Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 321: Tình chiến hữu

Edit: Tuyết Dung Hoa

Lăng Lan nhìn cơ giáp quân dụng mà mình đã thu hoạch được, kế hoạch vốn có sẵn trong đầu lập tức rõ ràng lên, không tiếp tục chần chừ cô nhanh chóng liên lạc với báo con, giải thích cho đối phương nghe về ý tưởng của mình.

Lý Lan Phong vừa nghe, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, anh cho rằng đây là một chủ ý tuyệt vời. Trong lòng vừa tán đồng lại vừa cảm thấy kiêu ngạo: Nhìn đi, đây chính là bằng hữu của anh, cỡ nào thông minh, cỡ nào tài giỏi.

Hai người nhanh chóng thay đổi cơ giáp của mình thành cơ giáp quân dụng, sau đó mới điều khiển cơ giáp đi tới lỗ thông khí, chuẩn bị lẻn vào bên trong quân hạm.

Ngay lúc Lăng Lan đang phân phó Tiểu Tứ xem xét tình huống xung quanh coi có người hay không, quân hạm đột nhiên chạy chậm lại. Còn mơ hồ nghe được tiếng chuông cảnh báo phát ra khắp quân hạm.

“Sao lại thế này, Tiểu Tứ?” Lăng Lan vội hỏi Tiểu Tứ, hiện tại Lăng Lan chẳng khác gì người mù, tất cả những gì xảy ra bên ngoài đều phải nhờ vào Tiểu Tứ mới có thể biết được.

Tiểu Tứ lập tức trả lời: “Lão đại, radar có phản ứng, một vật thể bay không xác định đang bay cách chủ hạm chỉ huy 10km, hiện tại toàn bộ quân hạm đã tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, lúc này không thích hợp để chúng ta hành động.”

Lăng Lan nghe Tiểu Tứ nói xong, liền quyết định chờ một lát rồi lại hành động, mà Lý Lan Phong cũng cảm giác được hình như có chuyện gì xảy ra trong quân hạm nên đối với đề nghị của Lăng Lan là hoàn toàn ủng hộ, anh cũng muốn chờ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……

Bùng nổ bão từ mới vừa đi qua, ở căn cứ Tấn Long xa xôi liền nhận được sự thông báo khẩn cấp của đầu não, yêu cầu căn cứ lập tức phái hạm đội đến cứu hộ các tiểu đội còn sống sót trong khu vực tinh cầu x192, nhanh chóng đưa những nhóm thám hiểm và quân nhân còn sống sót về nơi trú ẩn an toàn.

Trong phòng chỉ huy căn cứ Tấn Long, một người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cả người gần như bị bóng tối che phủ đang hỏi một bóng dáng mông lung đối diện bằng một chất giọng nghèn nghẹn khó nghe: “D9, cậu cho rằng thông báo này có vấn đề?”

“D1, nhìn bề ngoài thông báo này rất bình thường, một khi xảy ra thảm hoạ gây thương vong, đầu não của cơ giáp tự nhiên sẽ thông báo cho các hạm đội gần đó đi cứu hộ, mà bão từ xảy ra ở x191 chúng ta cũng biết, nó chẳng qua là hiện tượng tự nhiên……” Các thiên tai ở thế giới cơ giáp thật ra đều dựa vào những thiên tai đã xảy ra trong hiện tại mà tái hiện lại. Trên thực tế, ở thế giới thực, bão từ quả thật đã xảy ra ở biên giới Warsaw, chỉ có điều nó không hung tàn như trong thế giới cơ giáp.

D9 nói tới đây liền dừng một chút, sau đó tiếp tục âm lãnh mà nói, “Mà hạm đội khai hoang kia cũng là ở ngay nơi đó làm nhiệm vụ....”

“Ý của cậu là đã không còn vấn đề gì lớn?” Ở bên trong bóng tối che dấu hết thảy biểu tình, D1 lại dùng âm thanh không cảm xúc của bản thân hỏi ngược lại.

“Cũng không hẳn như vậy, nếu vấn đề gì cũng không có thì mới vô cùng có vấn đề……” khóe miệng D9 lộ ra một tia mạt trào phúng, “Chúng ta ẩn núp tiến vào, nhất định không thể thả lỏng cảnh giác, cũng không ai biết được đầu não cơ giáp rốt cuộc có phát hiện được điều gì hay không."

“Như vậy. Thông báo lần này chúng ta không tiếp?” D1 tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên không thể, chúng ta vẫn phải như bình thường phái đội cứu viện đến, nếu không đầu não cơ giáp nhất định sẽ hoài nghi, mà kế hoạch của chúng ta còn cần thêm ít thời gian mới có thể hoàn thành, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót vào lúc này." D9 thẳng thắn phản đối nói, “Bão từ cường đại như vậy, dựa theo tình báo của chúng ta, hạm đội khai hoang kia căn bản không thể sống được…… Cho dù còn có người sống sót thì đặt dưới sự kiểm soát của chúng ta, chúng ta cũng yên tâm hơn."

Nói tới đây, D9 kiêu ngạo “Chúng ta đã bày thiên la địa võng ở căn cứ Tấn Long, dưới sự kiểm soát của chúng ta không ai có thể làm được điều gì mờ ám. Nếu đầu não cơ giáp thật sự muốn làm gì hay phái người nào tới, chúng ta cũng nhất định phát hiện đầu tiên."

“Một khi đã như vậy thì phái đội cứu viện đi, tôi cũng không muốn trước khi kế hoạch hoàn thành gây ra quá nhiều sóng gió." D1 nghe vậy liền nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống căn cứ.

Cùng ngày, một quân hạm tuần tra xuất phát từ căn cứ Tấn Long nhắm hướng tinh cầu x192 mà bay tới, rốt cuộc trải qua một ngày một đêm cuối cùng cũng gặp được chủ hạm chỉ huy đang cố kéo dài hơi tàn của hạm đội khai hoang.

Chủ hạm chỉ huy đã không có sức lực để chiến đấu, cho nên trước tiên thông qua kênh công cộng phát ra tín hiệu dò hỏi, đối phương cũng không chần chờ, rất nhanh hồi phục tin tức thông báo thân phận của bọn họ. Đến khi biết được đó là đội cứu viện của căn cứ Tấn Long phái tới, những Cơ giáp sĩ cùng với các nhân viên công tác còn sót lại của chủ hạm đều nhịn không được mà lệ nóng doanh tròng, phải biết rằng trong một ngày một đêm này, tinh thần của bọn họ vẫn luôn trong trạng thái dày vò lo âu, bọn họ không biết chiếc chủ hạm gần như bị phá huỷ hoàn toàn này có thể duy trì được bao lâu, tất cả mọi người cũng không muốn trở thành phế tích trong Tinh Không, tan thành cát bụi không còn chút dấu vết giống như các chiếm hạm khác.

Chỉ huy chủ hạm cùng sĩ quan phụ tá liếc nhìn lẫn nhau, ánh mắt cực kỳ phức tạp, có kích động có khẩn trương còn có một loại lạnh lẽo, nhưng thực nhanh biểu tình của hai người thay đổi biến thành mừng như điên, cùng với các quân nhân khác không chút khác biệt.

Bất quá sĩ quan phụ tá tuổi vẫn còn trẻ, tay của hắn nhịn không được mà nắm chặt lại, bởi vì một khi tiến vào căn cứ Tấn Long thì nhiệm vụ của bọn họ cũng chính thức bắt đầu.

Xét thấy chủ hạm nếu tiếp tục phi hành là hoàn toàn không an toàn, đội cứu viện sau khi cùng căn cứ liên hệ bàn bạc liền quyết định đưa toàn bộ những người còn sống sót chuyển dời lên quân hạm của bọn họ, sau đó mới di chuyển về căn cứ.

Mà hai người Lăng Lan và Lý Lan Phong thừa lúc lực chú ý của mọi người đều tập trung vào phương tiện dời đi, liền cho Tiểu Tứ bí mật mở ra lỗ thông khí lặng lẽ đột nhập vào trong quân hạm, rồi dựa theo con đường mà Tiểu Tứ chỉ dẫn nhanh chóng đi vào bên trong đại sảnh của quân hạm.

Lúc này trong đại sảnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến hai cửa khẩu ra vào, những Cơ giáp sĩ còn may mắn sống sót xếp thành hai hàng trước mỗi cửa, họ đang chờ tới lượt mình để di dời qua quân hạm của đội cứu viện, Lăng Lan cùng Lý Lan Phong yên lặng đi tới, không tiếng động mà đứng vào cuối hàng.

Người Cơ giáp sĩ đang đứng cuối hàng lại đột nhiên phát hiện có thêm hai cơ giáp mới xuất hiện, tò mò mà quay đầu nhìn nhìn hai người bọn họ. Hắn cũng không nghi ngờ gì, dù sao cơ giáp mà Lăng Lan và Lý Lan Phong đang điều khiển cũng là cơ giáp quân dụng chuyên dùng của quân hạm ( trên ngực cơ giáp còn có dấu hiệu của quân hạm), cùng lắm hắn chỉ hoài nghi tốc độ của hai người sao lại chậm như vậy, đến bây giờ mới ra xếp hàng, bất quá đây là chuyện riêng của người khác nên vị Cơ giáp sĩ này cũng không để trong lòng.

Thấy vị Cơ giáp sĩ kia chỉ nhìn bọn họ chứ không có hỏi nhiều, Lăng Lan cùng Lý Lan Phong đều thở phào một hơi, kế hoạch đột nhập vào của bọn họ rốt cuộc cũng thành công. Thực nhanh tới lượt bọn họ được di dời qua quân hạm cứu viện, đến khi an toàn đi vào đại sảnh, bọn họ liền nghe theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, điều khiển cơ giáp tiến tới băng ghế dài được an bài sẵn cho bọn họ, sau đó hai người cũng không rời khỏi cơ giáp mà tiếp tục ở lại trầm mặc im lặng.

Những Cơ giáp sĩ thuộc quân hạm của căn cứ Tấn Long thấy thế cũng không nghĩ nhiều, bởi vì rất nhiều Cơ giáp sĩ sau khi được chuyển dời qua đây đều là dáng vẻ như vậy, những Cơ giáp sĩ này nhiều giờ qua đều căng thẳng, khẩn trương, giờ đây đã được cứu viện, bọn họ cuối cùng cũng an toàn sống sót qua tai nạn, cảm xúc tự nhiên thả lỏng rất nhiều. Vì vậy có những Cơ giáp sĩ vừa tiến vào ghế dài liền trực tiếp hôn mê. Chỉ có một ít người thần kinh thô mới còn sức bò ra khỏi cơ giáp đi làm quen với các Cơ giáp sĩ cùng các nhân viên công tác của hạm đội Tấn Long.

Lăng Lan cùng Lý Lan Phong thoạt nhìn đều đã lâm vào hôn mê, nhân viên công tác thấy thế cũng rất săn sóc mà không lại quấy rày bọn họ. Trên thực tế, lúc này hai người Lăng Lan và Lý Lan Phong đang vô cùng khí thế mà bàn bạc ngất trời.

Thật ra Lăng Lan và Lý Lan Phong đã thay đổi cơ giáp, đáng lẽ kênh trò chuyện của tiểu đội cũng mất đi tác dụng, nhưng sự tồn tại của Tiểu Tứ đâu phải nói chơi, nháy mắt lại giúp Lăng Lan cùng Lý Lan Phong thành lập một kênh trò chuyện riêng dành cho hai bọn họ.

“Không biết bọn Cận Chiến có ở đây hay không? Biết đâu lại ở ngay trong đại sảnh này cũng không chừng? ” Lý Lan Phong quét nhìn một vòng chung quanh, thấy tất cả đều là các cơ giáp chung một dáng vẻ, nhịn không được lắc lắc đầu, anh thật sự không có biện pháp nhìn ra được đâu là thành viên của tiểu đội mình.

“Chỉ cần bọn họ còn sống, liền nhất định có thể tìm được, không cần sốt ruột.” Lăng Lan lại vô cùng bình tĩnh. Đối với đám người Tề Long, cô vẫn rất tin tưởng. Trải qua nhiều lần mạo hiểm, đoàn đội của bọn họ sẽ không bị loại việc nhỏ này làm khó. Hơn nữa đây cũng là khảo nghiệm của cô đối với bọn họ, trong tình huống không có cô, bọn họ rốt cuộc có thể dựa vào bản thân mà sinh tồn hay không.

Lúc này, bên trong một đại sảnh khác của quân hạm Tấn long, Tạ Nghi đã cùng các nhân viên công tác nơi này thành lập mối quan hệ tốt đẹp, khuôn mặt cậu tràn đầy tươi cười trở lại bên đồng đội, cùng đồng đội chia sẻ tin tức mà cậu đã thám thính được.

Bảy người Tề Long cũng không ngồi chờ trong cơ giáp mà là ra ngoài, bởi vì trang phục hiện tại họ đang mặc không phải là quần áo riêng của bọn họ mà là trang phục thao tác cơ giáp chính thức của Liên Bang, cùng các Cơ giáp sĩ của quân hạm chỉ huy giống nhau như đúc.

Nói ra cũng là nhờ vào vận may, ngay thời điểm bão từ bùng nổ, hai người Tề Long và Lạc Lãng phối hợp cực kỳ ăn ý cùng đột nhập vào bên trong quân hạm, quyết đoán bắt cóc hai đặc cấp cơ giáp, thừa lúc hai người họ còn chưa phản ứng kịp bắt bọn họ ra chắn phía trước, làm tấm mộc cho tiểu đội của mình, giúp tiểu đội ngăn cản đại bộ phận uy lực của bão từ, cũng nhờ vậy mà bọn họ mới có thể bình yên vượt qua nguy cơ lần này (đương nhiên, bọn Tề Long lại không biết rằng, bọn họ có thể sống sót là nhờ vào Lăng Lan đã ngăn chặn phần lớn uy lực của bão từ, nếu không chỉ dựa vào hai giá đặc cấp cơ giáp thì bọn họ cũng không có cơ hội sông sót đến bây giờ……).

Đương nhiên hai giá đặc cấp kia thực bi kịch, trực tiếp bị năng lượng còn sót lại của bão từ phá hủy, một phần cũng do đối phương phản ứng quá chậm, khởi động thiết bị phòng hộ chậm nửa giây, liền bởi vì nửa giây này mà Cơ giáp sĩ bên trong không thể chịu đựng được uy lực bão từ, trực tiếp bỏ mình.

Hành vi hung ác của Tề Long và Lạc Lãng làm cho hai người mới vừa gia nhập tiểu đội là "Cơ vô bất tu" cùng Lý Thì Du đều rùng mình, đặc biệt là Lý Thì Du, anh rốt cuộc phát hiện, tiểu đội mà anh gia nhập không chỉ có đội trưởng là phúc hắc vô sỉ, mà ngay cả đội viên cũng không phải là người tốt lành gì…… Nếu là anh, anh căn bản không thể lấy người vô tội làm tấm mộc……

Nhưng lí trí Lý Thì Du lại thừa nhận, lựa chọn Tề Long và Lạc Lãng là chính xác, bởi vì lựa chọn của bọn họ giúp cho tiểu đội sống sót. Lý Thì Du không quên, lúc bắt cóc hai đặc cấp cơ giáp kia, Tề Long trước tiên đẩy anh cùng "Cơ vô bất tu" ra sau cùng, ba người khác cùng Tề Long, Lạc Lãng phối hợp cực kỳ ăn ý, lập tức chắn ở phía trước bọn họ, nói cách khác, chỉ khi nào năm người bọn họ đều chết hết mới tới lượt anh và "Cơ vô bất tu".

Xong việc, tâm tình Lý Thì Du cực kỳ phức tạp, có ngạc nhiên, có không đành lòng nhưng càng nhiều lại là cảm động, trong thời gian ngắn cũng không nói lên lời chỉ trích Tề Long cùng Lạc Lãng…… Có lẽ đây là tình chiến hữu, trong lòng Lý Thì Du đột nhiên chấn động, anh phát hiện mình hình như lại hơi thích điều này.