Người Yêu Nhỏ

Chương 23

Cho đến khi Ngu Y Kiệt trong ánh mắt không còn tức giận, vẻ mặt nghiêm túc cũng thu lại, Lưu Đồng mới dám bật cười. Anh cũng rõ ràng cảm thấy nụ hôn vừa rồi có gì đó khiến cậu nổi giận. Đợi đến lúc bầu không khí hòa hoãn lại, Lưu Đồng mới dám đổi chủ đề

“Y Kiệt… Vừa rồi Bác Văn… Tìm em có chuyện gì.”

Ngu Y Kiệt trợn mắt nhìn Lưu Đồng một chút nói:

“Cậu ấy mời chúng ta Giáng Sinh đến nhà cậu ấy chơi, anh thấy thế nào?”

“Anh… không muốn đi cho lắm…”

“Thế nhưng hôm đó cũng là sinh nhật của Bác Văn, người ta mời chúng ta, không đi có hơi không tốt a.”

“Chỉ muốn chơi với Bác Văn… Đại sư huynh là người xấu.”

Lưu Đồng nhỏ giọng lẩm bẩm, Ngu Y Kiệt trong lòng cũng hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cậu cũng có nhiều tâm sự không biết nói sao cho anh nghe: Lương Bác Văn là cái người đơn giản, tâm tư cũng không phức tạp còn dễ sống chung, làm bạn với cậu ta thì rất tốt. Nhưng còn Trần Vũ Thành, hiện tại hắn cùng Lương Bác Văn quan hệ khẳng định không phải như ban đầu. Nếu đồng ý đến nhà Bác Văn, một trăm phần trăm là phải tiếp xúc với hắn.

“Tonny, hiện tại đại sư huynh là người yêu Bác Văn, hắn đã sẽ không khi dễ anh nữa.”

“Chỉ cần hắn không khi dễ em là được… Bác Văn thật là ngốc, thích người xấu… Hừ, chúng ta đi siêu thị đi, anh muốn mua quà cho Bác Văn.”

Ngu Y Kiệt nhịn cười không được, Lưu Đồng lúc nào cũng ngây thơ như vậy, nhưng có lẽ Trần Vũ Thành sự thật đã tạo thành bóng đen trong lòng anh.

Một bên khác, Lương Bác Văn đầu óc mơ hồ cúp điện thoại, bên cạnh còn có Trần Vũ Thành. Lần này tuy không phải hắn trực tiếp hẹn, nhưng Lương Bác Văn làm như vậy chính là theo ý Trần Vũ Thành. Hắn lần trước bị đánh mấy cú nên trong lòng lúc nào cũng có ý nghĩ muốn tìm cơ hội trả thù. Thực ra Vũ Thành cũng không muốn bắt đầu yêu đương gì đó với Lương Bác Văn, hắn không muốn lãng phí thời gian của mình. Nhưng chỉ có làm như vậy hắn mới có lý do nhờ Lương Bác Văn gọi điện hẹn Ngu Y Kiệt đến nhà mình.

Lương Bác Văn cúp điện thoại xong nhìn Trần Vũ Thành, hắn không nghe được Ngu Y Kiệt ở trong điện thoại nói cái gì nên có chút không yên lòng hỏi: “Thế nào Bác Văn… Y Kiệt cự tuyệt sao?”

“Không có, chính là vừa rồi… Trong điện thoại thật kỳ quái… Anh Y Kiệt đang nói thì thanh âm đột nhiên biến mất, như là… bị hôn…”

Trần Vũ Thành nghe xong trong lòng bùng nổ, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì khuôn mặt mỉm cười, rõ ràng làm diễn viên chính là tốt nhất ở chỗ, những chuyện không muốn thể hiện ra liền có thể đem giấu đằng sau biểu cảm khác.

“A… Vậy là cả hai tình cảm thật tốt a, anh còn tưởng cậu ấy cự tuyệt khiến em khó xử chứ. Không có thì tốt rồi.”

“Đúng vậy, tình cảm họ tốt lắm… Em có chút ghen tị…”

“Đây là đang trách anh đối với em không tốt sao?”

“A… Em không có ý đó, em chỉ là… ghen tị bọn họ rất thân mật với nhau thôi…” Lương Bác Văn lời còn chưa nói hết, Trần Vũ thành đột nhiên lại gần hôn lên gương mặt của cậu, Lương Bác Văn mặt càng đỏ hơn. Trần Vũ thành xoa tóc cậu:

“Em thích như thế này sao? Chúng ta cũng có thể.”

“Kỳ thật… Kỳ thật cũng không phải mà… Anh đối với em cũng rất tốt rồi…”

Lương Bác Văn sờ sờ cổ của mình, có chút dao động. Bác Văn luôn cảm thấy Trần Vũ Thành không thật lòng thích mình, cho dù cả hai đang cùng một chỗ cũng là mình đơn phương rồi đa tình. Nhưng y lại không muốn buông tay, cho dù cái kết của hai người là gì, y cũng sẽ không tiếc nuối. Trần Vũ Thành rất ít khi chủ động, giống như Ngu Y Kiệt từng nói, Bác Văn cảm giác được Trần Vũ Thành rất tôn trọng cậu, về phần thích, mỗi người sẽ có một kiểu yêu khác nhau, không thể đem tình yêu như của Lưu Đồng áp đặt cho Trần Vũ Thành được.

Trần Vũ Thành kì thật cũng hi vọng mình có thể thích Lương Bác Văn, nhưng hắn làm không được. Cảm giác của hắn trước sau vẫn là huynh đệ ở chung, còn cái hôn lúc nãy, chỉ giống như là hôn một đứa em trai chứ không phải người yêu. Quan hệ giữa bọn họ đối với hắn tuy chán nản mất thời gian, thế nhưng Trần Vũ Thành không có ý định kết thúc, trong đầu hắn đều nghĩ

muốn thông qua Lương Bác Văn trả thù Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng.

Họ hẹn gặp nhau vào đêm Giáng Sinh, tại nhà của Trần Vũ Thành và Lương Bác Văn, ngay từ đầu Ngu Y Kiệt xem như là đến vì Lương Bác Văn. Thế nhưng bên đoàn phim đột nhiên gọi điện cho Lương Bác Văn nói vai diễn của y gặp vấn đề ở khâu l*иg tiếng, phải lập tức đến ngay không được chậm trễ. Tuy rằng khách đã mời đến, bánh gatô cũng mua rồi nhưng không đi thực sự không được.

Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng dựa theo địa chỉ tìm tới nhà Lương Bác Văn, đúng lúc gặp Lương Bác Văn ở cửa bảo có việc phải đi sẽ quay lại ngay, hai người cũng gật đầu rồi vào nhà. Lúc gặp lại Trần Vũ Thành, Lưu Đồng vẫn luôn giữ yên lặng. Cho dù là Trần Vũ Thành chân thành xin lỗi, cũng đối với Ngu Y Kiệt chân thành cúi đầu, Lưu Đồng cũng vẫn mặc kệ, nhưng Ngu Y Kiệt lại không như vậy, cậu lịch sự gật đầu xem như chấp nhận.

“Chuyện cũ rồi bỏ qua đi, chỉ cần anh cùng Bác Văn tốt đẹp… chúng ta vẫn là bạn.”

“Cám ơn em Y Kiệt, về phía Tonny, em giúp anh nói một chút nhé.”

“Được rồi, hôm nay quà cho Bác Văn đều là Tonny chọn, anh ấy vẫn luôn xem Bác Văn là bạn mà.”

“Tốt quá, mau ngồi xuống chơi nào, đồ ăn anh đã đặt người đem tới rồi. Chờ Bác Văn quay lại, chúng ta liền khai tiệc.”

Trần Vũ Thành mời hai người vào phòng khách, căn hộ cũng không lớn lắm, hai phòng ngủ một phòng khách cùng một nhà bếp, hai người ở thì thoải mái nhưng có khách thì thấy cũng hơi chật chội. Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Vũ Thành đi xuống bếp lấy hai cái ly, lại mở tủ lạnh lấy một bình nước trái cây rót ra. Trần Vũ Thành đem ly đưa cho Lưu Đồng, Lưu Đồng vẫn là không có phản ứng, Ngu Y Kiệt nhận lấy ly của mình thì dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đυ.ng đυ.ng Lưu đồng

“Tonny, Vũ Thành mời anh uống nước kìa, anh không phải đang khát sao…”

“A…”

Lưu Đồng rất không tình nguyện cầm ly uống một hơi cạn sạch, Ngu Y Kiệt cũng cảm thấy hơi khát nước, uống hơn nửa ly. Cậu đặt ly lên bàn, đánh giá căn nhà, bởi vì là Giáng Sinh, Trần Vũ đã trang trí rất có không khí, còn có một cây thông gắn đèn lung linh.

“Đẹp quá, Bác Văn nhất định sẽ rất thích.”

“Đúng vậy, em có muốn chụp ảnh không? Chúng ta cùng chụp.”

Trần Vũ thành lấy điện thoại ra chụp mấy bức cây thông, sau đó xoay người vỗ vai Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng. Lưu Đồng một mực ôm Ngu Y Kiệt không buông, nhìn thấy Trần Vũ Thành vỗ vai hai người, Lưu Đồng chẳng những không có cự tuyệt, ngược lại còn đem mặt Ngu Y Kiệt quay lại hôn, tựa hồ là đang tuyên thệ chủ quyền. Trần Vũ Thành theo bản năng nhấn play, vừa vặn đem nụ hôn kia chụp lại, Ngu Y Kiệt thật vất vả mới đẩy được Lưu Đồng ra, đỏ mặt đối

với Trần Vũ Thành nói: “Cái này anh đừng lưu lại… xóa bỏ đi…”

“Haha… Bác Văn rất hay nói ghen tị với hai người, xem ra tình cảm thật rất tốt.”

“Tonny… rất tuỳ hứng a…”

Ngu Y Kiệt xoay mặt lại trừng Lưu đồng, Lưu Đồng ngồi dựa vào trên ghế sa lon làm bộ như không có gì, nhưng trong lòng nghĩ thầm, anh chụp cái gì thì chụp, Y Kiệt vẫn là của tôi. Ngu Y Kiệt nhìn thần sắc Trần Vũ Thành một chút. Vũ Thành cười, cũng không có bất kỳ biểu cảm gì không thích hợp, đến khi xoay người hăn mới lộ ra khác thường.

Trần Vũ Thành đem hoa quả ra rửa. Ngu Y Kiệt cởi bỏ áo khoác tới giúp đỡ, Lưu Đồng ở một bên chơi cây thông Noel. Anh cứ hết bấm tắt lại bấm mở công tắc, nhìn đèn màu quấn quanh cây thông liên tục chớp tắt. Nhìn một hồi cảm thấy có chút hoa mắt, thậm chí có chút muốn ngủ nên quay về ghế sa lon. Lưng vừa chạm ghế bất tri bất giác liền ngủ mất. Ngu Y Kiệt xoay người nhìn thấy Lưu Đồng nằm ngủ trên ghế sa lon, cầm áo khoác qua đắp lên người anh, trong lòng thầm nghĩ làm sao mới vừa rồi còn ngồi chơi, đột nhiên lại ngủ rồi.

Thế nhưng kì lạ không chỉ có một mình Lưu Đồng, Ngu Y Kiệt lúc đứng dậy cũng cảm giác có chút choáng đầu. Trong nhà tuy ấm áp, nhưng cả người cậu lại như có gì đó thiêu đốt bừng bừng. Ngu Y Kiệt đứng yên tại chỗ không dám động, Trần Vũ Thành khoá nước sau đó lau khô tay đi đến trước mặt cậu

“Y Kiệt, sao vậy?”

“Tôi… Không có gì…”

“Thế nhưng nhìn em hình như rất không thoải mái.”

Ngu Y Kiệt không chỉ choáng đầu, mà còn cảm giác được thân thể trở nên khô nóng. Cậu nhìn Trần Vũ Thành vừa tiến về phía mình vừa cười, đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Cậu muốn tránh ra nhưng đứng không vững, trực tiếp ngã vào trong ngực Trần Vũ Thành. Trong nháy mắt đó, Y Kiệt liền hiểu cậu cùng Lưu Đồng vừa rồi uống không chỉ là nước trái cây thôi, ly của Lưu Đồng rõ ràng chính là bỏ thêm uống thuốc ngủ, còn cậu thì…

Trần Vũ Thành nắm bờ vai của Y Kiệt, đắc ý nhếch lên khóe miệng:

“Y Kiệt, em có chỗ nào không thoải mái thì mau nói ra.”

“Thả… Thả tôi ra…”

Ngu Y Kiệt dùng sức đẩy Trần Vũ Thành, phát hiện cánh tay của mình đều như nhũn ra, căn bản không làm gì được, chân cũng không thể đứng được nữa.

“Y Kiệt… Anh thả em ra, em liền đứng không vững.”

Tiếng nói của Trần Vũ Thành bên trong không có lấy một chút ý tốt. Ngu Y Kiệt lại gắng đẩy hắn ra muốn xoay người gọi điện thoại cầu cứu. Ý thức của cậu coi như vẫn còn thanh tỉnh, cậu hiểu hôm nay việc Lương Bác Văn có chuyện phải rời đi không phải do trùng hợp. Trần Vũ Thành hung hăng bắt lấy tay cậu, giành lấy điện thoại ném qua một bên, Ngu Y Kiệt hô to lên

“Tonny! Tonny mau tỉnh lại! Tonny cứu em, Tonny!”

Trần Vũ Thành kéo Y Kiệt vào trong ngực sau đó dùng môi hôn ngăn chặn tiếng nói cậu phát ra. Sau đó hắn đột nhiên phát cuồng cắn xé môi cậu. Ngu Y Kiệt nếm phải cả miệng đầy mùi máu tươi, răng môi đau đớn kịch liệt, cả người cậu vì đau mà run rẩy. Y Kiệt lấy lại chút thanh tỉnh mà cắn ngược lại Trần Vũ Thành sau đó đẩy hắn ra, cậu quay người chạy về hướng cửa, lại rất nhanh bị Trần Vũ Thành ngăn lại. Trần Vũ Thành đem cậu ép vào trên tường, sau đó thuận tay khóa trái cửa. Thân thể Ngu Y Kiệt đã bắt đầu không chịu nghe lời, thế nhưng nội tâm vẫn mãnh liệt kháng cự. Mặc cho cậu thét đến khàn giọng, Lưu Đồng vẫn ngủ trên ghế sa lon không nhúc nhích.

Sau lưng, Trần Vũ Thành cắn lỗ tai cùng cổ của cậu, trêu đùa hết thảy mọi nơi trên cơ thể cậu. Ngu Y Kiệt ghé vào trên tường bất lực phản kháng, thứ cậu uống chính là xuân dược. Ngu Y Kiệt cắn răng mắng Trần Vũ Thành

“Hạ lưu… Biếи ŧɦái…”

“Y Kiệt, em tại sao lại nói tôi như thế chứ… Tôi chỉ là hi vọng chút nữa chúng ta đều có thể vui vẻ thôi mà…”

“Anh sẽ hối hận!”

“Làm sao có thể chứ? Em cùng tên điên kia mới phải hối hận… Tôi sẽ cho em nếm mùi thống khổ, cũng khiến cho người em yêu thống khổ theo. Ha ha ha…”

Trần Vũ Thành đem bàn tay suồng sã tiến vào trong quần áo Ngu Y Kiệt, chạm đến làn da nóng hầm hập của cậu. Ngu Y Kiệt vì tác dụng của thuốc mà phát ra tiếng nghẹn ngào. Tuyệt vọng ập đến khiến cậu đột nhiên muốn khóc, phản ứng đáng sợ của cơ thể khiến cậu thở hổn hển từ trên tường chậm rãi trượt xuống, bất lực quỳ trên mặt đất. Trần Vũ Thành ngồi xổm ở phía sau cậu trêu chọc:

“Không còn sức đứng nữa sao? Vốn định mang em về phòng làm, nhưng mà tên điên kia ngủ say như vậy chắc cũng sẽ không quấy rầy được chúng ta a…”

“Anh… Khốn nạn! Anh chính là một kẻ khốn nạn!”

“Là do hai người gây chuyện trước thôi. Trần Vũ Thành tôi hơn hai mươi năm sống trên đời chưa ai dám động chạm đến. Mà tên điên đó dám ngay trước mặt người khác đánh tôi một trận, còn ra thể thống gì. Còn em nữa, vì tiền của hắn mà dám phản bội lại tình cảm của tôi… Hôm nay để tôi làm em ngay trước mặt hắn. Để em nếm mùi cảm giác nhục nhã là như thế nào.”