“Mặc kệ bọn họ đánh thế nào, chúng ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, nhiều nhất chúng ta chỉ có thể cố gắng không để có học sinh nào từ vong thôi…”
Các giáo viên nhịn không được mà tiếc nuối trong lòng, nếu lúc trước khi bọn họ còn trong học viện đồng quân mà cũng có nhiệt huyết sôi trào khởi động đấu đại giới thì thật tốt quá.
Hai vị giáo viên mỗi người mang một người đi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, giống như bọn họ nói, cho dù ngứa tay đến mức nào cũng chỉ có thể làm một người khuân vác xứng chức, đem những học sinh bị loại rời khỏi sàn đấu rồi trở lại nhìn những học sinh thân yêu của mình cố gắng chiến đấu đến khi đấu đại giới kết thúc.
Trương Kinh An cảm giác được cổ áp lực kia biến mất liền biết đối phương một kích đắc thủ liền rời xa chỗ này, hắn híp híp mắt nhanh chóng làm chính mình bình tĩnh lại. Đạo se vỡ lòng đã từng nói, khi đang ở trên chiến trường, cho dù gặp phải tình huống gì thì cũng không được mất bình tĩnh, một khi mất bình tĩnh thì cũng có nghĩa mình đã cách cái chết không xa.
Hắn buông lỏng cả người, an tĩnh lại, sau đó âm thầm bộc phát sức mạnh, hòa vào cùng gió bay khắp mọi nơi, đột nhiên, Trương Kinh An nhìn về một phía lạnh lùng thốt: “Chẳng lẽ còn không ra?”
Nếu đã bị người ta phát hiện, Lăng Lan cũng không che che dấu dấu nữa, cô trực tiếp từ sau thân cây đại thụ đi ra, cách Trương Kinh An khoảng 20 mét thì dừng lại, hai người xa xa nhìn nhau.
Nhìn đối phương cũng mặc đồng phục màu đó, bên ngự lấp lánh con số bảy chúng minh đối phương chính là đối thủ trong trận đấu đại giới này của bọn họ, nhìn khuôn mặt băng hàn tuấn lãng nhưng lại không phải khuôn mặt quen thuộc của Tề Long-đầu bảng năm bảy, tâm niệm Trương Kinh An chợt lóe, mở miệng nói: “Lão Đại Tề Long—— Lăng Lan!”
Lăng Lan nhướng mày, tựa hồ đối với viện Trương Kinh An biết tên cô mà kinh ngạc.
“Ông vua không ngay của năm bảy, đây cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần có tôi muốn biết thì không gì là không thể.” Trương Kinh An nhàn nhạt nói, tuy nói thì nói thế nhưng nếu không phải có lần đấu đại giới này, chỉ sợ hắn cũng không biết năm bảy lại cất dấu một cao thủ siêu cấp bất phàm như vậy, lúc đầu chỉ nghĩ đối thủ có mạnh cũng chỉ mạnh bằng Lư Tĩnh năm chính, nhưng bây giờ nhìn lại…xem ra tính toán sai lầm hết rồi.
“Xem ra, ngay từ đầu cậu đã theo dõi tôi! Cục diện bây giờ hẳn là do cậu thiết kế, rốt cuộc hai chúng ta có thể gặp nhau mặt đối mặt…… Bất quá, cậu cho rằng cậu có thể là đối thủ của tôi sao?” Trương Kinh An cười như không cười nói, ở trong mắt hắn, Lăng Lan này không thể nghi ngờ đã quá tự tin.
Lăng Lan cũng không trả lời Trương Kinh An vấn đề này, khuôn mặt không biểu tình nhìn đối phương làm Trương Kinh An trong khoảng thời gian ngắn không phát hiện ra được ý nghĩ thật sự của Lăng Lan.
Trên thực tế, lúc này Lăng Lan đang ở trong ý thức hải nói chuyện với
tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, những người kia hiện tại ở nơi nào?”
Hóa ra vừa rồi, tiểu Tứ đột nhiên nhắc nhở Lăng Lan, những người mà nó nhận nhiệm vụ theo dõi bắt đầu hành động rồi.
“Còn cách chỗ này trên dưới 3 mét.” Tiểu Tứ xác nhận vị trí đối phương. Lúc này, Tiểu Tứ và đầu não như hòa chung vào nhau, tất cả các tình huống trong học viện đều bị nó nắm rõ trong lòng bằng tay, dựa theo yêu cầu của Lăng Lan, nó cũng không ra tay che dấu vị trí hiện tại của cô, chỉ cần là người có tâm thì đều có thể tra được vị trí của Lăng Lan.
“Tiểu Tứ, xem ra những thứ mà ngươi tra được thật chuẩn xác.” Trong mắt Lăng Lan lóe lên tia sát khí, ngoài việc muốn cho bạn học một cơ hội mạnh lên thì nguyên nhân chính cô khơi mào đấu đại giới chính là muốn dẫn xà xuất động, bây giờ, xem ra đối phương đã không kềm chế mà rat ay rồi.
Bất quá, phải mau chóng giải quyết cái vị tự luyến trước mặt….. Lăng Lan liếc liếc mắt nhìn Trương Kinh An trước mặt, tuy rằng người này thực kiêu ngạo, tính cách cũng không ra sao, nhưng Lăng Lan cũng không muốn đem người này cuốn vào trận chiến săn gϊếŧ giữa cô và mấy người kia,
không khóe cái hắn liền trở thành một kẻ chết oan chết uổng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, mau chóng đem người này trục xuất khỏi đấu đại giới.
Trương Kinh An giờ phút này rất hưng phấn, trên người Lăng Lan ẩn ẩn thoát ra loại cảm giác áp bách khiến hắn biết đối phương là một cao thủ, điều này khiến hắn thích ý và thèm muốn vô cùng. Từ khi các đàn anh khóa trên tốt nghiệp ra ngoài, hắn liền cảm giác mình chính là ngọn núi đầu của học viện,đặc biệt là sau khi hắn vận dụng thành thạo tinh thần biến dị của mình, cảm thấy mình không có địch thủ nào trong học viện, và điều này khiến hắn cảm thấy có chút mất mát. Tư vị khi trở thành
Độc Cô Cầu Bại kỳ thật cũng không tốt đẹp như vậy.
Có lẽ thiếu niên trước mắt này có thể làm hắn đánh một trận thỏa thích, có thể thư giản gân cốt rồi!
Tuy rằng Trương Kinh An cho rằng Lăng Lan có thể mang cho mình nhiều niềm vui nhưng lại rất tự tin Lăng Lan không thể thắng mình.
Trương Kinh An muốn đánh, cũng liền trực tiếp lên. Không sử dụng thanh côn cao su vô dụng, cũng không có mấy chiêu thức xinh đẹp, chỉ có một quyền gọn gang dứt khoát. Có lẽ Trương Kinh An cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợicho nên nghĩ không cần phải dùng những chiêu thức phiền phức gì, chỉ dùng thực lực của mình cũng có thể dễ dàng nghiền cán đối phương.
Chỉ thấy Trương Kinh An bình đạm mà bước một bước, chỉ đơn giản một bước thế nhưng ngay lập tức đã cách vị trí ban đầu hơn hai mười mét, nháy mắt đã đi tới trước mặt Lăng Lan.
Kỳ thật đây chỉ là ảo giác tầm mắt, trong mắt Lăng Lan lại thấy rõ ràng trong khoảnh khắc ngắn đó, Trương Kinh An đã bước mười bước, trong chớp mắt liền tới trước mặt cô, cùng lúc đó, Trương Kinh An nắm chặt quyền, đi theo đánh về phía mặt cô.
Vô luận tốc độ hay là quyền tay cuối cùng, tốc độ của Trương Kinh An như đạt tới một cái cực hạn, Trương Kinh An thậm chí có loại ảo giác một giây tiếp theo nắm tay của mình có thể đánh trúng thân thể đối phương, sau đó đem đối phương đánh bay ra ngoài…… Trương Kinh An vừa mới nở nụ cười thì ngay lập tức ngưng đọng lại.
Bởi vì, hắn cảm giác nắm tay của mình bị một cổ nhu kính chống lại, làm hắn không thể đi tới.
Nguyên lai, trong nháy mắt Lăng Lan bị đánh trúng thì cô cũng vươn tay lên, đón nhận nắm đấm của Trương Kinh An. Hai nắm tay va vào nhau có vẻ vô cùng kịch liệt nhưng lại không gây ra bất kỳ tiếng vang nào, giống như hai nắm tay đó không có chút sức nào, chỉ đơn giản là hai người bạn đang chạm tay vào nhau.
Trương Kinh An tự biết sức mạnh của mình ở mức nào nên chỉ dùng 80% sức mạnh, nhưng không nghĩ tới, sức mạnh của mình lại bị đối phương hóa giải một cách dễ dàng.
Trương Kinh An ra một quyền không có hiệu quả ngược lại bị vây ở thế giằng co, bây giờ hắn đang phân vân không biết nên phòng thủ triệt để hay gia tăng sức mạnh để tiến công thêm lần nữa, đánh vỡ thế giằng co.
Trương Kinh An đương nhiên không chịu bỏ qua như vậy, hắn luôn cho rằng mình là người mạnh nhất vì vậy liền hô lớn một tiếng, khuôn mặt như gồng lên ngay lập tức đỏ bừng, hóp bụng lại, sau đó tay liên tục rung rung, bốn đường ám kình theo đó mà đánh về phía Lăng Lan.
Đây là đòn sát thủ mà đạo sư vỡ lòng đã dạy cho hắn, có thể nháy mắt phát ra bốn đạo ám kình, hơn nữa mỗi một đạo có sức mạnh càng ngày càng gia tăng, đến đạo cuối cùng chính là dùng tất cả sức mạnh của cơ thể để bùng nổ lần cuối.Đương nhiên, đạo sư vỡ lòng cũng lặp đi lặp lại lời cảnh cáo, trừ phi là đến bước cuối cùng không thể làm gì khác, còn không thì không thể sử dụng chiêu thức này, bất quá Trương Kinh An cho rằng bây giờ chính là thời gian thích hợp nhất để sử dụng chiêu thức này, bởi vì đây chính là cuộc chiến xác định ai sẽ là người đạt được vinh dự hàng đầu toàn trường giữa năm bảy và năm mười.
Lăng Lan vừa thấy đối phương thủ thế liền đoán ra đối phương rất có thể sử dụng sát chiêu, cô
quyết đoán sử dụng thượng kính, hai cổ ám kình nhiều lần va chạm, cuối cùng, cả hai cổ lực đều áp không được đối phương, đồng thời bạo liệt.
Lăng Lan và Trương Kinh An bị cổ lực cực lớn này làm bay ngược ra ngoài, liền cây cổ thụ nơi mà bọn họ vừa đứng cũng bị phá hủy, thân cây nổ tung rơi khắp nơi trên mặt đất.
Lăng Lan trên không trung làm một động tác Thiết Bản Kiều đem thân thể của mình khống chế vững vàng rồi đáp xuống cách đó không xa. Trương Kinh An cũng không nhẹ nhàng như Lăng Lan, bay ra sau năm sáu mét mới dùng tay trái bắt lấy một thân cây, mượn lực để ổn định thân thể, bất quá tay phải lại buông thỏng xuống, đong đưa tự do.
Lăng Lan nâng tay trái ấn ấn tay phải của mình lạnh lùng thốt: “Quả nhiên không hổ là người đứng đầu năm mười, một chiêu liền đánh gãy tay phải của tôi.”
Trương Kinh An cũng đồng thời cầm tay phải của mình, sắc mặt khó coi nói: “Cậu cũng không yếu!” Đồng dạng, cánh tay Trương Kinh An cũng bị đối phương đánh gãy, một chiêu vừa rồi kia xem như hai người lưỡng bại câu thương. Lúc này, Trương Kinh An đã không nghĩ mình có ưu thế hơn như lúc đầu nữa, hắn biết Lăng Lan trước mắt cũng là đối thủ đồng cấp bậc với mình.
“Bất quá, cho dù như thế thì chúng ta cũng phải phân cao thấp!” Lăng Lan như hạ quyết tâm muốn phân thắng bại, không màng đến cánh tay phải đang bị thương, chân đạp mạnh xuống, cả người nương theo lực của nhánh cây mà bắn ngược ra, như quả pháo lao vềhướng Trương Kinh An.
Trương Kinh An sắc mặt ngưng trọng, hắn biết chính là lúc này, thời điểm phân thắng bại. Những người đạt tới cấp bậc khí kình như bọn họ thì mỗi khi tham dự cách đấu, thắng thua chỉ là phân định trong chớp mặt, một khoảnh khắc xem khí kình của ai mạnh hơn.
Lúc này, Lăng Lan dùng tay trái để tấn công, bất quá giống như không quá tin tưởng vào tay trái của mình, cô còn đồng thời sử dụng thanh côn trong tay để công kích.
Trương Kinh An cũng lựa chọn dùng thanh côn, tay trái nắm chặt thanh côn đưa lên đón đỡ, khi hai thanh côn chuẩn bị va chạm vào nhau thì sắc mặt Lăng Lan đột nhiên hoảng sợ hô lớn: “Tránh mauuu……”
Trương Kinh An căn bản không dao động, tay trái vận lực mang hết sức đánh ra..
Hừ! Muốn dùng chiêu này làm ta mắc mưu? Không có cửa đâu! Lúc trong đầu Trương Kinh An chợt léo qua ý niệm này thì cũng là lúc hắn cảm thấy cái gáy mình bị một cổ lực lượng mạnh mẽ mà va chạm vào……
Hắn cảm giác thân thể tức khắc không còn sức lực, ngã quỵ xuống dưới, trước khi hôn mê, hắn nhìn thấy Lăng Lan xoay người chạy trốn tựa như đã nhìn thấy thứ gì ghê sợ….
A… hóa ra là không phải đang gạt mình. Lúc này trong lòng Trương Kinh An cực kỳ hối hận, nếu lúc đầu nghe theo lời nhắc nhở của đối phương thì có phải sẽ không bị người đánh trộm trúng không?
Cả người Trương Kinh An ngã từ trên cây xuống, còn chưa đυ.ng đến mặt đến mặt đất thì một bóng người xẹt qua, nhẹ nhàng chụp được rồi đặt xuống mặt đất, nhanh chóng nhân nút nhận thua và cậu cứu của Trương Kinh An sau đó liền nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Cách đó hơn một cây số, một nhóm 5 người mặc trang phục giáo viên đang dừng lại, một người khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mở tinh thần lực ra, lẻn vào hệ thống giám sát của đầu não bắt đầu tìm kiếm mục tiên của mình.
“Đối phương hiện tại thay đổi vị trí, lúc đầu hướng về phía đông nam bây giờ đã đi về phía nam.” Người giáo viên kia mở to mắt nói với một người giáo viên khác khoảng 35-36 tuổi bên cạnh.