Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Mai Thái phi.
Thời tiết hôm nay quả thật không tệ. Tuy rằng là mùa đông nhưng khí trời không quá lạnh, cũng không có gió, không có cảm giác lạnh và khô rát mà nó vốn có.
Hoàng đế nắm tay Hoa Thường, hai người nhẹ nhàng đi trên thảm cỏ mềm mại, giữa hai người như có một bầu không khí ấm áp đang lan toả.
"Hôm nay Hoàng thượng không có việc gì sao? Hoàng thượng dạy thần thϊếp cưỡi ngựa có làm chậm trễ quốc sự của người không?" Hoa Thường hơi nghiêng nghiêng người về phía Hoàng đế, nhẹ nhàng nói.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường lắc lắc đầu, cười lên tiếng đáp: "Hiện tại không có chuyện gì quan trọng, trẫm cũng muốn thả lỏng tinh thần. Huống chi, Thường nhi xinh đẹp như vậy, đúng là lý do chính đáng để người ta bỏ bê chính sự."
Hoa Thường đỏ mặt, giận dỗi nói: "Hoàng thượng nói bậy gì vậy..."
Hoàng đế cười haha: "Đi, trẫm dẫn nàng đến chuồng nuôi ngựa xem thử."
Trong cùng lúc này, ở một bìa cỏ khác, Thế tử Trần Cát đang dẫn theo Tứ Hoàng tử Trần Đồng đi theo Kính Vương gia và Tương Quận vương cưỡi ngựa.
Vì tiểu Tứ còn nhỏ nên ngồi cùng ngựa với Tương Quận vương, bị Tương Quận vương ôm vào trong l*иg ngực, nhưng thằng bé vẫn không an phận. Còn Thế tử lại cưỡi một con ngựa ngoan ngoãn hơn, chậm rãi đi theo bên cạnh.
Kính vương cười nói với Tương Quận vương: "Hôm nay Tương vương huynh cũng có nhã hứng đến đây cưỡi ngựa, thật là hiếm thấy." Trong ấn tượng của hắn, vị Tương Quận vương này thường rất không tình nguyện đi ra ngoài. Có lẽ là do Tương Quận vương nhận chức ở Tông Nhân phủ, nên trong mắt của hoàng thân quý tộc thì Tương Quận vương luôn là người ít nói, đôi khi cũng rất tàn nhẫn độc ác.
Quan hệ giữa Tương Quận vương và Kính vương được xem là không xa không gần. Lúc trước, trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Tương Quận vương không hề đứng về bên nào, cho nên hiện tại dù là ai thì hắn cũng không quá vui vẻ, cũng không có gì gọi là thân thiết.
Tương Quận vương cười khổ trả lời: "Quả thật ta không có hứng thú đi ra ngoài, chẳng qua tiểu đạn pháo bụ bẫm ở trong ngực này của ta chạy vọt vào trong lều, khóc la quậy phá muốn ta dẫn nó đi ra ngoài chơi, ta còn có thể làm như thế nào đây?"
Thế tử Trần Cát ở một bên cười trộm, cuối cùng lại có thêm một người không chịu nổi sức tàn phá của tiểu Tứ.
Tiểu Tứ nghe thấy những lời này thì trừng mắt, ngửa đầu nói với Tương Quận vương: "Tương vương thúc, người là người tốt nhất, tiểu Tứ thích người nhất, cho nên không cho người nói xấu tiểu Tứ, đặc biệt không được nói trước mặt tiểu Tứ."
Tương Quận vương nhìn đôi mắt to sáng ngời của tiểu Tứ, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được, được, được, vương thúc sai rồi, tiểu Tứ là siêu cấp đáng yêu, vương thúc rất vui khi chơi đùa cùng với tiểu Tứ."
Tiểu Tứ nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, tiếp tục ở trên lưng ngựa xoay tới xoay lui, tựa hồ còn muốn nhảy nhót trên lưng ngựa. Tương Quận vương chỉ có thể ôm chặt tiểu Tứ vào người, trong lòng thầm nghĩ may mắn là mình chọn một con ngựa hiền lành ngoan ngoãn. Nếu là một con ngựa háo chiến, chịu không nổi tên quậy phá này, nói không chừng còn có thể khiến cho người ngã ngựa đổ.
Kính vương nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Tương Quận vương, cười haha nói: "Tương vương huynh cũng có ngày hôm nay, đệ đệ thật sự cảm thấy vô cùng sảng khoái."
Tương Quận vương nhìn bộ dạng vui sướиɠ khi người khác gặp họa của Kính vương lại càng thêm hậm hực. Trên đường đến đây, Tứ Hoàng tử bàn đạp hai bên yên ngựa làm cho rách da, bị kinh sợ. Gần đây tiểu Tứ lại đi cùng xa giá với hắn, đối với các Hoàng tử, tất nhiên hắn sẽ cố gắng chăm sóc, nhưng không nghĩ đến lại bị tiểu tử này ăn vạ.
Tứ Hoàng tử được Hoàng đế sủng ái, đến cả Thái tử e là cũng thua nó vài phần. Hơn nữa Tứ Hoàng tử có bệnh tim bẩm sinh, ai mà không phải dỗ ngọt nó?
Tương Quận vương nhìn tiểu béo ú ở trong lòng mình, bất đắc dĩ nở nụ cười, trong đó chứa đựng vài phần yêu thương. Cũng may là đứa bé này tuy rằng hồ nháo tùy hứng, nhưng cũng rất ngây thơ đáng yêu, nên rất dễ dụ dỗ.
Tương Quận vương quay đầu nhìn về phía Kính vương, mở miệng nói: "Nhưng thật ra ta không ngờ Kính vương điện hạ cũng có thể đi theo, xem ra, quan hệ trong hoàng thất cuối cùng cũng đã hoà hoãn. Cuộc sống của ta có thể tốt hơn một chút rồi. Nếu không suốt ngày toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi (chuyện nhỏ nhặt) cũng có thế náo loạn đến Tông Nhân phủ, một người có tâm có thể kéo mười tám cái cung đấy."
Kính vương nghe nhắc đến vấn đề này, nụ cười phai nhạt đi một ít, ôn hòa lên tiếng: "Tương vương huynh tọa trấn Tông Nhân phủ, ai dám đến chỗ Tương vương huynh tìm rắc rối cơ chứ? Không giống như đệ, cả ngày chỉ biết uống rượu chơi bời mà thôi."
Khóe miệng Tương Quận vương hơi cong lên: "Ta thấy Cát nhi là một đứa bé ngoan. Hoàng thượng nuôi dạy nó rất tốt, ngươi là người có phúc. Ca ca nói ngươi một câu, ngày tháng hiện tại không tồi."
Tương Quận vương lớn hơn Kính vương khoảng ba, bốn tuổi, nhưng từ tướng mạo của hai người lại không nhìn ra sự chênh lệch về tuổi tác. Kính vương bị cô lập nhiều năm, còn Tương Quận vương thì ở Tông Nhân phủ, giao tình của hai người quả thật không sâu đậm lắm.
Tương Quận vương có thể nói với Kính vương vài câu tốt đẹp, cũng do cảm giác được thái độ của Hoàng đế đã hoà hoãn đi.
Kính vương có chút tự giễu, lại có chút thoải mái, mở miệng nói: "Vương huynh nói đúng, hiện tại cuộc sống của ta quả thật không tệ. Ta cũng sắp đến tuổi tứ tuần, có cái gì mà chưa từng trải qua đây? Ta chỉ cảm thấy Thuận vương có chút thiệt thòi. Với tài hoa của hắn mà bây giờ lại chịu cảnh buồn bực thất bại, là ta đã liên lụy đến hắn."
Thuận vương là bào đệ cùng mẫu thân với Kính vương. Vào năm diễn ra cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị, Thuận vương đã ra sức ủng hộ Kính vương.
Ấn tượng của Tương Quận vương đối với Thuận vương rất bình thường. Thật hắn không muốn có quan hệ với Kính vương và Thuận vương, thậm chí không muốn nhắc đến cả những việc này. Rốt cuộc có ai biết được thái độ của Hoàng đế như thế nào? Hơn nữa tính tình của Thuận vương còn ngoan cố hơn cả Kính vương.
Tương Quận vương nhàn nhạt cười, mở miệng nói: "Thuận vương chỉ nhỏ hơn ngươi vài tuổi, nhưng mà lại rất không hiểu chuyện. Nuôi một đám môn khách nói bốc phét thì thôi, nhưng mà cũng không nên bàn luận đến vấn đề nhạy cảm như vậy. Ngươi có biết, một năm ta ở Tông Nhân phủ nhận được bao nhiêu mật cáo không? Nếu không phải thánh thượng khoan dung, với tính tình này của Thuận vương, sao còn có thể nhàn nhã hận đời?"
Kính vương bất đắc dĩ cười khổ, thấp giọng nói: "Vương huynh, không phải là ta không biết những chuyện này. Nhưng ngươi cũng biết, Thuận vương vẫn luôn là phụ tá đắc lực của ta, còn cùng mẫu thân. Ta thất bại, so với ta thì hắn còn tức giận hơn, nhiều năm như vậy cũng không giảm bớt đi phần nào. Huống chi, hắn cũng chỉ mới ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, dưới gối lạnh lẽo, con nối dõi lại đơn bạc, chỉ có một nữ nhi, nhưng năm kia cũng không còn. Ngươi nói xem, hắn không có việc gì để làm, lại không có hi vọng, thì bây giờ còn biết làm gì đây? Ta là đầu sỏ gây nên tội lỗi nghiêm trọng như vậy, người khác có thể châm chọc hắn, xa lánh hắn, âm thầm cáo trạng hắn, nhưng ta thì không thể bỏ mặc hắn."
Ta là ca ca ruột của hắn.
Người không sinh ra trong hoàng thất thì mãi mãi sẽ không thấu hiểu được tình huynh đệ trân quý đến cỡ nào.
Hoàng đế có sao? Hắn không hề có.
Nếu lúc trước người thất bại là Hoàng đế, mà ta trở thành người thắng cuộc, thì Tuyên Thành vương sẽ giống như Thuận vương bây giờ, không hề rời bỏ, thậm chí đồng cảm như chính bản thân mình thất bại vậy.
Nhưng mà bọn họ sẽ từ bỏ sao? Chắc chắn là không.
Đây cũng là nguyên nhân tuy Kính vương yên lặng nhiều năm, nhưng trong tay vẫn nắm thế lực không buông. Hắn cần một sự đảm bảo, đảm bảo cho hắn và đệ đệ của hắn có thể có được một vị trí nhỏ, đảm bảo cho đệ đệ hắn dù bị cáo trạng vô số lần nhưng vẫn có thể vui vẻ hát vang.
Tương Quận vương nghe vậy, trong lòng cũng thấy cảm động, thở dài nói: "Người đứng ở lập trường khác nhau thì sẽ có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau. Ta khuyên ngươi một câu, không bằng tìm thời gian thích hợp nói chuyện với Hoàng thượng, nhận thua đi. Nếu lần này Hoàng thượng đã mang ngươi đi cùng, nghĩa là người đã cho ngươi một tín hiệu. Cát nhi ở trong cung nhiều năm như vậy, cũng coi như đã giảm nhẹ sự đối đầu căng thẳng giữa mọi người. Mọi người đều là huynh đệ, đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân."
Kính vương nghe thế chỉ cười khổ, không trả lời.
Thế tử Trần Cát và tiểu Tứ ở bên cạnh ngoan ngoãn nghe hai người lớn nói chuyện. Chúng nó biết hai vị này đang nói chuyện quan trọng, mà những chuyện quan trọng thì không cần chúng nó xen vào.
Trần Cát cũng xem như là đã lớn, có thể nhận thức rõ nhiều việc, nhưng đối với mối quan hệ rối rắm giữa Hoàng đế và phụ vương mình, thì nó cũng rất mơ hồ.
Do Trần Cát được nuôi dưỡng ở trong cung, nên tất nhiên nó có cảm tình tốt với Hoàng đế. Có lẽ là do Hoàng đế yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên đối với Thượng Dương cung, từ đầu Hoàng đế còn có chút diễn trò, nhưng càng về sau thì Hoàng đế càng thêm thật tình, Trần Cát có thể cảm nhận được điều đó. Mà với chính phụ vương của mình, thì nó lại có chút cảm giác xa lạ. Mấy năm trở lại đây, số lần gặp mặt phụ vương nhiều hơn, nên cảm tình mới từ từ tốt lên.
Bây giờ nó trưởng thành hiểu chuyện, lại bị kẹp giữa hai đầu, điều này đối với Trần Cát là một áp lực rất lớn.
Tiểu Tứ ở bên cạnh ngây thơ không chút lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh, thỉnh thoảng chạm phải ánh mắt của Trần Cát thì nó nở nụ cười tươi tắn. Điều này làm cho nội tâm của Trần Cát trở nên ấm áp hơn, bất luận như thế nào đi nữa thì những ngày tháng này trải qua cũng không tệ.
Tương Quận vương cũng chỉ nói tới điểm chính thì dừng lại. Thật ra hắn nói những điều này đã vượt quá giới hạn, còn muốn làm sao thì phải xem bản thân Kính vương nghĩ như thế nào.
Tương Quận vương nhìn về phía Kính vương cười cười nói: "Hôm nay trời không có gió, thời tiết cũng rất tốt, hay là chúng ta chạy vài vòng đi, nếu không e là đến cả ngựa cũng cảm thấy buồn chán."
Kính vương cười đáp ứng, mỗi người bọn họ có thêm hai đứa nhỏ phía trước, nên cũng không dám cưỡi ngựa chạy như bay.
Mà ở bên kia, Hoa Thường đang chải lông cho một con ngựa màu nâu.
"Chải nhẹ một chút, kéo từ trên xuống dưới, giống như thế này này." Hoàng đế vừa tự mình chải lông cho thần mã cao lớn, vừa giảng giải cho Hoa Thường.
Hoa Thường cẩn thận học hỏi, mà ở đời này, nàng vẫn chưa bao giờ làm "việc nặng" như vậy, đây cũng coi như là một trải nghiệm thú vị.
Hoa Thường mở miệng nói: "Con ngựa ngoan như thế này, có thể chạy nhanh sao?"
Hoàng đế cười nói: "Nàng vừa mới học cưỡi ngựa, chỉ có thể cưỡi những con ngựa ngoan ngoãn hiền lành, cũng không thể cưỡi quá nhanh. Chờ khi nào nàng luyện tập thật tốt, trẫm sẽ cho nàng thử cưỡi con ngựa Tử Yến do Tây Vực tiến cống.
Hoa Thường nhoẻn miệng cười: "Tử Yến dược vũ, Xích Thố hoạt không [1]. Ngựa tốt như vậy mà để cho thần thϊếp cưỡi thì thật là đáng tiếc. Bảo mã dành tặng cho anh hùng, dành tặng cho những tướng sĩ xuất chinh lần này trở về thì xứng đáng hơn."
[1]: Tử Yến dược vũ, Xích Thố hoạt không: Tử Yến có thể phóng cao qua cả ngọn gió, Xích Thố thì có thể hoạt động trên không trung, ý chỉ ngựa tốt.
Hoàng đế không để ý, chỉ cười nói: "Qua mấy ngày nữa, vài vị tướng lĩnh Tây chinh sẽ trở về. Thật ra bọn họ cũng không quan tâm đó là ngựa Tử Yến hay là ngựa Xích Thố, điều họ quan tâm chính là sức chịu đựng của quân mã trên chiến trường."
Hoa Thường khẽ cười: "Trước có Bá Nhạc, sau có thiên lý mã. Thiên lý mã thì thường xuyên xuất hiện, còn Bá Nhạc thì không phải lúc nào cũng có. Các tướng lĩnh đều là thiên lý mã, mà Hoàng thượng là minh quân, là Bá Nhạc, chúc mừng Hoàng thượng" [2].
[2]: Năm 770 – 500 TCN, thời Xuân thu chiến quốc, ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương, là bậc thầy am hiểu về ngựa. Chỉ cần nhìn vóc dáng bên ngoài là ông có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã. Ngày nay, người ta thường ví Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã là mượn truyền thuyết về nhân vật này nhằm ngụ ý rằng, có không ít những người tài giỏi trong thiên hạ, song những "Bá Nhạc" muốn chiêu hiền đãi sĩ thì cũng cần những người tài.
Hoàng đế cười haha, rất là vui vẻ, sau đó thu lại ý cười, mở miệng nói: "Đáng tiếc, cũng sẽ có những danh mã khác, chịu nhục làm nô ɭệ dưới tay người, chết chung chuồng với những con ngựa bình thường khác, không được xem là thiên lý mã. Lương tài khó có được, làm sao trẫm có thể chu toàn mọi mặt đây? Trẫm chỉ hi vọng có thể làm được điều gì đó để không bị sách sử lưu lại rằng "thiên hạ vô mã".
Hoa Thường ôn nhu khen: "Hiện tại tứ hải thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, cho dù thật sự "thiên hạ vô mã", cũng không che lấp được tấm lòng cần chính yêu dân, anh minh cơ trí của Hoàng thượng."
Hoàng đế lắc đầu, khẽ cười nói: "Còn có kẻ mạnh ở bên cạnh, vẫn chưa có thể nói là tứ hải thái bình..."
Hoa Thường nhìn khuôn mặt kiên nghị thâm trầm của Hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Sao Hoàng thượng lại nói những lời này? Chiến sự giữa chúng ta và Hồ Nhung đã ngừng, Đại vương của Hồ Nhung còn phải hành lễ với bệ hạ nữa là. Thần thϊếp còn nghe nói, từ lúc triều đình ổn định đến giờ, đây là lần đầu tiên chúng ta đại thắng quân Hồ Nhung, là chiến công trước giờ chưa từng có. Trong triều những tấu chương khen ngợi bệ hạ là bậc minh quân anh minh thần võ đã chất đầy bàn, sao Hoàng thượng còn phiền não như vậy?"
Khóe miệng Hoàng đế khẽ nhếch lên lộ ra ý cười không rõ, mang theo chút lo lắng, vừa chải lưng ngựa vừa nói: "Hồ Nhung chiếm lấy một góc trời, tuy tính tình bưu hãn nhưng cũng bởi vì chịu nhiều hạn chế, cho nên dân số cũng không nhiều. Thêm vào đó, hoàn cảnh sống tàn khốc, muốn lớn mạnh phồn vinh thì cần phải tích góp thêm kinh nghiệm và nỗ lực của thế hệ mai sau. Hiện tại Kham Bố vương tuổi trẻ sung sức, mà Hồ Nhung lại trải qua nhiều năm chiến loạn, quốc lực hao tổn, cho nên mới tạo ra được cục diện tốt đẹp như ngày hôm nay. Trẫm đoán chắc trong vòng hai mươi năm tới, Đại Lương ta và Hồ Nhung có thể chung sống an lành tốt đẹp."
Hoa Thường mỉm cười, mở miệng nói: "Tuy rằng thần thϊếp không hiểu lắm, nhưng mà nghe vậy thì chắc là chuyện tốt. Hoàng thượng thực thi chính sách hoà hảo với dân chúng Hồ Nhung, cũng không quá hà khắc trong việc cống nạp tài vật. Giờ đây dân chúng Hồ Nhung vô cùng cảm kích Đại Lương phồn vinh và nhân từ, cảm kích bệ hạ rộng lượng nhân ái. Hoà bình luôn là niềm mơ ước và mong đợi của đa số mọi người."
Hoàng đế hơi ngẩng đầu, nhìn Đông rồi lại nhìn Bắc, trầm giọng nói: "Mấy năm nay Hồ Nhung chiến loạn không chỉ với chúng ta, mà còn giao chiến với Bắc Mông. Nhân tài của Bắc Mông chính là họa lớn của chúng ta. Tây Bắc được yên ổn, cũng không có nghĩa là chắc chắn được hòa bình, khảo nghiệm lớn nhất chính là trên thảo nguyên phương Bắc. Nơi đó có nước, thực vật tốt tươi, dân cư sinh sống ở những nơi có nước và thực vật, mỗi một nam tử trưởng thành đều là chiến sĩ trên lưng ngựa."
Hoa Thường nghe thanh âm trầm thấp của Hoàng thượng, tâm trạng cũng chìm xuống, sau đó nàng ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Người Bắc Mông và người Hồ Nhung có gì khác nhau? Thần thϊếp chỉ là một nữ tử nơi hậu viện, quả thật không hiểu biết lắm về vấn đề này. Người Bắc Mông rất mạnh sao?"
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, giải thích đơn giản: "Phần lớn người Hồ Nhung đều sinh sống trên cao nguyên, nơi đó khí hậu khắc nghiệt, nhưng vẫn lấy đất trồng trọt làm chủ chốt, lương thực cây cỏ đều không thiếu. Nơi ở chủ yếu là trong lều chiên, cũng coi như là có nhà ở và đất đai cố định. Thật ra có chút giống với Đại Lương của chúng ta, chẳng qua là sự phân chia giai cấp của họ rất rõ ràng. Nô ɭệ và quý tộc giống như chim trên trời và gà dưới đất. Khi xảy ra chiến sự, nô ɭệ chính là thứ bị tiêu hao đầu tiên."
"Mà Bắc Mông lại không giống như vậy. Bắc Mông là bộ tộc du mục thuần tuý, chủ yếu bọn họ ở trong lều trại, hầu như không có đất trồng trọt, sống hoàn toàn dựa vào chăn thả. Nhưng mùa đông trên thảo nguyên rất dài, cỏ dành cho súc vật không sinh trưởng kịp, cuộc sống khó khăn, chắc chắn bọn họ sẽ dựa vào việc cướp bóc biên cảnh Đại Lương và Hồ Nhung để sinh tồn. Giai cấp trong tộc của bọn họ cũng không quá rõ rệt, vương và thần dân dường như được hưởng đãi ngộ như nhau. Điều này có nghĩa là bọn họ cùng nhau chiến đấu, tự mình ra trận. Ở trên lưng ngựa, không có một bộ tộc nào có sức chiến đấu có thể sánh bằng bọn họ."
Hoa Thường nghe đến nhập thần, mở to hai mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Thần thϊếp hiểu ý của Hoàng thượng. Tuy rằng Hồ Nhung cường hãn, nhưng với cách sống của họ cho thấy họ cũng không phải là bộ tộc có tính xâm lược. Có lương thực, có đất trồng, có nhà ở, có nô ɭệ, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào chính mình để tồn tại."
"Nhưng Bắc Mông thì lại khác. Thảo nguyên không thể nuôi sống bọn họ cả năm, vì sinh tồn, tất nhiên sẽ khiến họ hình thành bản tính xâm lược. Họ chỉ có thể chọn tấn công, chiến tranh, cướp bóc, loại mâu thuẫn này không thể cân bằng, cũng không thể tránh khỏi."
Hoàng đế cười haha, vui vẻ nói: "Thường nhi rất thông tuệ, nhất châm kiến huyết [3]".
[3]: Nhất châm kiến huyết: Một lời nói trúng tâm sự.
Hoa Thường có chút lo sợ mà cúi đầu cười, ôn nhu nói: "Thần thϊếp nào có biết gì, chỉ nói linh tinh mà thôi. Các chiến sĩ ở biên quan quá vất vả, không biết tương lai sẽ như thế nào."
Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vai Hoa Thường, an ủi nói: "Không sao, cũng tại trẫm nhiều lời. Đừng suy nghĩ những chuyện phiền lòng này nữa, trẫm dẫn nàng đi cưỡi ngựa."
Hoa Thường nở nụ cười gật đầu.
Bên này Hoa Thường vụng về tập cưỡi ngựa, hòa thuận vui vẻ với Hoàng đế khiến người khác đỏ mắt ngưỡng mộ, thì bên kia, trong hoàng cung nơi thượng kinh xa xôi lại không được yên tĩnh như vậy.
Vị Ương cung.
Hiện tại Hoàng thượng không có ở trong cung, Thái hậu lại đổ bệnh, mọi chuyện trong hậu cung đều do một mình Hoàng hậu quản lý. Thục phi và Đức phi thì còn có thể miễn cưỡng chia bớt một ít việc, những người khác hầu như chỉ có thể thở dài làm theo phân phó.
Hoàng hậu chỉ mặc một bộ thường phục, hộ giáp vàng trên ngón tay tỏa ra ánh sáng chói mắt, các phi tần ngồi phía dưới trò chuyện câu có câu không.
Hoàng hậu ung dung mỉm cười, mở miệng nói: "Ngọc Quý tần và An Mỹ nhân mang thai cũng đã năm tháng rồi nhỉ? Thai nhi sáu tháng sẽ ổn định hơn, hai người các ngươi cũng phải thường xuyên chú ý nhiều hơn. Thai nhi lớn tháng thì không cần tới thỉnh an, bổn cung cũng không phải là người hà khắc, các ngươi phải tĩnh dưỡng cho thật tốt."
Ngọc Quý tần và An Mỹ nhân đứng dậy nhún người hành lễ tạ ơn, nhỏ giọng trả lời: "Tạ Hoàng hậu nương nương ân điển."
Thấm Thục phi cầm tách trà lên, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nghe nói lần này Hoàng thượng đi Tây tuần cũng sẽ triệu kiến những tướng lĩnh trong cuộc chiến Tây Bắc, phụ thân của Ngọc Quý tần cũng ở trong số đó đúng không? Ngọc Quý tần thật là có phúc khí, phụ thân quan tông diệu tổ, nữ nhi thì chăm sóc thiên tử. Hiện giờ trên người lại đang mang long thai, thật là khiến người khác hâm mộ không thôi."
Ngọc Quý tần có chút sợ hãi với vị Thấm Thục phi này. Trước khi nàng vào cung, nghe nói Thấm Thục phi là thánh sủng. Tuy rằng hiện tại có lời đồn rằng Thục phi đã thất sủng, nhưng Hoàng thượng vẫn còn ở bên ngoài chưa về, nên không có chứng cứ xác thực cho lời đồn kia. Dù sao Thấm Thục phi cũng là một trong tứ phi, phân vị quý trọng.
Ngọc Quý tần cười tinh nghịch, thoải mái nói: "Thục phi tỷ tỷ quá khen, tần thϊếp rất vụng về, có lẽ là người ngốc có cái phúc của người ngốc chăng."
Thấm Thục phi nhìn vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của Ngọc Quý tần càng cảm thấy chói mắt, khẽ nhíu mày, không tiếp tục nói nữa.
Đức phi liếc mắt nhìn qua Thấm Thục phi một cái, cười nói: "Ngọc Quý tần muội muội, phúc khí là trời sinh, mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu. Chờ Hoàng thượng đi Tây tuần trở về, đoán chừng phụ thân của muội cũng sẽ theo hồi kinh nhận chức. Lúc đó cũng là thời điểm muội muội lâm bồn, đúng là đa hỷ lâm môn."
Ngọc Quý tần cười ngây thơ, vô tư nói: "Thật vậy không? Thì ra là đến cùng một lúc, tần thϊếp còn chưa tính toán nữa."
Đức phi cười nói: "Xem bộ dạng ngơ ngác của muội muội kìa. Nếu về sau muội vào hàng Cửu tần, Tứ phi, trở thành chủ nhân của một cung, thì cũng không thể cứ mơ hồ như thế này."
Đức phi vừa nói ra lời này, tươi cười trên mặt mọi người chợt tắt. Ai cũng biết Ngọc Quý tần sẽ không dừng lại ở phân vị Quý tần. Cửu tần, Phi đều có khả năng, nhưng là chủ của một cung thì... lời này có chút nghiêm trọng rồi.
Phi tần của hậu cung ở lục cung: Vị Ương cung, Tiêu Phòng cung, Thượng Dương cung, Ngọc Hoa cung, Trường Nhạc cung và Trữ Tú cung.
Trước mắt lục cung đều có chủ nhân của mình. Vị Ương cung là trung cung của Hoàng hậu, phi tần không có quyền ở cùng. Tiêu Phòng cung là tẩm cung của Thấm Thục phi. Phân vị Tứ phi mỗi người làm chủ một cung, không dễ dàng bị lay động. Đức phi ở Ngọc Hoa cung, Kỳ Hiền phi ở Thượng Dương cung. Hai nàng vị trí như nhau, chỉ cần không có mưu đồ tạo phản thì vị trí chủ vị một cung này chắc chắn sẽ không thay đổi.
Còn lại Trường Nhạc cung và Trữ Tú cung, tình hình rất không rõ ràng. Hiện giờ người ở Trường Nhạc cung là mẫu thân ruột của Đại Hoàng tử, Ninh Chiêu nghi. Sau khi Ninh Chiêu nghi được phong Chiêu nghi thì Hoàng thượng ban cho nàng được ở chính điện. Cuối cùng thì Ninh Chiêu nghi cũng rời khỏi tả thiên điện mà dọn đến chính điện. Nhưng mà tuy rằng Chiêu nghi đứng đầu Cửu tần, nhưng phía trên nàng còn có Phi, Tứ phi, Quý phi. Nếu về sau có người được phong Phi, như vậy vị trí làm chủ một cung của Ninh Chiêu nghi rất khó đứng vững.
Mà người ở chính điện Trữ Tú cung là Nghiêm Tu nghi. Sau khi Khánh Quý tần bị biếm lãnh cung, thì tòa điện lớn Trữ Tú cung chỉ có một mình Nghiêm Tu nghi ở. Nghiêm Tu nghi cũng nằm trong Cửu tần mà được dọn vào ở trong chính điện. Nhưng nếu so sánh giữa Nghiêm Tu nghi và Ninh Chiêu nghi, thì Ninh Chiêu nghi có lợi thế hơn rất nhiều. Ninh Chiêu nghi vừa có tư lịch, vừa có phong hào, lại có Hoàng tử. Còn thứ mà Nghiêm Tu nghi có chỉ là gia thế.
Nếu suy nghĩ một chút, trong lòng các vị phi tần ngồi đây đều run sợ. Dựa vào cục diện hiện nay ở trong cung, thì Ngọc Quý tần áp đảo Nghiêm Tu nghi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, đến lúc đó chủ vị của Trữ Tú cung có thể có sự thay đổi hay không?
Cho dù là Trường Nhạc cung, cũng không thể nói trước là sẽ không bị động đến...
Đúng lúc hôm nay, Nghiêm Tu nghi cũng có mặt ở đây, đang ngồi cùng các vị phi tần. Nghiêm Tu nghi hầu như bị bệnh quanh năm, gần đây có vẻ như đã tốt hơn rất nhiều, cũng thường xuyên đi lại, ít nhất thì nàng đều tham dự mỗi ngày thỉnh an. Nhưng bộ dạng trầm mặc ít nói không quan tâm của nàng, làm cho gương mặt mỹ lệ như giọt sương đọng trên cánh phù dung cứ như vậy mà không có đất dụng võ.
Hoàng hậu nhíu mày, trách cứ nói: "Đức phi nói năng cẩn thận."
Dường như Ngọc Quý tần cũng có chút sợ hãi, nhìn Hoàng hậu, lại quay sang nhìn Đức phi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hoàng hậu quay sang nói với Ngọc Quý tần: "Đức phi được sủng ái nên thường nói năng hàm hồ, ngươi cũng không cần để trong lòng, không cần quá lo lắng." Sau đó Hoàng hậu quay sang nói với Nghiêm Tu nghi: "Sức khỏe của ngươi không tốt, cũng không thường đến đây. Tính tình của Đức phi là vậy, nói gió là gió, nói mưa là mưa, ngươi cũng đừng quá lưu tâm."
Nghiêm Tu nghi nhẹ nhàng cười, vẻ mặt trầm tĩnh, thanh âm dễ nghe: "Vâng, tần thϊếp đã biết."
Ấn tượng của Hoàng hậu đối với Nghiêm Tu nghi quả thật không tệ. Mỹ nhân xinh đẹp lại thường xuyên bị bệnh, tính tình trầm tĩnh, xuất thân vọng tộc, nhưng mà không muốn tranh sủng, quả thật Hoàng hậu rất thích những phi tần như thế này.
"Bổn cung thích Nghiêm Tu nghi một phần cũng là vì nhu mỹ như thế này. Dung mạo xinh đẹp là do bẩm sinh, nhưng tính tình tốt mới thể hiện là người có tu dưỡng." Hoàng hậu không tiếc lời khen ngợi.
Nghiêm Tu nghi có chút e thẹn, cúi đầu thấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương quá khen, tần thϊếp không dám nhận."
Hoàng hậu không để ý mà quan tâm nói: "Thân thể ngươi luôn suy nhược, vừa hay Nội phủ vừa dâng lên Tử sâm, ngươi mang về dùng thử xem. Nếu có hiệu quả, bổn cung sẽ phân phó cung nhân đưa đến cho ngươi thường xuyên."
Đức phi chướng mắt bộ dáng giả mù sa mưa của Hoàng hậu, chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, không thèm chen vào.
Thấm Thục phi ngồi bên cạnh đùa giỡn với hộ giáp của mình, sau đó mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương thật là rộng lượng, lúc nào cũng lo lắng Nghiêm muội muội trong người nhiều bệnh. Đáng tiếc, An Mỹ nhân là người đang mang thai đấy, mà lại không thấy Hoàng hậu nương nương dặn dò nàng ấy vài câu. Suy cho cùng là do phân vị thấp, lại không có chủ vị che chở, nên chỉ có thể ngồi đó sắm vai vách tường hoa an tĩnh mà thôi."
An Mỹ nhân cúi đầu yên lặng ngồi một bên, lại không nghĩ lửa cháy lan một lúc lại cháy đến trên người mình. Nàng vô thức đặt tay lên trên bụng, khẽ vuốt cái bụng đã có chút nhô lên, trong lòng bất an.
Hoàng hậu biến sắc, đối với người luôn đối nghịch với nàng trong mọi chuyện như Thấm Thục phi, Hoàng hậu đã hận đến tận xương tủy. Nhưng Hoàng hậu còn e ngại thanh danh và Hoàng thượng, nên vẫn luôn không biểu lộ ra ngoài.