Tù Hôn

Chương 4

Ed: AshleyAshlie

Bt: Hepc

"Làm sao vậy, trong nhà có người khiến em bực bội à?" Thấy cô không lên tiếng mà chỉ hoảng hốt nhìn mình chằm chằm, Phó Liệt thu lại nụ cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng làm cho người ta không biết phải làm sao.

Dĩ nhiên Lệ Táp biết rằng, cho dù thế nào cô cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh, huống chi ngày hôm nay cô lại dùng xe nhà để đi ra ngoài, nhất định hành tung của cô đã sớm được báo cáo lên cho anh. Trong lòng cô lo lắng không biết có phải anh hỏi như vậy vì đã biết được mục đích về nhà của cô? Hay là nói, chân trước cô mới bước đi, Cao Khang đã đảo mắt nói chuyện giành công làm quà cho Phó Liệt?

Cô vĩnh viễn không quên được lúc ban đầu, chính là mấy người anh em Cao Khang lừa gạt cô đến phòng khách sạn, sau đó cô không bao giờ thoát khỏi......

"Không có, chỉ là rất lâu không về thăm nhà nên muốn đi qua nhìn một chút." Lệ Táp nói sang chuyện khác, chuẩn bị vén chăn bước xuống giường.

Phó Liệt đỡ cô ngồi dựa vào người mình, khóe miệng nở nụ cười, "Muốn ăn cái gì, đến nhà hàng LOGUEH có được không, món ăn ở đó không tệ, bài trí cũng rất tốt?"

Lệ Táp thở phào nhẹ nhõm, anh chịu theo ý cô nói sang chuyện khác là tốt nhất, nếu không sơ ý một chút là sẽ bị lộ.

Vươn vai một cái, miệng không tự chủ mang theo nũng nịu nói: "Không muốn đi, đi ra ngoài cả một ngày mệt quá. Không phải là bọn Lưu Bỉnh Sinh đang đợi anh hay sao? Anh đi cùng bọn họ đi, em ở nhà ăn tùy tiện một chút là được."

"Mấy người chị Ngô đã về rồi, em ở nhà thì ăn được cái gì? Dù sao bọn Bỉnh Sinh cũng rời đi, hôm nay anh sẽ ăn cơm cùng em, nói đi, muốn ăn gì nào." Phó Liệt biết mặc dù thời điểm cô ở nhà họ Cao cũng giúp đỡ chuyện bếp núc nhưng tự tay mình làm cơm thì chưa bao giờ, những bước cơ bản thì đã biết, chỉ là thiếu kinh nghiệm thực tế. Huống chi sau khi gả cho anh, làm sao anh có thể để cô cả ngày dính dầu mỡ, cưng chiều còn không hết, để trong lòng bàn tay sợ đau, nào dám để cho cô nấu cơm.

Về rồi? Lệ Táp nghi ngờ, mới vừa rồi không phải là cô đã đưa đồ mua được cho chị Ngô hay sao? Phó Liệt nhìn ra nghi vấn của cô, giải thích hôm nay là thứ bảy nên để cho người làm nghỉ ngơi.

Bởi như vậy Lệ Táp sẽ hiểu, xem ra hôm nay anh sẽ là đầu bếp chính rồi. Lại nói đến cái này, Lệ Táp có chút xấu hố, nhưng phàm là lúc người giúp việc không có mặt mà cô lại sống chết không muốn ra ngoài ăn cơm, Phó Liệt sẽ không một câu oán hận mà đi thẳng đến phòng bếp nấu cơm, điều này làm cho cô luôn có chút ngượng ngùng.

"Ừhm, món ăn gia đình hàng ngày là được rồi, em cũng không kén chọn. Hôm nay đi siêu thị em đã mua nấm hương, cánh gà, còn có ít sườn, đều để ở trong tủ lạnh rồi, đợi lát nữa em sẽ rửa rau." Mỗi lần như vậy Lệ Táp sẽ phụ anh, để cho chính mình yên tâm thoải mái một chút.

"Ồ, thật khó được lúc em cũng biết mua thức ăn." Phó Liệt nhạo báng nói một câu, mắt thấy Lệ Táp quẫn bách trừng mắt nhìn mình, anh mới hôn lên mặt cô một cái rồi cười lớn đi xuống dưới.

..............................

Trên bếp nấu cháo bí đỏ bốc hơi nóng, Lệ Táp đứng ở một bên giúp anh rửa nấm hương, rau cải, Phó Liệt kiểm tra sườn trong nồi, gian bếp nồng nặc mùi thơm quanh quẩn trong không khí.

Giữa hai người hiếm có một khắc ấm áp như vậy, cuộc sống như thế trước kia đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của Lệ Táp, cô không cần giàu có, chỉ hi vọng có thể cùng người mình yêu lúc về nhà sẽ có một tổ ấm nho nhỏ, để cho bọn họ cảm thấy ấm áp, xóa đi mệt mỏi trong công việc.

Hôm nay, nguyện vọng đã thành, nhưng người làm bạn ở bên cạnh cô chính là người không nằm trong suy nghĩ.....

"Đang nghĩ gì?" Phó Liệt đi tới mở vòi nước, "Nấm hương đang bị em vò nát rồi."

Anh tiện tay ‘ giải cứu ’ nấm hương đang bị tàn phá, hai tay vòng lấy quanh người cô để cô đứng giữa anh và kệ bếp, hít sâu một hơi trên cổ đang tản ra mùi hương thơm mát, thỏa mãn thở ra tiếng, mùi cơm chín bay khắp phòng cũng không sánh được với mùi thơm trên người cô, tự dưng mọi cái giống như trở thành vật làm nền khiến cho người trước mặt trở nên nổi bật không gì sánh được.

"Không có gì." Thật may là lúc này cô đưa lưng về phía anh, nếu không thì Lệ Táp thực sự sợ hãi cô sẽ luống cuống hỏi anh về Tử Hằng.

Cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên tranh cãi ầm ĩ giữa hai người. Khi đó mới vừa kết hôn được hơn một tháng, cô bị bức gả cho anh, trong lòng chỉ vì muốn tốt cho Tử Hằng, một bên nghe ngóng qua tình hình của anh, đương nhiên không dám trực tiếp hỏi thăm mà đều thông qua bác sĩ trong bệnh viện Cẩm Hoa mà biết được tình hình khôi phục của Tử Hằng. Tử Hằng chỉ có thể dưỡng thương ở Cẩm Hoa mà Cẩm Hoa lại trực thuộc tập đoàn của mẹ Phó Liệt. Cô không hiểu tại sao anh lại đại từ đại bi chữa chạy cho Tử Hằng, có lẽ là vì cô đi, vậy cũng là để kiềm chế cô, không phải sao? Huống chi ba mẹ của Tử Hằng cũng không có khả năng chi trả nổi tiền thuốc đắt đỏ, cho nên bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp.

Lệ Táp vẫn cảm thấy mình làm thần không biết quỷ không hay, cô nghĩ mình cũng không làm trái với lời thề, không đi thăm anh mà chỉ âm thầm hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh mà thôi, cho nên cũng không để trong lòng.

Sau khi Phó Liệt nhận được tin tức thì giận giữ lôi đình, đập phá đồ đạc trong phòng làm việc. Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không lộ ra mà bất động thanh sắc cho Tử Hằng chuyển viện đi, đến khi Lệ Táp hỏi lại thì người bác sĩ kia cho biết Lộ Tử Hằng đã chuyển đi thì lúc đó cô mới hoàn toàn sáng tỏ, thì ra anh đã sớm biết tất cả, chỉ là muốn nhìn một chút liệu cô có vì Tử Hằng mà phản bội lại lời thề hay không.

Vì vậy nên mới có một màn tranh cãi hôm đó. Buổi tối khi Phó Liệt trở về nhà, ném một xấp hình trước mặt cô, lúc này Lệ Táp mới giật mình, thì ra tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Cho tới bây giờ, Lệ Táp còn nhớ rõ giọng điệu khinh miệt kia: "Không phải cô muốn thấy hắn sao? Thế nào, hiện tại tôi chụp lại từng cử động của hắn ta mang đến cho cô xem, ngược lại cô không thèm nhìn đến? Trước đây không phải cô đang thăm dò xem Lộ Tử Hằng đã chuyển đến bệnh viện nào hay sao, nhanh như vậy đã thờ ơ rồi hả?"

Sự chê cười khinh bỉ của anh đã thành công khơi dậy tính khí bên trong Lệ Táp, cô kích động, lạnh lùng phản bác lại: "Đúng, là tôi muốn biết tình huống của Tử Hằng nhưng cũng không làm trái với cam kết ban đầu mà đi gặp anh ấy, chỉ là muốn biết vết thương có chuyển biến tốt hay không. Chẳng lẽ ngay cả cái quyền này cũng không có? Phó Liệt, anh làm nhiều chuyện thương thiên hại lý mà chưa từng bao giờ hối hận sao?"

Phó Liệt là ai? Một nhân vật tàn nhẫn nổi tiếng trong giới hắc bạch, từ nhỏ lớn lên trong sự chăm sóc của mọi người, trừ mẹ anh ra, cho tới bây giờ không có người nào dám chỉ trích ngay trước mặt anh, cho dù là sai lầm sẽ được đổi thành khen tặng, đen thành trắng, há có thể để một người đàn bà như vậy hạ thấp mặt mũi của anh!

Bỗng chốc anh đưa tay bóp cổ cô, gương mặt ẩn nhẫn hiện lên vẻ dữ tợn: "Hối hận? Tại sao tôi phải hối hận? Lệ Táp, cô phải nhớ rằng ban đầu là cô cầu xin tôi cưới cô, hiện tại mới qua hơn một tháng, chẳng lẽ cô lại quên nhanh như vậy?"

"Anh gϊếŧ tôi đi cũng tốt! Phó Liệt, tôi nói cho anh biết, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh!" Lệ Táp hét to một tiếng, cô nín nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng sung sướиɠ phát tiết ra.

Phó Liệt giận quá thành cười, đôi tay đang bóp cổ cô không ngừng siết chặt: "À, không tình nguyện phải không, không biết là cái người mỗi ngày thỏa mãn dưới thân tôi là ai đây? Lộ Tử Hằng nhất định là không thể thỏa mãn cô được, nếu không làm sao cô biết......"

Không đợi lời nói khó nghe hơn phun ra khỏi miệng anh, Lệ Táp hét to lên: "Phó Liệt, anh là tên khốn khϊếp, lưu manh, súc sinh, là đồ không có nhân tính!"

Cô dùng sức đẩy ta anh ra, nước mắt rơi lã chã, lời nói của anh giống như mũi tên tẩm độc găm vào trái tim cô, khiến cô đau đớn, cô tránh khỏi tay anh chạy ra ngoài, lần đầu tiên có cảm giác thực sự muốn chết đi.

Phó Liệt dĩ nhiên không thể nào để cho cô rời đi, đuổi theo cùng cô dây dưa một chỗ, mặc cho cô ở trong ngực anh đánh chửi thế nào cũng không buông tay. Ngày đó trời lại mưa to, đợi đến khi Phó Liệt xuống nước nhận mọi lỗi lầm, đưa người quay trở lại phòng ngủ thì Lệ Táp đã giận quá mà hôn mê bất tỉnh, nửa đêm sốt cao, làm cho anh vội vàng gọi người đến khám, cho đến khi cô không có vấn đề gì mới yên tâm.

Sau khi Lệ Táp tỉnh lại cũng không tranh cãi với anh, chẳng qua là không để ý đến anh nữa, cũng không cho anh chạm vào cô, giữa hai người chính thức xảy ra chiến tranh lạnh. Nếu là vì lòng tự ái siêu cường của đàn ông thì cũng thôi đi, không có người này thì còn người khác xếp hàng hầu hạ, cũng không thiếu.

Nhưng Phó Liệt là ai, nếu anh cúi đầu trước một bước để dỗ dành vợ thì cũng nói lên được anh không để bụng, đại trượng phu co được thì dãn được, anh cũng biết là trong cơn thịnh nộ, mình đã buông lời không nên, cho nên cả ngày liền ngồi ở trong nhà chịu đòn nhận tội, công ty cũng không đến, chỉ vì mong được vợ tha thứ.

Cuối cùng, trận cãi nhau ầm ĩ lần đầu tiên của hai vợ chồng, lấy vô sỉ vô địch cộng thêm Phó Liệt thật tâm cúi đầu nhận lỗi mà kết thúc. Phó Liệt biết rõ Lệ Táp cũng không làm trái với cam kết, là vì anh nghe được chuyện cô hỏi thăm tin tức Lộ Tử Hằng mà không khống chế được bản thân. Tóm lại, người yêu thương nhiều năm như vậy muốn cô quên đi trong vòng một tháng là không thể, anh không nên gấp gáp,sau này anh vẫn còn nhiều thời gian và cơ hội để khiến cô dần dần quên đi.

Còn Lệ Táp thông qua chuyện này hiểu được tính tình đa nghi của Phó Liệt, anh không thể tha thứ nếu cô và Tử Hằng có bất kể mối liên quan gì, dù một chút không không được, tính tình vô cùng bá đạo, bình thường cái gì cũng có thể nhưng duy chỉ Tử Hằng là nghịch lân của anh, vĩnh viễn không được chạm đến.

Từ đó về sau cô không còn chủ động tìm hiểu tin tức về Lộ Tử Hằng, Phó Liệt báo cho cô biết anh đã chuyển về Cẩm Hoa, còn lại thì không nói thêm gì nữa. Lệ Táp cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ liên lụy đến Tử Hằng, vì vậy từ đó về sau không bao giờ liên hệ với bất kỳ ai ở bệnh viện nữa. Cho tới hôm nay gặp mẹ Lộ, vốn định hỏi một chút nửa năm qua anh đã hoàn toàn hồi phục hay chưa, không nghĩ là sẽ nhận được tin tức khϊếp sợ như vậy, vì thế cô chỉ có thể quay lại nhà họ Cao một lần.