Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 115: Gặp chiêu phản chiêu

Trác Hạo Hi đi vào đại sảnh bữa tiệc, mới nhận ra hầu hết mấy người tai to mặt lớn ở A thị đều đến đây đông đủ cả. Mộc Cẩn Hiền mặc áo sơ mi màu xanh, phối thêm một chiếc cà vạt màu tím, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được vẻ tà ác trên gương mặt hắn.

Trác Hạo Hi chậm rãi nheo mắt lại, vây quanh Mộc Cẩn Hiền đa số là người nhất nhì ở A thị, cậu thầm cảm khái, Mộc Cẩn Hiền cũng lớn mặt ghê, đúng là không hổ danh là du học về ha! 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, bây giờ thì đến phiên mình bị lép vế rồi.

Mộc Cẩn Hiền bị đám người bám lấy, thành thục nói chuyện với mấy người chung quanh, bên cạnh vẫn còn một đám người đang chờ vây quanh hắn, nên nói chung là không còn chỗ để cậu chen chân vào được rồi.

Trác Hạo Hi cười lạnh, sau đó bưng một ly rượu đi vào trong góc khuất. Có lẽ là ai cũng biết Trác gia và Mộc gia xảy ra mẫu thuẫn với nhau, vì thế cậu nhìn dáng vẻ tránh né của mấy người xung quanh mà cảm thấy buồn cười hết sức.

Mộc Cẩn Hiền thoát ra khỏi đám người tụ tập quanh mình, rồi bưng ly rượu đi về phía của Trác Hạo Hi, "Thật không ngờ là cậu sẽ đến đấy."

Trác Hạo Hi nhìn hắn thoát khỏi được đám người kia, chuẩn bị bước tới đây, bèn khôi phục lại biểu cảm trên mặt, "Nếu anh đã không mong tôi tới thì đừng phát thiệp mời cho tôi."

"Dĩ nhiên là tôi mong cậu tới rồi." Mộc Cẩn Hiền mỉm cười nói.

Trác Hạo Hi cười giễu nhìn hắn " Ồ phải vậy không đó?"

"Đương nhiên rồi." Mộc Cẩn Hiền lên tiếng trả lời.

Trác Hạo Hi khẽ cười xem thường.

Mộc Cẩn Hiền bưng ly rượu nói: "Nghe nói gần đây Trác gia không được tốt lắm..."

Trác Hạo Hi lắc nhẹ ly rượu trong tay, "Mộc tiên sinh biết tin nhanh quá, cả thế giới biết hết rồi giờ anh mới biết."

Mộc Cẩn Hiền nhíu mày, "Cậu làm gì hung dữ quá vậy Hạo Hi! Dù sao cũng là chỗ quen biết, nếu như cậu xin tôi giúp đỡ, thì tôi cũng..."

Trác Hạo Hi mím môi cười, "Mộc tiên sinh có bao giờ thấy chuột gặp chuyện mà xin mèo giúp đỡ chưa?"

Mộc Cẩn Hiền mỉm cười, "Ví dụ này đặc biệt ghê!"

"Mấy năm nay cậu ổn không? Nhìn sơ sơ cũng không thay đổi gì, có điều là có khí chất hơn." Mộc Cẩn Hiền khen ngợi.

Trác Hạo Hi nhìn nụ cười của hắn, mà trong lòng thầm cảm khái tên này cũng tỉnh ghê ha, "Anh trông có vẻ tiều tụy hơn rồi, có phải không được ngủ ngon không?! Tôi thấy hình như anh bị già đi chút nữa đó, có phải là do mấy năm nay có quá nhiều chuyện không? Cộng thêm sản nghiệp quá lớn, cũng là vấn đề đó, đứng càng cao, té càng đau, dù sao Mộc tiên sinh cũng nên cẩn thận nha."

Mộc Cẩn Hiền cười như gió xuân ấm áp, nhưng sâu trong đôi mắt lại lạnh lẽo như băng, "Bây giờ người lo bị té chắc không phải là tôi đâu, mặc dù núi của Trác gia không cao được bằng của tôi, nhưng nếu thật sự bị ngã xuống, cũng có thể đi tong nửa cái mạng đấy, nhưng dù sao Hạo Hi cũng nên đứng vững chút nhé, nếu không cẩn thận bị ngã xuống là tôi sẽ đau lòng lắm đó."

Trác Hạo Hi nhấp một ngụm rượu thản nhiên cười, "Cảm ơn Mộc tiên sinh đã quan tâm."

Mộc Cẩn Hiền bình tĩnh kiêu ngạo nói, "Dù sao cũng là bạn bè, quan tâm cậu là chuyện nên làm thôi."

"Mọi người đang chờ anh họ em ra đón tiếp, anh họ em lại trốn ở đây lười biếng với Trác tiên sinh sao?" Mộc Phi mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, nhẹ nhàng bước tới.

Trác Hạo Hi khẽ cười, "Mọi người đang chờ ôm đùi anh họ cô, mà tôi lại bắt anh họ cô ở đây nói chuyện tầm phào, thật có lỗi quá!" Trác Hạo Hi nói xong định rời đi.

Mộc Phi nhẹ bước qua chắn đường của Trác Hạo Hi, "Nghe nói Trác tiên sinh vừa giành được giải quán quân trong cuộc thi quốc tế được tổ chức ở Châu Âu, thật sự là ngôi sao mới trong giới âm nhạc ha. Không biết Trác tiên sinh có thể đàn một bài, cũng coi như góp vui cho mọi người được không?!"

Trác Hạo Hi híp mắt lại, đáy mắt hiện lên tia sắc bén, câu nói này của Mộc Phi cực kỳ không khách khí, nói góp vui, nhưng thật ra là coi cậu như đào kép thuê trong quán rượu.

Mộc Phi nói xong, rồi nhìn sang Mộc Cẩn Hiền, trong lòng cậu hiện lên vẻ khinh thường, từ khi nào mà việc khi dễ người này, hắn cũng muốn mượn tay người khác làm vậy chứ?

Ánh mắt xung quanh dồn qua, tâm trạng của Trác Hạo Hi không khỏi loạn lên, tên khốn Mộc Cẩn Hiền này.

"Đàn một bài cũng được, chỉ là tôi tới đây vội quá, quên đeo kính mất rồi, phiền Mộc tiên sinh mang khúc phổ đến cho tôi được không?" Trác Hạo Hi nhẹ nhàng nói.

Mộc Phi hất tóc, "Dù gì anh cũng là tay dương cầm quốc tế nổi tiếng, mà còn không nhớ nổi vài cái giai điệu nữa sao?"

Trác Hạo Hi vuốt trán, "Dạo này tinh thần không được tốt lắm, trí nhớ cũng giảm đi ít nhiều, đã để cô phải lo lắng rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Phi hất lên, nói: "Chẳng phải chỉ tìm người giúp anh cầm khúc phổ thôi sao? Tôi kêu người khác phụ cho anh là được chứ gì."

Trác Hạo Hi mỉm cười, "Như vậy không được đâu."

"Tại sao không?" Mộc Phi tức giận nói.

Trác Hạo Hi nở một nụ cười gian xảo, bình tĩnh nói: "Tay người khác không vững như hắn."

"Tôi cầm, để tôi cầm đi." Mộc Cẩn Hiền nói.

Mộc Cẩn Hiền và Trác Hạo Hi một trước một sau đi về phía dàn nhạc, nhỏ giọng nói với Mộc Cẩn Hiền bên cạnh: "Thật có lỗi với Mộc tiên sinh quá, trong lòng tôi thấy rất áy náy."

"Cậu nói thật lòng đấy à?" Mộc Cẩn Hiền hỏi.

Trác Hạo Hi cười khẩy, "Xạo đó."

"Đã không phải thật lòng, thì tại sao cậu lại muốn nói." Mộc Cẩn Hiền tức giận.

Trác Hạo Hi cười càng hớn hở hơn, "Tôi nói vậy không phải là thật lòng mà là xã giao đấy, nhưng nếu anh đã không muốn tôi nói, thì thôi tôi không dám nói nữa."

Mộc Cẩn Hiền: "..."

Mộc Cẩn Hiền và Trác Hạo Hi sánh vai đi cùng nhau, mọi người ở giữa sảnh tự động mà tách ra thành một con đường cho hai người.

Trác Hạo Hi tiện tay lật quyển khúc phổ ra, chỉ vào một bản, "Mộc tiên sinh thấy đánh bài này được chứ?"

"Cậu cứ chọn đi." Mộc Cẩn Hiền nói bừa, hắn xấu hổ nghĩ, vốn dĩ mình nhìn khúc phổ không hiểu, về vấn đề này, đúng là vẫn nên đi tìm hiểu thêm một tí, thế nhưng chữ ở trên phổ nhạc thì hắn lại thấy rõ ràng, một vũ khúc phổ thông.

Trác Hạo Hi nở nụ cười tươi với Mộc Cẩn Hiền, ngón tay tức khắc chuyển lên phím dương cầm, giai điệu vang lên cao thấp, kéo dài da diết...

Sắc mặt Mộc Cẩn Hiền ngày càng kém, không phải là vì Trác Hạo Hi đàn không tốt, mà là rất tốt, từ trong khúc nhạc mang đến một nỗi bi thương sâu sắc, âm thanh uyển chuyển thê lương, tựa như ẩn chứa nỗi nhớ thương vô tận, làm người ta không khỏi có cảm giác đau buồn. Nhưng đây là thủ khúc, chứ không phải nhạc khúc trên quyển khúc phổ này.

Đến giai điệu cuối cùng, Trác Hạo Hi đứng lên, nhẹ cúi chào mọi người, nói: "Tôi vụng về quá rồi." Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Trác Hạo Hi khẽ gật đầu với hắn "Đã làm phiền Mộc tiên sinh."

Mộc Cẩn Hiền ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Không có gì."

Mộc Phi tức giận bước đến cạnh Mộc Cẩn Hiền, kêu một tiếng thảm thiết: "Anh!"

"Sao?" Mộc Cẩn Hiền hỏi.

Mộc Phi cúi đầu, tức giận dậm chân, đây là Ngoài nghề hóng chuyện, trong nghề biết chuyện chứ sao nữa, "Anh họ, bài mà anh ta vừa đánh vốn là bài Goá Phụ đó."

Mộc Cẩn Hiền nhìn bóng lưng của Trác Hạo Hi, như có điều suy nghĩ mà cười cười.

Trác Phi Dương thấy Trác Hạo Hi vào nhà, lập tức tới đón, "Sao rồi? Mộc Cẩn Hiền có làm khó em không?"

Trác Hạo Hi mỉm cười, "Hắn muốn làm khó em, nhưng tiếc rằng em cũng không phải là quả hồng mềm (*), để mặc cho hắn bóp!"

(*) Quả hồng mềm: thường chỉ người nhu nhược, yếu đuối.

Trác Phi Dương nhẹ nhõm cười, "Em không sao là tốt rồi."

"Em ra ngoài tí nha chị." Trác Hạo Hi nói.

Trác Phi Dương gật đầu, "Đi sớm về sớm đó."

Trác Hạo Hi đi vào quán bar, mới nhận ra chủ quán đã đổi người, cậu không thể không cảm thán cảnh còn người mất.

"Sao về rồi cũng không thèm gọi điện cho tôi thế? Hạo Hi thật vô tình quá đi!" Giọng nói cứ như giận dỗi vang lên từ tầng trên, cậu nương theo giọng nói đó nhìn lên, thì thấy được Mạc Ninh Viễn trang điểm xinh đẹp đang ngồi ở phía trên đang nở nụ cười.

Trác Hạo Hi đi đến trước mặt Mạc Ninh Viễn, "Không phải tôi không muốn gọi cho cậu, chỉ là tôi không còn mặt mũi nào để gặp cậu thôi!"

Mạc Ninh Viễn sờ sờ cằm, "Hóa ra da mặt của Hạo Hi không đủ dày nha! Để hôm nào tôi kêu người gửi đồ trang điểm nhiều nhiều đến cho cậu, để cậu trang điểm thật dày mới được."

Trác Hạo Hi cười xòa, "Là quân tử không nên dành đồ tốt của người khác, với lại tôi cũng không cần đâu, cậu cứ giữ lại dùng đi."

Mạc Ninh Viễn trừng Trác Hạo Hi, "Cậu mà là quân tử á?"

Trác Hạo Hi cúi đầu, "Xin lỗi cậu, những chuyện kia thì tôi không rõ, nhưng giao dịch giữa cậu và cha tôi là một tay tôi thúc đẩy, bởi vậy dù có nói thế nào thì tôi cũng có trách nhiệm."

Mạc Ninh Viễn cười giả lả, "Được rồi, về chuyện cổ phần cậu đừng để trong lòng nữa, tôi không thèm để ý tới đâu."

"Xin lỗi cậu." Trác Hạo Hi xấu hổ nói.

Mạc Ninh Viễn nhíu mày, "Tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa, nếu cậu muốn chọc tôi giận thì cứ việc nói tiếp đi."

Trác Hạo Hi cũng không muốn dây dưa nhiều trong vấn đề này, "An An đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?"

Mạc Ninh Viễn thở dài, "Cậu ấy bị Tiêu Sở bắt đi rồi."

"Tiêu Sở?" Trác Hạo Hi nhíu mày hỏi.

Mạc Ninh Viễn nhìn vẻ lo lắng trên mặt Trác Hạo Hi mà nói: "Được rồi, cậu đừng lo cho cậu ấy, tôi có cử người đi điều tra, Tiêu Sở rất cưng chiều An An, cũng không giống như đang giả vờ, nên cậu cũng đừng lo lắng quá, trong khi lo lắng cho An An, thì tôi nghĩ cậu thà đi lo cho Trác gia của cậu thì hơn, tôi thấy lần này Mộc Cẩn Hiền sẽ không dễ dàng nương tay đâu."

Trác Hạo Hi thở dài, "Chắc vậy rồi."

"Rồi cậu định làm gì đây?" Mạc Ninh Viễn hỏi.

Trác Hạo Hi xoay đầu nhìn y, ánh mắt hiện lên vẻ chán nản, "Tôi còn có thể làm gì đây? Lần này không thể liên lụy đến cậu được, mà có kéo cậu vào thì cũng chỉ vô ích thôi, tôi cũng không hiểu được chuyện trên thương trường, nên nếu bây giờ mọi chuyện không thành, thì đến lúc đó tôi đập đầu chết trước mặt hắn, chỉ mong là hắn hết giận, buông tha cho Trác gia mà thôi."

Mạc Ninh Viễn nhìn Trác Hạo Hi, cau mày thật chặt, "Cậu đang nói khùng nói điên gì vậy?"

Trác Hạo Hi khẽ cười, "Tôi chỉ nói đùa thôi à."

Mạc Ninh Viễn lườm cậu, "Tôi thấy cách này của cậu chẳng tốt chút nào, hay là cậu tự show hết mọi tư thế trên giường quyến rũ Mộc Cẩn Hiền chết mê chết mệt cậu đi."

Trác Hạo Hi híp mắt, "Cậu đề cao tôi quá rồi, nói thế nào thì Mộc Cẩn Hiền cũng là vừa du học về, người đẹp trong nước hay ngoài nước gì cũng đã gặp hết rồi, thì nghĩ lại xem hắn có thèm để mắt tới tôi không chứ!" Nếu như mình quyến rũ được Mộc Cẩn Hiền, thì ở kiếp trước đã không bị rơi vào hoàn cảnh kia.