Edit: Ớt Hiểm
“Cút ra ngoài!” sau khi Thế Tông hỏi Cát Lợi xem có còn ai ở am ni cô này không, thì bảo: “Đi sai người nấu nước ấm đem đến đây!”
Cát Lợi cũng không dám đứng dậy, tứ chi bám đất mà bò ra ngoài.
Sau khi Cát Lợi rời khỏi, Thế Tông liền đứng dậy tự mình vén màn treo lên, thấy hai tay An Cẩm Tú vẫn còn ôm đầu gối, khóc đến thương tâm, nước mắt tựa như những hạt trân châu d,0dylq.drơi xuống không ngừng. Y vốn chán ghét những nữ tử hay khóc, biết y như vậy nên phi tần trong hậu cung của y lúc nào cũng một mặt tươi cười, không ai dám đứng trước mặt y mà khóc lóc, nhưng nhìn thấy những giọt lệ của An Cẩm Tú, y lại không hề chán ghét. Nàng ấy rốt cuộc có bao nhiêu nước mắt chứ? Còn những giọt lệ này, sao lại giống những hạt ngọc lớn trong suốt đến vậy? Nước mắt con người vốn là có hình dạng này ư?
An Cẩm Tú thấy Thế Tông nhìn mình, liền cúi đầu, đem khuôn mặt tràn ngập nước mắt quẹt quẹt vào đầu gối, rồi lại nhìn lên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, khuôn mặt của nàng lại chìm trong nước mắt.
“Nàng quả thật có nhiều nước mắt!” Thế Tông không biết làm sao đành ngồi xuống bên cạnh An Cẩm Tú, lại đưa tay giúp nàng lau nước mắt, “Nàng muốn khóc đến mù mắt luôn ư? Trẫm đã nói là trẫm sẽ bảo vệ nàng, nàng cứ như vậy là không tin trẫm sao?”
An Cẩm Tú bị lời trách móc của Thế Tông làm cho kinh hãi, thân thể run lên và co rúm lại.
Thế Tông không ngờ rằng câu nói của mình lại làm cho nàng hoảng sợ, vội vỗ về lưng nàng, dùng một giọng hết sức mềm mại mà nói: “Trẫm không phải mắng nàng, từ nay nàng chính là nữ nhân của trẫm, không lẽ ngay cả nữ nhân của mình mà trẫm cũng không bảo vệ được sao?”
“Nữ nhân của thánh thượng?” An Cẩm Tú đem lời của Thế Tông mà lặp lại một lần, rồi lắc đầu thật mạnh, “Tiện phụ như thần thϊếp chỉ làm vấy bẩn thanh danh của thánh thượng mà thôi. ThánhDiễễnđàànLêêQuýýĐôôn thượng, thần thϊếp không dám vọng tưởng!”
Thế Tông có chút ngây người, tiểu nữ tử này đã khóc thành như vậy rồi, tới tình trạng này rồi, mà còn suy nghĩ cho y? Làm y nhớ tới bộ dáng nàng che chở cho đệ đệ của mình khi y gặp ở hương viên, “Cẩm Tú, trẫm hỏi nàng, tâm tư của nàng đối với Thượng Quan Dũng ra sao?”
An Cẩm Tú lắc đầu, nói: “Chàng ấy là ân nhân của thần thϊếp, nếu không có chàng thì thần thϊếp có thể mặc hồng y mà xuất giá sao? Chính chàng đã đưa thần thϊếp ra khỏi An phủ. Tướng quân là người tốt, tuy thần thϊếp xuất thân bất hảo, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý xuất giá tòng phu, tướng quân không chê xuất thân của thần thϊếp, tướng quân là người tốt.”
Ân nhân? Cho nên bên nhau chẳng qua chỉ là để báo ân? Thế Tông nhìn An Cẩm Tú ở trước mặt, rồi nghĩ tới Thượng Quan Dũng, hai người này quả thật không xứng đôi, nên An Cẩm Tú làm sao có thể đối với một võ tướng như Thượng Quan Dũng mà chân tâm ái mộ cơ chứ? “Nàng hãy quên Thượng Quan Vệ Triều đi!” Thế Tông nâng cằm của An Cẩm Tú lên, chiếc cằm nhòn nhọn, không biết là có thịt hay không, “Từ nay về sau nàng trở thành nữ nhân của trẫm, trẫm sẽ an bài tốt mọi thứ, nàng chuyện gì cũng không cần lo nữa!”
Hai dòng nước mắt của An Cẩm Tú rơi trên tay Thế Tông. Ai cũng nói hoàng đế Thế Tông này không thích thấy nữ tử và hài tử khóc lóc, ngay cả chính y cũng cho rằng như vậy. Thật ra ở kiếp trước, trong hậu cung của Thế Tông, khi vị đế vương này vào tuổi xế chiều, phi tần được sủng ái nhất là một nữ tử thế tộc họ Kiều đến từ Giang Nam, mảnh mai yểu điệu, mỗi lần khóc đều là không thành tiếng, giống như một ngọn lửa nhỏ mỏng manh sẽ bị gió thổi tắt bất cứ lúc nào, khi đó Thế Tông nhiều lần nói với triều thần, y tuyệt đối không thể làm nàng ấy khóc, vì y nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng.
An Cẩm Tú cố ý chạm nhẹ khuôn mặt của mình vào tay của Thế Tông, mặt nàng tựa như một tảng băng lạnh, bị mưa xối vào làm tan chảy ướt hết tay của y, cũng không cảm nhận được chút hơi ấm nào. Nếu đây là tay của Thượng Quan Dũng, hẳn là rất ấm áp, An Cẩm Tú thương tâm nghĩ, tướng công của nàng có mộtDieenndkdan/leeequhydonnn đôi tay ấm áp ngay cả vào những đêm lạnh mùa đông, từ nay, nàng sẽ không còn được cầm lấy đôi tay ấy nữa.
Thế Tông lau đi nước mắt của An Cẩm Tú, “Tiểu mỹ nhân nàng khóc cũng rất đẹp.”
Là do ngươi thích nước mắt, nên ta đây mới ủy mị như vậy, An Cẩm Tú dùng khuôn mặt bi thương để che dấu đi tâm tư của mình. Bạch Thừa Trạch từng khiến cho không ít nữ tử lục cung học theo cách khóc của nàng sủng phi kia hòng nhận được sủng ái, cũng giống đến chín phần, An Cẩm Tú nàng khi đó ở một bên nhìn thấy nên cũng học được. Nhưng cuối cùng, sau này mặc kệ nàng khóc như thế nào, khóc thật cũng được, khóc giả cũng được, cũng chưa làm cho Bạch Thừa Trạch sau khi lên làm hoàng đế có chút mềm lòng.
“Thánh thượng!” ngoài cửa lại truyền đến giọng của Cát Lợi.
“Vào đi!”
Cát Lợi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này không dùng “bò vào đây” nữa!
Bốn tiểu thái giám nâng cái bồn đựng đầy nước ấm, theo sau Cát Lợi cùng tiến vào.
“Nàng hãy tắm qua một chút!” Thế Tông nói với An Cẩm Tú đang trốn phía sau lưng y: “Cẩm Tú, trẫm có làm nàng đau hay không?”
Hai má trên khuôn mặt nhợt nhạt củadfienddn lieqiudoon An Cẩm Tú trở nên ửng hồng, nàng lắc đầu nguầy nguậy.
Cát Lợi cũng không ngẩng đầu lên, đứng cách giường không xa, hướng về Thế Tông mà bẩm: “Thánh thượng, Đại Lý Tự Vi đại nhân cùng Cửu Môn Đề Đốc Giang đại nhân đang ở ngoài am ni cô, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Thế Tông nói: “Đợi trẫm hồi cung rồi nói!”
Cát Lợi vội tâu: “Thánh thượng, Vi đại nhân nói là kinh thành hiện tại đang xảy ra chuyện, y cùng Giang đại nhân mới bất đắc dĩ mà đến nơi này cầu kiến thánh thượng!”
Kinh thành xảy ra chuyện? Thế Tông đứng lên, hỏi: “Kinh thành xảy ra chuyện gì?”
Cát Lợi lén lút đưa mắt về phía giường, vẻ mặt khó xử nhìn Thế Tông.
“Đi ra ngoài nói!” Thế Tông cất bước đi ra khỏi phòng.
Cát Lợi vội vàng đi theo sau Thế Tông.
Sau khi đứng dưới mái hiên, Thế Tông hỏi: “Là chuyện gì?”
Cát Lợi nhỏ giọng thưa: “Vi đại nhân cùng Giang đại nhân tới báo, ngõ hẻm Thành Nam tối qua bị cháy, toàn bộ Thượng Quan gia đều đã chết!”
Thế Tông cả kinh: “Ngươi nói cái gì?”
Cát Lợi lúc này cũng đã rớt nước mắt, nói: “Thánh thượng, Vi, Giang, hai vị đại nhân tới báo, ngõ hẻm Thành Nam bị cháy, thiêu rụi hơn nửa con phố, đã chết không ít người, toàn bộ Thượng Quan gia đều không còn ai sống sót!”
Thế Tông ngẩng đầu nhìn giọt nước trên mái ngói, “Tiểu hài tử Bình An cũng không còn sao?”
Cát Lợi nói: “Vi đại nhân nói toàn Thượng Quan gia một người cũng không cứu được, Thượng Quan tiểu thiếu gia nhất định cũng không còn. Sao lại như vậy chứ? Ây da!” Cát Lợi nói tới đây, lại lau nước mắt. Trong lòng Thế Tông bỗng nhiên lại nhẹ nhàng không ít, chỉ tiếc là Thượng Quan Dũng còn sống, bằng không chuyện của An Cẩm Tú sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Thánh thượng, người xem…” Cát Lợi cẩn trọng hỏi Thế Tông: “Người có gặp Vi, Giang hai vị đại nhân không?”
“Tuyên họ vào tiền viện tịnh thất!” Thế Tông quay người trở về phòng.
Cát Lợi lại vội đi đến tiền viện. Lúc này hắn còn chưa biết đến việc làm của Hoàng hậu, hắn chỉ nghĩ tới An Cẩm Nhan, vị Thái tử phi này hành động cũng quá đỗi tàn nhẫn, nàng ta không chỉ muốn gϊếŧ chết An Cẩm Tú, mà còn không buông tha cả nhà của tỷ tỷ nàng. Chính là, đôi chân của Cát Lợi bỗng bước nhanh hơn dưới mưa, trong lòng nôn nóng muốn xem tiếp vở kịch hay này của An Cẩm Nhan. Xem ý tứ của Thế Tông, An Cẩm Tú này nhất định không chết được, không biết tiểu nữ tử này dùng cách gì mà chỉ cần một lần hầu hạ lại khiến Thế Tông một lòng che chở.
“Đại tổng quản” một tiểu thái giám chạy theo Cát Lợi.
“Ngươi hồi cung, đến Thái Y viện mời hai vị thái y đến đây” Cát Lợi vừa bước đi vừa phân phó: “Nhớ kỹ, không được kinh động tới các vị nương nương trong cung!”
“Dạ” tên tiểu thái giám đáp trả rồi vội vàng chạy đi.
Cát Lợi gọi hắn lại, quát: “Ta đã cho phép ngươi đi sao? Ngươi biết mời hai vị thái y nào sao?”
Tên tiểu thái giám vội quay lại cúi đầu đợi Cát Lợi.
“Đi truyền hai vị Hướng thái y và Vinh thái y lại đây" Cát Lợi nói: “Bảo bọn họ nhanh một chút!”
Hướng Viễn Thanh và Vinh Song là hai vị thái y chuyên chuẩn bệnh cho Thế Tông, Cát Lợi chỉ định hai vị này khiến tên tiểu thái giám vô cùng hoang mang.
“Ngươi còn chưa đi?” Cát Lợi quay đầu lại trừng mắt nhìn tên tiểu thái giám quát: “Còn đợi ta chỉ ngươi chạy như thế nào ư?”
“Nô tài lập tức đi ngay" tên tiểu thái giám bị Cát Lợi quát làm cho giật mình, vội chạy.
“Đồ vô dụng" Cát Lợi mắng tên tiểu thái giám một câu, rồi tiếp tục đi về tiền viện.
Thế Tông ở trong khách phòng, phất tay cho bốn tiểu thái giám đang nâng bồn kia lui xuống, sau đó nhẹ nhàng nói với An Cẩm Tú: “Sao nàng còn ngồi đó?”
An Cẩm Tú cũng muốn xuống giường, chỉ là khi hai chân vừa chạm đất liền “A" lên một tiếng, rồi ngã nhoài xuống đất. “Nàng sao vậy?” Thế Tông vội tiến đến hỏi.
An Cẩm Tú chỉ lắc đầu, bộ dạng muốn đứng lên nhưng lại không đứng được.
Thê Tông tỏ ra lo lắng, chưa từng có nữ tử nào khiến y hao tâm đến tình trạng này, “Nàng rốt cuộc là bị làm sao, nói cho trẫm biết!”
“Trong cơ thể không có chút sức lực” An Cẩm Tú rụt rè nói với Thế Tông: “Không đứng lên được!”
“Nàng đau ở đây à?” ngón tay Thế Tông chỉ vào chỗ kín trên thân thể của An Cẩm Tú, y có nhiều phi tần như vậy, cho dù An Cẩm Tú úp úp mở mở thì y cũng thừa biết là nàng có chuyện gì.
Sắc mặt của An Cẩm Tú chuyển từ tái nhợt sang đỏ bừng, nhìn Thế Tông mà hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Lúc đối diện với An Cẩm Tú, lại nhớ tới cái chết của Bình An, Thế Tông đã không còn cái cảm giác thoải mái như trước, nghĩ đến việc nàng sau khi biết con của mình đã chết thì không biết sẽ khóc thành bộ dáng gì, Thế Tông đối với An Cẩm Tú càng thêm nhiều phần thương xót.
Y định mở miệng nói với An Cẩm Tú chuyện của Bình An, nhưng liền nuốt ngược trở vào, y không muốn lại nhìn thấy nước mắt của nàng thêm nữa.
“Thánh thượng muốn đi gặp đại nhân sao?” lúc này An Cẩm Tú mới bắt đầu trò chuyện.
“Ừ,” Thế Tông gật đầu: “Trẫm đi đến tiền viện trước, nàng tắm qua một chút rồi ở đây đợi trẫm quay lại.”
“Người cũng đều ướt cả rồi!”
Thế Tông đột nhiên ôm An Cẩm Tú lên giường, nói: “Nàng hãy lau sơ tóc cho trẫm!”
Gỡ búi tóc của Thế Tông xuống, An Cẩm Tú dùng khăn lau từng lọn từng lọn một. Phần cổ của Thế Tông liền lộ ra trước mặt nàng, hoàn toàn không có chút phòng bị, lúc này nếu trên người nàng có đao kiếm, hoàng đế nhất định khó thoát khỏi cái chết. Chỉ là, lúc An Cẩm Tú quan sát Thế Tông, nét mặt lạnh nhạt, vị Thế Tông hoàng đế này thời niên thiếu cũng đã từng cầm quân trấn thủ biên quan, võ nghệ của y như thế nào thì An Cẩm Tú chưa từng chứng kiến qua, nhưng một người nắm trong tay đội quân tinh nhuệ như vậy, nàng vốn không phải là đối thủ.
“Cẩm Tú!” Thế Tông đang hưởng thụ sự hầu hạ của An Cẩm Tú, đột nhiên nói: “Nếu trẫm gặp được nàng trước khi nàng có hôn ước thì tốt quá!”
“Thần thϊếp là một người không có phúc khí!” An Cẩm Tú nhẹ giọng nói.
“Sau này nàng sẽ có phúc khí, trẫm sẽ cho nàng!” Thế Tông quay đầu, nhìn An Cẩm Tú nghiêm túc nói: “Nàng hiểu tâm ý của trẫm chứ?”
An Cẩm Tú sững sờ nhìn Thế Tông, chẳng vui mừng tạ ơn không ngừng, cũng chẳng cảm kích lao ngay vào l*иg ngực, toàn thân bất động.
“Nàng cứ như vậy, thảo nào dễ bị ức hϊếp!” nữ tử mà y vẫn tâm tâm niệm niệm này, giờ đây bộ dáng hoàn toàn vô hại, khiến y cảm thấy thích thú, nhéo nhéo hai má của nàng, y cười nói: “Nàng không nghe rõ lời trẫm sao?”
An Cẩm Tú lắc nhẹ đầu, thấp giọng: “Thần thϊếp không xứng!”
“Xứng hay không xứng là do trẫm quyết!” Thế Tông muốn tiến đến hôn nhẹ lên đôi môi trên khuôn mặt đầy biểu cảm của nàng, nhưng lại bị An Cẩm Tú quay đầu né tránh.