Ánh mắt Lăng Tiêu vừa lòng nhìn, tốc độ tay của Lăng Lan quả thật đã đạt tới yêu cầu của ông, hơn nữa so với ông yêu cầu còn cao hơn một tầng, đang lúc Lăng Tiêu muốn mở lời thì tiếng va chạm của mấy viên trân châu lại nhanh hơn, thậm chí còn sinh ra mấy tiếng đinh tai…
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt tươi cười của Lăng Lan nhịn không được mà biến đổi, nếu không phải sợ quấy rầy đến Lăng Lan thì ông đã hô lớn lên rồi, bởi vì tốc độ tay bây giờ của Lăng Lan đã đạt tới mức hóa không, đây chính là yêu cầu để cơ giáp sĩ tiến vào cấp bậc vương bài, con trai ông không chưa qua 10 tuổi đâu…
“Phốc” một tiếng trầm vang, ngón tay Lăng Lan đột nhiên dừng lại, cả người như thanh tỉnh từ cảnh giới vừa rồi, cô nhíu nhíu mày mở lòng bàn tay thì phát hiện bốn viên châu trong tay đã biến thành bột phấn.
“Bốp bốp bốp……” Lăng Lan nghe thấy tiếng vỗ tay xuất hiện bên cạnh thì ngẩng đầu lên nhìn, là Lăng Tiêu đang từ từ vỗ tay, ông cười nói: “Lăng Lan, thực không tồi, thế nhưng con đã đạt tới cảnh giới của vô.”
“Vô?” Lăng Lan hoang mang hỏi, việc luyện tập cơ giáp không phải cô tự mình mày mò học hỏi thì cũng là do học được từ những đạo sư trong không gian học tập, vì thế không có ai giải thích cho cô những tiêu chuẩn được đặt ra ở thế giới này, mà nguyên bản tiểu Tứ phải thu thập những thông tin này nhưng vì nó nghĩ lão Đại của mình chỉ cần học theo tiêu chuẩn của Mộng Đa nên cuối cùng cũng bỏ qua thông tin này.
Lăng Tiêu tựa hồ đã chuẩn bị có câu hỏi này nên khi nghe Lăng Lan liền giải thích: “Tốc độ tay trong điều khiển có giáp được chia ra thành 5 giai đoạn, Nguyên-tốc độ cơ sở-bậc thấp nhất mà những cơ giáp sĩ cấp bậc thực tập và cơ giáp cấp bậc thấp phải đạt được, Cần-cấp cao hơn Nguyên, chỉ cần cố gắng chăm học, khổ luyện thì đều có thể đạt tới cấp độ này- những cơ giáp sĩ trung cấp phải đạt tới mức này, Cực-đại biểu cho cơ giáp sĩ cao cấp, như vậy có nghĩa tốc độ tay đã đến cực hạn của cơ thể nhân loại, Ảnh- thuộc về cấp bậc đặc cấp sư sĩ, đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ những cơ giáp sĩ khi đạt tới cấp bậc này thành công thăng cấp thành vương bài sư sĩ, và Vô- tốc độ tiêu chuẩn để trở thành vương bài sư sĩ… Yêu cầu mà cha đặt cho con chỉ là Cực, không nghĩ với con vừa lên thì lại cho cha một kinh hỉ lớn như vậy.”
Lăng Lan nghiêm túc nghe Lăng Tiêu giải thích, trầm mặc một chút hỏi: “Vô, như vậy trên nó còn có cấp bậc nào cao hơn nữa không? Còn ……” hai mắt Lăng Lan nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, “Tốc độ của ông đã tới cấp bậc nào?”
Lăng Tiêu trầm mặc một chút sau đó mở miệng nói: “Trên Vô là Hình…… Bất quá, nói đến chuyện này với con vẫn còn quá sớm, con không cần phải biết những thứ này.” Lăng Tiêu chỉ nói cách gọi rồi cũng không thuyết minh tỉ mỉ, kỹ càng.
“Vậy còn ông?” Lăng Lan chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy vấn. Vấn đề sau mới là thứ mà cô coi trọng.
Lăng Tiêu nhàn nhạt mà nhìn Lăng Lan. Lăng Lan không chút khách khí nhìn lại. Trong ánh mắt tràn ngập ý không thỏa hiệp.
Lăng Tiêu thở dài thật sâu: “Tốc độ tay của cha là Không…” Khẩu khí có chút sủng nịch, giống như vì tính tình quật cường của con mình mà có chút bất đắc dĩ.
“Là tốc độ cao nhất của tay.” Lăng Lan quyết đoán nói, nếu không Lăng Tiêu cũng không thành thần cấp sư sĩ được.
Lăng Tiêu lắc đầu nói: “Cực hạn của con người là không ai có thể biết được, có thể bây giờ là cực hạn, nhưng nó thật sự là cực hạn chân chính sao? Tương lai là một điều mà không ai có thể nói trước được….” Hai mắt Lăng Tiêu trống rỗng như nhớ tới cái gì.
Lăng Lan như suy tư mà gật gật đầu, ở kiếp trước cô căn bản không có nghĩ đến con người có thể phát triển mạnh đến mức độ này, chỉ cần nhìn đơn giản về sức mạnh của thân thể cũng đã mạnh hơn kiếp trước mấy chục lần… Giống như đại lực sĩ ở kiếp trước cũng chỉ có sức mạnh bằng một đứa trẻ mười tuổi ở thế giới này. Có thể thấy, vạn năm tới, nhân loại có thể đột phá giới hạn của cơ thể vô số lần.
Lăng Tiêu nháy mắt hồi thần. Ông cảm giác Lăng Lan đã không còn vấn đề để hỏi nữa liền tiếp tục nói: “Nếu con đã đạt tới yêu cầu của cha, như vậy truyền thừa thứ hai liền giao cho con.”
Lăng Tiêu nói xong trực tiếp vung tay lên đối với Lăng Lan, Lăng Lan liền cảm thấy mình bị một cổ năng lực cực kỳ mạnh mẽ đẩy ra, sau đó cấp tốc rớt xuống, giống như mất khống chế mà rơi từ trên cao xuống.
Lăng Lan sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tuy rằng cô đã trải qua một khoảng thời gian dài để khổ luyện khắc phục chứng sợ độ cao. Nhưng đối mặt với loại tình huống này cũng không thể không mất khống chế mà cảm thấy da đầu tê dại. Nếu không phải cô xác định cha Lăng không có gì ác ý gì với mình thì đã la hét thất thanh rồi, nhưng cho dù như thế, cô cũng bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Lăng Lan lọt vào một khu vực màu xám, một mảnh sương mù mênh mông, nhìn không thấy hoàn cảnh xung quanh, đang lúc Lăng Lan hồ nghi không hiểu gì thì vô số tin tức và hình ảnh trân quý như đang liều mạng xâm nhập vào đầu cô…… Số liệu, động tác, khẩu quyết, kinh nghiệm, tất cả những thứ Lăng Tiêu học được, những ý thức khi điều khiển, kinh nghiệm chiến đấu, và các loại giác ngộ, toàn bộ đều nhét vào trong cái đầu nhỏ của Lăng Lan.
“Chờ con hiểu đạo lý thì lại đến tìm ta……” Trước khi hôn mê Lăng Lan chỉ nghe được Lăng Tiêu nói mấy câu này sau đó hoàn toàn hôn mê……
Trước khi hôn mê, Lăng Lan ít nhất nhớ mình đã hung hăng dực ngón tay giữa cho cha già nhà mình nhìn. Hừ…chỉ là truyền thừa thôi mà còn bá đạo như vậy, thật quá đáng mà!
Thật là đứa trẻ quật cường! Lạc Phượng, em đã nuôi con của chúng ta thật tốt!
Lúc Lăng Lan tỉnh lại đã là buổi sáng của ngày hôm sau, cô từ khoang mô phỏng leo ra, gãi gãi đầu đi về phòng mình để nghỉ ngơi thêm một chút. Đương nhiên, cách sinh hoạt của cô cũng khiến mẹ Lam lo lắng, bất quá mẹ Lam vẫn lựa chọn tin tưởng con của mình, cho rằng Lăng Lan có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Sau khi ngủ một giấc thật đã cùng với sự trợ giúp của tiểu Tứ đem những thông tin không dùng được niêm phong ở góc sâu nhất trong óc, tinh thần Lăng Lan tỉnh táo mười phần phát hiện, truyền thừa thứ 2 này của Lăng Tiêu chủ yếu đánh vào việc tu luyện tinh thần lực và khả năng không chế, đây là mấu chốt để thăng cấp trở thành vương bài sư sĩ.
Đặc biệt là sau mười tuổi, tinh thần lực sẽ xuất hiện biến dị…… Nó sẽ ảnh hưởng đến phương hướng phát triển tương lai của mình.
“Tiểu Tứ, ngươi có biết chuyện tinh thần biến dị hay không?” Lăng Lan đột nhiên phát hiện vào thời khắc mấu chốt này, cô không hiểu gì cả.
“Thế giới này quả thật có cách nói đó, bất quá theo cách nói ở Mộng Đa thì đây chính là một loại thiên phú mà bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể thức tỉnh. Sau 10 tuổi, con người bắt đầu trở nên thành thục, các bộ phận của cơ thể bắt đầu vận hành theo lịch trình, tinh thần lực nguyên bản phát triển chậm chạp cũng tiến vào giai đoạn tăng trưởng nhanh chóng đồng thời thiên phú của cơ thể cũng thức tỉnh, loại thiên phú thức tỉnh này được thế giới này gọi là tinh thần biến dị.”
Tiểu Tứ đem tư liệu nghiên cứu của thế giới mình cho Lăng Lan xem.
“Như vậy nói tinh thần biến dị là một chuyện tốt.” Lăng Lan tức khắc thả lỏng tâm tình.
“Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng không nhất định là chuyện tốt.” Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan nhíu nhíu mày, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
“Muốn xét xem thiên phú thức tỉnh là tốt hay xấu thì phải xét xem thiên phú đó là gì, không phải thiên phú nào cũng phù hợp cho việc điều khiển cơ giáp.”
“Ồ? Nói như thế nào?” Lăng Lan tò mò.
“Có chút thiên phú, giống như tà âm, phi thiên chi vũ, nhất tiếu khuynh thành ……” Tiểu Tứ bắt đầu đọc những tư liệu mà nó thu thập.
“Thuyết mình kỹ càng một chút, ngươi nói cái tên, ta làm sao mà biết được?” Lăng Lan tức giận mà liếc xéo tiểu Tứ một cái, vì nó lười biếng mà bất mãn.
Tiểu Tứ bắn qua một cái xem thường, rõ ràng là chỉ cần tên thôi cũng có thể hiểu mà, lão Đại cứ muốn phức tạp hóa vấn đề, nó trề môi lên: “Kỳ thật cũng rất đơn giản, tà âm chính là
thiên phú thức tỉnh về phương diện thanh âm, giọng nói của người có tà âm có thể vô thanh vô tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thậm chí say mê trong đó. Phi thiên chi vũ là một loại ngôn ngữ cơ thể, có thể khiến người khác lâm vào giấc mơ, như mơ như thật. Còn cái nhất tiếu khuynh thành …… Ha ha, kỳ thật lão Đại, thiên phú mà cô thức tỉnh rất có thể là loại này.” Tiểu Tứ che miệng cười trộm, đương nhiên cũng bị Lăng Lan vì thẹn quá thành giận mà bóp méo hai má, gia bạo một lần……
Tiểu Tứ thật vất vả tránh thoát khỏi ma chưởng của Lăng Lan, lúc này mới ai oán nói: “Thật là hung tàn, không phải kêu nói thật sao……” Nhìn Lăng Lan lại trừng mắt tới, nó liền chạy nhanh thu liễm, không dám chơi đùa nữa, thái độ nghiêm túc tiếp tục nói, “Những thiên phú này chỉ là những thiên phú phù hợp để giải trí, rất nhiều ca sĩ, vũ công đều thức tỉnh những thiên phú này.”
“Cũng giống như người có hư năng lực hacker tiến hóa mà chúng ta đã gặp mấy năm trước, đó cũng là một thiên phú thức tỉnh, chẳng qua năng lực mà người người đó thức tỉnh là năng lực hủy diệt ở thế giới ảo thôi.” Tiểu Tứ đưa ra một ví dụ cực kỳ quen thuộc để thuyết minh cho Lăng Lan.
Cuối cùng tiểu Tứ nhìn thoáng qua Lăng Lan vui cười nói: “Kỳ thật, lão Đại cũng đã thức tỉnh thiên phú rồi.”
“Cái gì?” Lăng Lan kinh hô, “Vì sao ta lại không biết?”
“Chẳng lẽ lão Đại cô vẫn không phát hiện mỗi lần liếc mắt một cái, cô liền nhìn thấy nhược điểm của đối thủ sao” Tiểu Tứ bĩu môi, khinh bỉ nhà mình lão Đại ngu ngốc.
Lăng Lan bừng tỉnh, khó trách mỗi lần cô học cách đấu thì chỉ cần nhìn một cái liền có thể thấy được nhược điểm của đối phương. Cho dù là ở tinh cầu Ma Thú, khi chiến đấu sinh tử với đế quốc Nhật Mộ, cô cũng có loại cảm giác này nên mới có thể thuận lợi mà thiết kế cạm bẩy khiến đối phương nhảy vào, cuối cùng dành được thắng lợi.
“Đây là thiên phú của lão Đại! Chẳng qua thiên phú này còn chưa thức tỉnh hoàn toàn thôi, còn phải tiếp tục nỗ lực. Đúng rồi, tiểu đệ số 2 của lão Đại (tiểu đệ số 1 đương nhiên là tiểu Tứ nó), thằng nhóc tên Tề Long đó, cái trực giác dã thú mà cậu ta có cũng là một loại thiên phú thức tỉnh…” Tiểu Tứ tiếp tục tung tin nóng.
“Hóa ra Tề Long cũng thức tỉnh thiên phú!” Lăng Lan cảm thán, đột nhiên kinh ngạc kêu lên, “Không đúng, trực giác dã thú của Tề Long không phải đã có từ nhỏ sao, mà không phải thiên phú chỉ xuất hiện sau mười tuổi mà.”
“Lão Đại ngốc, ở những đứa trẻ có năng lực hơn người thì thiên phú có thể thức tỉnh sớm, giống như lão Đại, giống như Tề Long, đều thuộc loại này. Bất quá, việc thiên phú thức tỉnh sớm tương đối hiếm, đại bộ phận vẫn là sau mười tuổi mới bắt đầu. Hơn nữa cho dù thiên phú thức tỉnh sớm cũng không chắc có thể bị phát hiện, trừ phi thay đổi cực kỳ rõ ràng thì mới bị người khác phát hiện, giống như thiên phú của lão Đại và Tề Long, cả hai người đều thức tỉnh sớm nhưng lại thuộc loại bí ẩn, không rõ ràng nên bị mọi người xung quanh xem nhẹ….Nếu như tiểu Tứ không nói, chắc chắn lão Đại cũng không nghĩ ra đâu!” Tiểu Tứ khinh thường địa đạo.