Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 433: Trường Đệ Nhất Nam Sinh quân giáo!

Bóng đêm tiến đến, bận rộn cả một buổi chiều, nhân viên công tác cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không cảng sắp đóng cửa, gần như tất cả các trường đến dự thi đều đã có mặt đông đủ….

Người nhân viên đã hứa chuyển lời cho Lạc Triều và Hàn Tục Nhã cầm tờ giấy ở ngăn kéo có chút bối rối.

“Anh Húc, sao còn không đi ăn cơm?” Đã tới thời điểm ăn cơm, bọn họ chuẩn bị rời đại sảnh, người được gọi là Anh Húc thầm than một hơi mở miệng nói: “Các cậu đi trước đi, nơi này một mình tôi là được.”

Người nọ nhìn tờ giấy trong tay anh Húc thì làm mặt quỷ nói: “Nguyên lai là vì mỹ nhân giao phó a!” Dứt lời còn không quên dùng bả vai đυ.ng anh Húc.

Anh Húc tức giận đẩy đối phương một chút nói: “Đừng nói bừa, còn không lăn đi ăn cơm.”

Nhìn người nọ cười hì hì thu thập đồ đạc chuẩn bị cùng mọi người rời đi, anh Húc nghĩ nghĩ nói, “Giúp tôi gọi một cơm tới luôn.” Nếu hứa hẹn, hắn phải làm được.

“Đã biết đã biết, sẽ không ảnh hưởng anh làm yêu cầu của mỹ nhân.” Người nọ vẫy vẫy tay, không chút nào để ý mà nói.

Anh Húc bất đắc dĩ mà cười, tuy rằng mỹ nhân là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì hắn không muốn thất ước với người khác.

Thực nhanh, nơi tiếp đón liền trở nên an tĩnh, chỉ có một người là anh Húc ngồi ở khu công tác, mở máy liên lạc, hắn bắt đầu lật thông tin liên quan về cuộc đại chiến này.

“Hóa ra trừ Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo phái ra Kiều Đình, Trường Đệ Nhị cùng Đệ Tam cũng không cam lòng yếu thế, bọn họ cũng phái học sinh năm 6 ra, đồng dạng cũng có người đạt tới Vương bài sư sĩ…… Xem ra trận thi đấu này là tràng long tranh hổ đấu.”

“Cho dù là trường Đệ Nhất Tổng Hợp Liên Bang cũng không kém, người mang đội là Lâm Tiêu, mình nhớ rõ người này. Ồ, không ghi rõ cấp bậc cơ giáp, lần tham gia trước mới năm ba mà đã là Đặc cấp sư sĩ, đến năm 6, chẳng lẽ còn dừng ở Đặc cấp sư sĩ sao?” Ánh mắt anh Húc lộ ra một tia suy nghĩ sâu xa, hắn nhớ rõ Lâm Tiêu là bởi vì tên của người này có âm đọc khá giống với thần tượng Lăng Tiêu.

“Lần đấu này thật là có ý tứ, những trường quân đội này vì áp Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo một đầu thế mà phái ra học sinh năm 6. Đã rất lâu rồi học sinh năm 6 không xuất hiện, thiếu chút nữa là quên học sinh trường quân đội phải mất sáu năm mới được tốt nghiệp.” Anh Húc lẩm bẩm.

“Anh trai, có những trường nào phái ra học sinh năm 6 vậy, anh có thể nói lại cho em biết không?”, Đột nhiên, một thanh âm ở bên tai anh Húc vang lên. Anh Húc trong lòng cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy có một cái đầu trước mắt, cái đầu đó gối lên quầy, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò nhìn hắn.

Anh Húc lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện trong sảnh vốn trống rỗng bỗng xuất hiện hai người, một người chính là thiếu niên tuấn lãng đang mang ánh mắt tò mò trước mặt, người còn lại thì đang đưa lưng về phía hắn nhìn cửa lớn, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

“Anh ơi, anh ơi… em đang hỏi anh đấy? Những trường nào phái học sinh năm 6 ra vậy, anh nhanh nói cho em biết với.” Thiếu niên tuấn lãng lộ ra một nụ cười lớn, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời làm người vô pháp cự tuyệt.

Anh Húc bật thốt lên nói: “Là trường Đệ Nhị và Đệ Tam Nam Sinh Quân Giáo, còn có trường Liên Bang Đệ Nhất Tổng Hợp.” Lời nói vừa ra, anh Húc liền có chút ảo não, làm sao người ta vừa hỏi thì mình liền trả lời như vậy chứ. Hắn lộ ra ánh mắt cảnh giác, cẩn thận hỏi lại: “Em là ai? Vì sao tới chỗ này?”

Thiếu niên kia nở nụ cười sang sảng trả lời: “Ngại quá, quấy rầy anh rồi, em là Tạ Nghi, đến từ Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo.” Người đó đứng thẳng người, nhìn anh Húc đang chú ý tới người phía sau liền giơ tay phải lên, dùng ngón tay cái chỉa về phía người sau lưng mình nói: “Cậu ấy tên là Lạc Lãng, anh không cần phải để ý cậu ta, chỉ cần lão đại nhà em không tới thì cậu ta chính là cái hồ lô.”

Tiếp theo cậu lại hỏi: “Anh trai, không biết phải gọi anh như thế nào?”

Thái độ tôn trọng của Tạ Nghị là anh Húc cảm thấy hảo cảm, hắn cười đáp lại nói: “Anh là Tống Duyên Húc, em cứ gọi anh là anh Húc là được rồi.

“Được, anh Húc.” Tạ Nghi lập tức gọi.

“Các em từ Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo đến đăng ký phải không?” Tống Duyên Húc mở quang não thuận miệng hỏi.

“Là trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo? Các cậu tới rồi!” Tống Duyên Húc không chờ Tạ Nghi trả lời đột nhiên la hoảng lên, vừa rồi hắn mới sực nhớ đến Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo.

Tống Duyên Húc nhanh lấy tờ giấy đưa cho Tạ Nghi nói: “Buổi chiều, có hai nữ sinh đến tìm Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo, họ còn để lại tờ giấy, các em nhìn xem có phải người quen không.”

Tạ Nghi khó hiểu mà nhận tờ giấy, vừa mở ra

liền kinh hô: “A, là Lạc Triều cùng Hàn Tục Nhã.”

Vừa dứt lời, tờ giấy trong tay đã bị một cánh tay mảnh khảnh đoạt mất, Lạc Lãng cầm tờ giấy, nhanh chóng mà nhìn lướt qua, khó nén kích động trong lòng: “Hai em ấy thế nhưng cũng tham gia lần thi đấu này……”

Nghĩ lại khoảng thời gian trước liên lạc cùng Lạc Triều, biểu hiện của con bé có chút sợ hãi rụt rè, thập phần không thích hợp, lúc ấy còn tưởng rằng em gái nhà mình nhát gan, hiện tại ngẫm lại liền minh bạch, em gái nhỏ của cậu tuyệt đối là gạt bọn họ, tưởng cho bọn họ một kinh hỉ. Ha hả, không nghĩ tới mới rời cậu hơn một năm mà lá gan em ấy lại biến lớn như vậy, cũng dám nói dối với cậu……

Lạc Lãng trong lòng buồn bực, bất đắc dĩ mà buông tờ giấy trong tay tiến lên một bước, đem Tạ Nghi đẩy sang một bên, hỏi Tống Duyên Húc đang cúi đầu làm việc: “Anh Húc, các em ấy còn lưu lại những lời khác không?”

Hà Húc Dương nghe vậy không khỏi mà ngẩng đầu, nhìn dung nhan quen thuộc tức khắc vui vẻ nói: “Em tới thật trùng hợp, Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo đã tới rồi, tờ giấy em để lại anh đã giao cho bọn họ.” Hắn chỉ vào Tạ Nghi nói, “Cậu ấy chính là học sinh Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo, em có thể tìm cậu ấy hỏi một chút.”

Tạ Nghi nghe vậy tức khắc cười ha hả, Lạc Lãng phát điên, mặt đỏ bừng, cậu là con trai là con trai a a a a a a!

Tạ Nghi cười to làm Tống Duyên Húc sửng sốt, nhìn khuôn mặt quen thuộc không phải là nụ cười ngượng ngùng mà là lửa giận tận trời, hắn liền cảm giác có chút không thích hợp, lại nhìn đồng phục của đối phương giống y Tạ Nghi bên cạnh ……

“Em…… Em …… Em là con trai?” Tống Duyên Húc khϊếp sợ mà chỉ vào Lạc Lãng, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Tạ Nghi một phen ôm cổ Lạc Lãng cười giải thích nói: “Đúng vậy, cậu ấy chính là huynh đệ của em, cũng là học sinh Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo, gọi là Lạc Lãng, người anh nhìn thấy là Lạc Triều, là em gái sinh đôi của cậu ấy.”

Tống Duyên Húc lúc này mới tin tưởng, hắn nhịn không được thấp giọng nói thầm nói: “Thật tà môn, như thế nào lớn lên giống con gái như vậy? Không giống con trai chút nào?”

Tống Duyên Húc tuy nói cực nhỏ nhưng Lạc Lãng là người nào, đương nhiên cậu nghe rất rõ ràng, hai hàng lông mày cậu nhíu lại, vừa định phát hỏa thì nghe Tạ Nghị ngăn cản: “Lão đại lập tức liền tới, đừng gây chuyện.”

Lạc Lãng lúc này mới cố nén lửa giận, cậu hận nhất là có người nói cậu giống con gái, nếu không phải không muốn mang đến phiền toái cho lão đại nhà mình, cậu tuyệt đối đưa lời quyết đấu với đối phương.

Quả nhiên, không bao lâu ngoài cửa liền nghe được tiếng bước chân, nghe tiếng vang thì hẳn nhân số không ít.

Người đii đầu tiến vào chính là một vị thanh niên mặc quân phục màu trắng anh đĩnh, mặt mày sắc bén, tuyệt đối là người nói một không hai chủ.

Tống Duyên Húc biết chỉ có thủ tịch sinh mới có tư cách mặc màu này, hơn nữa dựa vào thần thái của người này cùng với vẻ mặt cung kính của người bên cạnh hắn liền biết đó chính là chủ lực của Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo.

Tống Duyên Húc đứng lên lớn tiếng hỏi: “Là Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo phải không? Mời đi tới đăng ký một chút.”

Thanh niên mặc đồng phục màu trắng nghe vậy liền mang theo những người đằng sau thẳng tắp mà đi tới. Tạ Nghi thấy thế cười cười, mang theo Lạc Lãng thối lui một bên, đem vị trí nhường cho đối phương.

“Xin hỏi, xưng hô như thế nào?” Tống Duyên Húc thái độ cung kính hỏi.

“Kiều Đình!” Người thanh niên dứt khoát trả lời, ngay sau liền lấy một tấm thẻ từ túi tiền đưa cho Tống Duyên Húc.

Tống Duyên Húc tiếp nhận thẻ, đưa ngay vào quang não, quang não liền thu được tin tức trong thẻ, quả nhiên chính là người được mệnh danh là Lăng Tiêu thứ hai-Kiều Đình, cấp bậc cơ giáp: Vương bài, đồng thời cũng là chủ lực của Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo.

Kiều Đình đăng ký xong, Tống Duyên Húc liền đưa cho hắn một tấm thẻ chìa khóa phòng, đây là nơi mà Kiều Đình sẽ ở trong nữa tháng tiếp theo, điều này cũng có nghĩa Kiều Đình đã hoàn

thành thủ tục đăng ký, những người đi theo phía sau Kiều Đình lập tức lấy thẻ chứng minh của mình ra đưa cho Tống Duyên Húc để tiến hành đăng ký, đây là một thủ tục tất yếu, nếu không làm đăng ký, bọn họ liền mất tư cách tham gia cơ giáp đại chiến.

Đi theo phía sau Kiều Đình có hơn hai mươi người, bởi vì phụ trách đăng ký chỉ có một người Tống Duyên Húc nên hắn phải làm việc liên tục mới kịp, cái trán thực nhanh liền đổ mồ hôi. Thật vất vả đăng ký xong cho những người này, lúc này hắn mới nhớ tới hai người tới trước còn chưa đăng ký, hắn vừa định kêu bọn họ lại đăng ký thì nhìn thấy Kiều Đình đi về phái hai người ……

Tạ Nghi cùng Lạc Lãng cũng không giống những người khác lộ ra vẻ cung kính, bọn họ ngược lại vẻ mặt nhẹ nhàng, Tạ Nghi dơ tay về phía Kiều Đình hô: “Kiều học trưởng, xin chào.”

Tống Duyên Húc thấy thế đột nhiên sửng sốt, chủ lực số một chính là người mạnh nhất trường quân đội, là tối tượng mà mọi người phải kính nể, thái độ không tôn trọng này của Tạ Nghi và Lạc Lãng làm Tống Duyên Húc cảm thấy kinh ngạc, hắn nuốt xuống lời gọi, chuẩn bị nhìn tình huống sắp tới.

Kiều Đình nghe vậy bước chân đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn hai người Tạ Nghi Lạc Lãng, cũng không bởi vì thái độ của bọn họ mà sinh khí, đồng thời cũng không làm lơ đối phương, ngược lại chủ động nói một câu nói: “Lão đại của hai người ở phía sau, lập tức liền đến……”

Lão đại của hai người? Chẳng lẽ lần này Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo phái tới hai thế lực? Mà hai thế lực này không phục lẫn nhau? Tống Duyên Húc tò mò, quy tắc ở Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo cho dù là người ngốc thì cũng đều rõ ràng, mỗi lần cơ giáp đại chiến liền phái ra đoàn cơ giáp mạnh nhất.

“Vậy cảm ơn Kiều học trưởng!” Tạ Nghi cười hướng Kiều Đình nói lời cảm ơn, Kiều Đình còn muốn nói cái gì, lại phát hiện mặt sau lại tới một đội người của trường nữa thì liền ngừng, hắn gật gật đầu với Tạ Nghi Lạc Lãng nói, “Chúng ta đi trước.”

Nói xong, Kiều Đình liền mang theo người của mình rời đi, Tạ Nghi cùng Lạc Lãng lúc này mới đem lực chú ý đặt ở nhóm người mới vừa tiến vào. Bọn họ là chiến đội của Thiên Cơ cùng Vô Cực, ở trong đại ảnh các chiếm một phương, hai bên phân chia rõ ràng, vừa nhìn là biết người của hai đội khác nhau.