Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật

Chương 17

“Vô Tình công tử, tôi nghe nói công tử bị thương” Băng Cơ đứng trước mặt Vô Tình cười nói, phía sau là hồ sen ngát hương. Mà đằng xa xa chính là Lãnh Huyết. Băng Cơ mỉm cười nhìn Lãnh Huyết lặng lẽ quan sát hai người, dường như Vô Tình không hề biết anh ta đang ở đây. Hắn là đang lo nàng ăn thịt huynh đệ của hắn sao?

“Ta không sao? Chỉ là vết thương nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi” Vô Tình mỉm cười, tuy môi hơi nhợt nhạt, sắc da hơi tái nhưng không che đi được nét phong hoa của hắn.

“Thật sao?” Băng Cơ mỉm cười vỗ mạnh vào ngực Vô Tình, hắn không đề phòng bị vỗ mạnh, lại đang bị thương liền lùi lại phía sau 2 bước ho khan. Băng Cơ nhíu mày. Thương thế thành cái dạng này rồi còn ra vẻ cường tráng sao? Tên này hắn làm bằng đất sét mà nghĩ mình là thép tôi sao?

“Vô Tình, huynh không sao chứ?” Băng Cơ vội vàng ra vẻ lo lắng tiếng đến phía trước vỗ vỗ lưng cho hắn thuận khí. Bàn tay thuận tiện rắc lên áo hắn 1 chút bột màu trắng. Mà mấy cử chỉ này Vô Tình không thấy, Lãnh Huyết lại thấy rất rõ ràng. Băng Cơ biết, nhưng hắn cũng đã biết thân phận của nàng. Cho nên nàng cũng không ngại hắn nữa.

“Không sao, Băng Cơ, cô đừng lo lắng ta về nghỉ ngơi 1 chút sẽ khỏi” Thấy Băng Cơ lo muốn phát khóc, sợ nàng sẽ tự trách bản thân Vô Tình vội vàng nói. Băng Cơ thấy Vô Tình nói thế thì cười, nhưng 1 giọt lệ lại nhịn không được trào ra. Sau đó cúi đầu tội lỗi nói (Miêu: Em lập tức đưa chị đến Holywood đây. Băng Cơ: Thời đại này có Holywood rồi sao? Lịch sử phát triển lâu đời gớm. Nếu vậy ta cũng muốn đến đó tham quan 1 chút. Miêu: …)

“Xin lỗi, Vô Tình công tử, ta biết huynh bị thương mà lại…”

“Băng Cơ, không phải lỗi của cô, đừng…” Vô Tình chưa nói dứt câu, Băng Cơ đã ngẩng phắt đầu, kiễng chân lên, môi chạm môi. Vô Tình lập tức hóa đá, từ lưỡi Băng Cơ đẩy 1 viên thuốc vào miệng Vô Tình sau đó xoay người rời đi. Mà Vô Tình nuốt 1 ngụm nước bọt thật lớn, nuốt luôn cả viên thuốc kia vào bụng mà vẫn không thể hoàn hồn. Lãnh Huyết từ đằng xa đôi tay lặng lẽ nắm chặt. Trong lòng lập tức có 1 loại cảm giác không thể diễn tả thành lời. Nó chua chua. Có phải hắn đang tức giận vì 1 nha hoàn thấp kém lại dám hôn vị huynh đệ của mình hay không?

“Vô Tình…Vô Tình…huynh làm sao vậy? Vô Tình” Truy Mệnh vừa hay cũng định đi thăm Vô Tình, thấy hắn ngây như phỗng không khỏi đến lay. Lay đến cái thứ 3 hắn còn đang định đạp cho Vô Tình 1 cước thì hắn lấy lại được thần sắc.

Vô Tình hoàn hồn, chỉ thấy Truy Mệnh ở phía trước mặt mình, vô thức sờ nhẹ lên môi. Hắn…ảo giác sao? Không thể nào, cảm giác kia vô cùng chân thật, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt. Nếu hắn có ảo giác cũng sẽ phải là hình ảnh Như Yên chứ không phải Băng Cơ. Băng Cơ…nàng…

“Vô Tình huynh làm sao vậy?” Truy Mệnh thấy Vô Tình ngơ ngẩn vội hỏi

“Không…không sao” Vô Tình nói rồi bỏ mặc sự hiện diện của Truy Mệnh xoay người đi thẳng về phòng mình. Đóng cửa tĩnh tâm. Hắn muốn biết, tại sao nàng làm thế, nhưng lại không can đảm đến trước mặt nàng nói chuyện.

“Cộc…cộc…”

“Vào đi” Vô Tình ngẩng đầu nói

“Vô Tình, ta đến thăm huynh” Lãnh Huyết bước vào cửa nói

“Lãnh Huyết, huynh ngồi đi” Vô Tình mỉm cười nói, chỉ tay vào cái ghế bên cạnh. Dẫu sao chuyện Băng Cơ hắn nhất định hỏi cho ra nhẽ. Nhưng có lẽ không phải bây giờ. Chuyện Cửu Vĩ Hồ bây giờ quan trọng hơn.

“Huynh có sao không?” Lãnh Huyết ngồi xuống, giọng vẫn lạnh nhưng đôi mắt không che được tia quan tâm

“Ta không sao, nghỉ ngơi 1 chút sẽ khỏe” Vô Tình cười

“Theo ta thấy thì có vẻ không phải vậy?”

“Huynh nghĩ linh tinh gì thế? Ta hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ 1 con hồ yêu có thể làm gì được ta chứ?”

“Được, cứ coi như huynh sức mạnh vô song. Ta có chuyện muốn nói với huynh đây” Lãnh Huyết trực tiếp bỏ qua câu khẳng định chắc như đinh đóng cột của Vô Tình

“Huynh nói đi”

“Chuyện…Băng Cơ…” Lãnh Huyết ấp úng, không biết mở đầu câu chuyện như thế nào. Vô Tình giật mình, tai thoáng chốc ửng đỏ. Hắn đáng lẽ nên tức giận vì Băng Cơ vô cớ …làm chuyện đó với hắn. Hơn nữa lòng hắn sớm có

người khác. Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao…trong lòng hắn chỉ có hoang mang, 1 chút tức giận cũng không có.

“Huynh…thấy sao?”

“1 chút. Vô Tình. Băng Cơ cô gái này không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ. Huynh tốt nhất cách xa cô ta 1 chút” Lãnh Huyết cũng đỏ tai. Xem lén mấy chuyện này cũng không phải loại hay ho gì. Nhưng hắn muốn nhắc nhở Vô Tình 1 chút, hắn cũng biết trong lòng người huynh đệ này của mình có người khác, nhưng Băng Cơ…sức hút của cô ta cũng không đơn giản. Riêng việc cô ta giấu thân phận đệ tử của Dược Đế, Độc Vương trước mắt tứ đại thần bổ bọn hắn lâu như vậy mà không bị phát giác đã là 1 điều đáng để nghĩ rồi. Cô ta…có lẽ không đơn giản như bọn hắn nghĩ. Nhưng hắn cũng đã nói không cho ai biết. Cho nên vẫn chỉ có thể nhắc khéo Vô Tình

“Ta thấy Băng Cơ rất thiện lương, trong sáng, chân thành. Không có gì là không đơn giản cả. Chỉ là…không hiểu sao…” Nói đến đây mặt Vô Tình đỏ bừng

“Vô Tình, huynh đừng nghĩ ai cũng đơn giản như vậy”

“Lãnh Huyết, ta biết chuyện tin đồn cô ấy gϊếŧ hơn 30 vị quan sai triều đình, lại là tú nữ bỏ trốn khiến huynh không buông được ác cảm với cô ấy. Nhưng huynh nghĩ xem 1 cô nương yếu đuối, chút nội công, võ công quèn cũng không có thì lấy gì để không đơn giản cơ chứ. Ta chính là nghĩ huynh đã nghĩ nhiều rồi” Vô Tình không cho là đúng nói. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ Băng Cơ hơi to gan. Thật ra cũng có nhiều cô nương thích hắn. Hắn biết, chỉ là trong lòng hắn sớm đã tồn tại 1 người. Sớm đã không còn chỗ cho người khác. (Miêu: Tự tin thấy gớm. Vô Tình: Chẳng lẽ muội không thích ta? *nở 1 nụ cười phong tình vạn chủng* Miêu:…*thất khếu chảy máu, mất quá nhiều máu mà ngất xỉu*)

“Vô Tình, từ giờ ta sẽ để mắt cô ta. Huynh tốt nhất tránh xa cô ta 1 chút” Lãnh Huyết lạnh giọng vỗ bàn muốn đứng dậy. Lại không ngờ vừa đứng dậy đã choáng váng.

“Lãnh Huyết, huynh sao rồi?” Vô Tình thấy Lãnh Huyết không ổn vội chạy lại đỡ. Chỉ thấy Lãnh Huyết gạt tay hắn ra.

“Mau gọi Thế Thúc đến đây”

***Ta là đường phân cách động băng***

“Độc sói của Lãnh Huyết đang càng ngày càng nặng, có thể phát tác bất cứ lúc nào mà chúng ta không thể lường trước được” Sauk hi trói chặt Lãnh Huyết vào tường băng, Gia cát đại nhân âm thầm lắc đầu nói

“Thế thúc liệu Lãnh Huyết có sao không?” Vô Tình đi bên cạnh vô cùng lo lắng hỏi, cho đến bây giờ chuyện độc của Lãnh Huyết cũng chỉ có các nhân vật cấp cao trong thần hầu phủ biết được. Hắn là người của lang tộc, lang tộc bị diệt hắn được sói nuôi lớn nên trúng độc sói. Mỗi đêm trăng tròn hắn sẽ hóa thành lang sói mất đi nhân tính, muốn giải được độc trừ khi giải được hận thù diệt tộc trong lòng hắn. Trên tảng băng lớn, Lãnh Huyết đang chìm sâu vô giấc ngủ, tuy không rên la gì, nhưng đôi mày hắn chau lại thật chặt, có lẽ hắn đang mơ thấy những điều đau đớn của quá khứ.

“Mọi chuyện không thể nói trước, bây giờ độc tố đã gần như không thể khống chế, chỉ e là không sớm thì muộn Lãnh Huyết sẽ trở thành người sói hoàn toàn không thể trở lại làm người” Gia cát đại nhân cau mày thật sâu bất lực nói

“Không có cách nào để giải độc hay sao ạ?” Vô Tình lo đến cuống cuồng, hắn và 3 người kia là huynh đệ vào sinh ra tử, cho dù là bất cứ ai trong 4 người có mệnh hệ gì thì 3 người còn lại đều sẽ không thể không đau đớn.

“Cách giải độc sói, duy chỉ có 1 cách là dùng đọc tâm thuật. Nhưng truyền nhân của đọc tâm thuật thế gia là Biện Hồng Dược, sư muội của ta thì sớm đã mất tích không có dấu viết 16 năm nay rồi. Thật sự, không còn cách nào khác” Gia cát đại nhân lắc đầu mệt mỏi, ông tìm sư muội đã lâu như vậy rồi, nhưng 1 chút tin tức cũng không có. Thật sự vô cùng bất lực mà.

“Lãnh Huyết, cậu ý…”Vô Tình xoay người nhìn Lãnh Huyết lo lắng và đau đớn

“Chỉ hy vọng nó có thể qua được đêm nay” Gia cát đại nhân cũng quay đầu nhìn Lãnh Huyết, đêm nay trăng tròn, cũng chính là đêm mà độc sói phát tác.

Ở lại thêm cũng không ích gì, 2 người còn rất nhiều việc phải làm nên chỉ có thể rời đi, cho Lãnh Huyết tự sinh tự diệt. Mà Gia cát đại nhân, Vô Tình người trước người sau vừa bước chân đến cửa động bỗng nghe tiếng động lạ. Vừa quay lại thì Lãnh Huyết phút trước còn ngủ say, phút sau đã tỉnh mắt đỏ ngầu đẫm máu, như thể mắt của loài dã lang (con sói hung ác, tàn bạo. Dã ở đây bao gồm cả hoang dã và dã man).

Tỉnh dậy, hắn đã là lang. Thấy bản thân 2 tay 2 chân bị xích sắt trói chặt, hắn gồng mình lại thêm bản thân có nội công thâm hậu không kiềm chế. Xích sắt chịu áp lực bốn bề vỡ tung không còn lại manh rác.

“Lãnh Huyết” Vô Tình và Gia Cát đại nhân đồng thanh, khi ấy Lãnh Huyết đã không còn có thể nhận định đâu là bạn đâu là thù. Hắn lao về phía hai người. Gia Cát đại nhân lao đến muốn điểm huyệt hắn nhưng hắn lại khéo léo tránh được khiến Gia Cát đại nhân bị mất đà, chọn lúc đó Lãnh Huyết lao đến chỗ Vô Tình đang đứng, hai người đánh nhau 1 là vì Vô Tình không muốn thương tổn Lãnh Huyết, hai là vì hôm qua Vô Tình vừa bị thương, 3 là Lãnh Huyết bây giờ hung ác như 1 con mãnh thú, sức mạnh tang lên gấp đôi so với bình thường. Chỉ trong 3 chiêu Vô Tình đã bị đánh lùi về phía sau phun ra 1 bọng máu. May mắn là Gia Cát đại nhân nhanh chóng đỡ được.

“Vô Tình, con không sao chứ?” Gia Cát đại nhân nhìn Vô Tình mặt xanh lè như tàu lá chuối không khỏi vô cùng lo lắng hỏi

“Thế thúc con không sao, nhưng mà Lãnh Huyết…”

“Lãnh Huyết…ta e ngày hắn không thể trở thành người thường đã không còn xa” Gia cát đại nhân nhìn theo hướng Lãnh Huyết vừa rời khỏi không khỏi lắc đầu ngao ngán nói. Ông biết, ngày này nhất định sẽ đến, bởi vì…Lãnh Huyết…hắn không buông bỏ được hận thù trong lòng. Mà người ông cần tìm vẫn chưa thấy chút tung tích.

***Bên ngoài động băng***

“Diệp nhi, cô ta đang bị thương mà còn chạy loạn cái gì vậy?” Băng Cơ nhìn “Diệp Nhi” đang lén lén lút lút phía trước không khỏi có chút tò mò nói, sau đó cũng không ngại đi theo. Nàng thật sự muốn biết cô ta lén lút đến đây có mục đích gì.

Vừa hay, khi nàng vừa trèo lên 1 vách đá gần đó thì Lãnh Huyết lao từ trong động ra. Cả người hắn mọc đầy lông lá, móng tay sắc nhọn, mắt đỏ ngầu hung tợn, tóc tai rối xù. So với 1 Lãnh Huyết lạnh lùng, chuẩn soái ca, lúc nào cũng nghiêm chỉnh

chau chuốt thì quả là khiến người khác giật mình. Dọa người mà…

“Diệp Nhi” cũng bị làm cho giật mình, nàng ta vội vàng lột cái xác của mình ra để lộ 1 thân cáo. Sau đó vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Cuộc chiến của hồ ly và sói. Liệu ai có thể thắng đây? Dĩ nhiên là sói. Lúc bình thường Lãnh Huyết đã mạnh hơn Cửu Vĩ Hồ, sau khi thành sói hắn còn hung hãn hơn gấp đôi, làm gì có chuyện yếu thế trước 1 con cáo chứ? Chỉ đánh vài chuyên Cửu Vĩ Hồ đã thấy sức mình không đυ.ng nổi sức Lãnh Huyết, mà nàng ta còn đang bị thương, nếu đánh nữa chỉ sợ không có đường về. Bởi vậy, nàng ta thu đuôi cáo bỏ chạy.

Lãnh Huyết vừa định đuổi theo thì phía trong động 1 bóng người lao đến điểm 1 cái hắn lăn ra sụi lơ. Xem ra vẫn là Gia cát đại nhân nguy hiểm. Băng Cơ vừa định xoay người đi thì lại không để ý đạp phải viên đá dưới chân. Nàng nhắm mắt vô cùng bất lực gõ vào đầu mình 1 cái.

“Ai?” Gia Cát đại nhân lạnh giọng. Băng Cơ bèn phải bẽn lẽn đi ra ngoài

“Băng Cơ?” Gia cát đại nhân nhìn nàng vô cùng ngạc nhiên hỏi. Nàng im lặng cúi đầu

“Ngươi nhìn thấy hết rồi sao?”

“Một chút ạ”

“Chuyện đêm nay, cấm tiết lộ cho người khác biết, ngươi có hiểu không?”

“Dạ, Gia cát đại nhân”

“Được rồi, Vô Tình đang bị thương phía bên trong, ngươi đến đỡ cậu ấy về đi”

“Dạ, Gia cát đại nhân” Lại bị thương rồi, cũng may sáng nay nàng cho hắn ta uống bảo hồn đơn giúp hỗ trợ nội lực bảo vệ lục phủ ngũ tạng, giúp chấn thương giảm và hỗ trợ trị thương. Còn có thứ bột nàng rắc lên áo Vô Tình, loại bột này có tác dụng tỏa hương định thần, giảm stress và cũng có tác dụng điều trị nội thương. Băng Cơ cũng không dám chần chờ vội đến động băng đỡ Vô Tình ra ngoài. Đưa hắn trở về phòng của hắn. Nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau người cho hắn. Sau đó lấy trong người ra 1 ít thuốc bột hòa vào nước và cho hắn uống.

Vừa hay, khi hắn uống thuốc xong thì Gia cát đại nhân bước vào. Nhìn sắc mặt Vô Tình đã hồng hào trở lại, ông không khỏi thở phào 1 hơi, mà Băng Cơ cũng rất biết điều tránh qua 1 bên cho Gia Cát đại nhân vận công trị thương cho Vô Tình. Chỉ là khi ông vận công, ông vô cùng ngạc nhiên nhận thấy, Vô Tình chỉ còn vãi chỗ bị tổn thương, còn lại mọi thứ đều hoàn hảo. Ông nghi hoặc nhìn sang phía Băng Cơ chỉ thấy nàng chuẩn bị gục đầu xuống bàn ngủ rồi mới lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của mình. Cũng chỉ là 1 nha hoàn, sao có thể nào…

“Băng Cơ, nếu ngươi mệt rồi thì về nghỉ ngơi 1 chút, Vô Tình ta để ngươi chăm sóc, chuyện tối nay không thể có ai khác biết”

“Dạ, Gia cát đại nhân” Băng Cơ nghe gọi đến tên vội đứng thẳng dậy sau đó xoay người rời đi. Mấy hôm nay nàng bị thiếu ngủ trầm trọng rồi.