Lục Giới Phong Thần

Chương 19: Lại Lên Núi

Nhóm dịch: Tiên Môn

Dịch giả: Lắm Muỗi

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại: Triệu gia.

"Thật là ghê tởm! Đây rõ ràng là đang cố ý nhằm vào chúng ta!" Trong đại sảnh, Triệu Kim biết được chuyện bọn hắn phải dùng một trăm hai mươi lăm khối Xích Tinh mới mua được hai mươi lăm bình linh dược thì tức giận đến xanh mét cả mặt mày.

"Diệp Thần kia thật quá ghê tởm, ta nhất định phải cho hắn một bài học!" Triệu quản gia cũng không nuốt trôi cơn giận này, hắn sống một bó tuổi thế này lại bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch tính kế, trong lòng sao có thể không giận.

"Lần trước lão tử không có gϊếŧ chết hắn, lần này ta cũng không tin mình không thể gϊếŧ chết hắn!" Trong mắt Triệu Kim lóe ra sát ý nồng đậm, "Ta sẽ chú ý quan sát tên tiểu tử kia, nếu có cơ hội thì liền lập tức xử lý hắn."

Mấy ngày nay, mỗi ngày Diệp Thần đều ra ngoài bán thuốc, toàn bộ Xích Tinh kiếm được đều để trong túi Càn Khôn luyện thành linh dịch. Trong túi Càn Khôn của hắn, linh dịch hiện giờ đã được nửa vạc nhỏ.

"Linh dược sắp bán hết, cũng đến lúc mình phải đi Long Dương sơn một chuyến để tìm một chút linh dược." Diệp Thần nhìn trong túi Càn Khôn chỉ còn hơn mười bình linh dược, liền quyết định chủ ý.

Nhưng khi Diệp Thần nhớ tới tiếng hít thở nặng nề bên trong ngọn Long sơn kia, trong lòng cũng có chút do dự, "Ta vẫn không nên mạo hiểm, trước tiên ta nên tăng cảnh giới để đột phá đến Luyện Khí Cảnh tầng bốn sau đó đi vào cũng không muộn."

Diệp Thần tiến vào bên trong Thái Cực Bát Quái đồ, lấy ra một giọt thần dịch để phục dụng, linh khí cuồn cuộn trong cơ thể hắn khuếch tán ra bên ngoài, hùng hậu kinh khủng.

Diệp Thần vội vàng vận chuyển pháp quyết bắt đầu luyện hóa những linh khí này. Sau nửa canh giờ, Diệp Thần đã hấp thu hết lực lượng của thần dịch, có thể cảm giác được rõ ràng mình cách Luyện Khí Cảnh tầng bốn chỉ còn kém bằng một tờ giấy mỏng.

Đối với rất nhiều tu sĩ từ tầng ba lên tầng bốn có hàng rào rất lớn nhưng Diệp Thần gần như có thể không cần để ý đến.

"Chỉ cần lại phục dụng thêm một giọt thần dịch nữa liền có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh tầng bốn." Diệp Thần có chút hưng phấn, lại lấy ra thêm một giọt thần dịch để hấp thu.

Sau một canh giờ, trong phòng Diệp Thần phun trào ra một cỗ lực lượng hùng hậu, khí tức của Diệp Thần nhanh chóng nhảy lên đến Luyện Khí Cảnh tầng bốn.

"Ha ha, Luyện Khí Cảnh tầng bốn..." Diệp Thần vô cùng kích động, trong mắt lóe ra ánh sáng nóng bỏng.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thần vấn an Diệp Phần, Diệp Phần hiện tại đã không còn gì đáng ngại, thần thanh khí sảng.

"Cha, mẹ, đây là bốn giọt thần dịch." Diệp Thần lấy bốn cái bình nhỏ ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Do sợ hai người sinh nghi, cho nên trước đó loại thần dịch mà ta cho hai người đều đã được pha loãng, còn đây là bốn giọt không bị pha loãng."

"Trước đó ta không nói, là bởi vì ta sợ điều này sẽ mang đến tai nạn cho gia tộc, nhưng bây giờ cha mẹ đều có nhu cầu tăng thực lực cấp bách, cho nên ta cũng không thể giấu diếm nữa." Diệp Thần mang theo suy nghĩ áy náy nói.

"Đứa nhỏ ngốc, thật ra ta và mẹ ngươi đều đã sớm đoán được, bí mật trên người của ngươi nhất định không thể để người khác biết." Diệp Phần dặn dò.

"Ừm." Diệp Thần gật đầu, "Thần dịch này đủ cho cha mẹ đột phá đến Luyện Khí Cảnh tầng sáu, chờ gia gia xuất quan, gia tộc bọn ta liền có thêm một tu sĩ Luyện Khí Cảnh tầng bảy, cũng không cần sợ hãi hai nhà Triệu Ngô kia nữa."

"Được, Diệp Phần ta có những đứa con như thế này, kiếp này cũng đã đủ rồi." Diệp Phần cười ha ha một tiếng nói.

"Còn những linh dịch này đều đưa cho người tu luyện của gia tộc đi." Diệp Thần cười, cực kì vô tư dâng hiến hết thảy.

"Hài tử ngoan!" Diệp Phần có chút kích động.

"Ngươi bây giờ đang bán linh dược, hai nhà Triệu Ngô chắc chắn đều chú ý tới ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận." Lăng Vân xoa đầu của Diệp Thần, quan tâm nói.

"Ừm, ta sẽ cẩn thận." Diệp Thần cười gật đầu, sau khi nếm qua điểm tâm, Diệp Thần liền rời khỏi nhà tiến về phía Long Dương sơn.

Diệp Thần rời khỏi nhà, liền bị vài đôi mắt tập trung nhìn chằm chằm.

Trên núi Long Dương, Diệp Thần nhanh chóng chạy vào chỗ sâu trong Long Dương sơn.

"Rống!"

Trong núi, từng tiếng yêu thú gào thét liên tiếp truyền đến, Diệp Thần vẫn luôn có cảm giác nôn nóng bất an liền dừng bước lại, trong lòng càng kinh ngạc, "Tại sao lại có nhiều yêu thú như vậy?"

Diệp Thần thả chậm bộ pháp bắt đầu tiến lên nhưng sắp tới gần chỗ sâu trong Long Dương sơn, Diệp Thần liền cảm giác được đất dưới lòng bàn chân đang chấn động. Hắn nhanh chóng phản ứng, chạy về phía vách núi.

Ầm ầm!

Diệp Thần đi tới địa phương tránh né lần trước, cảm giác được đại địa đang run rẩy, Long Dương sơn dường như muốn sụp đổ.

"Ken két!"

Tảng đá dưới chân Diệp Thần bị chấn động đến mức lăn xuống, Diệp Thần kinh hãi nắm chặt lấy gốc cây.

Cạch!

Tảng đá dưới chân Diệp Thần triệt để lăn ra khỏi vách đá, tiến vào trong vực sâu. Diệp Thần nắm lấy gốc cây treo giữa không trung, trong lòng kéo căng, chỉ cầu mong gốc cây không bị đứt gãy.

Sau một lúc lâu mặt đất mới bình tĩnh lại, những yêu thú kia đều đã rời đi. Trên trán Diệp Thần đã sớm toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, toàn thân cũng ướt đẫm.

"Nguy hiểm thật, may mà chúng ta chạy nhanh."

"Diệp Thần vừa rồi trốn đến bên bờ vực, bây giờ còn chưa có đi lên, chính là cơ hội tốt để động thủ."

Ngay khi Diệp Thần thở dài một hơi liền nghe được giọng nói của mấy người bên bờ vực truyền đến, trong lòng hắn giật mình, sau đó bên trong ánh mắt hiện lên một vòng hàn ý.

"Lại muốn gϊếŧ ta sao!" Thần sắc của Diệp Thần băng lãnh, kinh lực trong lòng bàn tay hắn phun trào, nhanh chóng bò lên trên vách đá.

Ở trên vách núi có ba tên nam tử, bọn họ đang nhìn vách núi bên dưới.

Sưu!

Đúng vào lúc này, một đạo quang ảnh màu đen từ bên dưới vách núi xông ra, một nam tử còn không có kịp phản ứng, đầu liền bị xuyên thủng.

Hai tên nam tử ở hai bên đến khi tên nam tử này ngã xuống mới phản ứng lại được, trên mặt đều lộ vẻ kinh sợ.

Ngay sau đó, một thân ảnh từ bên dưới vách núi xông ra, lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm, "Các ngươi là ai? Sao lại muốn gϊếŧ ta!"

"Gϊếŧ!"

Hai tên nam tử kia nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Thần, liếc nhau một cái không nói gì, trực tiếp nhào về phía Diệp Thần.

Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, linh lực trên đoản kiếm phun trào, sát ý hướng về phía một trong hai tên nam tử. Tên nam tử kia đồng dạng rút ra một thanh đoản kiếm, cùng đoản kiếm của Diệp Thần va chạm vào nhau.

Ba!

Hai thanh đoản kiếm va chạm, hoa lửa văng khắp nơi.

Hai tên nam tử này đều là tu sĩ Luyện Khí Cảnh tầng bốn, chiến lực không yếu hơn Diệp Thần. Lúc này, một tên nam tử khác nhảy đến, vung hai nắm đấm công kích hắn.

Diệp Thần hét lớn một tiếng, linh lực trên nắm tay phun trào, song quyền đánh ra, cùng nam tử kia kịch liệt va chạm, hai người đều lùi ra ngoài.

"Luyện Khí Cảnh tầng bốn!" Hai tên nam tử kia đều kinh hãi.

"Các ngươi là người của Triệu gia hay là người của Ngô gia?" Mặt Diệp Thần âm trầm nói.

"Điều này đã không còn trọng yếu, bởi vì ngươi lập tức sẽ biến thành một người chết." Âm thanh nam tử lạnh lùng nói.

"Thật sao? Vậy các ngươi thử một chút xem." Diệp Thần không sợ chút nào, phóng xuất ra linh lực hùng hậu, phát động đoản kiếm phóng ra ngoài.

Hai tên nam tử cũng đồng thời rút ra đoản kiếm, thẳng hướng về phía Diệp Thần.

"Một mình ngươi muốn đối phó với hai người chúng ta, ngươi cũng qua ngây thơ rồi." Một nam tử cười lạnh nói.

Diệp Thần vỗ túi Càn Khôn, lại thêm một thanh đoản kiếm được phóng ra. Diệp Thần đồng thời thôi động hai thanh đoản kiếm, cùng hai tên nam tử kia kịch chiến.

Trong lòng hai tên nam tử kia đều kinh hãi. Nếu một người phát động ra một thanh đoản kiếm thì không khó, nhưng nếu muốn phát động ra hai thanh đoản kiếm liền trở nên không còn dễ dàng như vậy. Điều này sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực, lại yêu cầu tinh thần lực cực kỳ cường đại, nếu không ngược lại sẽ bị phản phệ. Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu....