tới hoài!

Thư ký cười nói: "Là do sức hấp dẫn của Mạc tổng quá lớn, nên chẳng cần cậu phải làm gì, thì ong bướm cũng tự động bị hấp dẫn kéo tới đây đó."

Lương Vi khinh thường nhếch miệng: "Nhưng sao tôi lại cảm thấy như ruồi bu vô trứng ung thế?"

Thư ký cúi mặt xuống, khóe miệng bất giác bị đẩy lên một tí.

Mạc Ninh Viễn nhíu chặt mày: "Vi Vi, mặc dù ý của anh cũng không sai lắm, nhưng anh có thể dùng từ nào tao nhã xíu được không? Nói như vậy thô lỗ muốn chết."

Lương Vi nhìn Mạc Ninh Viễn: "Cậu tưởng Giang tiểu thư tới tìm cậu để anh anh em em, tình nồng ý mật hả? Người ta tới đây để kiếm chuyện đấy! Cậu đừng có giả ngu mà hiểu sai nữa."

Mạc Ninh Viễn gật đầu: "Vậy anh ra chung với tôi đi, anh nói xem có phải chúng ta rất tâm ý tương thông không?!"

Lương Vi híp mắt, cười lạnh nhìn Mạc Ninh Viễn: "Mạc tổng, Giang tiểu thư đến đây quậy nhiều lần như vậy, có thằng ngu mới không biết ả tới đây làm gì."

Mạc Ninh Viễn vuốt cằm: "Giang tiểu thư này thường tới đây quậy phá, không biết còn tưởng là ả có qua lại với ai trong ty mình rồi có con, nên bắt hắn phải chịu trách nhiệm với ả ấy chứ!"

Lương Vi nhướng mày, ánh mắt lộ ra mấy phần thâm ý.

Mạc Ninh Viễn nhìn cô thư ký, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh: "Chẳng phải bên bộ phận tin tức cứ nói là khó tìm được tin giật gân sao? Bây giờ sẵn có tin này rồi đây, đứa nào cũng có mắt hết cả mà, sao không thấy được thế?"

Thư ký ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn Mạc Ninh Viễn: "Ý của Mạc tổng là?"

Mạc Ninh Viễn chống hông: "Chẳng phải Giang tiểu thư không thích ồn ào sao? Sao chúng ta không toại nguyện cho ả luôn đi? Tôi nghe nói có công ty khác muốn phá Vương Ngạn, mà hắn cũng đang có ý định kết thúc hợp đồng, vì thế xem như diễm phúc này tặng cho hắn đi."

Cô thư ký mở to mắt: "Ý của Mạc tổng là cho bộ phận tin tức đăng bài, Giang tiểu thư hẹn hò với Vương Ngạn?"

Mạc Ninh Viễn khinh bỉ nhìn cô thư ký, đúng là phụ nữ! Suy nghĩ thật hạn hẹn quá: "Hẹn hò? Giới giải trí này không biết có bao nhiêu vụ yêu đương nữa, vô tình chạm nhau hay nhìn nhau tí xíu thôi, cũng đã bị tế sống lên mấy trang báo lá cải rồi, nên là cái chủ đề yêu đương này còn chưa đủ đô đâu."

Lý tiểu thư cười cười, khiêm tốn nói: "Vậy ý của Mạc tổng là?"

"Phụ nữ lúc mang thai, tính tình rất dễ nổi nóng, mà Giang tiểu thư suốt ngày giương nanh múa kiếm như thế, thì chẳng phải là mang thai rồi sao? " Mạc Ninh Viễn sờ sờ cằm, ánh mắt lộ ra ý cười gian như cáo.

Lý tiểu thư lúng túng nghiêm mặt: "Mạc tổng, như vậy có được không? Lỡ như xích mích với Giang gia..."

"Cô có biết một bài báo tốt là gì không?" Mạc Ninh Viễn không nể nang cắt ngang lời của Lý thư ký.

Mạc Ninh Viễn híp mắt, vui vẻ nói: "Bài báo tốt không cần phải chân thực, cũng không sợ vô căn cứ, càng giật gân, càng khó tin càng tốt, bởi thế nếu đã muốn đưa người xem tới cửa đề tài này một cái 'Vù', thì chẳng lẽ chúng ta lại không cố gắng lợi dụng cơ hội sao?"

Lý thư ký khẽ nuốt nước miếng, vẫn gật đầu một cái: "Mạc tổng nói đúng"

Dũng sĩ Ninh Viễn chống eo: "Vậy cô mau đi thông báo cho bộ tin tức đi."

Lý thư ký gật gật đầu.

"Mạc Ninh Viễn! Cái đồ con rùa rúc đầu, mau lăn ra đây cho tôi, cái thứ mặt dày không biết xấu hổ." Giang Phỉ ở ngoài la hét ầm ĩ.

Mạc Ninh Viễn không nhịn được mà đỡ trán, quả là người một nhà mà, còn chưa bước tới cửa nữa chứ, bởi vậy chỉ có loại gia đình như Giang gia mới có thể nuôi dưỡng ra loại đàn bà đanh đá như Giang Phỉ thôi.

Lương Vi nhìn sang Mạc Ninh Viễn: "Hay là tôi kêu người đuổi ả đi nhé?"

Mạc Ninh Viễn chống hông: "Không cần đâu, lỡ bị lọt ra ngoài, người ta còn tưởng tôi đến cả đứa con gái cũng không đấu lại nữa."

Lương Vi mỉm cười: "Vậy phiền Mạc tổng đích thân ra ngoài giải quyết đi ha."

Mạc Ninh Viễn uể oải bước ra ngoài, Giang Phỉ vừa nhìn thấy Mạc Ninh Viễn, hai mắt như mọc ra hai ngọn lửa cháy hừng hực.

Khóe miệng Giang Phỉ nhếch lên, kiêu ngạo nói: "Tôi tưởng anh còn biết xấu hổ, nên trốn ở trong phòng không dám ra đây luôn chứ."

Mạc Ninh Viễn hất mặt, bình tĩnh ngồi xuống: "Đến cả loại người như Giang tiểu thư còn dám ở đây, thì tôi mắc gì phải ngại?"

Giang Phỉ đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào Mạc Ninh Viễn: "Anh có ý gì?"

Mạc Ninh Viễn chống cằm: "Ý tôi nói là, nhan sắc Giang tiểu thư xúc phạm người nhìn như thế, cô nói xem, cô chạy đến công ty tôi toàn tập hợp tuấn nam mỹ nữ thế này, là để nhân viên trong công ty bọn tôi tiếp thêm tự tin à?

Giang Phỉ giận đến mức cả người run rẩy, nhưng Mạc Ninh Viễn vẫn ngồi thản nhiên.

"Cái đồ đê tiện, anh quên lúc trước anh nịnh bợ Giang gia chúng tôi đến thế nào sao? Lúc anh trai tôi không cần anh nữa, anh còn dai dẳng đeo bám như bị chồng bỏ, thật không biết xấu hổ." Giang Phỉ khinh thường khoanh tay nói.

Sắc mặt Mạc Ninh Viễn trở nên ảm đạm: "Tôi nhớ lúc đó tôi theo đuổi anh trai cô, mà bộ dạng này của Giang tiểu thư, gặp không biết còn tưởng khi đó tôi theo đuổi cô nữa đấy!" Mạc Ninh Viễn đỡ trán: "Ôi trời, nếu gu của tôi bị kém đến độ thích nổi cô, thì tôi thà đập đầu chết cho rồi."

Giang Phỉ đập mạnh lên bàn, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng lên, Giang Phỉ tức khắc thẹn quá thành giận: "Anh tưởng anh là cái thá gì mà tới lượt anh đánh giá tôi?"

Mạc Ninh Viễn thờ ơ cười: "Vậy Giang tiểu thư cho mình là cái chó má gì, mà tới lượt loại đàn bà chua ngoa như cô đến đây chửi đổng lên?"

Mạc Ninh Viễn từng bước đi tới chỗ Giang Phỉ, Giang Phỉ đứng lên: "Anh muốn làm gì?"

Mạc Ninh Viễn cười gian xảo: "Giang tiểu thư là lá ngọc cành vàng, mà sao ra ngoài không mang theo nhiều vệ sĩ chút?"

Trái tim Giang Phỉ đập mạnh hơn gấp mấy lần: "Anh muốn cái gì?"

Mạc Ninh Viễn đẩy Giang Phỉ lên tường: "Dạo này tôi đang chuẩn bị tìm người quay phim "hành động tình cảm", hay là Giang tiểu thư làm khách mời nhận vai nữ chính đi."

Giang Phỉ đỏ mặt như tôm luộc, sau đó ngẩng đầu lên, giơ tay định tát cho Mạc Ninh Viễn một bạt, nhưng Mạc Ninh Viễn đã nhanh chóng bắt được tay của ả.

Mạc Ninh Viễn nở nụ cười: "Sao thô lỗ quá vậy? Vốn chỉ mới cân nhắc vai nữ chính cho cô thôi, chứ có ai bảo là Giang tiểu thư luôn đâu? Nhưng chắc là cũng có nhiều người muốn thưởng thức phong thái của Giang tiểu thư lắm đó."

Giang Phỉ trợn mắt há mồm nhìn Mạc Ninh Viễn: "Mạc Ninh Viễn, anh dám!"

Mạc Ninh Viễn xé toạc quần áo của Giang Phỉ, Giang Phỉ hét lên một tiếng, Mạc Ninh Viễn giễu cợt cười: "Làn da này còn ưa nhìn hơn khuôn mặt này nhiều, đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, bởi vậy cơ thể mới được chăm sóc xinh đẹp như vậy."

Giang Phỉ kéo lại quần áo trên người: "Mạc Ninh Viễn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

"Hét đi! Cô cứ hét đi, tôi lại muốn xem thử để mọi người qua đây nhìn chung sẽ như thế nào." Mạc Ninh Viễn bước đến trước mặt Giang Phỉ nói.

Tóc tai Giang Phỉ rối bù xù, nhìn Mạc Ninh Viễn như kẻ thù truyền kiếp: "Tên khốn họ Mạc, anh sẽ gặp báo ứng cho mà coi."

Mạc Ninh Viễn cười sang sảng: "Báo ứng? Cô có chết rồi, thì báo ứng của tôi cũng chưa tới đâu, mà cho dù có thật, thì cũng không tới lượt cô thấy đâu ha. "

Mặc dù vẻ mặt Giang Phỉ tỏ ra hung dữ, nhưng trong hốc mắt đã hứng đầy nước mắt hết cả rồi.

Mạc Ninh Viễn khinh thường quệt miệng, loại tiểu thư cơm ngon áo đẹp từ nhỏ này, cũng chỉ biết ăn hϊếp kẻ yếu là giỏi, chứ thực ra chỉ là loại mèo con mà thôi.

Giang Minh Dịch đẩy cửa ra, Giang Phỉ như trút được gánh nặng mà nhào vào lòng Giang Minh Dịch, ấm ức khóc như suối tuôn nói: "Anh ơi, anh ta dám cưỡиɠ ɧϊếp em."

Giang Minh Dịch nhìn quần áo của Giang Phỉ bị xé rách từng mảng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mạc Ninh Viễn.

Mạc Ninh Viễn bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt Giang Minh Dịch: "Đừng nhìn tôi như vậy, nhan sắc của em gái anh còn không lọt nổi vào mắt của tôi, nên không đời nào tôi đè ả ra đâu."