Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 19: Hôn mê

Hôm nay dùng điểm tâm xong lệnh cấm túc của Lãnh Thiên Hạo lại có hiệu lực. Vân Du bị ép ở lại cùng Vương Doãn luyện chữ. Đương nhiên nàng không có luyện chữ a.

Nàng cùng Vương Doãn đánh cờ. Hắn dạy nàng chơi cờ vây. Đến gần tối nàng mới leo lên bàn viết viết vài chữ cho có lệ. Hắn muốn nàng luyện chữ nàng liền chọc cho hắn tức chết mới thôi. Ai ngờ Lãnh Thiên Hạo không hề về lều kiểm tra thế là nàng an ổn qua một ngày.

Sáu ngày liên tục hắn đánh trận cũng không có về. Nàng lại nhàn hạ vui vui vẻ vẻ hết ăn thì ngủ, hết ngủ lại đánh cờ, hết đánh cờ lại ăn.

Đến ngày thứ bảy, nàng vận bộ y phục màu hạnh, trước ngực có thêu một bông hoa hải đường màu hồng nhạt. Tóc cột một cái nơ to lệch về phía bên trái.

Như thường lệ lại cùng Vương Doãn đánh cờ.

"Ta đi lại nhé." Nàng cắn môi, bày ra bộ dáng đáng thương nhìn hắn nói, tay cũng không quên giữ chặt quân cờ mình vừa đặt xuống.

Vương Doãn nhấp một ngụm trà nhàn nhạt trào phúng nàng: "Người có đi lại hay không cuối cùng cũng sẽ thua. Chi bằng nhanh chóng thua chúng ta lại chơi ván mới."

Sinh khí nàng nói với hắn: "Ta mới......"

Vừa đến đó thì âm thanh bên ngoài truyền vào: "Bảo vệ Vương phi."

Vương Doãn vội vã đứng dậy dặn nàng: "Người cùng Lệ Chị ở yên đây, đừng chạy lung tung." rồi hắn nhanh chóng bước ra ngoài.

Lệ Chi hoảng sợ nhìn Vân Du. Nàng nhíu mày suy nghĩ: Ở đây khác nào chết sớm đâu. Xung quanh đều là vải, địch muốn xông vào lúc nào mà không được. Chưa nói đến nếu phóng hỏa sẽ có hai con gà nướng tế thiên địa nữa.

Cũng là do Lãnh Thiên Hạo mà ra cả. Nếu hắn sớm làm Nguyệt Nha cho nàng thì bây giờ có phải sợ như vậy không? Nàng quên đã đành, hắn cũng quên.

Vân Du chạy quanh lều tìm được một cái hộp gỗ liền cầm theo ra ngoài. Lệ Chi giữ tay nàng lại: "Tiểu thư, Vương quân sư dặn chúng ta không được ra ngoài."

"Ngươi không đi ta đi một mình" Nàng kiên quyết nói.

Lệ Chị đành đi theo nàng. Từ khi nàng hết si ngốc đến nay rất khó bảo, không nghe lời như trước nữa.

Vừa bước chân ra khỏi lều, đập vào mắt là cảnh loạn lạc. Tiếng la hét, tiếng binh khí chạm vào nhau. Gần đó Vương Doãn đang đánh với một đám người.

Là ai dám nói Vương Doãn thân thể yếu ớt? Hắn đánh cũng rất khá a. Bất quá bên đó quá đông một mình hắn nhất định không thắng được. Nàng đem hộp gỗ trên tay nhắm thẳng vào khớp gối của tướng địch ném thật mạnh.

Tướng địch khụy xuống, Vương Doãn nhân cơ hội đó liền đậm một kiếm vào cổ họng hắn. Thế là kết thúc một mạng người.

"Vương phi mau vào trong." Vương Doãn vừa đánh vừa nhìn nàng hô to.

Chưa kịp có thời gian cảm thán bên kia tiếng vó ngựa ngày một đến gần. Năm, sáu con ngựa lao về phía nàng. Tiếng nam nhân truyền đến:

"Quân doanh còn có cả nữ nhân."

"Mau bắt về huynh đệ chúng ta cùng hưởng."

Một loạt tiếng cười nham nhở vang lên.

Nàng đẩy Lệ Chi lùi về phía sau, hừ lạnh, nhếch mép, hô to thách thức lũ não rỗng kia: "Muốn bắt ta. Đến đây."

"Tiểu oa nhi này thật tâm cuồng khí ngạo. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ"

Vân Du nhặt cây thương gần đó để ngang, nắm chắt trong tay lao vào phía đám ngựa kia bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Nàng điều chỉnh cây thương sao cho có thể gạc được chân ngựa.

Hai bên đυ.ng vào nhau, ngựa lần lượt bị cây thương làm cho khụy xuống. Đám nam nhân ngồi trên lưng ngựa cũng bị ngã lăn xuống đất. Bản thân Vân Du cũng là đứng không vững mà ngã xuống.

Vương Doãn giải quyết xong đám địch bên kia liền chạy đến đâm vài kiếm lên mấy nam nhân đang nằm trên đất. Cảnh chết chốc ngây trước mắt nàng hỏi làm sao nàng có thể tiêu hóa đây.

Cây thương dài nàng nắm chắt trong tay dùng làm gậy chống để đứng lên. Chân nàng thật sự vô lực rồi. Lát sau địch cũng bị tiêu diệt, không khí ảm đạm đìu hiu, khói bụi mịt mờ, xung quanh im lặng một cách quỷ dị.

Nhìn cảnh hoang tàn trước mắt, quanh quẩn mũi nàng chính là mùi tanh của máu. Mới lúc nãy còn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ bây giờ đã nằm phơi thay trên nền đất. Xác chết chất chồng lên nhau bê bết máu. Cả người nàng cũng bị nhuốm đỏ tươi, trên mặt còn vươn lại vài vệt máu chưa kịp khô.

Ở hiện đại một mạng người rất đáng giá còn phải mua bảo hiểm hằng năm nữa. Thế mà ở cổ đại mạng người rẻ như cỏ rác. Nhân sinh ngắn ngủi tại sao lại không biết quý trọng?

Cảnh vật trước mắt nàng mở nhạt. Mắt mờ đi, nàng cố nâng mi mắt nặng nề lên để nhìn rõ mọi thứ hơn. Đáng tiếc đầu óc nàng trống rỗng không còn nghe được thứ gì nữa. Nàng chỉ cảm thấy người mình nhẹ đi rồi rơi tự do xuống đất.

Không hẹn Vân Du và Lệ Chi cùng ngất đi. Vương Doãn bế nàng và nàng ta vào lều.

Y phục dính trên người của nàng đương nhiên là không được thay. Hắn là quân sư không phải phu quân nàng nên không dám động chạm.

------------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------

Hai ngày sau, Lãnh Thiên Hạo cuối cùng cũng trời về. Vân Du vẫn chưa hề tỉnh lại. Lệ Chi đã tỉnh lại vào ngày hôm qua nhưng vẫn phải dùng thuốc an thần.

Vương Doãn bị mắng cho một trận vì tội để tiểu vương phi mạo hiểm.

Triều đình đem đồ tiếp tế đến nên Lãnh Thiên Hạo, tướng quân, phó tướng cũng không ngủ ở lều nghị sự nữa. Nhưng Lãnh Thiên Hạo vẫn tiếp tục ở cùng với Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ không hề dựng lều riêng cho mình. Đồ hắn vẫn để ở bên chỗ nàng.

Lệ Chi giúp nàng lau người, thay áo sạch sẽ, kiểm tra vết thương trên người. Nàng ta thầm cầu mong cho nàng mau chóng tỉnh lại.

Lãnh Thiên Hạo nghe báo cáo xong liền ngạc nhiên nàng cư nhiên dám dùng thương gạt chân ngựa. Ngô Trọng Kỳ và Tiêu Tử cũng khâm phục độ mạo hiểm của nàng. Đổi lại là thiên kim khuê các đã sớm sợ đến mất mật nhất xỉu chứ không có được như nàng đâu.

Quân địch nhiều hơn gần hai lần. Nếu hôm đó không có nàng cũng chưa chắc toàn thắng. Tổn thất cũng không nhiều. Tuy nàng không giúp được nhiều nhưng cũng cản được một ít.

Lãnh Thiên Hạo bước vào lều thăm Vân Du. Nhìn nàng nằm yên bất động trên giường thật khiến hắn cảm thấy lo lắng. Hắn dùng mu của ngón tay nhẹ nhàng vuốt vê vết thương trên tay của nàng cứ như là sợ làm nàng đau vậy.

Hắn bước đến bên bàn cầm ba tờ giấy Tuyên Thành lên xem rồi sắc mặt tối đi. Hắn hỏi Vương Doãn: "Đây là thế nào?" Ánh mắt hắn thập phần không hài lòng.

Vương Doãn bước đến đối diện hắn nói: "Là Vương phi viết."

Hôm đó nàng viết hắn hỏi thì nàng bảo nàng viết tên Lãnh Thiên Hạo. Hắn cũng chưa từng nhìn đến. Không phải vì hắn không quan tâm mà là do nàng đe dọa nếu hắn dám xem sẽ tìm mọi cách hành hạ hắn.

Thấy sắc mặt không tốt của Lãnh Thiên Hạo hắn lại nói: "Vương phi viết tên người đấy. Trên đó có chín chữ."

Lãnh Thiên Hạo khẽ quát: "Bổn vương đi mấy ngày chỉ viết được chín chữ?" Hắn không dám hô to sợ ảnh hưởng nàng bên trong.

Tiêu Tử liền giải vây: "Vương phi nhớ người nên mới viết tên của người. Vì sao người lại không vui?" Nhân tiên cũng chính là mang nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng.

Ngô Trọng Kỳ tiếp lời: "Cho dù Vương phi viết có không đẹp nhưng cũng là tâm ý của nàng. Vương gia không nên có thái độ như vậy." Nàng mới tập viết làm sao đẹp cho được.

"Các ngươi tự xem đi." Lãnh Thiên Hạo hung hăn đưa giấy cho bọn họ. Nàng cư nhiên dám đem hắn bêu xấu.

Mỗi người nhận một tờ giấy từ tay Lãnh Thiên Hạo rồi cúi xuống xem. Mặt ai cũng ngạc nhiên trên môi còn thoáng nụ cười nhìn Lãnh Thiên Hạo.

Là thế này:

Một tờ nàng vẽ con rùa rồi chỉ mũi tên vào ghi Lãnh Thiên Hạo.

Một tờ nàng vẽ một con người đầu nhỏ thân to, có ba sợi tóc dựng đứng trên đầu, tay chân được minh họa bằng một nét đơn giản. Bên trong thân to nàng ghi Lãnh Thiên Hạo.

Một tờ nàng vẽ cái đầu heo to chỉ mũi tên ghi Lãnh Thiên Hạo.

Trong lòng nàng hắn là như vậy sao? Lãnh Thiên Hạo sinh khí thu lại mấy tờ giấy rồi đem giấu đi. Hắn còn cảnh cáo bọn họ không được bép xép chuyện này ra bên ngoài.

Vương Doãn còn nhắc nhở Lãnh Thiên Hạo: "Nàng hứa sẽ không để người phạt ta. Nàng mới lập công đấy."

-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------

Lại hai ngày, Vân Du vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Lãnh Thiên Hạo lo lắng hỏi: "Tại sao Vương phi vẫn chưa tỉnh lại?"

"Hồi Vương gia, Vương phi là do hoảng sợ quá độ nên mới ngất đi. Người không cần quá lo lắng." Vị quân y cung kính nói.

"Ngươi không có cách để nàng tỉnh lại sao?" Hắn nhìn nàng trong mắt hiện lên vài tia hối hận.

Vị quân y lại lên tiếng: "Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức nhưng tỉnh hay không là phụ thuộc vào Vương phi."

Đoạn đối thoại không biết diễn ra biết bao nhiêu lần trong ngày. Mỗi ngày ba lần hắn đều gọi quân y đến xem cho nàng. Nàng vẫn như vậy nằm yên một chỗ.

Lãnh Thiên Hạo đỡ nàng lên để Lệ Chi bón nước và một ít cháo loãng cho nàng rồi giúp nàng lau miệng. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống rồi ra ngoài.

Hắn đi không bao lâu nàng liền tỉnh lại. Lệ Chi bên cạnh vui vẻ đỡ nàng ngồi lên: "Tiểu thư, người tỉnh."

"Ta đã hôn mê bao lâu rồi?" Tay nàng đỡ lấy cái đầu nặng nề của mình. Cả người nàng ê ẩm như mới lao động vất vả.

Lệ Chi vội nói: "Người hôn mê hơn bốn ngày rồi. Để Lệ Chi đi gọi Vương gia."

Vân Du giữ lấy tay nàng ta: "Không cần, giúp ta rót nước."

Lệ Chi ngoan ngoãn rót nước cho nàng miệng cũng không quên nói: "Vương gia rất lo lắng cho người a. Ngài ấy dặn nếu người tỉnh lại nhất định phải bảo với ngài ấy."

"Trời tối rồi không cần vội." Nàng uống tách trà rồi nằm xuống, mắt nhìn lên trần vải trắng.

"Người có muốn ăn gì không? Để Lệ Chi ra ngoài lấy." Lệ Chi đón lấy tách trà rỗng rồi đặt lên bàn.

"Không, ta muốn nằm nghỉ thôi." Nói xong nàng sửa lại: "Mấy ngày qua xảy đã chuyện gì?"

Lệ Chi kể nàng nghe mọi chuyện xảy ra trong lúc nàng hôn mê. Hóa ra Lãnh Thiên Hạo mỗi ngày đều đến bón nước cho nàng a. Quân y dặn nàng không đước nằm nhiều phải đưa nàng ra ngoài phơi nắng hắn cũng bế nàng ra ngoài.

Lệ Chi còn trách nàng: "Sao tiểu thư lại bêu xấu Vương gia như vậy?"

Vân Du cũng nhếch môi cười rất tươi. Thật đáng tiếc nàng không thấy được vẻ mặt lúc đó của Lãnh Thiên Hạo.

"A, mấy hôm trước ở kinh thành chuyển đến rất nhiều đồ. Vương gia nói sắp vào đông bảo Lệ Chi lấy vải may cho tiểu thư vài kiện y phục mặc giữ ấm. Vải rất đẹp a, để Lệ Chi lấy cho người xem." Lệ Chi nói xong liền đứng dậy.

"Không cần đâu." Nàng vội nói: "Ta không muốn xem."

Lệ Chi nói với nàng quân y Hồ Điệp giúp nàng bắt mạch. Nào là soái ca, ôn nhu, chu đáo, biết y thuật......Câu cuối lại nói: "Nhưng vẫn không bằng được Vương gia."

Nàng lườm nàng ta khinh bỉ: "Vương gia nhà ngươi biết y thuật sao?"

Lệ Chi biết mình nói sai liền lè lưỡi cười. Huyên thuyên thêm vài thứ hai người cũng đi vào giấc ngủ.