Ngày hôm sau, Lăng Lan hứng thú vội vàng mà bước vào thế giới ảo, nhanh chóng lựa chọn cơ giáp thỏ rồi quán cách đấu, chuẩn bị nói cho cơ giáp báo tin tức tốt này. Ôi… cuối cùng cô cũng thoát được mấy bài tập cơ bản rồi.
Bất quá cô rất nhanh liền kinh tủng, nếu như có thể bắt chước giống anime, thì bây giờ mọi người hoàn toàn có thể nhìn cơ giáp thỏ run rẩy một trận từ đầu đến chân, sởn tóc gáy.
Hóa ra lúc Lăng Lan lơ đãng mở hình ảnh cơ giáp ra thì liền nhìn thấy hai cái hắc động cực lớn đang nhìn chằm chằm mình,
làm da đầu Lăng Lan lập tức tê dại.(cái này là hai con mắt của anh đấy ạ)
“Trời ơi, cậu làm gì mà đứng trước mặt tôi vậy!” Lăng Lan nổi điên, trực tiếp nhảy lên, tay đấm chân đá.
Chỉ thấy một con con thỏ cầm một củ cà rốt màu hồng hung hăng mà đánh cơ giáp báo đang lười biếng quỳ rạp dưới mặt đất. Một hình ảnh không tưởng này khiến cho những tay mơ xung quanh tò mò nhìn chằm chằm, đôi tổ hợp thỏ báo trong truyền thuyết đang làm gì vậy??
Cơ giáp báo bất đắc dĩ mà dùng chân trước và sau chống đỡ đòn công kích của cơ giáp thỏ đang la lối khóc lóc, buồn bực nói: “Đừng bực, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Hả? Hắn cũng có việc? Lăng Lan ngạc nhiên mà dừng hành động đánh người của mình, đem nó đặt lại ở trong miệng ngậm, sau đó trực tiếp ngồi ở bên cạnh cơ giáp báo, chờ đối phương nói chuyện.
Cơ giáp báo trầm mặc một chút mới ảm đạm nói: “Tôi chỉ là muốn nói cho biết hôm nay tôi quyết định tốt nghiệp.”
Người điều khiển cơ giáp báo cảm thấy có lỗi vô cùng, nếu không phải bởi vì có cơ giáp thỏ bên cạnh giúp đỡ thì hắn căn bản không có khả năng tiến bộ lớn như vậy trên phương diện điều khiển cơ giáp. Trải qua khoảng thời gian luyện tập, hắn đã hoàn toàn cảm nhận được sự quan trọng của việc nắm vững những thao tác cơ bản, cũng càng thêm cảm kích Lăng Lan, nhưng chính loại cảm kích này lại khiến hắn khó chịu vô cùng.
A? Trùng hợp như vậy? Cô đang muốn rời đi, đối phương thế nhưng cũng muốn rời đi. Trong phút chốc Lăng Lan có loại cảm giác sự ăn ý của mình và cơ giáp báo này thật tà môn.
“Ách…… Tôi vốn dĩ cũng muốn nói với cậu, tôi cũng muốn tốt nghiệp.” Lăng Lan bởi vì kinh ngạc, cho nên tạm dừng vài giây rồi mới nói suy nghĩ của mình.
Bất quá, chỉ dừng vài giây thôi lại khiến người điều khiển cơ giáp báo suy nghĩ đến một ý tưởng khác. Hắn cho rằng cơ giáp thỏ đang an ủi mình, giúp hắn không bị khó chịu. Phải biết rằng, với thực lực của bọn họ bây giờ, muốn đánh vỡ kỷ lục của Lăng Tiêu thật sự vẫn còn có chút khó khăn. Hắn ta cho rằng Lăng Lan sở dĩ ở nơi này lâu như vậy chính là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ này, thậm chí hắn còn nghi ngờ đây là nhiệm vụ sư môn của cơ giáp thỏ.
Cho nên khi cơ giáp thỏ đột nhiên thay đổi quyết định, nói cũng muốn tham gia tốt nghiệp thì trong nháy mắt, cơ giáp báo liền nghĩ đó là vì mình, hắn không khỏi cảm động lại hổ thẹn.
Một người bạn tốt như thế, nhưng bởi vì lời hứa với ông mà không thể cho đối phương nhìn thấy mặt của mình….Trong lòng cơ giáp báo áy náy càng ngày càng nhiều.
“Thật xin lỗi!” Tất cả cảm xúc, cuối cùng chỉ có thể kết thành ba chữ bình thường này.
“Tôi là thật sự……” Lăng Lan hết chỗ nói, trời ơi, cậu đừng nghĩ nhiều quá.
“Bởi vì trong thế giới hiện thực có chút chuyện nên tôi buộc phải rời đi nơi này, thật là xin lỗi.”
“Kỳ thật, tôi cũng không có nói dối ……” Lăng Lan buồn bực mà vò đầu, vì sao không tin lời nói của cô chứ.
“Tôi đã biết rồi!Cám ơn!” Người điều khiển cơ giáp báo đột nhiên đánh gãy lời nói của Lăng Lan, nghiêm túc nhìn về phía cô nói cảm ơn, sau đó không chờ Lăng Lan trả lời liền lựa chọn tiến hành khảo hạch tốt nghiệp…
Nhìn cơ giáp báo vì không ngăn được áy náy mà chạy trốn, Lăng Lan thiếu chút nữa giận xốc bàn: Chết tiệt, hỗn đản! Chẳng lẽ không thể nghe cô nói xong rồi đi sao?
Sau một lúc hồi phục tâm tình, Lăng Lan đột nhiên phụt cười, lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra người điều khiển cơ giáp báo này cũng có lúc ngoan cố như vậy, còn có trí tưởng tượng bay xa vô cùng.
Bất quá, trong lòng Lăng Lan cũng ẩn ẩn cũng có chút khó chịu, dù sao cơ giáp báo đó cũng là người bạn đầu tiên của cô khi đến thế giới ảo này, chỉ là đáng tiếc, thời gian hai người gặp nhau cũng không thỏa đáng, đều cất dấu thân phận thật của chính mình, cuối cùng chỉ có thể trở thành hai người ăn ý xa lạ.
“Tiểu Tứ, đi xem thành tích của hắn.” Lúc này Lăng Lan không muốn đi quấy rầy đối phương khảo hạch, đặc biệt là khi đối phương nguyên đang ôm cảm xúc hổ thẹn, điều này cũng khiến cô có chút tiếc nuối, dù sao cô cũng muốn nói với đối phương, có duyên nhất định sẽ gặp lại.
Rất nhanh tiểu Tứ liền nói thành tích cuối cùng của cơ giáp báo, chỉ kém thành tích của Lăng Tiêu không đến hai giây, với thành tích này, cơ giáp báo thành công tiến vào top năm trong bảng danh sách toàn thế giới.
Sau đó tiểu Tứ nói cho Lăng Lan, biết sóng điện não của đối phương đã thật sự biến mất ở không gian này, nói cách khác, hắn quả thật đã rời đi thế giới huấn luyện cơ giáp, tiến vào một không gian ảo khác.
Tiểu Tứ hỏi Lăng Lan có muốn tiếp tục theo dõi nơi đặt chân mới của đối phương hay không, Lăng Lan nghĩ nghĩ rồi trực tiếp cự tuyệt. Giống như suy nghĩ ban đầu của cô, thời điểm hai người gặp nhau không thỏa đáng, không thể dùng thân phận thật để ở chung với nhau,
như vậy phần tình bạn này cũng không thể cứ như vậy đi tiếp, nên chấm dứt rồi.
“Thật đáng tiếc, nếu là có hắn, khả năng tiến bộ của lão Đại trên phương diện điều khiển cơ giáp sẽ nhanh hơn.” Tiểu Tứ vĩnh viễn luôn suy xét mọi việc vì Lăng Lan có lợi ích tốt nhất.
“Tiểu Tứ, phải biết rằng, là vàng, một ngày nào đó sẽ sáng lên.” Lăng Lan cao thâm nói.
Lão Đại đang nói cái gì vậy? Đây là suy nghĩ của tiểu Tứ khi nghe câu nói của Lăng Lan, nó nhanh chóng lên Baidu (trong dữ liệu của nó) tra xem ý nghĩa của câu nói kia, tức khắc sáng tỏ. Hóa ra ý của chính là đối phương vĩnh viễn trốn không thoát lòng bàn tay của lão Đại, Lão Đại V587! Tung bông!
Lăng Lan làm lơ việc Tiểu Tứ nghĩ sai về câu nói của mình, cô cũng trực tiếp lựa chọn tốt nghiệp, tiến vào không gian nhiệm vụ, trong lòng cô âm thầm cổ vũ: “Cũng không thể thua bởi thằng nhóc kia được!”
Vô số lần khảo hạch đã khiến cho Lăng Lan gần như xem tất cả các loại bản độ, mà lần này, vừa đúng chính là bản đồ mà cô đã thử nhiều nhất, quen thuộc nhất. Cô hơi hơi nhắm mắt lại, từng chướng ngại vật bắt đầu xuất hiện trước mặt cô…
Tiếng cơ giáp đếm ngược bắt đầu vang lên nhắc nhở Lăng Lan chuẩn bị sẵn sàng. Hai, Lăng Lan đột nhiên mở mắt, trong mắt thần quang nháy mắt hiện lên.
Một, cơ giáp thỏ liền lao ra ngoài, nó bắt đầu nhảy lên giữa những chướng ngại bất động, như một luồng ánh sáng hiện lên lúc ẩn lúc hiện…
Trong khoang điều khiển, biểu tình Lăng Lan nhẹ nhàng cực kỳ, thậm chí híp mắt, ngón tay huy động không còn dồn dập giống như trước, ngược lại lại có chút tùy ý, trong lúc vô tình còn hiện lên tầng tầng điệp ảnh, đẹp như cánh chim…
Bất tri bất giác, Lăng Lan đã sử dụng hình thức dự khống tức thời, bởi vì hiểu rõ bản đồ cho nên việc dùng hình thức này lại cực kỳ thuận lợi, vui vẻ mà đi. Nhìn sự tiến bộ thần tốc của Lăng Lan, Tiểu Tứ vừa khϊếp sợ vừa vui sướиɠ.
Loại tình huống này, rõ ràng chứng minh khả năng điều khiển cơ giáp của Lan lão Đại đã đạt được tiêu chuẩn thấp nhất trong bậc thang huấn luyện. Có lẽ, lúc này cũng đạt được yêu cầu thấp nhất của baba về tốc độ tay rồi…..
“Chúc mừng bạn, thành công sáng tạo kỷ lục mới!Thế giới ảo muốn đem thông tin này thông báo thế giới, xin hỏi lựa chọn công khai hay là nặc danh?”
Tiểu Tứ nhìn Lăng Lan vẫn còn đắm chìm trong ngộ đạo thì nhanh chóng lựa chọn nặc danh cho cô, tuy chọn công khai cũng không ai biết lão Đại là ai, nhưng như vậy khá nguy hiểm, mà tiểu Tứ thì không muốn Lăng Lan gặp nguy hiểm. Nó vẫn còn nhớ Lăng Lan lúc nào cũng thời thời nhắc nó: Làm chuyện gì cũng phải bảo vệ mình trước.
Sau khi tiểu Tứ lựa chọn xong thì trên thế giới ảo, tất cả mọi người đều có thể nghe được giọng nói quen thuộc của hệ thống thông báo: Chúc mừng xxx thành công sáng tạo kỷ lục mới trong bài khảo hạch các thao tác điều khiển cơ giáp cơ bản! Giang sơn lại có một nhân tài mới ra đời, thế giới bình tĩnh rốt cuộc chào đón một luồng gió mới!
Mọi người sau khi nghe thông báo này thì ồ lên, bọn họ không ngừng suy đoán là cơ giáp thỏ hay báo đã ghi lại thành tích mới, đánh đổ kỷ lục có hơn mấy mươi năm này. Có chút người thậm chí còn kích động mà offline dùng liên lạc khí trong hiện thực để liên lạc với bạn bè mình đang huấn luyện trong cách đấu quá để hỏi thăm sự tình.
Bất quá, cho dù bọn họ có lật tìm trong danh sách dự thi khảo hạch như thế nào cũng không thể tìm thấy được cơ giáp thỏ và cơ giáp báo.
Vì bảo đảm bí mật, thời điểm Lăng Lan khảo hạch, Tiểu Tứ liền đem những người đang đứng nhìn trục xuất ra ngoài, nói cách khác, không ai có thể nhìn thấy lần khảo hạch này của Lăng Lan.
Người biết chân tướng chỉ có cơ giáp báo, trên thật tế, khi người điều khiển cơ giáp báo nhìn thông báo này của hệ thống thì liền nghĩ ngay tới cơ giáp thỏ, lúc này hắn liền cười khổ: “Hóa ra cậu sớm đã có thể tốt nghiệp rời đi, nhưng vẫn luôn ở đây để chờ, nhưng cuối cùng để cậu thất vọng rồi.” Hắn ảm đạm trực tiếp lựa chọn rời khỏi thế giới cơ giáp.
Trong một tòa nhà tư nhân, một người quản gia đang kiên nhẫn chờ đại thiếu gia nhà mình offline khỏi thế giới ảo. Đèn khoang đã tắt nhưng người trong khoang vẫn chậm chạp không mở ra, ông tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền lựa chọn mở khẩn cấp từ bên ngoài, rồi lại nhìn đến người thiếu niên mỹ lệ đang nằm bên trong.
“Làm sao vậy, đại thiếu gia? Chẳng lẽ đã xảy ra sự tình gì?” Quản gia khẩn trương, phải biết rằng đại thiếu gia của ông chính là đứa trẻ kiên cường, trước kia, mỗi khi thân thể không tốt, thì cho dù đau đớn đến mức nào cũng sẽ tươi cười với người khác, chưa bao giờ khóc thút thít luống cuống như vậy.
Người thiếu niên mỹ lệ mở hai mắt ra, đôi mắt bình thường vẫn luôn kiên định trong trẻo trở nên mê mang, trong lúc quản gia muốn lên tiếng hỏi thăm lần nữa thì người thiếu niên đột nhiên mở lời hỏi: “Đại quản gia, vì sao ông nói bắt con phải giữ thân phận thật tới lúc hai mươi tuổi chứ? Vì sao tới lúc đó mới có thể cho người khác nhìn chân dung mình? Rốt cuộc là vì cái gì?”
Nếu không phải vì lời hứa này, hắn sẽ không lựa chọn rời đi cơ giáp thỏ thao, như vậy cũng sẽ không cảm giác phần đau lòng này, hóa ra mất đi một người bạn lại khó chịu như vậy.
Đại quản gia há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng vẫn là câu trả lời ngàn năm không đổi: “Thiếu gia, sau này cậu sẽ biết!”
“Về sau? Ha hả, có đôi khi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ…… Đại quản gia, ông biết không? Ngay vừa rồi con đã bỏ lỡ người bạn tri kỷ quan trọng nhất đời!” Người thiếu niên mỹ lệ cười khổ, còn chưa nói xong thì nước mắt lại không tiếng động rơi xuống, biểu tình có chút ủy khuất, nhưng phần nhiều lại là do bi thống vì không thể nắm chắc vận mệnh chính mình, cũng chỉ bây giờ, nó mới giống như một đứa trẻ mới mười ba tuổi.