Rất nhanh một tinh cầu xuất hiện trong ý thức hải Lăng Lan, Lăng Lan đầu tiên tìm mặt đối lập của Ngôi Sao Mai, phát hiện nơi đó là một khu toàn thiên thạch. Mà phía trước Ngôi Sao Mai là U Minh Tinh, bên trái là Trí Nguyên Tinh, bên phải là Thạch Thu Tinh, chỉ có mặt sau là một mảnh đen tuyền, tinh cầu gần nhất cũng cách mấy vạn năm ánh sáng, thấy thế nào cũng quỷ dị.
“Phía sau Ngôi Sao Mai được ghi chú là khu Tinh Triều, cấm bất cứ phi thuyền gì tới gần...” Lăng Lan nhìn ghi chú rõ ràng của tinh cầu thì hiểu: “Vậy Ngôi Sao Mai Song Tử tinh ngay sau lưng Ngôi Sao Mai.”
Nếu không có tiểu Tứ nhắc nhở, Lăng Lan khẳng định sẽ bị tinh cầu này lừa, cho rằng nơi đó là nguy hiểm khu Tinh Triều. Nghĩ đến Ngôi Sao Mai Song Tử tinh bị bóng tối bao phủ, không có một chút nguồn sáng, tinh hạm cho dù đi ngang qua, chỉ cần không tới gần tầng khí quyển thì căn bản không bị phát hiện. Cho dù chạy sai hướng, trong lúc vô tình đến gần thì khi bị tầng khí quyển hấp dẫn, tinh hạm cũng sẽ cho rằng đây là hấp lực của Tinh Triều, trước tiên là muốn thoát đi hấp lực, mà không là đi theo hấp lực rớt xuống...
“Xem ra, Liên Bang bí mật rất nhiều nhỉ.” Lăng Lan nghĩ đến đồng quân bắt đầu, cô liền tiếp xúc đến ba cái không ở tinh hải cầu thượng ghi rõ tinh cầu, có lẽ loại này bị ẩn giấu đi tinh cầu còn có rất nhiều, chẳng qua bọn họ này đó bình dân dân chúng cũng không biết mà thôi.
Nghĩ đến Liên Bang cứ 10 năm sẽ tổ chức một đoàn thám hiểm để tìm hành tinh mới khiến mọi người vô cùng hưng phấn, chỉ sợ đây chính là thủ đoạn của Liên Bang, khiến người dân tin rằng chính phủ luôn luôn nỗ lực khai thác các tinh cầu mà con người có thể sinh sống.
“Ở sau lưng Ngôi Sao Mai chính là Tương Liên. Đây mới là là Song Tử tinh chân chính chứ không phải ngôi sao đối diện.” Phán đoán cuối cùng của Lăng Lan khiến tiểu Tứ vui vẻ nở nụ cười, nó cười híp mắt khiến hai mắt thành hai đường trăng lưỡi liềm.
Tiểu Tứ không thể không vui vẻ, Song Tử tinh là một loại tồn tại thần kỳ, cho dù Mộng Đa, trải qua mấy ngàn vạn năm cũng chỉ tìm được một Song Tử tinh mà thôi. Không nghĩ tới tại đây, một cái thời đại mà trình độ lạc hậu chẳng phát triển gì lại có sự tồn tại thần kỳ này.
Miệng Tiểu Tứ không nhịn được mà giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống không đem bí mật chân chính của Song Tử tinh nói ra... Ở trong vòng lịch sử cơ giáp của Mộng Đa, có một loại cơ giáp mạnh đến thần kỳ được ghi lại trong truyền thuyết, mà tài liệu để làm nên loại cơ giáp đó chính là ở Song Tử Tinh.
Vẫn là chờ một chút đi! Đợi lão đại trở nên càng mạnh rồi lại nói lão đại đi tìm thứ tài liệu đó! Tiểu Tứ nghĩ.
Bởi vì tiểu Tứ ngắt lời nên Lăng Lan khôi phục bình tĩnh. Nguyên bản do dự trở nên kiên định. Cô nghĩ bản thân vì ứng phó khí hậu quỷ dị của Ngôi Sao Mai mà từng yêu cầu Lâm Trung Khanh đổi quá không ít thuốc ổn định, như vậy hẳn thứ này có thể đủ dùng cho mọi người.
Lý Lan Phong là người thông minh. Anh ta nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết khốn cảnh trước mặt.
Lăng Lan yên tâm rất nhiều, đồng thời cũng phê phán bản thân là một người chỉ huy lại mất bình tĩnh, đưa ra phán đoán sai lầm, không chỉ làm hại bản thân mà còn đem niềm tiên đặt lên vai đội viên mình…
Lý Lan Phong! Lý Lan Phong! Lăng Lan âm thầm cắn chặt răng, cô lần đầu tiên rõ ràng phát hiện nhược điểm bản thân, đối với những người nhu nhược, cô không thể quyết tâm quả quyết được, đối với Lạc Triều cũng vậy, với Lý Lan Phong cũng thế.
“Xem ra còn phải đến không gian học tập ma luyện một chút.” Lăng Lan âm thầm hạ quyết định, nếu cô đã trở thành đội trưởng của các đồng bọn thì cô quyết không vì nhược điểm của bản thân mà khiến đồng bọn gặp nguy hiểm.
Trấn định, Lăng Lan lựa chọn tiếp tục chờ đợi. Lúc này đã 12 giờ ở Ngôi Sao Mai, những trường quân đội khác hẳn đã bắt đầu xây dựng đại bản doanh của mình, hẳn họ cũng bắt đầu phái một ít chiến đội tra xét khu vực xung quanh.
Đại hỗn chiến có quy định, trước 12 giờ, chỉ có thể chiếm khu vực không có người, không được tiến công đại bản doanh của trường quân đội, chỉ sau 12 giờ mới được phép tiến công, như vậy các trường quân đội mới có thời gian để xây dựng đại bản doanh, đồng thời cũng để các trường có thời gian nghỉ ngơi giảm xác để hồi phục.
Tuy rằng, đã có thể tiến công, nhưng đây không phải là thời gian hành động tốt nhất mà Lăng Lan muốn. Cho nên cô lựa chọn lưu lại chỗ này, không chút sứt mẻ, trước khi khu S và khu P chưa tới giai đoạn hỗn chiến, cô sẽ không có động tác gì.
Những người cùng Lăng Lan đến đây cơ hồ đều cực kì tin phục Lăng Lan, Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi từ nhỏ cùng nhau lớn lên không cần phải nói, Lý Lan Phong càng là người ủng hộ Lăng Lan kiên định, Triệu Tuấn từ khi gia nhập chiến đội bị Lăng Lan làm nhục đồng dạng tâm phục khẩu phục, duy nhất đối với Lăng Lan có chút hoài nghi chỉ Lý Thì Du nhưng cũng là người nhịn được nên trong tất cả thành viên, không ai đưa ra ý kiến phải bác.
Rất nhanh, cơ giáp bảy người bị một lớp tuyết dày bao phủ, nếu có người tới gần cũng sẽ nghĩ đây là mấy khối đá nhỏ bị tuyết bao phủ.
Lăng Lan ở bên cạnh nhẫn nại chờ thời cơ tốt nhất để hành động, bên khu S9, Kiều Đình lại chuẩn bị hành động. Ở trong khu Bạch Tuyết Phân, anh khống chế cơ giáp bay vào giữa không trung, nhìn chằm chằm rađa, rađa của vương bài cơ giáp có thể bao trùm một phần khu vực S và P.
Rất nhanh, ở khu S rốt cục có động tĩnh, ở đại bản doanh của một trường quân đội xuất hiện chiến đội với 24 cơ giáp.
“Sở hữu đội viên, chuẩn bị hành động!” Kiều Đình quyết đoán mở tần số liên hệ với đội viên ra lệnh.
“Dạ, đội trưởng!” Tất cả đội viên đều lên tinh thần, vô luận là người đang cảnh giới hay người đang nghĩ ngơi hồi phục đều khởi động động cơ cơ giáp, tất cả cơ giáp đồng thời bay lên không, tập hợp đến bên người Kiều Đình.
“Đội trưởng, có tình huống gì?” Vì cơ giáp của Kiều Đình là vương bài cơ giáp có rađa có thể rà tin tức phạm vi rộng mà cơ giáp đặc biệt không dò được nên phó đội của Kiều Đình vừa đến bên liền hỏi tình huống.
“Có một đội 24 đang từ khu S qua khu P.” Kiều Đình nói phát hiện của mình cho mọi người.
“Ha ha, vận khí thật tốt, đại hỗn chiến vừa mới bắt đầu chúng ta đã được xuất chiến.” Nhóm đội viên bắt đầu nóng lòng muốn thử, rất nhiều đội viên là lần đầu xuất chiến, nửa tháng làm người đứng xem khiến cho bọn họ ngứa tay thật, hận không thể lập tức cùng đối thủ giao chiến thể nghiệm một phen cho đỡ nghiện.
Kiều Đình nhìn một vòng các đồng đội đang nồng đậm chiến ý, nhắc nhở một câu: “Nhiệm vụ của chúng ta thập phần gian khổ, mọi người cần hết sức cẩn thận, đừng để bị tụt lại phía sau.”
“Vâng, đội trưởng!” Sự quan tâm trong lời nói của Kiều Đình nhóm đội viên đều cảm nhận được, bọn họ cảm kích trả lời.
Nhìn đối phương đã xác định phương hướng, Kiều Đình tính toán lúc này nên tiến chặn bọn họ ở khu P nên ra lệnh: “Hành động!”
Vừa dứt lời, anh liền khống chế cơ giáp trở thành cơ giáp thứ nhất bay đi ra, nhóm đội viên cũng theo ngay phía sau, một đường hành quân đội hình không hề có phát sinh thay đổi, đều duy trì khoảng cách tốt nhất lẫn nhau, chỉnh tề có thứ tự.
Điểm này cũng đủ chứng minh chiến đội của Kiều Đình là chiến đội thành thục, mà Kiều Đình cũng là một đội trưởng ưu tú, có tài năng.
Chiến đội 24 người kia rất nhanh liền phát hiện nhóm Kiều Đình. Nhưng mà, bọn họ cũng không tiến hành tránh, vẫn như cũ duy trì phương hướng bay. Nếu hành động ngay lúc này thì đều biết đối phương đang có suy nghĩ gì/
Đại hỗn chiến có ước định ngầm, những chiến đội tiến công thường hợp tác lâm thời với nhau, bởi vì ai cũng muốn tiến đánh đại bản doanh để đạt nhiều điểm nên chiến đội tiến công thường không dễ dàng khai chiến, hợp tác lâm thời, đánh được đại bản doanh thì sẽ được chia điểm. Trừ phi chạm mặt là kẻ thù truyền kiếp thì mới xảy ra trường hợp chém nhau đỏ mắt, huyết tinh vô tình. Bất quá loại khả năng này thật nhỏ, nhiều nhất chính là song phương đề phòng, lẫn nhau thối lui mà thôi.
Đối phương khả năng cũng nghĩ như vậy cho nên mới không thay đổi phương hướng mà muốn tới gần để hợp tác.
Hai chiến đội càng ngày càng gần, Kiều Đình ở kênh tiểu đội lệnh: “Trang bị súng hành trình ngắn, chuẩn bị chiến đấu!”
Mọi người nhanh chóng đồng loạt dỡ súng hành trình ngắn xuống cầm trong tay, thời khắc chuẩn bị, chỉ chờ Kiều Đình ra lệnh tiếng cuối cùng.
Rốt cục, đối phương đã thấy rõ ràng đội cơ giáp đối diện là ai, nhìn người mang đội là Kiều Đình thì trong lòng chấn động rất nhiều, cũng liền âm thầm vui sướиɠ. Hắn khϊếp sợ trường Đệ Nhất Nam Sinh thế mà phái Kiều Đình đảm nhiệm chiến đội tiến công, không cố kị đại bản doanh của mình, cũng đồng thời vui sướиɠ nếu có thể cùng Kiều Đình hợp tác, tấn công một ít đại bản doanh có thực lực không mạnh vậy thì chắc chắn sẽ thành công, không nghĩ tới vận khí hắn tốt đến như vậy..
Đội trưởng bên kia phát tin yêu cầu đối thoại với Kiều Đình, khóe Kiều Đình lộ ra một tia cười lạnh, chấp nhận yêu cầu này.
“Kiều đội trưởng, chúng ta là trường Hồng Nhạn, không hề có địch ý gì với trường của anh, nếu có thể, tôi muốn cùng anh bàn chuyện một chút.” Đối phương thái độ hạ thấp, giọng điệu cũng thập phần thành khẩn, nếu không phải Kiều Đình đã tiếp nhiệm vụ của Lăng Lan, có lẽ anh nguyện ý cấp đối phương một cơ hội.
“Muốn nói chuyện gì?” Kiều Đình có lệ trả lời một câu, mà trong lúc 2 đội trưởng nói chuyện, khoảng cách của hai chiến đội càng ngày càng gần.
“Nói chuyện hợp.” Đội trưởng chiến đội trường Hồng Nhạn có một ít không yên, dù sao bọn họ chỉ là trường trung đẳng, có thể thấy bọn họ chướng mắt mà cự tuyệt hay không?
“Hợp tác sao?” Kiều Đình hình như suy nghĩ, tâm đội trưởng trường Hồng Nhạn khẩn trương chờ đợi Kiều Đình cho đáp án cuối cùng, lúc này khoảng cách của bên đã tiến vào phạm vi tầm bắn của súng ngắn.
Kiều Đình thấy thế, ánh mắt sáng lạnh chợt lóe, giọng nói lạnh như băng ra lệnh: “Gϊếŧ!”
Đã sớm trang bị tốt các loại súng, đội viên đoàn Kiều Đình theo 1 chữ này mà ào ào hạ cò súng, nhất tề, 24 đường ánh sáng như hoa nở rộ bao trùm chiến đội đối phương.
“Ti bỉ!” chiến đội Kiều Đình đột nhiên tập kích khiến đội trưởng chiến đội trường Hồng Nhạn bi thiết thốt lên, tuy rằng bọn họ cũng có đề phòng, nhưng khi nhìn thấy Kiều Đình có vẻ có thể cùng hợp tác thì mọi đề phòng đều biến hết, không nghĩ tới giây tiếp theo đối phương liền
vô tình hạ lệnh khiến cho không ai trở tay kịp, tất cả thành viên trường Hồng Nhận chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị bắn hạ.