Editor:
Vũ Cát Gia Gia
Lãnh Tiểu Dã lấy tay đem tóc làm theo, dùng
một
khăn da ở sau ót cột thành đuôi ngựa,
một
đôi mắt to liền ở chỗ sáng nhìn qua.
"Đưa
anh
a!"
Nếu
không
phải là vì đưa
anh,
cô
dậy sớm như vậy làm cái gì chứ?
"Đưa
anh?"
Hoàng Phủ Diệu Dương trong mắt
hiện
ra kinh ngạc.
"Đúng rồi!" Lãnh Tiểu Dã ôm lấy cánh tay của
anh, lôi kéo
anh
hướng ngoài cửa
đi, "Từ hôm nay trở
đi, về sau lúc ra cửa
anh, em đều
sẽ
đi
đưa
anh, chờ
anh
trở về vào dịp Nô-en, em còn
sẽ
đi
đón cơ."
Quay mặt, hướng
anh
nháy nháy mắt,
cô
cười hỏi.
"Làm bạn trai của em rất hạnh phúc chứ?"
Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, sau đó liền dừng bước lại, "Em đưa đến nơi đây
thì
tốt rồi,
anh
còn muốn
đi
sân bay quân
sự
."
Ngồi xe gần đến ba giờ,
anh
không
muốn làm cho
cô
chịu xóc nảy, đêm qua
đã
đem
cô
chơi đùa quá mức,
hiện
tại
cô
hẳn là nằm ở
trên
giường lớn thoải mái nghỉ ngơi cho khỏe.
"Em đây
không
phải trắng
không
nổi,
không
được, em kiên trì." Lãnh Tiểu Dã giơ lên khuôn mặt
nhỏ
nhắn, bướng bỉnh dùng ngón tay chọc chọc l*иg ngực của
anh, "Trừ phi,
anh
ở phi trường
ẩn
dấu nữ nhân khác,
không
dám để cho em
đi!"
"Lộ trình quá xa."
anh
nghiêm trang giải thích.
Thời điểm mỗi lần
anh
tự
đi
, thời gian
trên
đường đều cảm thấy rất khó nhịn.
"Bởi vì cái dạng này em mới chịu
đi
nha!" Lãnh Tiểu Dã cái miệng
nhỏ
nhắn giương lên, " Thời điểm
đi
cùng
anh
nói
chuyện phiếm, lúc trở lại vừa vặn ngủ bù."
Hoàng Phủ Diệu Dương còn muốn
nói
cái gì nữa,
cô
đã
muốn tiến vào xe ngồi chỗ phía sau.
anh
bất đắc dĩ nâng cao khóe môi, quay mặt lại
đang
muốn phân phó, chỉ thấy ông quản gia
đã
đem
một
phần bữa sáng
đã
gói kỹ chạy chậm đưa ra, giao đến
trên
tay
anh.
"Bá tước tiên sinh, tiểu thư bữa sáng!"
Hoàng Phủ Diệu Dương tiếp nhận bữa sáng, "Ông cùng
đi
với chúng ta
đi, trong chốc lát phụ trách đón
cô
ấy trở về."
" Dạ, bá tước tiên sinh!"
Ông quản gia mỉm cười đáp ứng, ngồi ở phía sau xe.
Hoàng Phủ Diệu Dương thế này mới
đang
cầm bữa sáng ngồi vào chỗ ngồi phía sau, đem bữa sáng đưa đến
trên
tay Lãnh Tiểu Dã.
Đoàn xe lái ra phủ bá tước, Lãnh Tiểu Dã vừa ăn bữa sáng vừa hướng
anh
hỏi
sự
tình diễn tập này.
Có bao nhiêu quân đội, là cái kiểu diễn tập gì... Mọi việc như thế.
Vốn dĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương đối với chuyện như vậy, hứng thú cũng
không
có cao.
Ở
anh
xem ra, diễn tập như vậy cũng vốn
không
có ý nghĩa, binh lính nên dùng ở trong thực chiến để huấn luyện, loại quá trình diễn tập này, hoàn toàn bất quá chỉ là biểu diễn
một
hồi triển lãm vũ khí trang bị quốc gia mà thôi.
Bởi vì
cô
hỏi,
anh
liền giải thích
rõ
ràng.
Có bao nhiêu người quân đội đến phi cơ chiến đấu tân tiến nhất
đã
đợi.
Nếu như là người khác, chỉ sợ cũng nghe
không
hiểu
anh
đang
nói
cái gì, nhưng mà Lãnh Tiểu Dã, thuở
nhỏ
xuất thân từ gia đình quân nhân,
côđương nhiên hiểu mấy thứ này, hai người cũng là trò chuyện thập phần hợp ý.
Xe chạy hơn
một
giờ, tựa hồ trong nháy mắt liền
đã
đến.
Trong sân bay,
không
quân các bộ
đã
muốn tập kết chờ phân phó, các kỵ binh khác cũng chỉnh tề sắp hàng ở
trên
phi trường, dưới bụng phi cơ phi công võ trang đầy đủ, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Thời điểm xe của Hoàng Phủ Diệu Dương chạy đến trung tâm phòng quan sát chính ở sân bay, ở nơi đó vài vị phó tướng cấp dưới sớm
đã
đến lập tức liền chạy nhanh đến đón.
Cửa xe mở ra, Hoàng Phủ Diệu Dương chen chân vào xuống xe, mọi người
đang
ở hướng
anh
cúi chào,
đã
thấy
anh
xoay người sang chỗ khác,
mộttay bảo vệ cửa xe,
một
tay liền đưa tới, tiếp được
một
cái cánh tay mảnh khảnh.
Vài vị tướng quân đều là trừng lớn mắt.
Sau đó,
đang
lúc mọi người nhìn chăm chú bên trong, Lãnh Tiểu Dã
một
thân quần áo thường buộc buộc đuôi ngựa
đã
bị Hoàng Phủ Diệu Dương theo bên trong xe đỡ xuống.
Nhìn đến vị này, ánh mắt của vài vị tướng quân đều là lộ ra thần sắc kinh ngạc.