Hoàng Huyền hôn khẽ xuống vai Mại Vu, thân thể nóng lên, bộ phận phía dưới bụng hơi ngứa ngáy, rất có tư tưởng muốn trực tiếp làm Mại Vu, trong lúc Mại Vu mê mang hắn thuận lợi cởϊ qυầи áo Mại Vu, có thể khẳng định chắc chắn Mại Vu không hề chú ý tới điều này.
Hoàng Huyền dùng cánh môi ướŧ áŧ của hắn hôn từng chút lên da thịt Mại Vu.
Nhưng giờ này Mại Vu nghĩ đến điều gì thì hỏi điều đó, trong đầu ngốc nghếch lặng lẽ hiện ra câu hỏi lớn, dứt khoát quấy rối bầu không khí mập mờ mà Hoàng Huyền tạo nên.
“Huyền Huyền, em hỏi anh.”
“Chuyện gì?” Hoàng Huyền dừng động tác, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, sao dưới tình huống này Mại Vụ lại hỏi gì đó, phá hư bầu không khí thật đáng chết, đồ đầu heo!
Haizzz, nhưng không còn cách nào khác, Hoàng Huyền hắn thân là thiếu chủ hắc đạo trải qua sóng to gió lớn, này cũng đành phải cố kiềm chế vượt qua du͙© vọиɠ lúc, để bảo bối yêu dấu của hắn hỏi xong câu hỏi.
“Ba mẹ em đâu rồi, không phải họ cản anh lại sao?” Mặt đỏ như say rượu, sương mù che phủ ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trên, vẻ mặt này thật sự khiến Hoàng Huyền nổi cơn sóng tình, mặc dã thú muốn phát dục, Mại Vu lại chẳng hề để ý tới.
Thật ra Mại Vu chỉ thấy kỳ cục, anh nhớ Hoàng Huyền chạy tới nhà tìm anh, anh chạy thoát, ba mẹ anh giúp anh cản Hoàng Huyền lại, nhưng… Sau cùng Hoàng Huyền vẫn đuổi kịp, còn đưa anh về nhà! Nhưng với cá tính của ba mẹ anh sao lại dễ dàng để con của họ cho người khác bắt đi?
Mặc dù nghĩ lại hình như có thể có khả năng này.
Nhưng, nhưng anh hẳn nên tin ba mẹ mình! Cho nên dựa vào suy đoán đó Mại Vu cho ra kết luận, nguyên nhân ba mẹ anh tùy tiện buông tha Hoàng Huyền là –
“Không phải anh gϊếŧ chết ba mẹ em để phá vỡ họ ngăn cản anh, sau đó chạy tới bắt em đấy chứ?” Hoang mang quá.
“Em suy nghĩ nhiều quá.”
“……..” Được rồi, suy đoán lúc trước hủy bỏ, Mại vu xác nhận đúng là mình nghĩ quá nhiều, “Vậy, rốt cuộc sao ba mẹ em lại để anh tìm được em?”
“Anh trao đổi điều kiện.” Hoàng Huyền cắm ngón tay vào khẽ hở của Mại Vu, cúi đầu lén cắn má Mại Vu một cái.
“Điều kiện gì?” Mại Vu cảm thấy mặt ngứa ngáy, thế nhưng anh không phản ứng gì nhiều.
“Mại Vu…. Ba em nói, chỉ cần tài trợ hai vợ chồng họ đi Hawai thì ông ấy để anh tìm ra em.”
“Cái gì?”
Đau lòng quá đi! Hai người này thế mà lại dùng tự do thân thể của con trai bảo bối nhà mình làm vật trao đổi! Vẻ mặt Mại Vu nặng nề, không thể tin được hai vé máy bay mà có thể đánh đuổi tình yêu của ba mẹ đối với anh; nhưng mà Mại Vu lại không nghĩ tới, lúc trước mình cũng vì người đẹp Hoàng Huyền mà dứt khoát không chút do dự rời khỏi ba mẹ.
Chỉ có thể nói, có ba mẹ như vậy tất nhiên cũng có đứa con như anh!
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Mại Vu, nghe mình nói vì hai vé máy bay đã bị bán đứng mà đau lòng? Hoàng Huyền cười thầm, thật ra lúc đó Mại Nghiêm đưa ra một điều kiện khác với hắn, chính là phải đối xử tử tế và dịu dàng hơn với Mại Vu. Thật ra ba Mại mẹ Mại vẫn rất quan tâm Mại Vu, nhưng Hoàng Huyền không có ý định nói chuyện này ra, vì muốn duy trì tình trạng Mại Vu giận dỗi với ba mẹ mới không khiến ngày nào đó anh lại lén về nhà, mưu kế như vậy cũng tạm được.
“Được rồi, trước tiên không cần lo nghĩ những chuyện này, xin em chuyên tâm một chút.” Hoàng Huyền gặm cổ Mại Vu, dùng răng cắn, khiến Mại Vu ngứa ngáy.
“Chuyện tâm chuyện gì chứ?” Vì ngứa nên co cổ lên, Mại Vu chậm lụt lơ đãng hỏi.
“==.” Hoàng Huyền trả lời không che đậy.
“Cái gì! Em không muốn.” Mại Vu nhíu mày, hiếm có khi ngang ngạnh, làm ơn đi, anh vẫn đang bệnh đó, cộng thêm vừa rồi giãy dụa kịch liệt, bây giờ toàn thân mềm nhuyễn nằm sấp xuống không có chút sức sống, tinh thần cũng rất lười biếng, mới không có dư thừa sức lực đối phó với tình yêu mãnh liệt như dã thú của Hoàng Huyền!
“Bây giờ nói không muốn thì không còn kịp nữa rồi.”
“Nhưng em muốn ngủ.” Tìm lý do.
“Em đã ngủ rất lâu.”
“Em muốn ăn chút gì đó!”
“Chờ lát nữa hãy ăn.”
Sau đó, toàn bộ lý do Mại Vu tìm ra liên tiếp bị Hoàng Huyền dễ dàng bác bỏ, khiến Mại Vu cuối cùng không còn lý do nhưng làm lấy lệ.
“…. Ừm, vậy tùy anh!” Sau đó, dưới tình huống Mại Vu không tìm ra lý do đành phải cam chịu, buông thả thân thể mềm nhuyễn, hu hu hu, anh số khổ mà.
“Ha ha.” Đang muốn tiếp tục động tác, lúc này một hồi chuông vang lên, là từ điện thoại Hoàng Huyền truyền tới.
Hoàng Huyền tính sai, sao hắn lại quên tắt điện thoại của mình, bây giờ càng sát phong cảnh.
Mại Vu quay mắt nhìn về phía tiếng điện thoại đột nhiên xuất hiện, thân thể run rẩy cảm kích.
“Nhanh nghe máy đi.” Giọng Mại Vu ẩn chứa chút vui mừng.
“Em tiểu tử thối này, vui gì chứ?” Hoàng Huyền cười lạnh một tiếng, “Chờ lát nghe máy xong xem anh trị em thế nào!”
Giọng điệu Hoàng Huyền có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy hϊếp, mặt Mại Vu tái nhợt, đành phải âm thầm cầu nguyện Huyền Huyền yêu dấu của anh có thể dịu dàng với anh một chút.
“Là Hoàng Huyền.” Điện thoại được kết nối.
(Tôi là Đông Phương Điển), sau một hồi xột xoạt đối phương lên tiếng.
“Chuyện gì?”
(Lúc trước quên nói với cậu, phía sau của chị dâu bị thương có phần nghiêm trọng, trước một tuần không được làm gì, nếu không vết thương sẽ càng nghiêm trọng)
“Bây giờ cậu mới nói với tôi!”
(Các người làm ư?)
“Vẫn chưa.”
(Vậy thì may quá, nhớ giúp chị dâu bôi thuốc uống thuốc đúng bữa nhé, bye.)
“Đợi một chút, chẳng lẽ cậu không còn cách nào khác?” Hoàng Huyền kinh ngạc, bây giờ muốn dội lửa dục đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì đã quá muộn!
(Có)
“Cách gì?”
(Cậu để chị dâu đâm vào….”
“Đông Phương Điển!” Hoàng Huyền rống giận, suy nghĩ xem ngày mai có nên tống cổ Đông Phương Điển không.
“Tít tít….” Điện thoại bị cúp.
Chết tiệt!
Hoàng Huyền tức giận thiếu chút nữa bị sặc máu, phía Mại Vu thì không biết mình đã tránh được một kiếp nạn, đang căng thẳng gần chết!
Hết chương 22