Viên Uy liếc nhìn cánh cửa gỗ dày nặng đóng chặt, lúc này mới nhận ra nơi bị dây thường xuân che kín này, dù bây giờ đang giữa ban ngày nhưng ánh mặt trời vẫn không thể chiếu tới, âm trầm vô cùng, thật sự không phải chỗ tốt lành gì.
“Đi thôi” An Nguyên Chí nói với Viên Uy: “Trong căn nhà này đã chết bao nhiêu mạng người, một ngày nào đó, An gia nhất định sẽ gặp phải báo ứng”
Viên Uy định nói với An Nguyên Chí, ngươi và phu nhân ngươi chẳng phải cũng là người nhà họ An đấy thôi, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể phát ra thành lời, An Cẩm Tú đã xuất giá, không được tính là người nhà họ An, mà An Nguyên Chí, chính bản thân hắn cũng không coi mình là người nhà An gia, dường như nếu An gia đổ, hắn sẽ càng vui vẻ,đứng trước mặt hắn mà nói câu ngươi là người nhà họ An, Viên Uy cảm giác như mình đang xỉ nhục người ta.
Thượng Quan Dũng mặc quần áo của Đặng Tranh, chạy ra khỏi An phủ, trà trộn vào đám người, hắn cố ý đi vòng một đoạn đường, thấy phía sau không có ai đi theo mới yên tâm hướng về phía am ni cô của An thị ở phía Bắc.
An Cẩm Tú chờ một đêm ở am ni cô, bản thân nàng trước đó cũng chỉ ở phòng của khách nhân, bây giờ đơn giản là
trong một đêm thay đổi từ khách phòng sang am ni cô hẻo lánh này thôi.
An Cẩm Tú để Tử Uyên bố trí lại phòng, chính mình tự đi dạo một vòng hầm ngầm sau viện.
Cửa đá đã bị cỏ dại che lại, nếu không phải nàng biết sự tồn tại của nơi này, chỉ đứng ngoài xem chắc chắn không nhìn ra nơi đây có một cái hầm sâu mấy chục mét.
An Cẩm Tú dẫm chân lên miệng hầm, không chút sứt mẻ. Nàng nhìn trúng chỗ này cũng là bởi Yêu Đào, nàng ta hoài thai mười tháng, đến lúc sinh nở, đây chính là chỗ An Cẩm Tú chọn làm phòng sinh cho nàng ta. Kiếp trước, nàng không tiết lộ nơi đây, thanh âm bên ngoài nàng vẫn có thể nghe thấy nhưng tiếng phát ra trong hầm thì người ngoài lại không thể nghe thấy được. Khi một nữ nhân sinh sản, tiếng kêu lớn kinh người, nhưng nhờ có chỗ này, việc Yêu Đào sinh non liền biến thành một chuyện bí ẩn.
Phía sau có tiếng vang rất nhỏ truyền đến, An Cẩm Tú xoay người nhìn xem lại thấy cả sân không một bóng người. Bên ngoài am ni cô đã có Ngự Lâm quân canh gác, mà ở đây, An Cẩm Tú hơi nhíu mày một chút, xoay người, như thể tuỳ ý mà đi về phía trước một bước, chân trượt ngã, An Cẩm Tú liền ngã trên mặt đất, chống tay muốn đứng dậy, nhưng thử vào lần vẫn chưa thể đứng lên được.
“Phu nhân” Người giấu trong bóng tối cuối cùng cũng hiện thân, đi đến trước mặt An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú vừa thấy liền nhận ra, đây chính là vị thị vệ trưởng hôm qua:”
Là ngươi” An Cẩm Tú ngồi dưới đất nhìn thhij vệ trưởng tuổi trẻ này ngượng ngùng cười.
Thị vệ trưởng không dám ngẩng đầu nhìn An Cẩm Tú, chỉ cúi đầu đáp lời: “Phu nhân té bị thương sao? Tiểu nhân sẽ gọi cung nhân tới hầu hạ” nghĩ nghĩ một chút, hắn lại tiếp tục:”
Phu nhân có muốn tiểu nhân kêu thái y đến hay không?”
Đôi tay dùng sức, động tác có vẻ gian nan đứng lên, An Cẩm Tú chậm rãi nói:”
Ta không bị thương”
Thị vệ trưởng nói: “Đường nơi này không dễ đi, phu nhân vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi”
“Ta chỉ muốn đứng một mình trong chốc lát” An Cẩm Tú nhỏ giọng nói:”
Sao ngươi lại ở nơi này?”
Khuôn mặt thị vệ trưởng nghiêm túc nhìn thật tuấn tú, nhưng hai tai có chút quẫn bách đỏ lên. Trước mặt Thế Tông, chỉ cần phạm sai lầm, bất kể ngươi là cung nữ thái giám, vẫn là thị vệ, đều chri cần xử tử cho xong chuyện. đêm qua, hắn đã không bắt được người xông vào am ni cô, khi trở về phục mệnh với Thế Tông đã chuẩn bị tâm lí lãnh cái chết. không ngờ nữ nhân được thánh thượng vô cùng sủng ái này giúp mình nói vài câu, lại cứu bản thân một mạng, thị vệ trưởng cũng
không rõ thân phận của An Cẩm Tú, nhưng ân này, hắn vẫn nhớ trong lòng.
“Ngươi cũng
tới nơi này đi dạo một chút?” An Cẩm Tú thấy thị vệ trưởng không nói lời nào, liền lại hỏi.
“Đúng vậy” thị vệ trưởng đáp lời.
An Cẩm Tú cười, nói: “Ngươi tên
gì?”
nói chuyện cùng nữ nhân của hoàng đế là một việc có thể lấy mạng người, nhưng bây giờ cũng không phải ở trong cung, không có nhiều tai mắt khắp nơi nhìn chằm chằm, cho nên thị vệ trưởng cũng không biết mình lấy đâu ra lá gan lớn đến như thế:”
Hạ Hàn Ước”
An Cẩm Tú không có kí ức về người này, thế nhưng nếu bị điều đến am ni cô này, nhất định không phải người được trọng dụng trong cung:”
Hàn đại nhân” An Cẩm Tú hô một tiếng.
“Tiểu nhân không dám nhận” Hàn Ước đánh bạo ngẩng đầu nhìn An Cẩm Tú, liếc mắt một cái lại cuống quít cúi đầu.
An Cẩm Tú thấy vậy, liền biết trong viện này có không ít người như Hàn Ước, giấu trong chỗ tối:” Ta đến nơi đây, tâm thần không yên” An Cẩm Tú lại tiếp:”
Về sau ta chỉ muốn một mình trong việ này, không biết Hàn đại nhân có thể giúp ta chuyện này?”
Hàn Ước vốn tưởng rằng An Cẩm Tú không biết chuyện hắn âm thầm bảo hộ, nghe nàng nói xong lập tức cẩ kinh.
“Thánh thượng đã nói với ta rồi” An Cẩm Tú vội giải thích:”
Nói các ngươi chắc chắn sẽ ở trong chỗ tối bảo vệ ta”
Hàn Ước vội đáp: “Phu nhân, đây là thánh mệnh, đám tiểu nhân không dám trái lời”
“Chỉ cái
sân này cũng không được sao?” An Cẩm Tú nói, giọng điệu có chút đáng thương, “Tưởng tượng đến việc ta đi đến đâu, các ngươi cũng ở một bên trông coi, ta liền….” An Cẩm Tú nói đến đây, dừng lại không tiếp tục.
“Phu nhân cảm giác không thoải mái” Hàn Ước lại đã hiểu ý tứ của nàng.
“Đúng, đúng, không thoải mái” Vẻ mặt xin lỗi:”
Ta cũng không muốn làm khó ngươi, chờ lần sau thánh thượng đến, ta sẽ nói với hắn, mỗi ngày, chẳng sợ chỉ cần cho ta hai
canh giờ cũng được”
Hàn Ước nhìn sân này, cũng không lớn lắm, dựa vào vách núi, tường vây xây cao, rên tường còn cắm đinh sắt, kể cả bọn họ chỉ trông chừng ở ngoài cũng đủ sức để bảo vệ an toàn cho An Cẩm Tú, nghĩ đến đây, Hàn Ước nói với An Cẩm Tú:”
Nếu phu nhân nguyện ý, đám tiểu nhân có thể ra bên ngoài, nếu ngài có việc gì, cứ kêu chúng ta một tiếng là được”
“Có thể như vậy sao?” An Cẩm Tú làm bộ cao hứng.
Hàn Ước nói: “Thế nhưng khi ra khỏi cái sân này, chúng ta nhất định phải bảo vệ phu nhân, chỉ mong phu nhân thứ lỗi”
“Đa tạ Hàn đại nhân” An Cẩm Tú không hành lễ với Hàn Ước, làm thế có vẻ quá mức, nhưng lời cảm ơn này, nàng nói thật thực lòng.
Hàn Ước vội hành lễ với An Cẩm Tú, An Cẩm Tú được sủng ái, bọn họ đều xem trong mắt, mặc kệ sau khi nữ tử này tiến cung có kết cục ra sao, có thể giành được chút ấn tượng tốt từ nàng cũng là một chuyện tốt.
An Cẩm Tú đi ra ngoài viện, nàng không thể nói chuyện quá nhiều với Hàn Ước, rốt cuộc, đây cũng là một thị vệ trẻ. Chờ An Cẩm Tú trở về viện chính liền thấy Hàn Ước dẫn theo ba thị vệ nữa đến trước mặt nàng, An Cẩm Tú liền biết Hàn Ước là một người thông minh, nếu người này đã nguyện ý đưa tay, nàng cũng không ngại cùng người như vậy hợp tác.
“Tiểu thư” Tử Uyên từ trong phòng đi ra, nói: “Phòng ta đã sửa soạn tốt, người tiến vào nhìn xem sao”
“Ngươi đến cửa lớn chờ” An
Cẩm Tú nhỏ giọng nói với Tử Uyên: “Chỉ sợ tướng quân sẽ vào từ nơi đó”
Tử Uyên không tin, Thượng Quan Dũng sao có thể vào từ cổng lớn, đám Ngự Lâm quân ngoài am cũng chăng phải người mù.
“Đi thôi” An Cẩm Tú nói: “Thấy tướng quân, ngươi không cần kêu hắn, chỉ cần nghĩ biện pháp dẫn hắn đến chỗ của ta là được”
“Nơi này có người nhìn sao?” Tử Uyên nhỏ giọng hỏi an cẩm tú.
“Ngươi cứ đi về phía này, tướng quân sẽ có biện pháp đến đây” An Cẩm Tú nhẹ nhàng đẩy Tử Uyên một phen, “Nhớ rõ, phải thông minh một chút”
Tử Uyên dẩu miệng, nàng ngốc như vậy sao?
Nhìn Tử Uyên chạy ra cửa hậu viện, An Cẩm Tú mới xoay người vào nhà. Phòng đã được tử uyên thu thập sạch sẽ, mấy thứ Thế Tông đưa tới
cũng đều bày nguyên dạng như
lúc ở khách phòng. An Cẩm Tú không có hứng thú liếc mấy thứ đó một cái, nằm lên giường, trong đầu nwh một trang sổ sách, một bút lại một bút vẽ ra việc kế tiếp cần làm.
Thượng Quan Dũng đánh một chiếc xe chở mấy chục khối vải tới cửa am.
“Người nào?!” Ngự Lâm quân thủ trước cửa am quát hỏi.
“Tiểu nhân là người đưa vải làm áo tăng” Thượng Quan Dũng xuống xe ngựa nói.
“Hạ nhân An phủ?” Vị Ngự Lâm quân kia nhìn quần áo Thượng Quan Dũng mặc, hỏi.
“Dạ” Thượng Quan Dũng cúi đầu đáp.
Hai Ngự lâm quân đi đến, lật xem mấy cuộn vải, xác định đây đúng là vải các tăng nhân thường mặc, kiểm tra cả xe một lần, lại nhìn
Thượng Quan Dũng vài lần, mới quay đầu nói với mấy người xung quanh:”
Gọi chủ trì ra đây”
Tử Uyên vừa lúc chạy từ trong ra, nhìn Thượng Quan Dũng, tỏ vẻ quen biết:”
Không phải Vương đại ca sao? Sao ngươi lại đến đây?”
Thượng Quan Dũng nhìn Tử Uyên ừ một tiếng, nói: “Tử Uyên cô nương”
“Cô nương biết hắn?” vị Ngự Lâm quân đứng trước người Thượng Quan Dũng hỏi.
Tử Uyên đi xuống bậc thang, nói: “Biết chứ, đây là người chuyên vận chuyển đồ của An phủ”
Ngự lâm quân nghe vậy liền đánh mất tâm lí cảnh giác đối với người này.
Chốc lát sau, chủ trì đi ra, thấy Thượng Quan Dũng, sửng sốt.
Tử Uyên thấy lão chủ trì, không đợi lão mở miệng, liền nói: “Trong phủ đưa vật liệu may mặc tới, tuệ thanh sư phụ, ngươi để Vương đại ca mang vải dệt vào thôi”
Hạ nhân từ An phủ mang đồ tới cũng chỉ có mấy người đó, lão chủ trì đều quen biết, nhưng lão không nhớ rõ là có người như Thượng Quan Dũng.
“Tuệ thanh sư phụ” Tử Uyên bước lên mấy bậc, không cho lão chủ trì nghĩ quá nhiều, nói: “Ngươi còn chờ cái gì? Tiểu thư nhà ta đang ở trong viện muốn gặp ngươi, chính là người mới dọn đến viện ở phía Đông Bắc”
Lão chủ trì nghe tin An Cẩm Tú muốn gặp mình, sắc mặt liền trở nên khó coi hơn, lão không muốn biết một chút nào về chuyện của người này, nếu có khả năng, lão thậm chí chỉ muốn mang các đệ tử theo mình rời đi am ni cô này.
“Ngươi không đi?” Tử Uyên đuổi theo lão chủ trì, hỏi.
“Thí chủ mời vào đi” lão chủ trì nói với Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng lập tức khiêng mười cuộn vải lên, vào trong am.
Tử Uyên
đuổi theo:”
Tí nữa Vương đai ca dùng điểm tâm xong rồi hãy đi, đã lâu lắm rồi ta chưa thấy người, có chút chuyện muốn nói”
Thượng Quan Dũng chỉ gật gật đầu.
Nhóm Ngự Lâm quân nhìn Tử Uyên đuổi theo phía sau Thượng Quan Dũng, vẻ mặt ân cần, lại quay ra quan sát Tử Uyên, trong lòng có chút nghiền ngẫm, nha hoàn bên người An phu nhân chẳng lẽ coi trọng người nam nhân này? Lại nói, Tử Uyên lớn lên không kém, ngây thơ hồn nhiên, lại đi thích một kẻ to lớn đen đúa như thế, ánh mắt có phải quá kém hay không?
Thượng Quan Dũng đi đi lại lại ba lần, khiêng vải vào am ni cô.
Tử Uyên
vẫn luôn đứng ở cửa chờ, chờ Thượng Quan Dũng đi đến lượt thứ ba liền cố ý lớn tiếng nói:” Vương đại ca, ta mang ngươi đi uống trà ăn điểm tâm”
Đám thủ vệ ở ngoài buồn cười, chưa thấy người nào theo đuổi gắt gao như vậy.
“Tiểu thư chờ tướng quân” đi xa khỏi cửa lớn, tử uyên
nhỏ giọng nói:”
Ngài cẩn thận a”