Tác giả: Luna Huang
Sau khi đám tiếu thϊếp dâng trà xong, Mã Phi Yến đuổi bọn họ về rồi đến trên cầu cao trong hoa viên cho cá ăn. Cả người nàng cúi thấp, tay phải thả vụn bánh, tay trái đặt lên thành cầu bằng gỗ đỏ. Mặt áp vào tay trái nhìn đám cá tranh nhau ăn, miệng cười khúc khích hát bài trái táo nhỏ.
Bạch Chỉ cầm khay bánh đứng bên phải của Mã Phi Yến. Tuyết Ly cầm khay trà phòng lúc Mã Phi Yến khát nước liền có trà uống. Ngân Chỉ đứng bên Tuyết Ly, chỉ cần Mã Phi Yến ra lệnh lập tức thực hiện.
Cung Vô Khuyết hạ triều trở về thấy nàng đứng đó liền cao hứng bước đến. Hắn phất tay ra hiệu cho đám nha hoàn không cần hành lễ rồi nhẹ nhàng như gió lướt đến sau lưng nàng, khẽ vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng. Khom người để mặt hắn áp lên mặt nàng nhẹ giọng hỏi:
"Yến nhi đang làm gì?"
"Cho cá ăn." Tâm trạng của Mã Phi Yến không tệ nên cũng không phản kháng, nàng vui vẻ trả lời.
Cung Vô khuyết cọ cọ vào má của nàng thâm tình gọi: "Yến nhi." Giọng hắn đan xen tiếng cười khẽ.
"Ân?" Mã Phi Yến đáp một tiếng rồi quay sang Bạch Chỉ lấy thêm bánh vụn cho cá ăn.
Đúng lúc, nàng quay qua quá nhanh lại đυ.ng ngay vào môi của Cung Vô Khuyết. Mặt nàng đỏ bừng xoay đi nơi khác, ngực đập liên hồi, hô hấp cũng dồn dập. Tay đẩy Cung Vô Khuyết ra, đứng thẳng thắt lưng tự trấn an mình.
Cung Vô khuyết thấy được liền thâm ý gọi thêm lần nữa: "Yến nhi." Tay hắn kéo nàng vào lòng, từ từ xoay mặt nàng lại, áp sát mặt mình vào mặt nàng.
Ba nha hoàn thϊếp thân của Mã Phi Yến đều đỏ mặt cúi mặt xuống không dám nhìn nữa. Trong lòng bọn họ mỗi người có một tâm tư khác nhau.
Hai mắt giao nhau, thời gian như ngưng lại, cảnh vật xung quanh cũng tĩnh lặng chỉ mỗi cơn gió cuối hạ thổi qua thúc giục cảnh nóng tiếp theo. Đáng tiếc, khi môi của Cung Vô khuyết kề sát đến thì Mã Phi Yến đẩy hắn ra xoay đi nơi khác.
"Trở về." Nàng hạ lệnh cho ba người, không hề quay lại. Tâm trạng của nàng mất sạch rồi, thật cám ơn con khỉ kia đã tốt bụng quấy phá.
Cung Vô Khuyết hắt một hơi mạnh, lúc nãy chẳng phải còn tốt đẹp sao? Hắn cao giọng nói: "Yến nhi, ta muốn ăn bánh, làm xong mang đến thư phòng." Mắt hắn không rời khỏi bóng lưng của nàng.
Mã Phi Yến bực bội xuống trù phòng làm bánh rồi bảo Tuyết Ly mang đến thư phòng cho Cung Vô khuyết. Bản thân trở về phòng tắm rửa. Điều này khiến Cung Vô Khuyết tức anh ách nhưng không làm gì được.
--------------Phân Cách Tuyến Luna Huang--------------
Một hôm, Mã Phi Yến không biết làm gì liền nằm sấp trên nhuyễn tháp trong thư phòng đọc sách. Cung Vô Khuyết bước vào ngồi vào chỗ trống trên nhuyễn tháp áp ngực lên lưng nàng, nhẹ giọng hỏi:
"Yến nhi đang đọc gì?"
Mã Phi Yến không đáp mà vẫn tiếp tục lật trang tiếp theo. Trong lòng thầm khinh bỉ, bị mù hay sao mà không thấy nàng đang đọc gì. Tại sao lúc nào hắn cũng tìm đến nàng ôm ấp như vậy chứ? Đi tìm đám thϊếp thất đi đừng làm phiền nàng.
Cung Vô Khuyết đưa tay xoay mặt nàng đối diện với hắn: "Vì sao không trả lời?"
Mã Phi Yến xoay người đổi tư thế, giơ cuốn sách đến trước mặt hắn chu môi nói: "Ngươi không thấy sao, tại sao cứ phải hỏi thế này?"
Cung Vô Khuyết phì cười một tiếng rồi ngậm lấy phiến môi của nàng, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy. Một tay ôm lấy nàng một tay giữ sau gáy. Mã Phi Yến không thể động đậy được gì, muốn mở miệng mắng chữi cũng không được.
Nhân cơ hội nàng mở miệng hắn tiến vào công thành đoạt đất. Mắt nàng mở to trừng hắn đầy hận ý. Hắn lại nhắm mắt xem như không thấy hận ý của nàng vẫn ôn nhu cọ sát đôi môi nhỏ mềm mại.
Bất lực nàng mặc kệ hắn luôn, cứ như cái xác chết vậy mặc hắn muốn làm gì thì làm. Tại sao lúc nào cũng phải cưỡng hôn nàng như vậy? Đến tìm đám tiểu thϊếp là được rồi đâu cần phải làm khó nàng.
Đang lâm vào suy tư, bên tai truyền tới chất giọng khàn khàn của Cung Vô khuyết: "Yến nhi, ta yêu nàng."
Tim nàng đột nhiên dừng lại một nhịp rồi rất nhanh đập liên hồi. Hắn thổ lộ với nàng sao? Không, nam nhân trừ phụ thân cùng hai huynh trưởng của nàng ra thì không ai đáng tin cả. Không nên bị hắn lừa gạt, những lời hắn nói với nàng chắc hẳn đám tiểu thϊếp cũng nghe không ít rồi.
Cung Vô Khuyết vẫn không ngừng hôn nàng. Cảm nhận được nàng không phản ứng sau câu nói kia hắn liền ngừng lại, đôi môi bạc mấp máy cọ cọ vào đôi môi nhỏ của nàng: "Yến nhi, vì sao không đáp lại ta?"
Hơi thở của hắn phả lên mặt làm mặt của Mã Phi Yến vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn, nàng quay sang nơi khác phun ra một câu: "Không hứng thú."
Cung Vô Khuyết đè nén tâm tình đang bị câu trả lời kia đả kích nghiêm trọng, xấu xa đáp trả: "Ta có hứng thú là được."
Mã Phi Yến tức giận liền quay sang hỏi: "Vì sao lúc đầu ngươi bảo là..."
Câu còn chưa nói hết đã bị Cung Vô Khuyết đánh gãy: "Bây giờ khác rồi." Làm sao hắn không biết nàng muốn nói gì cơ chứ. Hắn thật hận bản thân vì sao lúc đó lại đưa ra lý do như vậy.
Đành rằng lúc đó hắn chưa phát hiện bản thân có ý với nàng, đến lúc nhận thấy rõ ràng thì tâm đã bay đến chỗ này không lấy lại được nữa. Thật không ngờ hắn cùng không biết bao nhiêu nữ nhân tuyệt sắc tiếp xúc thế mà tâm lại chỉ vì một tiểu nha đầu hoang dã như nàng mà kích động.
Hừ! đúng là cáo già mà. Ở trong triều đứng được vị trí cao như vậy hẳn cũng tu luyện được chín đuôi rồi. Chẳng trách Trữ thân vương ra chiêu độc như vậy cũng không bức được hắn.
Hắn hôn nhẹ lên đôi môi bị dày vò đến đỏ của nàng dặn dò: "Nàng ngủ sớm." Nói xong hắn phất tay áo tiêu sái bước ra ngoài.
Mã Phi Yến tức tối ném mạnh cuốn sách ra ngoài cửa phòng vừa được Cung Vô Khuyết đóng lại. Con khỉ chết tiệt, hôn nàng xong lại đi tìm tiểu thϊếp ân ái, sáng lại đến hôn nàng. Đến cùng ngươi là muốn gì ở ta? Nàng kêu gào thảm thiết trong lòng.
Nhưng qua chuyện này nàng cũng cảm nhận được bản thân đối với hắn cũng có chút...Không, tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh được.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------
Một buổi chiều lộng gió, Mã Phi Yến cùng đám thϊếp thất ngồi ở Giang Nam Mỹ Cảnh hàn huyên. Bọn họ bàn qua bàn lại cũng vẫn là mấy chuyện làm đẹp không có gì mới lại.
Chu Lệ Mẫn ngồi kến bên Mã Phi Yến huyên thuyên không ngớt miệng. Ai nói gì Mã Phi Yến cũng ậm ừ cho qua. Nếu không phải do Cung
Vô Khuyết cấm chơi cầu mây thì nàng có cần khổ sở ngồi đây nghe bọn họ nói linh tinh hay không.
Kể cũng lại, ngoại trừ Chu Lệ Mẫn ra thì nàng không cảm thấy những nữ nhân khác đối với nàng có hận ý a. Là do bọn họ thật sự không tranh sủng hay là do bọn họ che giấu tốt nàng không phát hiện ra?
Mặc kệ là gì nàng cũng muốn bọn họ biết, nàng không hề cùng bọn họ tranh sủng, muốn đấu thì trừ nàng ra là được. Mất mạng oan uổng nàng không chơi!