Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm nay Vân Du mang tâm trạng vui vẻ đến thỉnh an thái hậu như thường lệ không ngờ lại nghe được hung tin.
Giọng nói đều đều của thái hậu vang lên bay đến tai nàng cứ y như một con dao sắc nhọn vậy: "Hôm qua Dung phi có đến nói với ai gia, Du Du dù sao cũng là Vương phi không thể không biết quy củ, lễ nghi rồi. Ai gia thấy cũng có lý nên quyết định bảo hai ma ma đến dạy ngươi."
Cả người Vân Du cứng đờ. Dung phi đáng ghét dùng cách này để trả thù nàng. Còn vài ngày nữa nàng rời khỏi đây không bao giờ quay lại nữa rồi thế mà nàng ta còn đâm sau lưng nàng một dao.
Nàng hướng thái hậu cười ngượng: "Thái hậu, thật ra hôm nay Du Du muốn nói với người lời từ biệt" Lãnh Thiên Hạo cũng không chịu lập trắc phi vậy thì giữ nàng lại cũng chẳng có ích gì. Thái hậu nhất định chịu thả thôi.
Hoàng hậu ngồi bên cạnh nghe được liền hỏi: "Du Du rời cung sao?" Nếu quả thực như vậy thì sao này trong cung lại nhàm chán như trước rồi. Trong cung lừa lọc dối trá chỉ có mỗi Vân Du là đáng tin tưởng thôi.
Vân Du đỏ mặt gật đầu: "Du Du cùng Vương gia phu quân tách ra đã lâu. Hôm qua bỗng nhớ chàng nên muốn hồi phủ" Nàng thật phục tài nói dối của bản thân. Mặc dù cũng cảm thấy muốn nôn vì lời nói ghê tởm này nhưng là vì bảo trụ chuyến du lịch Hàng Châu cùng miễn học lễ nghi phiền phức, nhịn một chút không lỗ lã gì đâu.
Hoàng hậu cũng không nói gì nữa. Vân Du ở trong cung cũng đã lâu rồi đến lúc trả về phủ rồi.
Thái hậu thấy cũng có lý liền gật đầu đáp ứng. Lần trước Lãnh Thiên Hạo đến gặp nàng cương quyết không chịu lập trắc phi nàng cũng không còn cách nào: "Vậy ai gia để hai ma ma mỗi ngày đến lục Vương phủ dậy ngươi."
Nụ cười trên môi của nàng có chút hơi méo mó rồi. Nàng không bức được thái hậu bỏ ý định này nàng nhất định đem tên mình viết ngược: "Thật ra Vương gia phu quân đã có hứa sẽ đưa Du Du đi ngao du sơn thủy a." Chỉ cần lát nữa về đem tiền mua chuộc Lãnh Thiên Hạo giúp mình nói dối là xong. Nếu hắn không đồng ý nàng sẵn lòng đem thêm một ít gia sản ra thuyết phục.
Thái hậu nghe được lập tức ngồi thẳng người: "Hắn nói thế thật sao?" Mấy ngày hôm nay lục vương phủ tổ chức ba đại hôn liên tục nên Lãnh Thiên Hạo không đến thỉnh an. Gần đây thì Lãnh Thiên Hạo bảo làm tiệc chia tay Lãnh Thiên Hàn nên nói vài câu qua loa rồi chạy đi mất.
Vân Du như có như không gật đầu trong bụng cười thầm. Không phải Lãnh Thiên Hạo nói mà là Lãnh Thiên Hàn nói a.
Thái hậu bên này trách móc vỗ vỗ bàn: "Hạo nhi cũng thật là. Mới về chưa bao lâu lại đòi đi."
Thế là chuyện học hành của Vân Du cũng vì thế mà được bãi bỏ. Thái hậu bận suy nghĩ kế giữ chân Lãnh Thiên Hạo nên tha cho Vân Du một mạng.
Vân Du hớn hở chạy về Lưu Mộng cư lấy một ít bạc tặng cho tiểu Đăng tử và các cung nữ bày tỏ thành ý cảm ơn họ đã giúp đỡ nàng trong thời gian qua.
Nàng chạy đến tặng quà cho thái phi rồi trả tiểu Đăng tử lại cho người. Nàng lại đến Tử Hoằng cung từ biệt Lãnh Thiên Hề và Hà Thủy Liên. Nàng sẽ không còn được gặp lại họ nữa. Nàng đến ngự thư phòng từ biệt Lãnh Thiên Minh cũng không quên ôm thêm vài thứ trở về. Lãnh Tử Dật bận học nên nàng bỏ qua hắn.
Lãnh Thiên Hạo hôm nay không thượng triều mà đến quân doanh xem luyện binh. Đến gần trưa mới hồi phủ. Không ngờ vừa về đến đã nghe nàng hồi phủ liền cao hứng bước về Thanh Tâm cư.
Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy tiểu nương tử nhà mình ngồi trước mấy rương to mân mê báu vật. Vân Du thấy hắn bước đến liền đóng rương, hung dữ trừng mắt quát:
"Không được có tâm tư xấu xa với tài sản riêng của ta."
"Ta không đến đó, không đến đó." Lãnh Thiên Hạo cười phì rồi đóng cửa bước đến bàn tròn ngồi uống trà đem thắc mắc trong lòng hỏi ra: "Thế nào là tài sản riêng, tài sản chung?"
Nàng ở hoàng cung cư nhiên thu được nhiều bảo vật như vậy. Không hồi phủ cũng là có nguyên do.
Thấy tên đầu đất thắc mắc nàng liền chạy đến giúp hắn đả thông đầu óc: "Sau khi hòa ly tài sản riêng không được chia. Tài sản chung chia đôi, nếu có hài tử sẽ phát sinh thêm tranh chấp. Người làm phu quân còn phải đem phủ nhường luôn cho thê tử của mình nữa. Lại còn mỗi tháng phải chu cấp sinh hoạt phí."
Nàng nhìn hắn rồi vỗ vỗ vai: "Nhưng ta là công dân tốt nhất định không bức ngươi đến mức không có phủ để ở đâu. Ta chỉ lấy bạc thôi."
Lãnh Thiên Hạo bật cười to. Cả thiên hạ này đều là của họ Lãnh nàng cư nhiên còn dám mở miệng đòi đuổi hắn đi nữa chứ.
Nhớ ra gì đó hắn liền hỏi: "Chẳng phải nàng nói sau đại hôn của Lệ Chi mới rời cung sao? Sao giờ lại hồi phủ sớm hơn dự tính thế?"
Vân Du phẫn nộ hắc mạnh một hơi rồi ngồi lên ghế: "Chẳng phải do Dung phi sao?" Ta hiện hồi phủ rồi ngươi và Dung phi hẳn là rất vui đi. Có thể tình chàng ý thϊếp, uyên ương sum vầy rồi.
Hắn ngạc nhiên trợn to mắt kinh hỉ: "Dung phi làm gì nàng?" Hắn làm đủ mọi cách mà không bức được nàng thế mà Dung phi vừa xuất chiêu nàng đã quy hàng rồi sao? Hắn thật rất muốn biết đó là chiêu gì a.
"Dung phi bảo với thái hậu bắt ta học nghi lễ." Nàng bĩu môi chống cằm thể hiện vẻ chán nản.
Nguyên lai là nàng bị bắt học nghi lễ nên mới trở về. Hắn thật muốn vào cung hảo hảo đa tạ Dung phi. Sao hắn lại có thể quên chuyện này chứ? Đáng lẽ hắn nên sớm nghĩ đến: "Nàng làm thế nào mẫu hậu chịu thả người?"
Vân Du ngồi thẳng người cười tươi tắn lấy lòng hắn: "Người ta bảo người ta nhớ phu quân ca ca nên muốn hồi phủ. Thái hậu bảo sẽ đưa ma ma đến phủ dạy ta. Ta không muốn học nên nói ngươi muốn đưa ta đi ngao du sơn thủy."
Nàng ngừng lại thâm tình nhìn hắn rồi cầm bàn tay thô ráp trên bàn lên nhẹ giọng: "Phu quân ca ca sẽ không vạch trần ta đâu đúng không?"
Lãnh Thiên Hạo nắm chặt tay nàng mỉm cười: "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn thì muốn gì cũng được." Tuy nàng vì không muốn học nên mới nói nhớ hắn nhưng cũng làm lòng hắn trở nên ấm áp đầu mùa đông, cả quả tim như được ngâm trong nước đường vậy, cực ngọt. Chỉ cần nàng về bên hắn là được.
Vân Du thả tay hắn ra vuốt ngực vui mừng lẩm bẩm: "May quá không cần tốn bạc."
Đôi mày kiếm nhướng lên hỏi: "Nàng nói cái gì?"
Nhìn bộ dạng "Ta đã nghe hết rồi" của hắn, nàng đành nói thật: "Lúc đầu ta nghĩ ngươi sẽ không đồng ý nên muốn dùng dùng bạc mua chuộc ngươi. Không ngờ ngươi nhận lời nhanh như vậy."
Hắn xoa đầu nàng ôn nhu nói: "Nàng không đi nói chuyện cùng Lệ Chi sao? Ngày mai nàng ta thành thân rồi."
"A" Được Lãnh Thiên Hạo nhắc nhở nàng mới sáng suốt nhớ ra. Sau ngày mai nàng sẽ không còn được gặp lại Lệ Chi nữa liền cong chân chạy ra ngoài nhưng cũng không quên cấp cho hắn cái nhìn cảnh cáo, tay chỉ về phía rương to: "Không được đến gần đó."
Bên ngoài, Lãnh Tâm, Lệ Chi mỗi người đứng một bên như thần giữ cửa vậy. Vân Du kéo tay hai nàng chạy đến phòng Lệ Chi.
Lệ Chi ngấn lệ nhìn Vân Du không nói một lời. Lãnh Tâm bên cạnh cũng không lên tiếng. Vân Du liền lên tiếng phá tan không khí quái dị này:
"Ngày mai thành thân rồi bây giờ còn khóc lóc như thế này làm sao ta yên tâm đây?"
"Tiểu thư, Lệ Chi....." Lệ Chi nức nở nói không nên lời.
Như biết được nàng ta muốn nói gì Vân Du liền nói trước: "Ngươi muốn nói không muốn rời xa ta có phải như vậy không?" Thấy nàng ta gật đầu nàng lại nói: "Vậy ta bảo Lãnh Thiên Hạo bắt Ưng Đại Vệ ở rể là được."
Lệ Chi lập tức ngừng khóc nhìn nàng trân trối. Ưng Đại Vệ là con trai một làm sao có thể đến lục vương phủ ở rể được. Hương hỏa của Ưng gia tính làm sao đây??
"Vương phi không nói đùa đâu." Lãnh Tâm mỉm cười bồi thêm: "Ta nghe Tiêu phu nhân nói Vương phi muốn bắt huynh đệ Liêu phó tướng đến phủ chúng ta ở rể nữa cơ."
Vân Du gõ nhẹ đầu của Lệ Chi: "Ngươi còn khóc nữa ta nhất định làm thật đấy."
Lệ Chi không khóc nữa. Thế là ba người nói chuyện vui bỏ qua việc đại hôn cận kề. Vân Du nhìn sang Lãnh Tâm tiếc nuối. Sao nàng ta có thể vì một nam nhân không để mình trong lòng mà phá hỏng hôn nhân đại sự của bản thân chứ?
Đến tối Vân Du đòi ngủ cùng Lệ Chi. Lãnh Thiên Hạo thấy mai Lệ Chi xuất giá rồi nên cùng không phản đối. Vân Du mang gối mềm lúc trước bảo Liễu Hoa làm và chăn đến phòng của Lệ Chi. Hai người tâm sự một lúc liền ngủ mất.
Đang ngủ những tiếng ồn ào lọt vào tai khiến Vân Du nhíu mày dùng chăn đắp cả đầu lại. Trời còn chưa sáng đã ồn ào như vậy rồi, định không cho người ta ngủ sao?
Mãi mà tiếng ồn vẫn không biến mất nàng liền sinh khí mở chăn ra ngồi bật dậy định mắng người thì tất cả những ngôn từ đều nghẹn ở cổ họng không thể bật ra được. Khung cảnh trước mắt y như hai năm trước khi nàng mới xuyên đến đây.
Lệ Chi đang được người giúp mặc giá y. Vân Du ngồi ngây trên giường rơi lệ. Nàng nhớ đến lúc mình mở mắt ra Lệ Chi đã ở bên cạnh, sau đó lại theo nàng xuất giá. Hiện người xuất giá lại là Lệ Chi. Nàng đã có dự tính sau này sẽ mang Lệ Chi cùng đi chu du tứ bể nhưng ước mơ đó không hoàn thành được rồi.
Lệ Chi vẫn giá y xong đến trước giường giúp nàng lau nước mắt cho nàng: "Tiểu thư, Lệ Chi sắp phải xuất giá rồi. Sau này không thể bồi bên người được."
Vân Du gật đầu: "Ngươi phải sống cho tốt, tuyệt đối không được khóc biết không?"
Chưa kịp trả lời Lệ Chi đã bị lôi đi hóa trang, chải tóc. Vân Du được Lãnh Tâm mang nước ấm vào rửa mặt, súc miệng. Nàng trở về Thanh Tâm cư soạn một ít y phục, ngân phiếu và bạc gói trong miếng vải vuông to rồi mang đi giấu dưới gầm giường của Lệ Chi. Thấy không ai nhìn thấy nàng mới an tâm bước đến phòng an dùng điểm tâm.
Ngậm một miệng điểm tâm nàng đi vòng vòng trong phủ rồi bước ra tiền thính. Hồ Điệp và Lãnh Thiện chạy tới chạy lui bận rộn dặn dò hạ nhân.
Lãnh Thiên Hạo ngồi thông thả ở ghế thái sư uống trà, mắt nhìn vào cuốn sách bìa xanh nhàm chán. Nàng thật không thể hiểu được sao hắn lúc nào cũng có thể đọc sách như vậy nữa.
Vương Doãn vừa thấy nàng nhai chóp chép bước ra đã trêu: "Vương lại ăn sao? Người không sợ béo nữa à?"
Lãnh Thiên Hạo nghe được liền rời mắt khỏi sách nhìn nàng mỉm cười. Hôm nay hắn cực kỳ an tâm. Nàng đã hồi phủ rồi hắn không cần lo lắng nàng đang dự tiệc lại trốn hồi cung nữa.
Vân Du lườm hắn rồi nuốt hết đống điểm tâm trong miệng mới quát: "Ngươi mới sợ béo."
Tiêu Tử ngồi bên cạnh Vương Doãn tay cầm tách trà cứ mãi cười không uống được. Tiểu Vương phi rõ ràng sợ béo cơ mà.
Bọn họ thành thân hết nàng yên tâm rời đi rồi. Chỉ là Lãnh Tâm làm nàng có chút tiếc nuối.
Lát sau Lệ Chi lại được kiệu hoa đưa đến Ưng phủ. Hôm nay nàng không khóc nhiều nữa. Lãnh Thiên Hạo đưa tay vụng về vuốt sống lưng của nàng an ủi: "Nàng còn có ta."