Edit: Xuân Tu viện.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
Cuối cùng ý chỉ ấn định tú nữ cũng thong dong mà đến trong sự chờ đợi của mọi người.
Ý chỉ ấn định cũng có thứ tự, đầu tiên đương nhiên là phi tần của Hoàng đế, sau đó đến phi tần của Thái tử, kế tiếp là Hoàng tử, Thân vương, Quận vương và chỉ hôn cho nhà khác.
Bởi vì năm nay không có ai tiến vào hậu cung của Hoàng đế, cho nên sau buổi tuyển tú, ý chỉ đầu tiên sẽ là tứ hôn Thái tử phi.
Chu phủ.
Nhận được ý chỉ tứ hôn của Hoàng đế, suýt chút nữa thì Chu lão gia đã vui mừng đến phát khóc. Tuy trước đó gia tộc lão đã rất nỗ lực, Thái tử cũng ngầm ám chỉ với lão, nhưng ngày nào Hoàng đế chưa ban ý chỉ xuống thì ngày đó cõi lòng lão lại thấp thỏm không yên.
Bây giờ xem như có thể thở phào một hơi thật nhẹ nhõm rồi. Toàn bộ Chu phủ đều hỉ khí dương dương (hân hoan đắc ý), nữ nhi Chu thị đã trở thành Quan Âm trên bàn, khiến người ta chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn.
Đương nhiên, bây giờ Chu lão gia chỉ mới nhận được tin tức về ý chỉ ban hôn. Việc tiếp chỉ chính thức cần phải dựa vào ngày lành tháng tốt. Đầu tiên là phụ thân của Thái tử phi đi ra phía trước cửa lớn, quỳ theo hướng Bắc, nghe tông thân Hoàng thất đức cao vọng trọng tuyên chỉ, sau đó ba quỳ chín lạy thì mới được xem như là đã kết thúc.
Bây giờ chỉ đang là giai đoạn ban hôn, thật ra vẫn có thể thay đổi ý định được, chẳng qua từ trước tới nay chưa có ai làm vậy mà thôi. Dù sao Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nói là phải làm, chuyện lật lọng rất khó xảy ra trong những trường hợp như thế này.
Những Trắc phi và Thứ phi của gia tộc khác đều lần lượt nhận được ý chỉ ban hôn. Gia thế của những người đó vốn không hiển hách cho lắm, nhưng để có thể làm thϊếp cho Thái tử, thì bọn họ cần phải là đích nữ.
Vương phủ.
Tuy nữ nhi của Vương thị có tham gia tuyển tú, cũng đi tới cửa ải cuối cùng, nhưng trong ánh nhìn của tất cả mọi người, thì đấy chỉ là nhờ vào Hoàng hậu và Thái tử khuấy chút nước, mạ chút vàng, để sau này mai mối có thêm một chút thể diện mà thôi.
Phụ thân Vương thị - Vương Hồi cũng không trông mong nữ nhi vô tài vô đức của mình có thể gả cho Hoàng tử. Nếu như nhận được túi thơm cũng coi như là may mắn lắm rồi, nhất định sẽ được tứ hôn. Nhưng lần này lại không có Thân vương hay Quận vương nào cần tứ hôn cả, vì thế cho dù nữ nhi có nổi trội đi nữa, thì cùng lắm là được ban hôn cho Công hầu Thế tử mà thôi. Đương nhiên khả năng lớn nhất vẫn là được ban hôn cho nhà bình thường, như vậy cũng có thể diện rồi.
Vương Hồi cũng không lo nữ nhi của mình sẽ phải làm Trắc. Dù sao nhà ông nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng mà nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, cho nên chắc chắn không thể nào làm thϊếp.
Đúng lúc này, một hạ nhân vội vàng chạy vào, hành lễ rồi nói: "Lão gia, có sứ giả đến tuyên chỉ!"
Sắc mặt Vương Hồi chợt thay đổi, những người khác trong nhà cũng trở nên sôi nổi. Phụ thân Vương Hồi – Vương Nhượng chống quải trượng lảo đảo bước tới. Lão nhìn sắc mặt cứng đờ của nhi tử, mở miệng nói: "Lôi đình mưa móc đều là quân ân [1]."
[1] Lôi đình mưa móc đều là quân ân: Sấm chớp mưa móc đều là ơn vua.
Sắc mặt Vương Hồi vẫn khó coi như trước, cung kính đáp: "Sớm như vậy mà đã nhận được ý chỉ ban hôn, chắc là Hoàng tử. Chẳng lẽ nữ nhi nhà chúng ta phải làm Trắc sao?"
Vương Nhượng nheo mắt nhìn nhi tử, Vương Hồi biết phụ thân đang tức giận nên cũng không dám nói nữa, đành phải cung kính đỡ phụ thân ra cửa tiếp chỉ.
Vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Trung quan tuyên chỉ, Vương Nhượng và Vương Hồi đều sửng sốt, sao lại là Trần Hỉ bên cạnh Hoàng đế vậy? Trong mắt hai người chợt xuất hiện ánh sáng thần kỳ, chẳng lẽ đúng là...
Trần Hỉ ra vẻ cười tủm tỉm, hơi khom người xuống giống như các thái giám khác, đợi sau khi mọi người quỳ xuống rồi, ông mới mở miệng nói: "Hoàng thượng có chỉ, phong nữ nhi Vương thị của Bí thư Thiếu giám Vương Hồi làm Tứ Hoàng tử phi."
Mọi người đều mừng rỡ quỳ xuống đất tạ ơn, đặc biệt là lão thái gia Vương Nhượng đã tràn trề nước mắt. Lão khấu đầu xong cũng không đứng dậy, miệng còn hô mãi hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Trần Hỉ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười ôn hòa như cũ, nói bằng giọng ấm áp: "Xin lão thái gia mau mau đứng dậy, đây chính là đại hỉ sự."
Vương Nhượng được đỡ dậy, vô cùng cung kính với Trần Hỉ, chắp tay nói: "Trần Trung quan là quý nhân bên cạnh Hoàng thượng, trước kia chắc chắn chúng ta không dám làm phiền công công, nhưng hôm nay quả là hỉ sự từ hoàng ân dào dạt, công công nhất định phải ở lại đây uống chén trà đấy."
Trần Hỉ xua xua tay, cười nói: "Tạp gia còn phải hồi cung phục mệnh, không dám chậm trễ."
Vương Nhượng kéo tay Trần Hỉ không cho đi. Lão thái gia đã lớn tuổi như vậy rồi, nên Trần Hỉ cũng không nỡ từ chối, đành cười khổ nói: "Cũng được, ta uống chén trà hỉ này vậy."
Uống trà xong, cầm hầu bao hậu hĩnh rồi, Trần Hỉ liền hồi cung phục mệnh.
Tiễn Trần Hỉ về, Vương Nhượng hiếm khi dặn dò tôn nữ một thôi một hồi như vậy, nữ nhi Vương thị đến giờ vẫn cảm thấy giống như một giấc mộng, vô cùng ảo diệu. Vương Nhượng sai người đưa Đại tiểu thư về, thay đổi toàn bộ gia nhân trong phòng nàng. Bây giờ viện mà nữ nhi Vương thị ở đã không còn là nơi mà ai cũng có thể bước vào nữa.
Sắc mặt Vương Hồi cũng trở nên hồng hào hẳn lên, hăng hái không thôi. Có thể kết tình thông gia với Hoàng thượng, là vinh quang lớn đến cỡ nào, đây là điều mà trước giờ ông cũng không dám nghĩ tới.
Vương Nhượng thì bình tĩnh hơn Vương Hồi, lão đang yên lặng ngồi trên ghế chờ đợi tin tức. Vương Hồi cảm thấy kỳ quái, bèn mở miệng hỏi: "Phụ thân đang đợi tin gì vậy?"
Đúng lúc này, một tên gia nhân vội vàng chạy vào, thở hổn hển, giọng nói đứt quãng: "Lão thái gia, nô tài nghe ngóng được rồi, sau phủ chúng ta là Tề phủ và Hứa phủ nhận được ý chỉ, nữ nhi Tề thị, Hứa thị đều làm Trắc phi!"
Vương Nhượng nheo nheo mắt, có vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Đều quá kỳ lạ... Nữ nhi Tề thị có dòng dõi rất cao, điều này không bình thường. Nữ nhi của Hứa thị thuộc dòng dõi hơi thấp một chút, cũng không bình thường nốt."
Rốt cuộc Vương Hồi vẫn không sắc bén bằng phụ thân mình, lúc này ông mới phản ứng lại, nhìn phụ thân rồi nói: "Phải phải, đúng là nên nghe ngóng về Trắc phi một chút. Có điều chuyện này thật sự quá kỳ lạ, tâm tư của Thánh thượng quả là khó đoán."
Vương Nhượng là lão già đã thành tinh, suy nghĩ trong chốc lát rồi cười nói: "Con cũng đừng quản, cứ lo hôn sự của nữ nhi cho thật tốt đi. Gần đây ta lại muốn ở nhà chờ đợi hơn, cẩn thận một chút cũng tốt. Chòm râu rối nùi này của con cũng nên được dưỡng lại, đến lúc đó ra cửa lớn tiếp chỉ, thì trông sẽ đẹp hơn!"
Vương Hồi nghe phụ thân răn dạy thì cúi đầu đáp ứng. Ông biết mình thừa sự trung hậu nhưng không đủ tùy cơ ứng biến, vì thế ông đành ngoan ngoãn nghe lời, không thể rước thêm phiền toái cho phụ thân.
Khác hoàn toàn với Vương phủ hỉ khí dương dương, trời giáng vận may, đó là Tề phủ.
Trong nháy mắt nhận được ý chỉ, cả người Tề lão gia và lão thái gia đều ngây ngốc. Trắc phi ư? Sao có thể là Trắc phi? Tại sao lại là Trắc phi kia chứ?
Lão thái gia Tề Kình giữ chức vụ cao nhiều năm. Tòng Nhất phẩm Xu Mật sứ của Xu Mật viện cũng không phải là chức dễ làm, lão cũng đã luyện thành bản lĩnh dưỡng khí [2] rồi. Tuy lão giật mình khó hiểu, trong lòng chảy máu nhưng mà lão vẫn nhanh chóng dập đầu, cung kính đáp: "Thần xin tạ chủ long ân!"
[2] Bản lĩnh dưỡng khí: Ý nói bản lĩnh không để lộ vui buồn hờn giận, dù gặp tình huống thế nào cũng giữ vẻ tâm bình khí hòa ở ngoài mặt.
Người tới truyền chỉ là một lão thái giám của Kiến Chương cung, bình đạm nói: "Tạp gia còn phải hồi cung phục mệnh nên đi trước một bước."
Tề Kình vội vàng lồm cồm bò dậy, đuổi tới trước mặt lão thái giám, đưa cho lão ta một túi ngân lượng rồi nói: "Công công vất vả rồi."
Lão thái giám hừ một tiếng, nhận lấy túi ngân lượng rồi xoay người rời đi.
Cả người nữ nhi Tề thị rơi vào trạng thái mông lung mờ mịt. Nàng vẫn luôn kiêu ngạo, có nằm mơ nàng cũng không thể ngờ rằng bây giờ mình lại gặp phải tình cảnh như thế. Việc này không chỉ có nàng phải chịu uất ức khi làm trắc thất, mà còn khiến cho toàn bộ gia tộc của nàng phải hổ thẹn.
Cũng giống như Hoa Thường thuộc Hoa thị phải nhập cung làm Phi, nhưng ít nhất Hoa Thường còn được gả cho Hoàng đế. Còn nữ nhi Tề thị vậy mà lại chỉ là Trắc phi của Hoàng tử, khác nhau một trời một vực.
Về tới chính phòng, Tề Kình bất ngờ đóng cửa đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại nhi tử, nhi tức và Tề Bích Quân.
Đôi mắt Tề Bích Quân vẫn còn đang rưng rưng vì uất ức, thì bỗng nhiên nàng thấy choáng váng, kích động há hốc miệng. Đầu tóc nàng đều bị nghiêng lệch, trâm vòng lộn xộn hết cả lên. Chỉ trong nháy mắt, Tề Bích Quân cảm thấy mặt mình bị sưng vù, ngây ngốc cả người. Nàng vội ôm lấy má trái, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy chính phụ thân mình ra tay!
Dưới cơn thịnh nộ, Tề Phụ xuống tay không hề nhẹ chút nào. Một tát này giáng xuống vô cùng chân thật.
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì ở trong cung?! Nếu không phải ngươi kiêu căng ngạo mạn, hơn thua với người, thì sao Thánh thượng lại làm nhục Tề thị như thế?! Ngươi! Đồ nghịch nữ nhà ngươi!" Tề Phụ thật sự bi phẫn (đau buồn phẫn nộ) đến cực điểm!
Với gia thế bọn họ mà nói, sao có thể làm Trắc được? Cho dù nữ nhi có biểu hiện không tốt, cùng lắm thì cũng chỉ ban hoa rồi về, tự mình tìm mối hôn sự thôi. Nếu không phải phẩm hạnh của nữ nhi có vấn đề, khiến cho Hoàng thất không thể nào nhẫn nhịn được, nên mới làm cho Tề gia nhục nhã như vậy."
Tề Kình hung hăng gõ quải trượng xuống đất, nhìn Tề Phụ rồi nói: "Ai cho phép ngươi ra tay?!"
Tề Bích Quân ôm mặt rơi lệ, không dám phản kháng phụ thân mà mình luôn sợ hãi, nghe thấy lời của tổ phụ, cuối cùng trong lòng nàng cũng dễ chịu đôi chút.
Sắc mặt Tề Kình lạnh lẽo u ám, mở miệng nói: "Còn chưa biết chính xác khi nào Trắc phi sẽ vào cửa, nếu đến lúc đó dấu vết trên mặt Bích Quân chưa tiêu tan, ngươi phải ăn nói thế nào hả? Bất mãn với ý chỉ của Hoàng thượng sao?"
Tề Bích Quân nghe vậy, trong lòng lại càng thêm lạnh lẽo. Đánh ta không quan trọng, quan trọng nhất là không để lại dấu vết, đúng không?
Tề Phụ cúi đầu, vẻ mặt chua xót nhận sai: "Vâng, phụ thân, là nhi tử suy xét không chu toàn, nhưng nhi tử thật sự... quá tức giận!"
Tề Kình quay đầu nhìn Tề Bích Quân đã khóc đến rối tinh rối mù, cất giọng bình tĩnh: "Bích Quân, chính chúng ta đã cưng chiều làm hư con. Con nói thật cho tổ phụ biết, rốt cuộc con đã làm gì ở trong cung, có gì nói đó."
Mất đi thánh sủng là chuyện cực kỳ đáng sợ, nhất là người ở địa vị cao lại càng phải gánh vác hiểm nguy, mà cách duy nhất để thu hẹp sự nguy hiểm chính là thánh sủng. Đối với Tề Kình mà nói, tôn nữ làm Trắc cũng không phải là kết quả không thể chấp nhận được. Điều quan trọng lúc này là lão cần phải phán đoán xem Thánh thượng chỉ là chán ghét tôn nữ hay là đằng sau đó còn có dính dáng đến Tề thị.
Thượng Dương cung.
Đương nhiên Hoa Thường đã sớm biết người được chọn làm Chính phi, Trắc phi của tiểu Tứ, trên cơ bản nàng đều rất hài lòng. Hoàng đế phái Trần Hỉ đi điều tra tính cách của mấy nữ hài ấy, chắc chắn đã có căn cứ nền tảng, chứ không phải nghe người ta nói cái gì mà ôn nhu nhã nhặn trầm tĩnh, chỉ là mấy từ khen quá lên mà thôi.
Kết thông gia với Vương thị cũng không có chỗ nào xấu, bởi vì Vương thị là vọng tộc tiếng tăm lừng lẫy. Trong thời đại này, quan hệ tông tộc rất mạnh mẽ, vì thế mối liên hệ cũng vô cùng mật thiết. Nhưng mà nhánh phụ thì khác tông khác hệ, cho nên không được lớn mạnh như nhánh chính. Hơn nữa Hoa Thường còn mơ hồ đoán được một chút ý đồ của Hoàng thượng.
Về phần Trắc phi, Hoa Thường cười cười, bà bà (mẹ chồng) muốn làm khó nhi tức (con dâu) không phải quá dễ dàng hay sao? Huống hồ, Tề thị còn chẳng phải là nhi tức chính thống. Với chỉ số thông minh của Hoa Thường thì nàng có thể làm tới mức thiên y vô phùng, khiến người khác phải tấm tắc khen ngợi, cho nên mấy việc như gây khó dễ kia với nàng mà nói thì chỉ như búng ngón tay mà thôi.