Tác giả: Luna Huang
Chất giọng nhẹ nhàng như có như không kia bay thẳng vào tai của từng người có mặt tại lương đình. Lãnh Thiên Hạo trợn to mắt nhìn nàng như thế không tin đó là sự thật. Tim hắn lúc này cũng ngừng đập trong một giây rồi rất nhanh như bị con dao vô hình không chút do dự đâm vào.
Câu nói cùng nụ cười trên môi của tiểu nương tử nhà hắn chính là con dao vô hình đó. Hắn đã từng tưởng tưởng ra rất nhiều trường hợp xảy ra khi nàng gặp lại hắn nhưng vạn lần không nghĩ đến chuyện nàng muốn đòi hắn hưu thư.
Lãnh Thiên Hàn cùng Thái Thanh Thúy cũng ngạc nhiên không kém. Sao nàng lại làm vậy chứ? Không phải lúc nãy nàng rất vui vẻ sao? Nữ nhân sau khi nhận hưu thư sẽ rất khó có thể tái giá. Bao nhiêu thứ nàng không đòi cư nhiên lại đòi hưu thư?
"Du Du, sao muội lại có thể nói như vậy?" Lãnh Thiên Hàn nheo mắt trách nàng vô tâm. Lãnh Thiên Hạo ngàn dậm xa xôi đến tìm thế mà vừa gặp nàng đã không chút lưu tình. Đã vậy thái độ của nàng khi nói còn rất bình thản như thể chuyện này là điều hiển nhiên vậy.
Lãnh Thiên Hạo nhắm mắt hít vài hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân rồi chậm rãi mở mắt nhìn nàng nói: "Nàng phạm điều nào trong thất xuất chi điều?"
Vân Du ngơ ngác, "Thất xuất chi điều" là gì? Tại sao nàng chưa từng nghe qua? Thái Thanh Thúy liền giải thích: "Thất xuất chi điều là bảy điều để hưu thê. Trong đó bao gồm: Đố kỵ, thiết đạo, bất thuận phụ mẫu, vô tử, hữu ác tật, khẩu đa ngôn, da^ʍ loàn"
Đám đồ cổ này thật phiền phức, không thích thì ly hôn thôi bày đặt bảy cái điều linh tinh, vớ va vớ vẩn kia làm gì. Thật là làm khó người khác nha!
"Muội cái gì cũng không biết còn đòi lấy cái gì hưu thư, mau mau quên chuyện đó đi." Lãnh Thiên Hàn lắc đầu chép miệng khuyên nhủ.
"Ta và ngươi thành thân năm năm rồi vẫn chưa có hài tử." Vân Du cắn cắn môi lại nghĩ đến Lãnh Tử Hàm. Nàng xòe bàn tay ra tính toán bản thân xuyên đến đây đã bao nhiêu năm rồi thông thả nói.
Lãnh Thiên Hạo cười phì nhìn tiểu nương tử của mình: "Ta và nàng chưa từng viên phòng làm sao có hài tử." Hắn cũng không ngại thừa nhận trước mặt nhiều người đâu. Ai mà không biết nàng được gả cho hắn khi chỉ mới mười tuổi chứ.
Vân Du cắn tay suy nghĩ một hồi lại nói: "Bất hiếu, đúng chính là bất hiếu. Thái hậu đang ở kinh thành thế mà ta lại ở đây vui vẻ."
"Vậy ta còn bất hiếu hơn nàng rồi." Hắn nhẹ giọng nói. Ai mà không biết hắn ở biên cương đến chín năm không hề hồi kinh chứ.
Vân Du lườm tên khó trị trước mặt rồi hô to: "Lắm điều. Mỗi ngày ta đều nói xấu người khác đấy."
"Hình như mỗi ngày muội đều cùng Thanh nhi nói chuyện thì phải..." Lãnh Thiên Hàn miệng mang ý cười trêu đùa.
Thái Thanh Thúy vờ hoảng hốt: "Vậy thϊếp cũng bị hưu sao?"
Đôi phu thê đáng ghét này sao lại đứng về phía Lãnh Thiên Hạo chống đối nàng chứ. Đến cùng nàng với Lãnh Thiên Hạo ai mới là người thân với bọn họ hơn đây.
"Ta đây là đố phụ đấy. Ta không thích người khác đến gần ngươi. Cả nam nhân lẫn nữ nhân đều không được." Nói xong nàng lập tức dùng hành động để chứng minh: "Ngũ ca, ngũ tẩu mau tránh xa Lãnh Thiên Hạo ra."
Lãnh Thiên Hạo cầm tách trà lên uống xem như lý do đó không hợp lệ. Nàng đến cùng đang muốn làm cái gì đấy, cùng hắn nói đùa?
Vân Du ôm lấy trái tim bé bỏng nằm trong lòng ngực rồi bảo: "Ta bệnh nặng lắm. Thật sự vô phương cứu chữa rồi."
"Tốt!" Lãnh Thiên Hạo miệng mang ý cười nhìn nàng đóng tuồng: "Nàng theo ta về cho Hồ Điệp bắt mạch."
"Ta, ta...có tật trộm cắp đấy." Vân Du nghĩ nghĩ lại nói.
Lãnh Thiên Hàn nhẹ giọng trêu: "Muội ở đây ba năm ngoại trừ phá phách ra ta còn chưa hề thấy muội lấy thứ gì trong phủ. Ngay cả bảo trang trí sương phòng muội còn không cần nữa cơ mà."
Vân Du lại hằng hộc nhìn bọn họ rồi nói: "Thực ra lòng ta đã có nam nhân khác rồi. Ngươi nên nhanh chóng hưu ta để ta sớm cùng ý trung nhân kết nghĩa phu thê."
Lãnh Thiên Hạo bị nàng chọc đến thở không ra hơi, tim nhi bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, cây bút lông trong tay cũng vì vậy mà biến thành hai khúc. Nàng ở đây cùng nam nhân khác định tình. Nàng thay tâm đổi dạ rồi sao?
Lãnh Thiên Hàn nhìn cây bút trân quý của mình bị bẻ làm đôi cõi lòng cũng tan nát theo. Tại sao ai đến phủ của hắn cũng giúp hắn phá của thế này?
"Là ai?" Sắc mặt do giận quá độ mà đỏ bừng, Lãnh Thiên Hạo gằng giọng. Đến cùng là kẻ nào to gan dám câu dẫn nương tử của hắn.
Vân Du sợ Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Thúy nghe được liền thì thầm vào tai Lãnh Thiên Hạo: "Tĩnh ca ca của ta rất ôn nhu lại nhiều bạc, gia sản khổng lồ tiêu mãi không hiết. Mỗi ngày đều bồi bên cạnh ta, cùng ăn cùng ngủ cùng tâm sự. Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, ngươi không thể sánh được đâu."
Lãnh Thiên Hàn cũng là người tập võ nên nghe được liền bảo: "Du Du còn dám mang cả Tĩnh ca ca ra để nói cơ đấy."
Thái Thanh Thúy nhanh miệng liền nói: "Lục Vương gia, đó là do lúc trước thϊếp cải nam trang ra buôn bán. Tuyệt đối không phải tình nhân gì của Du Du đâu."
Vân Du không chịu thua lại mang cái ngọc bội giả nàng mua vài đồng bên đường ra quơ qua quơ lại trước mặt hắn: "Thật ra là người khác. Ngươi xem đến gia bảo hắn cũng đem cho ta làm tính vật định tình luôn rồi. Hắn thật lòng rất yêu thương ta."
Nàng là cố ý không để Lãnh Thiên Hạo nhìn rõ miếng ngọc. Hắn là người hoàng thất sớm quen với việc dùng ngọc làm sao không phải hiện ra được. Chưa kể miếng ngọc của nàng là dùng để cho tiểu hài tử chơi không phải làm giả để bán nên nhìn nửa con mắt cũng có thể phát hiện ra được.
"Cái đó chẳng phải hôm ta cùng muội đi mua sao? Hôm đó muội bảo hoa văn lạ nên mua cơ mà. Ta còn nói bảo người ta đặt làm một miếng y hệt nhưng muội không chứ cứ muốn mang đồ giả." Lãnh Thiên Hàn cố ý kể ra chân tướng.
Thái Thanh Thúy lại tiếp lời: "Muội cũng đừng nói người đưa cho muội là Triệu thiếu nhé, theo ta được biết thì muội cực kỳ không thích hắn."
"Ngũ ca, ngũ tẩu sao lại không giúp muội?" Vân Du sinh khí chống tay lên bàn chòm người quát: "Muội chỉ muốn lấy hưu thư thôi mà có làm gì quá đáng đâu!"
Lãnh Thiên Hạo có chút dở khóc dở cười lắc đầu. Nàng làm trái tim của hắn suýt chút nữa là vỡ tung rồi còn bảo là "không làm gì quá đáng". Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi che giấu cảm xúc xuống đáy mắt thâm tình gọi nàng:
"Du Du, ta biết nàng giận ta không mang nàng theo mới cùng ngũ ca đến đây. Ta lại không đến tìm nàng nên giận dỗi mới nói như vậy. Là lỗi của ta, hiện ta hướng nàng bồi tội." Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng: "Du Du, tha lỗi cho ta có được không?"
Lãnh Thiên Hàn không ngờ lục đệ của hắn lại nghĩ như vậy. Lúc Lãnh Thiên Hạo gửi thư đến nhớ hắn giúp tìm nàng, hắn không biết nên trả lời thế nào cả. Lúc sau hắn chỉ hồi thư ghi là nàng theo hắn đến Hàng Châu nhưng không ghi rõ lý do. Hắn cố tình kéo dài thời gian nghĩ biện pháp giải thích không ngờ Lãnh Thiên Hạo cũng không hỏi đến mà cho rằng nàng vì giận mới làm như vậy.
Vân Du nhìn bàn tay bị hắn nắm lấy trong lòng liền dâng lên một cổ đau đớn. Những ký ức tưởng chừng như đã quên ào ạc như ngọn sóng ùa về trong đầu. Nàng không nhìn hắn mà nhẹ nhàng nói: "Ngươi viết hưu thư cho ta có được không?" Nàng không muốn nhúng sâu vào tội lỗi nữa, nàng đau khổ như vậy là quá nhiều rồi.
"Sẽ không." Hắn kiên định nói, vài tia đau lòng bị hắn giấu dưới đáy mắt cũng lờ mờ hiện lên.
Vân Du hung hăng hất tay hắn ra lùi xuống vài bước nói: "Ta không biết ngươi bịa lý do gì để viết, hưu thư hôm nay nhất định ta phải lấy. Chúng ta bàn một chút về tài sản, mỗi người một nửa."
Mặt hắn tối đi không nói một lời.
"Bốn sáu, ngươi sáu ta bốn." Nàng cắn môi vội hạ giá xuống.
Mặt hắn lại đen một phần.
"Ngươi bảy ta ba." Nàng chưa từng làm ăn lỗ vốn như vậy đâu.
Lại đen một phần.
"Ta hai ngươi tám." Nàng hét to trong lòng thầm mắng chữi tên keo kiệt trước mặt.
Đen toàn mặt.
"Ngươi chín ta một!" Nàng nói như mếu. Nàng đã thiệt thòi lắm rồi.
Thấy mặt hắn đen đến mức không thể đen hơn Vân Du dặn lòng nói: "Được rồi, ta không tham tài sản nhà ngươi nữa. Ta chỉ lấy tài sản riêng của mình thôi. Ngươi mau viết hưu thư cho ta đi."
Rõ ràng là Vương gia lắm tiền mà keo kiệt như vậy chẳng trách Dung phi theo Lãnh Thiên Minh cũng không gả cho hắn. Nàng phải xui xẻo biết bao nhiêu mới bị tứ hôn cùng hắn, cả hưu thư cùng bạc cũng khó lấy.
Lãnh Thiên Hàn cùng Thái Thanh Thúy xem màn trả giá tài sản lấy hưu thư của Vân Du liền kinh hỉ nói không nên lời. Vân Du tham bạc đến mức này sao?
"Du Du, muội làm vậy thật sự không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?" Lãnh Thiên Hàn nặng nề nói. Hắn là đang giúp lục đệ của mình đau lòng.
Vân Du nói gần như hét: "Không có!" Điều làm nàng cắn rứt lương tâm nhất là đã không đủ dũng khí cầu hưu thư khi còn ở trong kinh thành. Để bây giờ cánh cửa khó khăn lắm nàng mới có thể khóa hết ký ức về hắn lại một lần nữa bị hắn phá nát.
Có ai mà khổ sở như nàng không. Muốn ly hôn cũng khó khăn nữa, phải cầu xin người khác bỏ mình, cầu người khác gắn tội xấu cho mình. Nếu ở hiện đại chỉ cần ly thân vài năm liền có thể đơn phương ly hôn rồi.
Lãnh Thiên Hạo không nói một lời dùng một đạo lực không mạnh vỗ xuống mặt bàn. Bàn không vỡ tung tóe nhưng trong TV thường chiếu mà từ từ nứt ra rồi đổ xuống đất thành một đống đá vụn. Hai bộ ấm trà cũng bị chịu tác động của nội lực mà nứt ra rồi vỡ nát.
Lãnh Thiên Hàn nhìn thấy cõi lòng cũng tan nát theo. Cái bàn cẩm thạch của hắn bỏ bao nhiêu bạc để mua. Lại còn bộ bích ngọc ấm trân quý nữa.
Vân Du sợ đến xanh mặt chân liên tục lùi về phía sau. Sắc mặt của Lãnh Thiên Hạo lúc này y như hồi năm năm trước khi nàng thấy hắn thổi tiêu vậy, cực kỳ đáng sợ. Nếu lúc này tay hắn không hạ xuống bàn mà hạ lên người nàng thì sao? Phỏng chừng xương cốt của nàng hóa tro hết rồi. Nàng nhấc cao gấu váy xoay người chạy một mạch về U Linh viện.
Thái Thanh Thúy vội đuổi theo Vân Du.
Lãnh Thiên Hạo nén cổ khí trong lòng xuống, nâng mi nhìn Lãnh Thiên Hàn hỏi: "Ngũ ca, đến cùng những năm nàng ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lãnh Thiên Hàn tóm tắt kể lại nhưng không hề nói đến chuyện nàng phá gia sản nhà hắn. Hắn còn thề sống thề chết rằng nàng không hề tiếp xúc riêng tư với nam nhân khác.
Đôi mày kiếm của Lãnh Thiên Hạo nhíu lại rồi đưa ra kết luận: "Có lẽ nàng giận đệ mới như thế thôi. Ngũ ca đưa đệ đi tìm nàng." Hiện hắn không có thời gian trì hoãn, phải nhanh chóng đưa nàng rời đi.
Lãnh Thiên Hàn vội đưa hắn đến U Linh viện của Vân Du. Trên đường đi còn không ngừng dặn hắn không được chiều hư nàng nữa.