Editor: Puck - Diễn đàn
Thấy hai người rời đi, Hiên Viên Mị lên giường nằm xuống, kéo Thủy nhi vào trong ngực, trong mắt trừ đau lòng vẫn là đau lòng, “Thủy nhi…”
Thủy nhi nhíu nhíu mày, cắt lời hắn, “Đừng nói.” Đưa tay ôm chặt hông hắn, giấu mình vào trong lòng hắn, biết rõ quên hắn là biện pháp tốt nhất, nàng sẽ không đau nữa, hắn cũng không cần vì nàng mà đau lòng, chỉ cần đợi đến khi tìm được phương pháp giải cổ là tốt rồi, nhưng nàng lại không nhịn được mà lo sợ, không phải không tin tưởng hắn, cũng không phải không tin mình, nhưng nàng lại vẫn sẽ sợ, sợ liên hệ giữa bọn họ cứ chặt đứt như vậy.
Hơn nữa nàng rất sợ nếu như mình quên mất hắn sẽ làm ra chuyện tổn thương đến hắn, đó là chuyện nàng không tình nguyện nhìn thấy nhất.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Thủy nhi, như thế nào?” Hiên Viên Mị thấy nàng do dự nhìn đồ ăn bên miệng, trong lòng không khỏi cười khổ, không nghĩ tới nàng lại bắt đầu đề phòng hắn, hơn nữa còn bởi vì nguyên nhân này.
Thở dài một tiếng, đút đồ ăn vào trong miệng mình, bất đắc dĩ nói, “Như vậy có thể đi?”
Thúy nhi nhếch môi, dựa vào trong ngực hắn, hưởng thụ hắn cho ăn.
Hiên Viên Mị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, sắc mặt trầm xuống, chỉ mới hai ngày, nàng đã gầy xuống một vòng lớn rồi, bây giờ thân thể của nàng không giống người bình thường, nàng gầy xuống một chút xíu, nàng cho rằng không có gì lớn lao, về sau lại nuôi lại là được, nhưng nàng không biết chỗ hao phí chính là sinh mệnh lực.
Trong mắt Hiên Viên Mị xẹt qua một tia sáng kiên định, không thể để cho nàng tiếp tục như vậy nữa.
“Thôi…”
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, nàng ăn được rất ít nhưng hắn cũng không ép nàng ăn, dù sao thức ăn cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với nàng, dịu dàng lau miệng giúp nàng, hiện giờ hắn hy vọng nàng không yêu hắn như vậy.
“Ngủ một lúc đi…”
Thủy nhi nhíu nhíu mày, “Không ngủ được.” Trên người đau như vậy làm sao ngủ được, chỉ có điều thân thể không gánh vác được, mệt đến không xong, nàng mới có thể ngủ thϊếp đi.
Chân mày Hiên Viên Mị nhíu chặt hơn, nếu là tổn thương khác, còn có thể đi suối Địa Tâm, nhưng cổ tuyệt tình này lại không được, linh khí ở suối Địa Tâm sẽ chỉ làm cho nó không ngừng trưởng thành, trở nên càng thêm sinh động, cho nên hiện giờ ngoại trừ chờ ra, hắn thật sự không có cách nào, cảm giác bất lực này, để cho hắn phiền chán không thôi.
Thủy nhi đưa tay dịu dàng vuốt ve giữa hai chân mày nhíu chặt của hắn, thở dài trong lòng, hai ngày này hắn luôn nhíu mày, Hiên Viên Mị thả lỏng chân mày ra, nắm tay nhỏ bé của nàng hôn lên, dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại.” TruyenHD`l3q21y"d0n
Thủy nhi nghe lời nhắm mắt lại, thật sự không yên tâm ngủ thϊếp đi, Hiên Viên Mị nhẹ nhàng thở ra, khi ngủ sẽ không đau đớn, điều kiện đầu tiên là không mơ về hắn.
“Như thế nào?” Diệp Tử Phong một lòng luyện chế thuốc giải, Hiên Viên Mị cũng không đi quấy rầy hắn, chính là Vưu Diệc lại bị thúc giục hết lần này đến lần khác.
Vưu Diệc bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự không biết Ly Tâm trốn đi đâu, lại một chút tung tích cũng không có.
Sắc mặt Hiên Viên Mi lạnh hơn, “Tiếp tục tìm! Thượng Quan Lăng đâu?”
“Mất tích.” Hiện giờ bởi vì Diệp quốc không có ai làm chủ, hơi hỗn loạn, các đại thần đều tranh nhau đoạt quyền, ngược lại không có mấy ai đi quan tâm tới Hoàng đế mất tích… Không thể không nói, Thượng Quan Lăng vị Hoàng đế này làm thật sự rất thất bại.
Hiên Viên Mị khoát khoát tay để cho hắn tiếp tục đi tìm, sau đó do dự một chút, vẫn đi tìm Diệp Tử Phong.
Trên môi hơi ngứa, Thủy nhi nhíu nhíu mày, mơ hồ nói lầm bầm: “Mị, đừng làm rộn!” Lưỡi dài nhân cơ hội chui vào
trong miệng nàng, dùng sức lật khuấy mυ'ŧ vào, giống như đang phát tiết cái gì.
Thủy nhi mở mắt ra, nhìn đau đớn và không nỡ trong mắt hắn, sửng sốt một chút, lại cảm giác có thứ gì đó bị đẩy vào cổ họng, theo bản năng nuốt xuống, sau đó lấy lại tinh thần, ý thức được đây là thứ gì, sắc mặt lạnh lẽo, đưa tay định đẩy hắn ra, lại bị hắn túm được.
Hiên Viên Mị không nói lời nào, chỉ hết lần này đến lần khác hôn nàng, cảm nhận được đau đớn truyền tới từ đáy lòng, Thủy nhi không còn giãy giụa nữa, đưa tay ôm lấy hắn, cố hết sức đáp lại nụ hôn của hắn, nhìn đôi mắt đỏ như máu kia, quên đau đớn trên người, ý thức dần mơ hồ.
Sững sờ ôm lấy thân thể mềm xuống của nàng, Hiên Viên Mị chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, chậm rãi giơ tay lên, lau một giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, khàn giọng nói, “Thủy nhi, sẽ không quá lâu, rất nhanh sẽ tốt rồi…” Cũng không biết đang nói với nàng, hay đang an ủi mình.
Hiên Viên Mị vuốt ve
khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy nhi, không biết khi nào nàng mới có thể tỉnh lại, nghĩ đến sau khi nàng tỉnh lại sẽ không nhận ra hắn nữa, mặc dù biết rõ chỉ là tạm thời, hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
“Mị, Thượng Quan Lăng trở lại!”
Giúp Thủy nhi đắp kín mền, Hiên Viên Mị mới đi ra ngoài, lạnh giọng hỏi, “Người đâu?”
Vưu Diệc trầm giọng nói, “Ở bên cạnh.”
Trong căn phòng bên cạnh, bố trí một giá tra tấn, Thượng Quan Lăng bị trói trên giá tra tấn, mặc dù không bị thương gì cả, nhưng tóc và quần áo hơi xốc xếch, một chút cũng không có uy nghiêm của Đế Vương.
Thượng Quan Lăng nhìn thấy Hiên Viên Mị, ánh mắt lạnh lẽo, “Các ngươi rốt cuộc là người gì?” Hắn ý thức được có một số việc dường như vượt ra khỏi nhận thức của hắn, ban đầu bị ghen tỵ làm choáng váng đầu óc, cho nên khi nữ nhân kia tìm đến hắn hợp tác, hắn do dự một chút liền đáp ứng rồi, hắn vốn thật lòng không có ý định hạ cổ Thủy nhi, nhưng một khắc kia, sát khí trên người nàng thật sự chọc giận hắn, hắn chỉ muốn ra sức yêu nàng, tại sao nàng không chịu cho hắn cơ hội kia? Thậm chí còn tuyệt tình đến muốn gϊếŧ hắn? Một khắc kia lòng tham của hắn đau, cho nên muốn để cho nàng cùng đau với hắn.
Hiên Viên Mị không trả lời vấn đề của hắn, chỉ lạnh lùng hỏi, “Ly Tâm ở đâu?”
Thượng Quan Lăng dời mắt ra chỗ khác, lạnh lùng phun ra ba chữ, “Không biết được.”
“Rắc rắc.”
“A…” Thượng Quan Lăng rên lên một tiếng, trên trán mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh, tầm mắt bén nhọn bắn về phía Hiên Viên Mị, vẫn không định mở miệng, muốn để cho hắn nhìn bọn họ ngọt ngào, không thể nào! Chỉ cần chờ một chút là được rồi, Linh nhi nhất định sẽ quên Hiên Viên Mị, đến lúc đó hắn sẽ cho nàng thuốc giải, để cho nàng có thể yêu hắn.
“Rắc rắc.”
“Rắc rắc.”
Lại mấy tiếng làm cho người ta ê răng, tứ chi của Thượng Quan Lăng đã vặn vẹo kỳ quái, mềm nhũn ở đó, trán nổi gân xanh, tất cả trên mặt đều là mồ hôi lạnh, cắn răng nghiến lợi nhìn người trước mặt, “Hiên Viên Mị, thù này ta nhất định sẽ báo!” dieendaanleequuydonn
“Vậy sao?” Hiên Viên Mị lạnh lùng nhếch môi, “Chỉ sợ ngươi không có cơ hội kia!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thủy nhi mở mắt ra, hơi thất thần, quan sát căn phòng này một chút, nhíu nhíu mày, đây là đâu? Nàng không phải nên ở Mộng U các sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Nhìn ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, hơi nghi ngờ, sao cảm giác mùa thay đổi? Nàng rốt cuộc ngủ bao lâu? Hàn chắc đã trộm được binh phù trở lại đi?
Khi nàng đang chóng mặt, đột nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khổ sở truyền đến, nhíu mày, quyết định đi xem một chút.
Đợi đến khi nhìn rõ tình huống trong phòng, Thủy nhi hoảng hốt trong lòng, sao Thượng Quan Lăng lại bị đối xử thê thảm như vậy? Hai người kia là ai?
Mắt thấy Hiên Viên Mị lại định ra tay, thân hình Thủy nhi lóe lên, chắn trước mặt Thượng Quan Lăng, một phát túm được cổ tay Hiên Viên Mị.
“Thủy nhi? Nàng đã tỉnh?” Hiên Viên Mị theo thói quen định ôm nàng vào trong ngực, lại bị nàng lắc mình né tránh, thân thể cứng đờ, mới nhớ ra được nàng không nhớ rõ hắn.
Thủy nhi không cảm nhận được sát ý trên người hai người kia, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lăng, nhìn dáng vẻ thê thảm của hắn nhíu nhíu mày, “Thượng Quan Lăng, xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Lăng nhếch môi cười nói, “Không sao.” Nàng đã thật sự quên Hiên Viên Mị rồi, chỉ nhớ rõ hắn!
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, hiện giờ trên người Thủy nhi có cổ tuyệt tình, nhìn thấy hắn thế mà lại chuyện gì cũng không có, vậy chứng minh nàng không yêu hắn!
Hiên Viên Mị nhìn nàng, nắm chặt hai quả đấm. Là hắn để cho nàng quên hắn, nhưng nhìn nàng hoàn toàn không nhìn hắn, ngược lại quan tâm một nam nhân khác, hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
Thủy nhi nhíu nhíu mày, vuốt ngực một cái, tầm mắt không tự chủ được chuyển sang Hiên Viên Mị, bốn mắt nhìn nhau, một nghi ngờ, một khổ sở.
Hiên Viên Mị đột nhiên ý thức được không đúng, thuốc Diệp Tử Phong cho hắn là để cho người ta quên được người mình yêu trong lòng, nhưng vì sợ nàng thật sự quên luôn hắn không còn sót chút gì, cho nên thuốc kia chỉ để cho nàng tạm thời quên mất mình hắn, không nhớ nổi tình cảm trong lòng mà thôi, chứ không phải quên tất cả có liên quan tới hắn, nàng phải có thể vẫn nhận ra Vưu Diệc mới đúng, nhưng ánh mắt của nàng nhìn Vưu Diệc rõ ràng giống như nhìn người xa lạ, chẳng lẽ xảy ra lỗi ở đâu sao?
Hiên Viên Mị nhìn Thủy nhi, sắc mặt biến thành nặng nề, “Vưu Diệc, kêu Diệp Tử Phong tới một chút!”
Thủy nhi nhìn Vưu Diệc rời đi, lại liếc nhìn Hiên Viên Mị, nghi ngờ nhíu nhíu mày, tình huống bây giờ là như thế nào? Nàng không cảm thấy nam nhân này có ý thù địch với nàng, hơn nữa còn nhìn thấy quan tâm trong mắt hắn, nàng biết hắn sao?
“Linh nhi…”
Thủy nhi quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lăng, trong lòng càng thêm nghi ngờ, từ khi nào trong mắt hắn rõ ràng có tình yêu như vậy? Kỳ quái hơn chính là, nàng rõ ràng động lòng, tại sao nhìn dáng vẻ hắn thê thảm như vậy lại không có cảm giác đau lòng? Hơn nữa nhìn tình yêu trong mắt hắn, trong lòng cũng hoàn toàn yên tĩnh, giống như những cảm giác động lòng kia chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng không còn dấu vết.
“Vương…” Diệp Tử Phong hành lễ với Hiên Viên Mị.
Hiên Viên Mị khoát khoát tay, để cho hắn không cần đa lễ, cau mày nói, “Ngươi kiểm tra một chút xem xảy ra chuyện gì? Tại sao Thủy nhi không nhận ra Vưu Diệc?”
Nghe vậy, Diệp Tử Phong hoảng hốt, liền vội vàng hỏi, “Vương Hậu, ngài còn nhận ra thần không?” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Thủy nhi cau mày, nhìn nam tử giống như tiên giáng trần trước mặt, Vương Hậu? Quét mắt nhìn ba người một vòng, Thủy nhi híp híp mắt, nàng không nhận ra dù chỉ một người, bọn họ lại có dáng vẻ giống như rất quen thuộc nàng, rốt cuộc có âm mưu gì?
Không để ý tới bọn họ, Thủy nhi xoay người định giải cứu Thượng Quan Lăng từ trên giá tra tấn xuống, mặc dù bây giờ nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng không muốn nhìn hắn chết.
“Thủy nhi…” Một tay Hiên Viên Mị kéo nàng vào trong ngực, mím môi nhìn nàng, “Không cho phép thả ra!”
Đây coi là gì? Cảnh cáo? Ra lệnh! Sắc mặt Thủy nhi lạnh lẽo, gạt cánh tay bên hông ra, lạnh giọng nói, “Không ai có thể ra lệnh cho ta!” Cho dù là thủ lĩnh sát thủ lúc trước, cũng phải cho nàng mấy phần thể diện.
Xoay người định một chưởng chém đứt dây xích thô to kia, Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, lại kéo nàng vào trong ngực, một tay bắt chéo hai cánh tay của nàng ra sau lưng, tay còn lại cố định hông nàng, tầm mắt lạnh lùng quét về phía Diệp Tử Phong, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp Tử Phong bất đắc dĩ nói, “Có thể thuốc có vấn đề!” Xem ra hắn không chỉ phải nghiên cứu biện pháp giải cổ, còn phải nghiên cứu chế tạo thuốc giải lần nữa mới được.
Hiên Viên Mị liếc nhìn người trong ngực đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, phiền não quát, “Nghĩ biện pháp cho ta! Vưu Diệc, nơi này giao cho ngươi, nhất định phải hỏi ra tung tích của Ly Tâm!” Nói xong, ôm Thủy nhi lắc mình biến mất.
Trong phòng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Thủy nhi không nghĩ tới nam nhân này lại lợi hại như vậy, dễ dàng giữ được nàng như thế, trong lòng hơi không cam lòng, “Buông ta ra!”
Hiên Viên Mị chỉ lẳng lặng nhìn nàng, dáng vẻ của nàng giống như trở lại lúc mới quen, nhưng giống như hơi không giống, ít nhất từ đầu tới cuối trên người nàng không có sát ý.
Nhận thức này khiến cho trong lòng hắn dễ chịu hơn một chút, bá đạo nói, “Nhớ kỹ khoản nợ này, về sau cẩn thận tính toán với nàng!” Mặc dù hắn đút thuốc cho nàng, nhưng lòng hắn đau đớn, khoản nợ này vẫn phải tính trên người nàng.
Thủy nhi hơi cắn răng nghiến lợi nói, “Ta không nhớ rõ có nợ ngươi cái gì!” Nói xong lại không nhịn được cau mày, sao tâm tình của nàng lại trở nên không bị khống chế như vậy?
Nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, trong mắt Hiên Viên Mị lộ ra ý cười, hắn còn rất hoài niệm cảm giác bắt nạt nàng.
Thủy nhi nhìn cặp mắt đỏ như máu kia, đột nhiên có dự cảm không tốt.