Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 52

Thẩm Cảnh nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đi từ bên trong ra, vội vã chạy về phía mình, vừa chạy tới vừa hỏi: “Anh Thẩm, sao anh lại tới đây?”

Thẩm Cảnh trả lời: “Anh thấy sắp khai giảng rồi, nên tới nhìn em một chút.”

Tống Hiểu Hoa nghe vậy, vui mừng cười rộ lên, bé có thể không cao hứng sao? Bình thường đều là bé chủ động đi tìm Thẩm Cảnh, nhưng lần này khó có được Thẩm Cảnh lại chủ động đến tìm bé.

Bé nói: “Anh Thẩm, anh có nhìn thấy động tác em vừa làm không? Trông thế nào?”

Thẩm Cảnh thấy vẻ mặt mong chờ của bé nhìn mình, đôi mắt linh động lấp lánh, hai má hồng hào phúng phính, anh cười lên, nói: “Dĩ nhiên nhìn thấy, anh không hiểu cái này, nhưng mà anh cảm thấy rất đẹp mắt.”

Tống Hiểu Hoa lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.

Hai người

bước đi chầm chậm, những nữ sinh thay quần áo xong cũng tụ lại thành từng tốp đi ra, vừa mới cùng Thẩm Cảnh nói chuyện mấy câu, một người phụ nữ dắt tay một cô bé đi ngang qua, cô bé vẫy vẫy tay với Tống Hiểu Hoa: “Hiểu Hoa, tạm biệt.”

Tống Hiểu Hoa vẫy tay đáp lại

Điềm Điềm.

Sau lưng có mấy nữ sinh, trong đó có một nữ sinh cao gầy đột nhiên lớn tiếng nói: “Tớ kể cho các cậu một câu truyện cười, các cậu có muốn nghe không hả?”

Những nữ sinh xung quanh lập tức nói: “Nghe, cậu nói đi.”

Giọng nói của nữ sinh cao gầy rất lớn, có thể truyền tới lỗ tai của Tống Hiểu Hoa cùng với Thẩm Cảnh, nữ sinh cao gầy nói: “Có một cô béo, cô ta

nhảy từ lầu mười tám xuống, các cậu có biết cô ta sẽ biến thành cái gì không?”

Bên cạnh có một nữ sinh trả lời: “A, có thể biến thành cái gì nhỉ?”

“Đúng vậy, có thể biến thành cái gì đây, đừng có làm chúng tớ tò mò như vậy chứ.”

Nữ sinh cao gầy lớn tiếng nói: “Vậy mà cũng không đoán ra, béo chết bầm đó. Chính là béo chất bầm!”. Giọng nói của cô bé có chút bén nhọn, thậm chí nghe rất chói tai.

Mấy nữ sinh bên cạnh chợt hiểu ra gật đầu một cái, hình như trong đó có một hai người hiểu được ẩn ý gì đó, đầu tiên liếc nhìn Tống Hiểu Hoa rồi lại nhìn nữ sinh cao gầy một chút, cười lên.

Trán của Tống Hiểu Hoa lấm tấm mồ hôi, cô cúi đầu không nói gì, nghe vậy cũng chỉ ngẩn người, sau đó giống như không có truyện gì xảy ra quay đầu về phía Thẩm Cảnh cười cười, muốn tìm một chủ đề để nói chuyện.

Thẩm Cảnh nhíu mày, chỉ nghe những nữ sinh ở phía sau vẫn cười rất lớn.

“Anh Thẩm, chúng ta mau đi thôi.” Tống Hiểu Hoa mím môi, cố gắng phớt lờ, từ lâu bé đã biết cô bé kia không thích mình, cô bé đó lớn tuổi hơn so với mình, học lâu hơn nhưng mỗi lần giáo viên khen ngợi đều khen mình, cô bé kia không chỉ nói xấu sau lưng mình một lần.

Thẩm Cảnh trầm mặc mấy giây, quay sang chỗ Tống Hiểu Hoa nói: “Em chờ một chút.”

Thẩm Cảnh đi về phía những nữ sinh kia nói: “Chào các em.”

Mấy nữ sinh sửng sốt, trong đó có một người nói: “Ồ, anh là Thẩm Cảnh đúng không? Em biết anh.”

Thẩm Cảnh cười nói: “Anh vừa mới nghe các em ở đây kể chuyện cười, vậy anh cũng sẽ kể một câu chuyện cười, các em có muốn nghe không?”

“Nghe chứ, anh muốn kể chuyện gì vậy?”

Thẩm Cảnh nhìn chằm chăm nữ sinh cao gẩy kia nói: “Trước đây có một người gầy, cả ngày cười nhạo những người béo, người béo vẫn không chấp nhất với người gầy, có một ngày người gầy biến thành một con chó, nhưng tất cả mọi người lại không cảm thấy kỳ quái, người gầy mới hỏi người béo tại sao, người béo liền nói, bởi vì cô là súc sinh, còn chúng tôi là người.”

Vừa dứt lời, trong đó có mấy người suy nghĩ một chút liền hiểu ra, tuy nữ sinh cao gầy vẫn còn chưa hiểu, nhưng trực giác nói cho cô biết Thẩm Cảnh

đang châm chọc cô, suy nghĩ một lát, rốt cuộc mới hiểu rõ.

Thẩm Cảnh đang xiên xỏ mắng mình là súc sinh.

Cô bé đó tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lại không biết đáp trả bằng cách nào.

Thẩm Cảnh tiếp tục nói: “Được rồi, chuyện cười của anh chấm hết ở đây rồi, anh muốn nói một số người không nên dùng sở trường của mình đi cười nhạo điểm yếu của người khác, làm như vậy chỉ khiến người khác cảm thấy đáng ghê tởm mà thôi.”

Nói xong, anh lại cười cười, giống như bình thường không hề có ác ý, nói: “Được rồi, hẹn gặp lại.”

Thẩm Cảnh đi tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô bé, cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Về đến nhà, Thẩm Cảnh tìm lại toàn bộ vở ghi chép học tập ngày trung học cơ sở của mình rồi sửa sang lại đưa cho Tống Hiểu Hoa, nói: “Trong này có rất nhiều phương thức giải đề cùng một số kỹ xảo, những kiến thức căn bản của sơ trung đều ở đây, mỗi môn đều có, em có thời gian thì xem nhiều một chút, rất có ích.”

Tống Hiểu Hoa nhìn quyển vở trong tay, gật đầu một cái, nói: “Em sẽ học thật giỏi.”

Thẩm Cảnh gật gật đầu.

Lại nghe thấy Tống Hiểu Hoa ở phía sau đỏ mặt nói với mình: “Anh Thẩm, hôm nay cảm ơn anh.”

Thẩm Cảnh trả lời: “Không có gì, Hiểu Hoa anh biết em là người tốt, không thích so đo với người khác, nhưng nếu lần sau còn gặp tình huống như thế, không cần phải im lặng, nếu không người khác sẽ nghĩ em dễ bắt nạt.”

Tống Hiếu Hoa gật đầu trả lời: “Em đã hiểu, lần sau em sẽ không như vậy.”

Thẩm Cảnh cười cười, muốn đưa tay sờ đầu Tống Hiểu Hoa……..Lại phát hiện chiều cao khác biệt quá lớn, quá khập khiễng, quá vũ nhục người, cho nên anh quyết định buông tha ý nghĩ này.

Do Tống Hiểu Hoa nhiệt tình mời, nên anh sang nhà cô ăn một bữa cơm, tay nghề của Phương Văn thực sự tốt, nấu ăn rất đa dạng, con người cũng ân cần, cho dù hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn bề ngoài dường như mới hơn 20 tuổi, Phương Văn cùng Tống Hiểu Hoa ra ngoài, có người còn tưởng rằng cô đi cùng em gái đấy.

Tống Hiểu Hoa thừa kế rất nhiều ưu điểm của Phương Văn, chỉ là hơi mập một chút nên ánh sáng bị che đi không ít.

Phương Văn gắp thức ăn cho Thẩm Cảnh, nói: “Thẩm Cảnh, chắc cháu không biết sau khi cháu đi rồi, cả ngày Hiểu Hoa nhà dì đều nhắc tới cháu, có lúc dì mua đồ ăn ngon cho con bé, nó đều nói cái này là đồ anh Thẩm Cảnh thích, giữ lại cho cháu, chẳng qua con bé đúng là mèo tham ăn nên đến cuối cùng đều tự mình ăn hết.”

Tống Hiểu Hoa cúi đầu ngượng ngùng ăn cơm.

Thẩm Hạo Dương ở bên cạnh cũng nói: “Bất tri bất giác hai đứa đều đã cao lớn như vậy, hồi đó khi chú và dì Phương lần đầu tiên gặp cháu, cháu vẫn còn là một đứa bé sơ sinh.”

Phương Văn cũng nói: “Đúng vậy….” Cô nhìn thấy cơm trong bát Thẩm Cảnh đã hết, liền tiếp tục nói: “Nào, để dì múc thêm cho một bát nữa, ăn nhiều một chút.”

Thẩm Cảnh không ngăn được sự nhiệt tình của Phương Văn, chỉ có thể cố gắng ăn hết bát cơm.

Trước khi đi, vẻ mặt của Tống Hiểu Hoa đầy lưu luyến nhìn Thẩm Cảnh, bé biết sau này Thẩm Cảnh lên trung học phổ thông khẳng định sẽ bận rộn hơn bây giờ rất nhiều. Thành phố A và thành phố B không gần nhau, phương tiện đi lại cũng không thuận lợi, lần sau gặp mặt có lẽ sẽ là kỳ nghỉ.

Thẩm Cảnh vươn tay về phía bé, ra dấu gọi điện thoại.

Tống Hiểu Hoa gật đầu, Thẩm Cảnh đã cho bé số điện thoại di động, dặn bé nếu có chuyện gì thỳ gọi cho cậu, bé nhìn dãy số, Thẩm Cảnh vừa mới rời đi bé đã muốn gọi điện rồi.

Trương Dao nói cậu ấy rất thích một nam minh tinh trong tivi, cảm thấy minh tinh đó rất đẹp trai, các bạn nam trong lớp đều rất khó coi, còn hỏi Tống Hiểu Hoa có thích bạn nam nào hay không?

Tống Hiểu Hoa suy nghĩ một chút, bé cảm thấy nếu như phải nói thì người bé thích nhất vẫn là Thẩm Cảnh.

Mặc dù Thẩm Cảnh không thích nói chuyện, nhưng lúc nào cũng giúp đỡ bé, giống như chuyện ngày hôm nay, còn có rất nhiều việc đã xảy ra trong quá khứ nữa.

Tống Hiểu Hoa muốn trở thành người có thể

đứng chung một chỗ với Thẩm Cảnh.

……

Thẩm Cảnh không thể biết Tống Hiểu Hoa suy nghĩ điều gì, ngày hôm sau cậu lên xe, đi tới thành phố B.

Vào lớp mới, Thẩm Cảnh cũng không nghĩ rằng mình sẽ đi làm quen bạn bè, điều làm cho cậu bất ngờ chính là ở trong lớp cậu nhìn thấy một người quen, Cao Nhất Suất.

Về sau Cao Nhất Suất nhìn thấy Thẩm Cảnh hếch mặt lên, vẻ mặt đều là mau mau tới khích lệ

mình đi, nếu như sau lưng mọc thêm một cái đuôi, thỳ đuôi của Cao Nhất Suất nhất định sẽ vểnh lên thật cao.

Thẩm Cảnh nói: “Đi nhầm rồi, phòng học lớp 9 không phải chỗ này.”

Cao Nhất Suất xoa xoa tay mình, tự hào nói: “Cái gì hả, cho phép cậu nhảy lớp, không cho phép tớ nhảy lớp sao? Sau khi cậu đi, mỗi lần có cuộc thi tớ đều đứng thứ nhất cả lớp đó, có được không?”

Chuyện là từ lần đầu tiên Thẩm Cảnh nhảy lớp, Cao Nhất Suất có quan hệ khá tốt với Thẩm Cảnh nên cậu ta cũng học được một chút phương pháp học tập của Thẩm Cảnh, bình thường Thẩm Cảnh làm như thế nào, cậu đều đi theo học hỏi, bản thân Cao Nhất Suất cũng không phải kém, bình thường đều là không đẩy ý nhiều, nhưng nếu chăm chỉ tuyệt đối sẽ không kém, lần thứ hai chính là khoảng thời gian năm cuối của trung học cơ sở cậu cảm thấy quá khó chịu rồi, tốt nhất là thi một lần qua hết, cậu liền phấn đấu một chút cùng Thẩm Cảnh tham gia thi cấp ba.

Không ngờ thành công nhảy lên lớp mười, hơn nữa lại học chung một lớp với Thẩm Cảnh.

Thẩm Cảnh ồ lên một tiếng, rồi ngồi xuống.

Cao Nhất Suất không nghĩ tới Thẩm Cảnh lại có thái độ này, Cao Nhất Suất ngồi bên cạnh cậu lập tức nhảy dựng lên, nói: “Này, này, cậu cũng không biết mừng cho tớ một chút sao?”

Thẩm Cảnh quay đầu lại, trả lời: “Chúc mừng.”

Cao Nhất Suất bất mãn nói: “Thôi, thôi, không cần, aizz, uổng cho ba mẹ tớ vẫn còn nhớ kỹ cậu.”

Thẩm Cảnh nói: “Cho mình gửi lời hỏi thăm sức khỏe cô, chú.”

Cao Nhất Suất nói: “Coi như cậu còn có lương tâm.”

Mặc kệ là thế nào, chuyện Thẩm Cảnh cùng với Cao Nhất Suất là bạn bè đã định, Cao Nhất Suất vì muốn làm bạn với Thẩm Cảnh đã rất liều mạng đuổi theo rồi.