Chính là ý nghĩ như vậy làm hai đối thủ của Triệu Tuấn không hề toàn lực công kích, bọn họ bắt đầu thu liễm, chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn, đây cũng là cơ hội giúp Triệu Tuấn hoãn thần, là nguyên nhân mấu chốt xoay chuyển cục diện.
Phải nói, hai Đặc cấp sư sĩ kia quyết định không có gì sai, sai liền sai ở chỗ bọn họ xem thường Triệu Tuấn, xem thường Lăng Lan, sẽ cho rằng chính mình còn có khả năng chạy thoát. Bọn họ thu liễm cho Triệu Tuấn có cơ hội thở dốc, đã là Vương bài sư sĩ, nếu không phải vì cơ giáp kéo khả năng của anh lại thì chỉ với hai Đặc cấp sư sĩ, căn bản không thể làm anh chật vật như vậy.
Không bị ngăn chặn liền tỏ vẻ có cơ hội phản kích, một cái tốc độ tay đạt tới Vương bài sư sĩ, hai Đặc cấp sư sĩ sao có thể chống lại? Triệu Tuấn tốc độ tay cùng tới, liền tính thao tác đặc cấp Cơ Giáp cũng có thể đem uy lực của đặc cấp Cơ Giáp tăng lên vô hạn tiếp cận Vương bài Cơ Giáp.
Cho nên, Triệu Tuấn liên tiếp phát ra công kích uy lực cường đại, làm hai người kia trở tay không kịp, chờ bọn hắn ngăn cản một vòng công kích của Triệu Tuấn thì bi thôi phát hiện, bọn họ muốn chạy cũng không được, đến phiên bọn họ bị Triệu Tuấn ngăn chặn.
Ngay từ đầu bọn họ áp chế Triệu Tuấn, mà hiện tại phong thuỷ thay phiên, đến phiên Triệu Tuấn áp chế bọn họ. Triệu Tuấn từ một nhân vật bị khi dễ, xoay người làm chủ, trở thành người khi dễ hai gã đối thủ kia, toàn bộ cục diện, Triệu Tuấn chiếm hết thượng phong. Chính là bởi vì như vậy làm Lạc Lãng Tạ Nghi cho rằng người thứ ba giải quyết sẽ là Triệu Tuấn.
Không nghĩ tới Tề Long lại xuất hiện lực lượng mới, vẫn luôn bị ngăn chặn cậu quyết đoán mở thú giác. Thú giác trong tất cả các loại thiên phú thức tỉnh thì được xem là thiên phú cấp thấp, nhưng nó quý giá ở chỗ phù hợp trong thao tác cơ giáp, có thể trực tiếp cảm nhận được cơ hội cùng nhược điểm đối phương, xem như hiểu rõ cơ bản, đây cũng là nguyên nhân vì sao thú giác là thiên phú cấp thấp nhưng vẫn như cũ được vô số Cơ giáp sư cường đại và Quân bộ cao tầng coi trọng.
Đáng tiếc, thú giác cho dù chỉ là thiên phú cấp thấp nhưng ở toàn bộ Liên Bang, người có thể thức tỉnh thiên phú này vẫn là quá ít. Vì đề cao chiến lực Cơ giáp sư, Quân bộ đặc biệt nghiên cứu thú giác, khai phá ra một loại mới. Người thành công thức tỉnh loại năng lực mới này chính là người có giác quan thứ 6 trong truyền thuyết.
Rất nhiều Cơ giáp sư vì trở nên càng mạnh đã tiếp nhận bài luyện tập được xưng là địa ngủ để được thức tỉnh loại thiên phú đó, có chút người thành công, có chút người thất bại, thất bại khả năng sẽ trở thành phế nhân, nhưng người thành công không có chỗ nào mà không phải là Cơ giáp sư cường đại, không có ngoại lệ.
Khi cơ giáp Cao cấp được Tề Long phát huy uy lực thành Cơ Giáp Đặc cấp sư sĩ, đồng thời cũng bởi vì thú giác mà cảm giác được nguy hiểm cùng cơ hội trước tiên, cứ việc ngay từ đầu bởi vì có điều sai lầm không thể khống chế hảo tốt nhưng thực nhanh, Tề Long liền điều chỉnh thích hợp. Cậu mơ hồ cảm nhận được nhược điểm đối phương, thiên phú thú giác vẫn là quá thấp, không giống thiên phú hiểu rõ của Lăng Lan, rõ ràng nơi nào là nhược điểm, nơi nào là cơ hội. Thú giác chỉ là cho người một chút nhắc nhở, có thể hay không bắt lấy, liền xem bản nhân.
Trên thực tế, Tề Long vẫn luôn thực tin tưởng vào trực giác, cũng giỏi về bắt giữ cái trực giác này, rất nhiều lần, cậu đều lợi dụng cái thiên phú này tránh thoát nguy cơ, đạt được thắng lợi, mà lúc này đây, Tề Long vẫn như cũ, khi cậu cảm giác được nơi đó là cơ hội, liền quyết đoán công kích.
Có lẽ Tề Long công kích tới quá ngoài ý muốn, lại hoặc là đối phương căn bản không nghĩ tới đối phương có thể nhìn ra nhược điểm trong chiêu của mình nên không đúng lúc phòng bị ứng biến đối thủ, bị Tề Long đánh trúng, Cơ Giáp nháy mắt chịu thương nặng.
Tề Long thấy nhất chiêu đắc thủ, cậu đắc thế không buông tha người, lại lần nữa bắt lấy nhược điểm đối phương, liên tục vài lần ra đòn nghiêm trọng, rốt cuộc đem đối phương Cơ Giáp đánh hủy, bắt lấy thắng lợi chiến đấu.
Tề Long thắng lợi, cậu vừa định về bên người lão đại hội báo, còn chưa thao tác Cơ Giáp, liền cảm giác ngón tay mình đau đớn không thôi, cậu đột nhiên ôm tay mình kêu thảm một tiếng, không có thao tác Cơ Giáp, tức khắc ầm ầm sập, làm Lạc Lãng Tạ Nghi hoảng sợ không thôi, vọt đi lên, lớn tiếng dò hỏi, làm sao vậy.
Tề Long một bên hung hăng mà lắc lắc dôi tay bởi vì siêu phụ tải mà mất khống chế run run, một bên an ủi Lạc Lãng Tạ Nghi nói chính mình không có việc gì. Một lát sau, rốt cuộc cảm giác ngón tay thuộc về chính mình, lúc này mới thao tác Cơ Giáp đi vào bên người Lăng Lan, cao hứng mà nói: “Lão đại, tớ làm được.” Cậu lấy Cơ Giáp cao cấp đánh bại đặc cấp Cơ Giáp, chưa cho lão đại mất mặt.
“Không tồi!” Lăng Lan nhàn nhạt mà trả lời, Tề Long cười càng vui, cậu biết lão đại một tiếng không tồi này kỳ thật là thực tốt Chẳng qua lão đại không thích khen người, bọn họ đi theo lão đại đều biết điểm này. Liền tỷ như không tồi, đã là đánh giá tốt nhất của cậu trong những năm gần đây, Tề Long vui sướиɠ mà nghĩ đến.
Có lẽ Tề Long thắng lợi kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Triệu Tuấn, Triệu Tuấn công kích ác hơn, hai đối thủ tựa hồ giao lưu một chút, sau đó đột nhiên cắn răng, điên cuồng mà hướng Triệu Tuấn công kích.
Triệu Tuấn thấy thế trong lòng cả kinh, loại đấu pháp này của đối phương chính là lưỡng bại câu thương, cái này làm cho Triệu Tuấn đang nắm chắc thắng lợi tức khắc do dự một chút, nguyên bản kịch liệt công kích tức khắc hoãn chậm.
Đúng lúc này, hai đối thủ vốn đang liều mạng đánh bỗng 1 trái 1 phải lao ra phía sau Triệu Tuấn. Triệu Tuấn thấy thế, tức khắc khí cực, lúc này anh mới phản ứng vừa rồi điên cuồng liều mạng công kích là giả, hai người này chỉ là vì mê hoặc anh, mục đích chân chính là muốn chạy trốn khỏi nơi đây.
Triệu Tuấn thao tác Cơ Giáp đột nhiên tiến lên lấp kín, bởi vì chậm một bước, anh chỉ có thể lựa chọn một phương hướng chặn lại, lúc này, nếu là lại chần chờ, khả năng một cái đều cản không xuống.
Nhìn Triệu Tuấn lựa chọn chặn lại bên này, thì 1 đặc cấp Cơ giáp sư biết chính mình không có cơ hội chạy trốn, hắn đột nhiên hô to: “Cậu, đi mau!” Hắn nhào hướng Triệu Tuấn, nghĩ thầm như thế nào cũng cuốn lấy đối phương, cấp đồng đội chính mình sáng tạo cơ hội đào tẩu.
Lúc này hắn đã quên, bọn họ bên người còn có rất nhiều đang hổ rình mồi.
Nhìn có người muốn đào tẩu, Lạc Lãng Tạ Nghi kinh hô một tiếng, vừa định nhích người chặn lại, liền nhìn một đạo ô quang ở trước mắt bọn họ chợt léo mà qua, liền thấy Thương Khung của Lan lão đại như một đạo phi kiếm, trực tiếp hướng phần cổ Cơ Giáp đối phương.
Cự kiếm bình thường khả năng phá không được vỏ ngoài của Cơ Giáp, nhưng Thương Khung so với cự kiếm khác lại có ưu thế lớn nhất chính là sắc bén, hơn nữa Lăng Lan hoàn toàn phát huy ra lực lượng cường đại nhất của đặc cấp Cơ Giáp, tuyệt đối có thể làm được nhất kiếm phải gϊếŧ. Vừa rồi Cơ Giáp chứng minh điểm này, mà hiện tại, lại một Cơ Giáp lần nữa chứng minh điểm này.
Thao tác khoang, Đặc cấp sư sĩ kia nhìn chính mình sắp thoát ly miệng hổ tiến vào rừng rậm. Hắn trong lòng đại hỉ, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác đỉnh chóp Cơ Giáp bị một cổ lực mạnh mẽ đánh trúng, giây tiếp theo, Cơ Giáp liền mất đi khống chế, vô pháp tiến hành thao tác, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Cơ Giáp chính mình hướng về phía trước, nặng nề mà rơi xuống mặt đất, cuối cùng nghe được quang não vô tình mà tuyên bố, hắn bị đánh bại bị loại trừ, sau đó toàn bộ khoang thao tác trở nên đen một mảnh.
Tới lúc này, hắn còn không biết chính mình là như thế nào bị đánh bại, bị ai đánh bại, rõ ràng đối phương không ai đuổi theo, vì sao hắn đã bị phán bị loại trừ? Hắn nghi vấn trong lòng nhưng không ai giúp hắn giải đáp, chỉ có thể chờ đến Đại Hỗn Chiến kết thúc, xem xét ghi hình thi đấu mới có thể biết sự thật chân tướng.
Bất quá, hắn lại biết rõ một chút, đó chính là, chiến đội liên minh bọn họ toàn quân bị diệt, tuy rằng còn có ba đồng bạn đang chiến đấu, nhưng hắn tin tưởng, chuyện chiến đội bảy người kia thu thập ba đồng bạn của hắn
chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lăng Lan nháy mắt giải quyết đối thủ có ý đồ chạy trốn,
chỉ có một đối thủ Triệu Tuấn không cấp đối phương cơ hội, liên tục vài lần công kích, liền đem Cơ Giáp đối phương đánh bại.
Triệu Tuấn đầy mặt ảo não mà đem Thương Khung của Lăng Lan nhặt trở về, đi đến bên người Lăng Lan thì nâng Thương Khung lên đưa cho Lăng Lan nói: “Thực xin lỗi, lão đại, vừa rồi tôi sơ suất.”
Lăng Lan thuận tay bắt lấy Thương Khung, vãn một cái kiếm hoa, liền đem Thương Khung cắm về phía sau lưng cơ giáp, lúc này mới lạnh lùng thốt: “Sau khi về trường, tu luyện mật thất một vòng!”
Nha, thời khắc mấu chốt còn để cô ra tay giúp đỡ, không cho điểm nhan sắc liền không biết như thế nào là đau đớn, xem bọn họ lần sau còn dám để cô ra tay hay không.