Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Nhất thời, mọi người trong Tiết phủ đều ngẩn ra. Bệ hạ sai đại thái giám có quyền thế ở bên cạnh đến một chuyến chỉ để đưa chén cháo thôi ư?
Tiết Tĩnh Xu lấy lại tinh thần rồi vội vã tạ ơn.
Đức công công nói: "Hai ngày nay thái hoàng thái hậu đều nhớ đến Tiết cô nương. Hôm nay nô tài xuất cung, lão nhân gia có nói nếu cô nương rảnh rỗi thì xin ngài theo nô tài vào cung trò chuyện cùng người."
Chu lão thái quân nghe xong thì vội lên tiếng: "Để thái hoàng thái hậu đợi lâu rồi. Tam cô nương, ngươi mau sửa sang rồi theo công công vào cung đi."
"Dạ, xin công công chờ một chút." Tiết Tĩnh Xu vội dẫn Liễu Nhi về viện thay quần áo.
Liễu Nhi nhanh chóng chải đầu cho nàng sau đó lấy đồ trang sức từ trong hộp ra hỏi nàng: "Tiểu thư, người xem mang cái gì thì hợp?"
Tiết Tĩnh Xu nhìn hộp trang sức. Trong phần thưởng của thái hoàng thái hậu có một chiếc trâm vàng tua rua nạm hồng ngọc, vô cùng hợp với bộ trang phục ngày hôm nay nên đã lấy ra, "Mang cái này đi."
Liễu Nhi cẩn thận đeo lên cho nàng sau đó lại hỏi: "Ở đây có đủ bộ trang sức, vậy có cần lấy thêm những thứ khác không ạ?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, "Quá long trọng rồi, mang một cái này là đủ."
Liễu Nhi lùi xuống hai bước sau đó tự nhủ: "Còn thiếu một thứ mà."
Nàng lục tìm trong hộp một đôi khuyên tai xinh xắn màu tím, giúp Tiết Tĩnh Xu đeo xong thì thỏa mãn.
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy vuốt nếp nhăn trên quần áo, "Tổ mẫu muốn Tuệ Hương tiến cung cùng ta, em cứ ở nhà an tâm chờ đi. Nếu cảm thấy nhàm chán muốn ra khỏi phủ thì phải nói với Vân Hương một tiếng để nàng sai người đi cùng em."
Liễu Nhi đáp, "Em biết rồi. Tiểu thư cứ yên tâm, em sẽ không chạy lung tung đâu."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Chờ ta về sẽ mang bánh ngọt hoa hồng cho."
Liễu Nhi vội vàng gật đầu, "Cả bánh nướng phủ đường thắng nữa."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu điểm lên trán nàng, "Cẩn thận sâu răng đấy."
Tuệ Hương đã đến ngoài viện vì thế hai người không đùa giỡn nữa. Liễu Nhi kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt mới để Tiết Tĩnh Xu ra ngoài.
Trên đường đi lại gặp Tiết Tĩnh Uyển đang chạy đến, nàng lượn trái lượn phải bên cạnh Tiết Tĩnh Xu rồi hiếu kì hỏi: "Tam tỷ, muội nghe nói hoàng thượng đặc biệt sai người đưa cháo mùng tám tháng chạp cho tỷ có phải không?"
"Đi đường cẩn thận, đừng để bị ngã sấp mặt chứ." Tiết Tĩnh Xu kéo nàng đến bên người, "Không phải hôm nay muội có lớp học sao?"
Muội muội nàng cũng đã đến tuổi xuất giá rồi. Mấy hôm nay Tần thị mời tú nương đến dạy nàng, hy vọng đến lúc đó tốt xấu gì nàng cũng thêu được một đôi gối uyên ương.
Tiết Tĩnh Uyển lè lưỡi: "Sư phụ đi thay quần áo nên muội ra xem sao. Ai da, tam tỷ vẫn chưa trả lời muội đâu đó, cháo mùng tám tháng chạp ở trong cung cũng giống của chúng ta sao?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Ta đã ăn đâu mà biết, chắc cũng chỉ có gạo trắng, đậu đỏ, mứt táo nấu lên thôi."
Tiết Tĩnh Uyển thất vọng nói, "Ồ? Vậy cũng chẳng khác ở trong phủ lắm, thế sao hoàng thượng còn đặc biệt đưa đến chứ? Muội nghe mọi người nói chuyện, cứ tưởng rằng sẽ ngon lắm cơ."
Nàng đang học ở trong lớp thì nghe thấy bọn nha hoàn tốp năm tốp ba nói chuyện rất hăng say. Nói bệ hạ đặc biệt sai công công đắc lực nhất đưa cháo cho Tam cô nương, đó là ân sủng lớn lao. Nghe thế, lòng nàng tức thì ngứa ngáy, nhân lúc sư phụ không để ý đã trốn ra ngoài, đang chuẩn bị mở mang kiến thức thì phát hiện dường như bát cháo kia cũng chẳng hiếm lạ gì.
Tiết Tĩnh Xu không để ý đến nàng, mắt thấy sắp đến chính sảnh liền nói: "Mẹ đang ở trong sảnh, muội cũng muốn vào cùng tỷ sao?"
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng dừng bước rồi vẫy tay buồn cười nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ đi đi, muội phải trở về học đây."
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu sau đó cùng Tuệ Hương đi vào.
Tiết Tĩnh Uyển cong miệng rồi uể oải trở về. Đi được một đoạn thì thấy Tứ cô nương Tiết Tĩnh Viện đang đứng không xa nhìn về phía bên này thế là nàng lập tức đến gần, khoe khoang bảo: "Hoàng thượng đặc biệt sai người mang cháo cho Tam tỷ đó!"
Tứ cô nương lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là một chén cháo mà thôi."
Tiết Tĩnh Uyển không phục, "Hoàng thượng đích thân thưởng đó. Đồ ăn được mang ra từ trong ngự thiện phòng ở nội cung, cả đô thành chỉ có một mình Tam tỷ có, chắc chắn hoàng thượng rất thích Tam tỷ."
"Thích thì sao chứ? Hoàng thượng vẫn là hoàng thượng của Đại Diễn, không phải của ai cả."
Tiết Tĩnh Uyển hầm hừ nói: "Không phải của ai cũng sẽ không phải của ngươi! Ta thấy có mà ngươi ghen tỵ với Tam tỷ tỷ vì nàng lớn lên xinh đẹp hơn ngươi, vì thế hoàng thượng thích tỷ ấy, ngươi thấy hoàng thượng có sai người đưa cháo cho ngươi không? Hừ!"
"Ngươi..." Khuôn mặt Tứ cô nương căng thẳng, sắc mặt âm trầm, trừng mắt nhìn Tiết Tĩnh Uyển rồi quay đầu rời đi.
Tiết Tĩnh Uyển làm mặt quỷ với bóng lưng của nàng.
Ở bên kia, Tiết Tĩnh Xu theo Đức công công xuất phủ. Lúc ngồi lên cỗ kiệu tiến cung nàng nói khẽ: "Công công, tiểu nữ cả gan xin hỏi, hôm nay để người đưa cháo là ý của hoàng thượng hay là ý của thái hoàng thái hậu ạ?"
"Cái này..." Đức công công liếc nhìn nàng một cái rồi khom lưng nói: "Sáng nay bệ hạ cùng thái hoàng thái hậu ăn cháo mùng tám tháng chạp... Nhưng bảo nô tài đưa cháo đến cho cô nương quả thật do chính miệng bệ hạ nói ra."
"Đa tạ công công đã nói cho ta biết." Tiết Tĩnh Xu gật đầu. Qua đó, nàng đã hiểu rõ ràng. Xem ra việc đưa cháo cho nàng là ý của thái hoàng thái hậu, chẳng qua là mượn lời của bệ hạ, mời Đức công công đi một chuyến mà thôi.
Vừa rồi nàng đã cảm thấy kì lạ. Phản ứng ngày đó của hoàng thượng rõ ràng không cam tâm tình nguyện lắm với sự sắp xếp của thái hoàng thái hậu, làm sao có thể đột nhiên phô trương đưa cháo đến cho nàng chứ? Nếu là ý của thái hoàng thái hậu thì vừa nói đã có thể hiểu, dù sao lão nhân gia bà chỉ tập trung tinh thần tác hợp nàng và hoàng thượng thôi.
Vẫn là đi vào cung Trường Nhạc, Xảo ma ma đưa nàng vào thẳng thiên điện. Bên trong là một Phật đường nhỏ, thái hoàng thái hậu đang quỳ gối trước tượng Phật.
Thấy nàng bước đến, thái hoàng thái hậu cũng không kiêng kị gì mà vịn tay cung nhân đứng lên, "Xu nhi tới thật đúng lúc. Ta đã lớn tuổi rồi, không quỳ lâu được, ngươi giúp ta niệm nốt cuốn kinh Phật này đi."
"Vâng." Tiết Tĩnh Xu làm lễ, theo cung nữ quỳ trên bồ đoàn.
Nàng ở am ni cô mười năm. Dù chưa từng chịu nhưng thường ngày nàng vẫn cùng sư phụ tụng kinh lễ Phật, được coi là một nửa đệ tử tục gia, đương nhiên rất quen thuộc với kinh Phật.
Thái hoàng thái hậu thấy tấm lòng thành của nàng thì càng hài lòng gật đầu, yên tâm vịn cung nhân đi ra chính điện.
"A Xảo, ngươi cho người đến điện Sùng Đức xem hôm nay bệ hạ có nhiều việc không. Nói chỗ của ta có canh cua và vây cá hầm cách thủy, mời hắn tới cùng ăn trưa."
"Vâng." Xảo ma ma rời khỏi điện, gọi một tên thái giám lanh lợi đi.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Tiết Tĩnh Xu niệm xong kinh Phật thì cùng cung nữ đi vào chính điện.
Thái hoàng thái hậu tựa trên giường êm, cung nhân đang đấm chân cho bà, thấy nàng bước vào thì ân cần hỏi: "Có mệt không? Có cần các nàng xoa bóp cho không?"
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu, "Không mệt ạ, tạ ơn thái hoàng thái hậu quan tâm."
Thái hoàng thái hậu thở dài sau đó cười nói: "Cơ thể mấy người trẻ tuổi thật tốt. Lúc ta còn trẻ có thể leo một hơi từ chân núi lêи đỉиɦ núi, đi một bước lạy một bước cũng không thấy mệt, bây giờ thì không được rồi, già quá rồi."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Thân thể thái hoàng thái hậu vẫn còn tốt lắm ạ, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."
"Ta cũng không dám trông chờ." Thái hoàng thái hậu cười vẫy tay, "Sống thêm được vài năm là tốt rồi. Ta ấy à, bây giờ chỉ trông chờ hoàng thượng tranh thủ thời gian sinh một đứa chắt trai, nhân dịp ta còn khỏe thì có thể chơi với nó một hai năm."
Lời này Tiết Tĩnh Xu không đáp lại, nàng cúi thấp đầu.
Thái hoàng thái hậu mỉm cười chăm chú nhìn nàng, thấy nàng mang chiếc trâm hoa mai nạm hồng ngọc thì híp mắt nhìn kĩ một chút sau đó khen: "Ta biết ngay mà, cây trâm này chỉ có ngươi mang mới hợp. Đứa bé ngoan, tuy nói chúng ta trong trắng thuần khiết nhưng ngươi còn trẻ, phải ăn diện đa dạng, nếu không đến lúc già như ta đây mà mặc những bộ quần áo tươi sáng sẽ bị mọi người chê cười đấy."
"Thái hoàng thái hậu dạy bảo rất đúng ạ, Tĩnh Xu sẽ ghi nhớ trong lòng." Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu.
Thái giám vừa đến điện Sùng Đức truyền lời liền khom người tiến lên: "Bẩm thái hoàng thái hậu, bệ hạ đang nghị sự cùng các đại thần, Đức công công bảo nô tài thưa lại buổi trưa bệ hạ sẽ không đến dùng bữa cùng ngài được."
"A?" Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu nhìn thảm dưới chân.
Thái hoàng thái hậu liền nói: "Mà thôi, hắn không đến cũng tốt, chúng ta ăn cùng nhau còn có chút thoải mái."
Ăn xong bữa trưa, thái hoàng thái hậu hào hứng rủ Tiết Tĩnh Xu đi dạo Ngự hoa viên.
Mùa đông đến nên có mấy trận tuyết lớn, mãi đến hai ngày nay mới hết. Ánh mặt trời chiếu lên người mang đến sự ấm áp từng biến mất đã lâu.
Sức khỏe của thái hoàng thái hậu vẫn còn yếu. Đi một đoạn đã chẳng còn sức, cung nhân vội vàng chuẩn bị noãn các để bà vào nghỉ chân.
Bên ngoài noãn các là vườn mai nhỏ, gió thổi qua mang theo từng làn hương bay tới.
Xảo ma ma nhìn qua cửa sổ rồi cảm thán: "Năm nay dù lạnh nhưng hoa mai lại nở đẹp hơn các năm trước."
Thái hoàng thái hậu nói: "Nếu không phải đám văn nhân (*) thì sao dám nói hoa mai ngạo nghễ? Loại hoa này ấy à, càng lạnh nó càng nở đẹp, năm nào mà không có tuyết thì có khi nó còn không thèm nở hoa đấy chứ."
(*) Văn nhân: người có học thức, biết làm văn thơ, có thể nói là ho ra thơ, thở ra văn =]]] – Nguồn: Yahoo –
"Ôi!" Xảo ma ma vui vẻ nói: "Chúng còn rất đỏng đảnh."
Thái hoàng thái hậu cười nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu rồi lên tiếng: "Mấy năm nay trong cung ít người, chẳng có ai đi lại mấy, đã lâu lắm rồi hoa cỏ của Ngự hoa viên chẳng có thêm loại nào, đến mùa đông cũng chỉ có thể ngắm mấy gốc mai, còn lại thì chán ngắt. Những năm qua ngươi ở trên núi thấy mùa đông có hoa gì nở đẹp?"
Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút rồi nói: "Trên núi không có hoa cỏ quý báu gì cả, những ngày mùa đông chỉ có thể tìm thấy vài cọng hoa lan kiếm tàu và hoa sơn trà nở trong khe núi thôi ạ."
Thái hoàng thái hậu gật gật đầu sau đó nói với thái giám sau lưng: "Nhớ kĩ chưa? Báo với bên quản lĩnh (*) một tiếng để bọn họ mang ít hoa lan, hoa trà tới đây."
(*) Quản lĩnh: có thể hiểu là người quản lí ấy
Thái giám nhận được ý chỉ lập tức lui ra.
Bỗng, Xảo ma ma lặng lẽ ra dấu với thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu hiểu ý vì thế che miệng ngáp một cái sau đó lên tiếng: "Già rồi... ăn xong lại buồn ngủ. A Xảo, đỡ ta về nghỉ ngơi."
Tiết Tĩnh Xu cũng định đứng dậy nhưng thái hoàng thái hậu lại đè vai nàng xuống không cho đứng lên, nói: "Hiếm khi có được một ngày đẹp trời như thế lại không bị lạnh tay. Xu nhi, ngươi ở đây chép giúp ta một cuốn kinh Phật đi."
Bảo nàng chép kinh Phật trong hoa viên, yêu cầu này thật kì lạ! Tiết Tĩnh Xu hiểu nhất định thái hoàng thái hậu có ý khác, nhất định chín mười phần là có liên quan đến hoàng đế. Trong tâm nàng cảm thấy bất đắc dĩ nhưng lại không thể từ chối.
Nàng cung kính tiễn lão nhân gia rời đi, cung nhân mang trà bánh xuống rồi đưa giấy mực lên.
Tiết Tĩnh Xu rửa sạch tay sau đó cởi túi hương trên người xuống.
Chờ mùi thơm tản ra, nàng hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, vứt bỏ mọi tạp niệm, chuyên tâm sao chép cuốn kinh.
Mùi thơm quen thuộc quanh quẩn trên mũi, những dòng kinh văn quen thuộc được viết ra. Dường như nàng được quay lại quãng thời gian ở trên núi, phiền não trong lòng chậm rãi tiêu tan, những suy nghĩ táo bạo cũng dần quay lại, nàng đưa bút ngày càng lưu loát, càng ngày càng tập trung.
Sau khi chép xong cuốn kinh Phật nàng mới phát hiện ra cơn đau nhức ở cổ tay, vội đặt bút xoa tay, vừa cẩn thận chu đáo nhìn thành quả rồi thuận miệng lên tiếng: "Liễu Nhi, em tới nhìn xem ——"
Nói được một nửa nàng mới hồi phục lại tinh thần. Lắc đầu cười nhẹ, quay đầu định gọi cung nhân cất cuốn kinh đi thì thấy bên cạnh không có một bóng người. Người hầu hạ chẳng biết đã lui ra ngoài từ lúc nào, mà hoàng đế lại ngồi ở bàn đối diện, lấy tay chống trán, hai mắt nhắm lại tựa như đang ngủ.
Tiết Tĩnh Xu vội im lặng, nín thở đặt cuốn kinh xuống sau đó nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, chuẩn bị lui ra ngoài.
Không ngờ vừa bước qua người hoàng đế thì hắn liền mở mắt ra, bên trong là cả một bầu trời trong veo.
Bước chân tiếp theo Tiết Tĩnh Xu đành phải rụt lại, hành lễ một cách quy củ.
Hoàng đế vẫy tay cho nàng đứng lên rồi chìa tay ra cầm quyển kinh nàng mới chép xong, vừa nhìn vừa hỏi: "Ngươi tin Phật?"
Tiết Tĩnh Xu rũ mắt nói: "Dạ, thần nữ đã ở trong am ni cô mười năm."
"Ngồi đi." Hoàng đế chỉ chiếc ghế đối diện, "Vì sao lại đến am ni cô?"
Tiết Tĩnh Xu nói khẽ: "Khi còn bé, thần nữ gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng lứa nhiều. Có một vị phương sĩ đến phủ, nói với ông nội cần đưa thần nữ đến Phật đường để tĩnh dưỡng, như vậy mới có thể thuận lợi trưởng thành."
Hoàng đế gật đầu nhưng từ chối cho ý kiến sau lại hỏi: "Đang đốt hương gì?"
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt một lúc mới hiểu hắn đang hỏi cái gì, "Không phải là hương đúng chuẩn, chỉ là thần nữ sửa mấy loại trên đơn thuốc trong sách cổ để phối chơi thôi ạ."
"Không sai." Hoàng đế nói.
Tiết Tĩnh Xu không hiểu ý hắn, đành phải đắn đo nói: "Những loại đã phối lúc trước cũng dùng hết rồi. Giờ chỉ còn hương trong túi này, thần nữ định mấy ngày nữa rảnh rỗi thì chế thêm."
Hoàng đế cầm túi hương qua, lấy một hạt hương đặt dưới mũi ngửi. Hương này không nồng đậm như các loại hương bình thường, một hạt hương nho nhỏ này tuy có hình dáng xấu xí nhưng mùi hương lại tươi mát tựa cỏ cây, ngửi lâu có thể khiến lòng người bình thản, an thần, giảm tức giận.
Hoàng đế hỏi: "Trong này có những gì?"
"Có trắc bách diệp, tiểu hương diệp, mạn kinh tử..."
Tiết Tĩnh Xu kể tên hơn mười loại thảo mộc, đều là các loại thông thường mọc trong rừng núi, vốn cách điều chế giống hệt trong sách cổ, chỉ khác ở phần dược liệu quý báu. Nàng với Liễu Nhi lật tung cả dãy núi cũng không tìm thấy, mà cũng không có đủ bạc để mua nên đành phải nghĩ cách dùng dược liệu thay thế, không ngờ lại chế ra loại hương đặc biệt bất ngờ.
Hương này là loại mà nàng và Liễu Nhi thích nhất, thường xuyên mang theo trong túi thơm. Cũng may là có thói quen đó, nếu không lần này khi hai người vội vàng xuống núi thì nó đã không được trọng dụng rồi.
Hoàng đế nhét chiếc túi vào trong ngực rồi nói: "Nhớ chế nhiều một chút."
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn thản nhiên lấy đồ của mình sau đó há hốc mồm, "... Vâng."
Tiết Tĩnh Xu xuất cung không lâu thì hoàng đế nói với Đức Lộc: "Ngươi đi điều tra thử xem vì sao mười năm trước Tiết gia đưa nàng ra ngoài thành sống."
"Nô tài tuân chỉ."