Editor: Luna Huang
** đại lễ như thế nào **
Chỉ thấy trong xe ngựa, thân thể của Ôn Tâm chỉ dùng một chăn mềm đắp lại, còn lộ ra bờ vai trắng noản cùng bộ ngực mê người, chân trắng ba tấc, tóc dài tán loạn, còn vài sợi tóc đen nằm ở ở trên mặt, hai gò má phi sắc còn chưa tan hết, mà lúc này nàng đã ngất đi.
Nhưng mà khiến người khϊếp sợ không chỉ có như vậy, trên cổ nàng, hai tay, xương quai xanh, trên ngực cìn có nhiều dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ lưu lại, còn có trên chân, có vết máu bị khô.
Ôn Thế Nghi chấn kinh đến nói không nên lời, chỉ hai mắt mở to không thể tin nhìn chằm chằm nữ nhi mến yêu của hắn trong xe ngựa, mà Triệu Yên Nhi, đã nhào tới bên người Ôn Tâm, dùng chăn trên người Ôn Tâm che lại những chỗ bị lộ ra, cũng kinh hãi không ngớt, nàng không thể tin được đây là Tâm nhi của nàng! Làm sao sẽ như vậy?
" A... Nhị muội muội, cái này, đây là cùng người hoan ái rồi?" Triệu Yên Nhi tuy rằng chấn kinh đến không thể tin, thế nhưng lúc này nàng vẫn còn tinh tường biết đucợ, việc này tuyệt không thể để cho bất kỳ người nào biết, giữa lúc nàng vội vã muốn đem xuống màn xe Ôn Thế Nghi vén lên buông xuống, ngoài xe ngựa vang lên thanh âm của Ôn Nhu giả vờ kinh ngạc còn cố ý nâng lên, "Triệu di nương không phải nói nhị muội muội ở trong hoa viên chơi đùa sao? Thế nào nhị muội muội sẽ xuất hiện ở đây?"
Tiếng kêu sợ hãi của Ôn Nhu truyền vào trong tai mỗi người ở đây, thủ vệ gia đinh cùng thị nữ theo Ôn Thế Nghi xuất môn nghe được thanh thanh sở sở, kinh hãi chính là đưa cổ nhìn vào trong xe ngựa, muốn xem đích tình trong xe ngựa, muốn biết lời nói của Bạch vương phi là thật hay không.
Ôn Thế Nghi rồi mới từ trong khϊếp sợ phục hồi lại tinh thần, cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể để người ngoià biết, đang muốn đem màn xe buông xuống, lại bị Ôn Nhu ngăn trở, Ôn Thế Nghi không khỏi hung hăng trừng mắt Ôn Nhu, nghiến răng nghiến lợi đè thấp âm lượng nói: "Bạch vương phi làm cái gì? Hôm nay Tâm nhi như vậy, ngươi thân là tỷ tỷ muốn để cho mọi người đểu biết sao, để danh dự của Tâm nhi mất sạch sao?"
" Cha nói thế nào rồi, bất quá Ôn Nhu là quan tâm nhị muội muội mà thôi." Ôn Nhu chống lại nhãn thần của Ôn Thế Nghi hận không thể đem nuốt vào bụng, cười khẩy nói, "Xem ra thực sự là ứng nghiệm hôm nay Ôn Nhu thay nhị muội muội cầu xâm nhân duyên, nói hôm nay nhị muội muội liền có thể tìm được hảo nhân duyên, quả thật là chuẩn xác, xem dáng dấp * này của nhị muội muội, quả nhiên là tìm được hảo nhân duyên rồi."
" Ngươi ——" Ôn Thế Nghi chỉ cảm thấy ánh mắt của Ôn Nhu lãnh đến đáng sợ, thâm độc đến đáng sợ, nguyên bản Ôn Nhu vốn là mặc hắn nói cái gì cũng không dám phản bác hắn, một ánh mắt, lạnh đến để hắn phun không ra được câu nào.
" Ôn Nhu! Là ngươi?" Nhìn dáng dấp xem kịch vui của Ôn Nhu, Triệu Yên Nhi rốt cuộc biết chủ mưu hết thảy chính là Ôn Nhu, hung tợn trừng mắt Ôn Nhu, hận không thể tiến lên đem Ôn Nhu xé nát, "Là ngươi hãm hại Tâm nhi!"
" Triệu di nương, không nghĩ tới ngươi tính toán ta không được, ngược lại hại bảo bối trong tay mình có đúng không?" Ôn Nhu đứng ở trước xe ngựa, giơ tay lên vén màn xe lên không cho Ôn Thế Nghi buông xuống, lạnh mắt nhìn Triệu Yên Nhi trong xe ngựa, "Thế nào? Cha, Triệu di nương, có thoả mãn phần đại lễ này Ôn Nhu tặng cho các ngươi không?"
Ôn Thế Nghi lại lần nữa kinh hãi, nhìn Triệu Yên Nhi, hắn thật không ngờ Triệu Yên Nhi cư nhiên xuất thủ không cùng hắn thương lượng!
" Ôn Nhu! Nàng dù sao cũng là thân muội muội của ngươi!" Ôn Thế Nghi giận không kềm được, nâng bàn tay lên liền muốn tát lên trên mặt của Ôn Nhu, nhưng bị Ôn Nhu vững vàng giữ chặt cổ tay hắn trên không trung, sau đó xuất lực cổ tay của hắn nắm chặt, lực đạo to đến mức để Ôn Thế Nghi cảm thấy cổ tay của hắn hầu như có thể bị bóp nát, hắn thế nào liền không nghĩ ra, Ôn Nhu khi nào có khả năng lớn như vậy!
Ôn Nhu đem tay của Ôn Thế Nghi bỏ qua, nhìn Ôn Thế Nghi phảng phất đang nhìn thấy hài kịch một dạng, khinh bỉ nói: "Lời nói của cha thực sự là đủ để Ôn Nhu phình bụng cười to, thân muội muội? Lúc trước chính là thân muội muội này đoạt vị hôn phu ta, đoạt Trấn Quốc công tử vị của ta, lúc ta thân bại danh liệt, nàng có nghĩ tới thân tỷ tỷ này không?"
Ôn Nhu hướng Ôn Thế Nghi tới gần một phần, tiếp tục nói: "Cha, thỉnh ngươi không nên nói những lời lẽ trơ trẽn này nữa."
" Ôn Nhu! Ngươi không nên quá đắc ý!" Triệu Yên Nhi rống giận lên tiếng, "Nếu là Tâm nhi của ta xảy ra chuyện gì không may! Ta muốn ngươi chôn cùng!"
Tâm nhi là toàn bộ tiền đặt cược của nàng, làm sao có thể như vậy được? Vốn nên Ôn Nhu cùng Ôn Nhan đi tìm chết! Thế nào Tâm nhi của nàng biến thành như vậy! Ôn Nhu! Đều là Ôn Nhu tiện nhân này làm hại! Chính là đem Ôn Nhu tiện nhân này bầm thây vạn đoạn cũng khó làm nàng nguôi đi mối hận trong lòng!
" Triệu di nương thật nực cười!" Ôn Nhu không giận phản tiếu: "Triệu di nương vốn là dự định đem Ôn Nhu dồn vào tử địa, chôn cùng lại là thuyết pháp gì, cứ cho là Triệu di nương muốn đem Ôn Nhu bầm thây vạn đoạn, cũng phải nhìn xem Triệu di nương có năng lực này hay không, hôm nay không phải là ví dụ tốt nhất sao?"
Ôn Nhu cười nói xong, liền chậm rãi lui khỏi xe ngựa, vẻ mặt tư thái người thắng nhìn Triệu Yên Nhi cùng Ôn Thế Nghi, lãnh cười: "Đương nhiên, nếu là Triệu di nương muốn giờ này khắc này mang toàn bộ người của Trấn Quốc Công phủ đến đây đem Ôn Nhu bắt lại mặc cho ngươi xử trí, thế nhưng Triệu di nương ngươi dám sao? Nếu Triệu di nương cho rằng là Ôn Nhu hại nhị muội muội, cũng có thể đem Ôn Nhu tiễn đến công đường, thế nhưng Triệu di nương ngươi có chứng cứ sao?"
" Ôn Nhu ngươi một vừa hai phải! Đừng tưởng rằng ta không có cách nào bắt được ngươi!" Ôn Thế Nghi trợn tròn đôi mắt, xem ra, Ôn Nhu này cũng không thể lưu được nữa!
" Một vừa hai phải? Ôn Nhu cần một vừa hai phải cái gì? Ôn Nhu tự giác không có làm chuyện gì quá phận, huống hồ, cha hà tới yêu cầu Ôn Nhu một vừa hai phải?" Đối với loại người như bọn họ, một vừa hai phải đó là thả hổ về rừng, các nàng nếu vô tình, nàng cần gì phải thủ hạ lưu tình, "Hơn nữa cha không nên gấp, chuyện lần này, chỉ coi Ôn Nhu vì lão nhân gia ngài bị ngươi cùng Triệu di nương chuẩn bị lễ gặp mặt, Ôn Nhu còn có chuẩn bị lẽ vật tốt hơn tặng cho các ngươi, đến lúc đó cha chỉạcàn thu lễ là được."
" Ngươi nói cái gì?" Ôn Nhu này, còn muốn thế nào?
Ôn Nhu cũng không hề phản ứng hắn, xoay người liền hướng bọn gia đinh xem náo nhiệt vội la lên: "Các ngươi cồn ở đây làm gì, nhìn thấy dáng dấp nhị tiểu thư hôm nay sao? Còn không mau đi tìm đại phu hảo hảo thay nhị tiểu thư nhìn một cái?"
" Còn ngươi nữa" Ôn Nhu lại chỉ thị nữ, phân phó nói, "Không nhìn thấy Triệu di nương bản thân thiếu khí lực sao, còn không phụ Triệu di nương một tay, đem nhị tiểu thư nâng về phòng."
" Nghìn vạn lần không thể truyền ra ngoài, nếu không đời này nhị tiểu thư tiêu rồi."
Ôn Nhu ở trước cửa Trấn Quốc Công phủ chỉ tay bọn hạ nhân, cố ý nâng âm lượng lên, đưa tới người qua đường, đâu giống là sợ người biết được, quả thực chính là sợ người khác không biết.
Đối thoại Ôn Nhu mới vừa cùng Ôn Thế Nghi đều là đem âm lượng đè thấp, người bên ngoài khônh nghe thấy bọn họ nói gì, hôm nay thái độ khẩn trương của Ôn Nhu bất quá là diễn trò, mà những hạ nhân kia, vốn là đối với Ôn Tâm giận mà không dám nói gì, hôm nay biết được Ôn Tâm gặp chuyện không may, đều là nhìn có chút hả hê, người người chờ xem kịch vui.
Mà tuy Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi muốn đè xuống, xem ra cũng là chuyện khó khăn, người nào không biết trong thiên hạ này khó đối phó nhất chính là miệng lưỡi thiên hạ, đời này Ôn Tâm, chính là xong!