Editor: Luna Huang
Ôn Nhu lui về phía sau vài bước, tươi như hoa nhìn Lãnh Triệt, giơ tay lên phóng tới đai lưng, cởi ra, ngoại sam chảy xuống.
Lãnh Triệt nhìn hai vai của Ôn Nhu màu hồng cánh sen, cũng mi nhất túc, lập tức đứng lên đem Ôn Nhu kéo vào trong lòng ngực mình, cởi ngoại sam của mình khoác lên trên vai nàng, có chút bất đắc dĩ nói: "A Nhu đừng làm rộn."
Tiểu yêu tinh, đây là đang làm gì, hắn sẽ không nhịn được.
Ôn Nhu như trước chỉ là mỉm cười nhìn Lãnh Triệt, tùy hứng dường như đem ngoại sam của Lãnh Triệt trên vai nàng cởi ra, nhón chân lên, tiếp cận hai cánh môi mỏng trước mặt, nhẹ nhàng liếʍ, đẩy Lãnh Triệt ngã xuống giường.
"A Nhu... Ân..." Lãnh Triệt khϊếp sợ, không có lực phản kháng chút nào tùy ý Ôn Nhu áp đưa hắn đến song thượng, đồng thời dường như đối với mình môi mình vừa liếʍ vừa cắn, thân thể khó nhịn được, phảng phất cả người đều muốn bốc cháy lên, muốn đáp lại, thế nhưng nghĩ tới lời Túc Dạ đã nói, chỉ sợ bản thân một hồi ứng với nàng sẽ không thể vãn hồi, thế nhưng cứ mặc cho nàng trêu đùa mình như vậy, hắn sợ bản thân sẽ bị chết cháy.
"A Nhu đừng làm rộn, đừng làm rộn." Lãnh Triệt cố sức đem mặt Ôn Nhu đè vào cổ mình, để phòng ngừa nàng lại hồ đồ, "Không nên nháo, nghe lời."
Nếu là hắn không khống chế được bản thân, chẳng phải là muốn tổn thương nàng còn có hài tử của bọn họ, nên việc hắn có thể làm chỉ là nhẫn, hắn cho tới bây giờ chưa phát hiện tiểu nữ tử này sẽ triền người như thế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lãnh Triệt ôn hòa có chút bất đắc dĩ để trong lòng của Ôn Nhu yên tĩnh lại, Lãnh Triệt cho rằng lời của mình sẽ có tác dụng, đang chuẩn bị xoay người đem Ôn Nhu đặt lên giường, không biết Ôn Nhu lại đột nhiên cắn cổ của hắn, để hắn nhịn không được hít phải một ngụm khí lạnh, khó khăn lắm mới buông lỏng thân thể lại căng thẳng lên.
Ôn Nhu lấy tay chống thân, trừng mắt Lãnh Triệt dưới thân, có chút oán hận nói: "Sỏa đầu gỗ, nếu như ngươi đẩy ta nữa, ta liền ăn ngươi."
Lãnh Triệt hơi chinh lăng nhìn tiểu nữ tử trước mắt tức giận, sợi tóc nàng rũ xuống trước ngực hắn khiến cho hắn có chút ngứa, hai gò má đang thiêu đốt: "A Nhu, đừng làm rộn."
"Ta không có nháo." Ôn Nhu trừng mắt Lãnh Triệt, chỉ cảm thấy yêu thương, bỗng nhiên cả người áp đến trên người Lãnh Triệt, đem mặt chôn ở cổ hắn, nàng biết hiện tại hắn nhất định là cố nén xao động trong thân thể, biết hắn là vì nàng tốt nên mới không đáp ứng nàng, "Ta không có nháo..."
Nàng chỉ là không biết nên cứu hắn thế nào mà thôi...
"A Nhu, rốt cuộc làm sao vậy, nói cho ta biết, nói cho ta biết, ân?" Lãnh Triệt vỗ nhẹ lưng của Ôn Nhu, ôn nhu dụ dỗ nói, "Nếu là mệt trước hết ngủ một giấc, có được hay không?"
"Ngươi bồi ta." Ôn Nhu có chút làm nũng nói.
"Hảo." Lãnh Triệt vuốt ve tóc dài của Ôn Nhu, ôm nàng ngồi dậy, khom lưng thay nàng cởi hài, đem nàng đặt xong lên giường, sau đó mới cởi hài của mình, mới nằm trên giường, thói quen vươn tay vì Ôn Nhu làm gối, Ôn Nhu cũng theo thói quen gối đầu lên cánh tay của Lãnh Triệt, tìm một tư thế thoải mái nhất, đem mặt dán tại trong ngực Lãnh Triệt.
"Triệt, ta..." Ôn Nhu ôm hông của Lãnh Triệt, muốn hỏi, lại cũng không biết làm sao hỏi ra lời, hỏi, nàng nghĩ đây có lẽ là tát muối lên vết thương của hắn, nhưng nếu là không hỏi, thiên hạ này trừ hắn ra sẽ không có người thứ hai biết, nàng không biết phải làm gì cho đúng.
"A Nhu nếu là có cái gì muốn nói, muốn hỏi, chỉ để ý nói chỉ để ý hỏi." Lãnh Triệt nắm tay Ôn Nhu, đặt trước ngực, dùng cằm nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đẩu nàng, "Nếu là không muốn nói, ta cũng sẽ không ép nàng."
"Không có gì, hôm nay chỉ là đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, ta không có chuyện, không cần lo lắng." Ôn Nhu nhẹ nhàng khép mắt lại, nàng quyết định, mình nàng đi thăm dò là được, nàng không muốn tát muối lên vết thương của hắn, "Ngươi bồi ta là tốt rồi." Để ta tùy hứng một hồi.
"Ân, ngủ đi, ta bồi nàng." Lãnh Triệt đem Ôn Nhu ôm chặt hơn một phần, nàng không muốn nói, hắn cũng không bắt buộc, theo nàng là được.
Ngày mai, Lãnh Triệt hạ triều trở về, Ôn Nhu kinh ngạc phát hiện cùng Lãnh Triệt một lượt trở về còn có một người, mà người nọ không phải là người khác, chính là đế vương Lãnh Hạo.
"Tẩu tẩu hảo." Lãnh Hạo nhìn thấy Ôn Nhu, cười đến sang sảng.
"Thần phụ gặp qua Vương Thượng, Vương Thượng vạn an." Ôn Nhu tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là cung kính phúc thân hành lễ.
"Tẩu tẩu làm sao cùng đại ca một dạng, nhìn thấy ta đều khách khí như vậy." Lãnh Hạo hướng Ôn Nhu làm một động tác hư phù, hắn không ở trước mặt Lãnh Triệt đem bản thân xưng là "Trẫm".
"Quân thần chi lễ không thể trái, Vương Thượng không lưu ý, thần phụ lại không thể làm trái." Ôn Nhu mỉm cười, lập tức thi lễ một cái thi lễ một cái, "Tiến lên đây tiến lên đây, nhất định là cùng Vương gia có chuyện quan trọng thương lượng, Ôn Nhu liền tời đi trước."
"Ai, tẩu tẩu chớ đi." Thấy Ôn Nhu phải ly khai, Lãnh Hạo vội vã ngăn lại, thuận tiện còn thấy được vẻ mặt băng hàn của Lãnh Triệt.
"A Nhu không cần đi." Lãnh Triệt cũng gọi Ôn Nhu lại, trong con ngươi quang âm trầm, tự có tâm sự, "Vương Thượng lần này đích thân đến, là cố ý tìm đến A Nhu."
Ôn Nhu dừng chân, có chút kinh ngạc, khẽ gật đầu nói: "Vương Thượng nếu là có việc, để Vương gia chuyển cáo Ôn Nhu là được, không cần Vương "Thượng tự mình đến Bạch vương phủ một chuyến, thực sự là làm Ôn Nhu giảm thọ."
Tẩu tẩu nói đi đâu rồi, bất quá là ta kiên trì muốn tự mình đến thôi." Trừ bỏ được thái hậu cùng phe cánh, tân pháp phổ biến là thuận lợi, lòng của Lãnh Hạo có thể nói là ổn lại, người cũng khó tránh khỏi buông lỏng rất nhiều, nói ra cũng dẫn theo ba phần vui đùa, "Tẩu tẩu ngồi xuống nói thôi, không thi ta xem nhãn thần đại ca đều có thể ăn ta."
Nghe xong Lãnh Hạo nói, Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt một mắt, chỉ thấy gương mặt Lãnh Triệt bình tĩnh đúng là có một loại cảm giác như thế, không khỏi cười nói: "Phu quân đại nhân, nếu Vương Thượng mở miệng, Ôn Nhu liền ngồi nói được không?"
"..." Lãnh Triệt không trả lời Ôn Nhu, Ôn Nhu cười ngồi xuống, Lãnh Triệt liền ngồi ở ghế bên cạnh nàng, nhìn Lãnh Hạo nói, "Vương Thượng quốc sự nặng nề, nếu là có nơi nào cần thần thê, chỉ để ý ra lệnh là được."
"Đại ca..." Lãnh Hạo nhìn Lãnh Triệt nghiêm trang, khe khẽ thở dài, sau đó mới cười nói, "Đại ca luôn luôn đem mọi chuyện đều xem thành trọng đại, nên ta mới không có để đại ca chuyển cáo tẩu tẩu mà là đích thân đến, bất quá là ta thấy Lục nhi ở trong cung có chút phiền muộn, từng nghe Lục nhi nói trong ngày thường cùng tẩu tẩu rất tốt, cố ý muốn mời tẩu tẩu trong ngày thường nếu là nhàn hạ, tiến cung cùng Lục nhi ngồi một chút, vì nàng giải ưu giải phiền cũng tốt, không biết tẩu tẩu có chịu không?"
Ý tưởng này của hắn không cùng đại ca nói qua, bởi vì đại ca biết nhất định sẽ làm cho hắn lấy quốc sự làm trọng, nên hắn liền không cùng đại ca nói, cũng không có để tiểu An tử thay hắn đến chuyển cáo tẩu tẩu, bất quá là sợ đại ca từ chối mà thôi, nếu là hắn tự mình đến, đại ca nói vậy mới sẽ không phất mặt mũi của hắn.
Lục nhi? Ôn Nhu chợt minh bạch Lục Y Lãnh Hạo nói, nhiên hắn chỉ là vì nàng ưu phiền mà đích thân đến Bạch vương phủ thỉnh nàng, có đúng hay không có chút hơi quá? Dư quang của khóe mắt Ôn Nhu liếc về sắc mặt của Lãnh Triệt có thể nói âm trầm đến cực hạn, sợ hắn thực sự ném luôn mặt mũi của Lãnh Hạo, vội vàng cười trả lời: "Có thể được ưu ái của Vương Hậu nương nương, Ôn Nhu tự nhiên vinh hạnh, Vương Hậu nương nương cùng Ôn Nhu giao tình thật là không tệ, Vương Hậu nương nương hôm nay phiền muộn, Ôn Nhu vì Vương Hậu nương nương giải buồn cũng là việc nên làm, việc nhỏ như vậy còn phiền Vương Thượng đích thân đến, lễ lớn như vậy Ôn Nhu thực sự là không chịu nổi."
"Nói như thế, tẩu tẩu là đáp ứng rồi?" Lãnh Hạo hiển nhiên rất là vui vẻ.
"Đây là tự nhiên." Vương Thượng tự mình đến đây tương thỉnh, nàng có thể không đáp ứng sao? Bất quá như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể cho nàng tìm hiểu Lục Y ngồi trên Vương Hậu vị có có ý định hay không.
"Như vậy, liền đa tạ tẩu tẩu." Lãnh Hạo đứng lên, hướng Ôn Nhu khom người một cái, sau đó mới nhìn Lãnh Triệt nói, "Đại ca, ta không còn chuyện gì nữa, trước hồi cung." Có lẽ là bởi vì vui vẻ, Lãnh Hạo không có chú ý tới đáy mắt Lãnh Triệt thoáng hiện hàn mang.
"Thần hạ cung tiễn Vương Thượng." Lãnh Triệt khom người nói xong, nhấc chân muốn đích thân tiễn Lãnh Hạo xuất môn, lại bị Lãnh Hạo ngăn lại.
"Đại ca không cần đưa tiễn, mã xa ở ngoài cửa, tự ta đi đến là được." Lãnh Hạo nói xong, nhấc chân ly khai.
(Luna: Ta khóc cho Hạo ca, ta khóc rồi)
Lãnh Triệt nhìn bóng lưng của Lãnh Hạo, hàn mang đáy mắt càng lúc càng lạnh, hắn thật không ngờ đường đường là đế vương đích thân tới Bạch vương phủ gặp Vương phi của hắn, chỉ vì thỉnh Vương phi của hắn tiến cung bồi Vương Hậu hắn!
Đây thân là chuyện đế vương Đại Di phải làm sao? Lẽ nào hắn cứ như vậy tin tưởng Trầm Lục Y sao?
Dưới ống tay áo của Lãnh Triệt bất tri bất giác nắm chặt thành quyền, mặc dù hiện nay còn chưa tra được Trầm Lục Y có lòng mang mưu đồ hay không, thế nhưng hắn luôn luôn trực giác, nữ nhân này, sẽ không giản đơn.
(Luna: Triệt ca thông minh)
"Triệt, lo lắng sao?" Ôn Nhu đi lên trước, cầm tay của Lãnh Triệt,, để hắn buông quả đấm nắm chặt xuống.
"Ân." Lãnh Triệt nhẹ nhàng gật đầu, ở trước mặt Ôn Nhu hắn cũng không che giấu tim của mình, "Nghĩ cách của Vương Thượng hôm nay, chưa hề đề cập với ta."
"Xem ra Vương Thượng là thật yêu Lục Y, hơn nữa là rất yêu." Cho nên mới phải vì phiền muộn nho nhỏ của nàng, buông xuống quốc sự triền thân, đi tới Bạch vương phủ thỉnh nàng.
"Chính vì vậy, ta mới lo lắng." Lãnh Triệt xoay người, cúi đầu nhìn mắt Ôn Nhu, "Không biết ý đồ của nàng, tổng giác không an lòng." Thái hậu gây rắc rối cho Đại Di mười năm, hắn không thể lại để cho một nữ nhân lại hủy đi Đại Di vừa hôig phục, mặc kệ nàng là ai, tuyệt không cho phép.
"Sỏa đầu gỗ, ta nói, việc này ngươi cũng cần lo lắng, ngươi là phải mệt chết bản thân sao?" Ôn Nhu có chút đau lòng giơ tay lên vuốt ve gò má của Lãnh Triệt, thoải mái cười nói, "Việc này giao cho ta thay ngươi tra rõ, thế nào?"
"Không." Lãnh Triệt không chút nghĩ ngợi liền trả lời kiên quyết, cầm tay của Ôn Nhu đang vuốt ve gương mặt hắn, mi tâm cau lại, "Ta sẽ không để cho nàng bị cuốn vào chuyện trong cung."
Trong tính mạng hắn, còn chưa cần đến nữ nhân tới hắn quan tâm nhất đến gánh.
"Sỏa đầu gỗ, ngươi đây là lo lắng ta sao?" Ôn Nhu nhìn chăm chú vào con ngươi đen như mực của Lãnh Triệt, ở bên trong tựa hồ thấy được tình cảm thâm tình.
"Vâng."
"Vậy cũng là không tin ta? Nghĩ ta không có năng lực làm việc?" Ôn Nhu hơi thiêu mi.
"Không phải." Lãnh Triệt khẽ lắc đầu, "Không phải là không tin nàng, chỉ là không muốn nàng bị cuốn vào biến hoá kỳ lạ trong triều đình."
"Đứa ngốc." Ôn Nhu ôm hông của Lãnh Triệt, tựa ở l*иg ngực của hắn cười đến hạnh phúc, "Ta là thê tử của ngươi, tự nhiên nên vì ngươi phân ưu, ngươi cần là, chỉ cần tin tưởng ta là tốt rồi."
Nàng chưa nói cho hắn biết, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể không cần tốn nhiều sức lấy được một đầu người, chuyện nàng cần làm, cũng không ai có thể ngăn được nàng, nếu Lục Y thực sự là trở ngại hắn, nàng có thể thay hắn xóa đi!
----------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Bên Vọng Thư Uyển hôm nay truyện đã đi vào hồi kết, chỉ còn chờ 6 phần ngoại truyện lên sóng nữa thôi nên ta không đăng bên này nữa. Phiền mọi người qua đó xem nhé:D
Dù ta bị mọi người mắng ta cũng sẽ làm như vậy, bao nhiêu gạch đá ta xin nhận.
web mình là trên hết:P
Bộ ngày mai chính thức lên sóng bên này. Cám ơn mọi người đã ủng hộ