Khí Phi Hồ Sủng

Chương 40: Tính sổ

Chẳng muốn nhìn vẻ

mặt giống như cha mất mẹ mất của đám đại thần bên dưới nữa, lạnh lùng

phun ra hai chữ: “Bãi triều!” Sau đó liền ôm lấy Thuỷ Nguyệt Linh mà bỏ

đi, để lại một đám đại thần chỉ biết than thở.

Đoạn Mộc Hiên nhíu mày, không rõ ánh mắt cảnh cáo của Hiên Viên Mị là có ý gì.

Hiên Viên Mị nhìn ánh mắt si mê của nữ nhân trong lòng, cực kì hưỡng thụ,

hài hước nói, “Thế nào? Bây giờ mới phát hiện bộ dạng của ta rất xinh

xắn?”

Thuỷ Nguyệt Linh ôm cổ

hắn, trán để ngay cổ của hắn, giọng nói mang theo tiếng cười, “Đã phát

hiện ra từ sớm rồi!”

“Hử? Vậy có phải bây giờ phát hiện càng ngày càng yêu ta đúng không?”

“Ừm.” Thuỷ Nguyệt Linh gật gật đầu, chu cái miệng nhỏ, mυ'ŧ trên cổ của hắn

một chút, để lại một ký hiệu, sau đó mới miễng cưỡng nũng nịu trong lòng hắn mà hỏi, “Mị, có phải chàng quá khoa trương rồi không?” Ôm nàng đi

tới đi lui, nàng chắn chắn sẽ trở thành cái đích bị hàng trăm mũi tên

công kích, nữ nhân ghen tị quả thật rất đáng sợ!

Cân nhắc một

chút, Hiên Viên Mị cười gian, “Vì sự an toàn của nàng, chúng ta quay về

tu luyện đi!”

Thuỷ Nguyệt Linh lạnh nhạt phun ra hai chữ, “Sắc lang!” Mà còn tiếp tục gặm gặm ở trên cổ của hắn.

Hiên Viên Mị cười ra tiếng, bàn tay di chuyển, vừa vặn để trước ngực êm ái

của nàng, mập mờ vuốt ve, Thuỷ Nguyệt Linh run lên, nhìn đường cong hoàn mỹ dưới cằm của hắn, bĩu môi nói, “Cẩn thận đừng làm ta té!”

Hai người thắm thiết ngọt ngào, nhưng lại có người không biết sống chết đến quấy rầy.

“Nô tỳ tham kiến bệ hạ!”

Hiên Viên Mị không kiên nhẫn nhìn nữ nhân trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói, “Có việc?” Hắn cực kỳ bất mãn khi có người quấy rầy.

Thủy Nguyệt Linh quay đầu nhìn lại, trái ngược với Hiên Viên Mị, nàng cực kỳ có ấn

tượng sâu sắc với nữ nhân này. Bởi vì lần cách hồn lần trước, nàng đã

thấy được một màn ngoài dự đoán, nhưng mà lúc trước cũng giống như là

xem diễn mà thôi, lúc này nghĩ lại thì thấy rất không thoải mái, quay

đầu trở lại, đưa tay bấm lên người Hiên Viên Mị một cái!

Hiên Viên Mị giật mình một cái, sau đó nhìn

nàng, trong mắt chứa đầy ý cười, đó là sự sung sướиɠ phát ra từ nội tâm, hắn thật sự rất vui khi nàng để ý hắn! Nhìn hắn như vậy, Thủy Nguyệt

Linh muốn tức cũng tức không được, trợn mắt nhìn hắn, sau đó chui vào

lòng hắn làm tổ, nhắm mắt nằm ngủ.

Dao phi nhìn người trước mắt, trong lòng vẫn không thể tin như cũ, nàng rất rõ ràng hắn có bao nhiêu chán ghét khi tiếp xúc với nữ nhân, mà giờ

phút này hắn lại có thể ôm một nữ nhân, vẻ mặt lại dịu dàng như thế, đó

là nét mặt mà hắn chưa từng có, nàng đã từng tưởng tượng vô số thứ nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt đó, mà bây giờ nàng lại thấy, mà

lại còn vì một nữ nhân khác, trong lòng vô cùng đau xót! Làm sao nàng có thể không hận đây?

Dao phi cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của

mình cho tốt, trên mặt là một nụ cười hoàn mỹ, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngài thân là vui của một nước, hành động như vậy thì không hay cho

lắm!” Tầm mắt rơi vào trên tay Hiên Viên Mị, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng

trong lòng lại vô cùng căm hận.

“Bốp” Thủy Nguyệt Linh đánh một cái tát về phía bàn tay to trước ngực mình.

“Thủy Nhi…” Thủy Nguyệt Linh từ từ nhắm hai mắt lại không thèm để ý đến hắn,

hiện tại mọi tức giận của Hiên Viên Mị đều đổ lên đầu của Dao phi, lạnh

lùng nói, “Chuyện của trẫm khi nào thì tới lượt ngươi quản rồi hả?” Đều

là tại nữ nhân này làm hại Thủy Nhi không để ý đến hắn!

“Bệ hạ, hồng nhan họa thủy, cầu bệ hạ suy

nghĩ kỹ lại, không cần vì một nữ nhân mà hủy hoại đât nước!” Lời Dao phi nói ra đúng là ngôn từ chánh nghĩa, nhưng mà cho dù thế nào thì ánh mắt nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh cũng không che giấu nổi ghen gét!

Hồng nhan họa thủy a! Thủy Nguyệt Linh không hờn giận liếc Dao phi một cái,

thật sự là nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt! Trong mắt thoáng hiện

lên một vẻ tà ác, khẽ ngẩng đầu, hôn lên môi mỏng của Hiên Viên Mị, cái

lưỡi phấn nộn tham lam liếʍ dọc theo bờ môi khiêu gợi hắn, vô cùng kích

thích.

Hiên Viên Mị nhíu mày,

trong mắt tràn đầy ý cười, để nàng tùy ý hoạt động, Thủy Nguyệt Linh

hung hăng trừng mắt hắn, hừ! Trở về rồi mới tính sổ với chàng!

Dao phi nhìn hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nàng, hai tay nắm chặt thành quả

đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không có cảm giác đau đớn,

làm cho nàng tức giận nhất chính là việc Hiên Viên Mị không đẩy nàng ta

ra, mà lại là một bộ dạng cưng chiều và hưởng thụ!

“Bệ hạ, nô tỳ cáo lui!” Nàng sợ cứ ngây ngốc đứng ở đây thì sẽ làm ra chuyện gì đó mà không thể cứu vãn được!

Ngự Thiên Điện,

Trên giường lớn màu đen, Thủy Nguyệt Linh nằm ở trên người Hiên Viên Mị, hai tay dán chặt lên mặt hắn, người cười nhưng trong không cười, nói, “Mị,

có phải chúng ta nên tính sổ với nhau hay không?”

Hiên Viên Mị bày ra một bộ dạng đuối lý, tùy ý nàng

xử lý, nhưng mà hai tay lại lén lút dọc theo đường cong trên người nàng

dời đi, sau đó đặt ở trước ngực mềm mại của nàng.

“Bốp” Tay bị đẩy ra.

“Thủy Nhi…” Hiên Viên Mị

ai oán nhìn nàng, hắn biết là hắn đã sai lầm rồi, nếu sớm biết sẽ gặp

được nàng, nhất định hắn sẽ thủ thân như ngọc! ( Đấy, Mị nhà ta cũng

muốn thủ thân như ngọc đó nhé =)))

Hừ lạnh một tiếng, xoay người đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại đi ngủ!

Hiên Viên Mị nhíu mày, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, thở dài nói, “Thực xin lỗi…”

Trong lòng Thủy Nguyệt Linh chợt căng thẳng, xoay người ôm lấy eo của hắn,

khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt vào ngực hắn, rầu rĩ nói, “Đứa ngốc, không

phải là chàng sai, xin lỗi cái gì chứ? Ta không có giận chàng!” Chuyện

gặp nàng trước hay sau sao có thể coi là lỗi của hắn chứ? Chẳng qua là

vì trong lòng nàng không được thoải mái mà thôi!

Hiên Viên Mị nhẹ vỗ vỗ sau lưng nàng, khẽ nói, “Ta hiểu rõ!” Giống như hắn không thèm để ý quá khứ của nàng, vẫn không vì nàng và nam nhân khác từng có liên

quan đến nhau mà cảm thấy trong lòng không thoải mái!

“Đùng đùng.”

Những gì có thể quăng ngã Dao phi đều đã quăng hết, nhưng vẫn cảm thấy chưa hết giận như cũ, đảo mắt

nhìn thấy bã vai của tiểu cung nữ bên cạnh run lên vì sợ hãi, trong mắt

xẹt qua một vẻ độc ác, đi đến gần tiểu cung nữ, quăng một cái tát, nữa

bên mặt của tiểu cung nữ thoáng chốc liền sưng phồng lên.

“Nương nương tha mạng!” Tiểu cung nữ sợ tới mức vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.

Dao phi lại không tính buông tha nàng, một cước đá nàng ngã xuống đất, kế

tiếp là một trận đá bằng chân, “Tiện nhân! Ngươi dám mê hặc bệ hạ, đá

chết ngươi!” Giờ phút này, gương mặt tuyệt mỹ đã hoàn toàn bị vặn vẹo,

cho dù ai nhìn thấy bộ dạng của nàng hôm nay sẽ không nghĩ là nàng

đẹp.

Hiên Viên Mị nhìn nữ nhân

ngủ say trong ngực, trong mắt chứa đầy cưng chiều, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, một tay chống đầu, ngây

ngốc híp mắt mà nhìn nàng.

“Ưm…” Mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt

đỏ như máu, cô gái bình thường sợ rằng sẽ vì vậy mà hét chói tai, Thủy

Nguyệt Linh chỉ cười cười, đưa tay sờ sờ mặt hắn, không nhịn được lại

hôn lên môi hắn một cái, cả người dính chặt vào người hắn.

Môi của Hiên Viên Mị đặt lên trán của nàng,

nhẹ nhàng ma sát, âm thanh mang theo một chút khàn khàn, lại càng thêm

hấp dẫn mê người, khẽ cười nói, “Thủy nhi…lại muốn tu luyện?” Hắn thích

cảm giác nàng mè nheo thân mật trên người hắn, nhưng mà thân mật như vậy hắn lại không khống chế được du͙© vọиɠ mà muốn nàng, muốn cùng nàng gần

lại thêm gần, kết làm một thể.

Thủy Nguyệt Linh cũng không thèm

quan tâm có phải thú tính của hắn lại nổi lên hay không, vẫn cọ cọ trên

người hắn như cũ, miễn cưỡng nói, “Không phải ta mê hoặc chàng? Rõ ràng

chính là chàng hấp dẫn ta thôi!” mυ'ŧ vành tai mẫn cảm của nàng, “Vậy Thủy Nhi bị ta hấp dẫn sao?”

Hô hấp của Thủy Nguyệt Linh bắt đầu nặng nề, liếc hắn một cái, “Biết rõ

còn cố hỏi!” Tay nhỏ để lên lưng hắn, tháo thắt lưng của hắn ra.

Hiên Viên Mị nhíu mày, cũng đưa tay

tháo thắt lưng của nàng, quay một vòng liền lột sạch đồ của nàng, ánh

mắt tràn đầy lửa nóng rơi vào thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mềm mại của

nàng.

Thủy Nguyệt Linh dựa theo tầm mắt của hắn mà nhìn một chút, thật ra thì vóc người này kém xa thân thể thật sự của nàng, nhưng mà Hiên Viên Mị là không có bộ dáng ghét

bỏ!

“Bệ hạ, thừa tướng đại nhân cầu kiến!”