Editor:
Vũ Cát Gia Gia
Khuôn mặt
nhỏ
nhắn của
cô
đỏ bừng, "Em mới
không
có."
anh
cười
nhẹ
ôm lấy
cô, bắt chước ngữ khí
cô, "nói
dối như vậy
không
phải đứa trẻ ngoan a!"
Bàn tay
nhẹ
nhàng lôi kéo, liền kéo món qυầи ɭóŧ cản trở cuối cùng của
cô
xuống
...
...
Bởi vì bá tước đại nhân khá
anh
minh, buổi chiều
đã
quay về nước A định ở thời gian.
Ở Lãnh Tiểu Dã ngủ đủ thấy
đã
qua ăn cơm trưa, đoàn người mới xuất phát hướng về địa điểm nước A trở về.
Trải qua chuyến
đi
dài, người lái thuận lợi đem máy bay rớt xuống tòa nhà của bá tước đại nhân phía sau núi
nhỏ
.
Cùng Hoàng Phủ Diệu Dương
đi
xuống máy bay, Lãnh Tiểu Dã nhìn chỗ ngồi quen thuộc ở trang viên này, trong lòng cũng là hơi có cảm khái.
Mấy ngày trước
cô
mạo hiểm cực lớn từ nơi này rời
đi,
hiện
tại lại chủ động
đi
theo
anh
trở về,
sự
tình thế gian
thật
đúng là kỳ diệu!
Tiểu tuyết cầu trở lại địa phương quen thuộc, lập tức liền theo trong lòng Lãnh Tiểu Dã nhảy ra ngoài, nhảy lên mặt cỏ.
Ở trong này nó
đã
muốn ở rất lâu,
đã
đem nơi này trở thành nhà của mình, ngửi được hơi thở quen thuộc chính mình, cũng là có vẻ rất hưng phấn.
Cách đó
không
xa, có thanh
âm
của thú kêu truyền tới.
Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn về phía phòng sủng vật ở chân núi.
"Chúng ta
đi
nhìn xem Arthur chứ?"
cô
vừa mới mở miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương
đã
muốn nắm bàn tay của
cô,
đi
nhanh hướng dưới chân núi
đi
qua.
Arthur ngửi được hơi thở của
anh, lập tức liền chạy tới, nâng nửa người lên, nằm úp đến thép rào chắn.
đi
qua, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua sờ, để ý để ý lông mao nó, đại gia hỏa ngoan ngoãn giống như mèo, khẽ nhắm mắt, bộ dáng hưởng thụ.
"Bá tước tiên sinh!" Nhân viên công tác phụ trách chiếu cố Arthur
đi
nhanh lại đây, nhìn đến Lãnh Tiểu Dã, trong mắt lóe lên kinh ngạc, cũng
khôngdám
nói
nhiều, chỉ là cung kính hướng hai người hành lễ.
"Tình huống nó thế nào?"
"Mấy ngày nay vẫn là
không
thèm ăn, bộ dáng có vẻ rất nóng nảy..." Nhân viên công tác tựa hồ còn muốn
nói
điều gì, nhìn xem Hoàng Phủ Diệu Dương, lại dừng câu chuyện.
"Nếu tôi
hiện
tại đưa nó quay về thảo nguyên, trạng thái của nó có thể tốt lên chứ?"
Nhân viên công tác nghe được tin tức này,
rõ
ràng thập phần khϊếp sợ,vài giây đồng hồ
không
phản ứng kịp.
Thẳng đến thời điểm Hoàng Phủ Diệu Dương có chút
không
vui nhìn về phía của
anh
ta,
anh
ta mới hồi phục tinh thần lại.
"Đương nhiên, Arthur sở dĩ xuất
hiện
loại trạng thái này cũng là bởi vì
hiện
tại nó
đang
ở thời kỳ phát tình. Phía sau nếu như có thể đem nó đuổi về thảo nguyên,
không
thể nghi ngờ đó là tình trạng tốt nhất,
hiện
tại thảo nguyên
trên
Phi Châu đúng là mùa khô, khí hậu còn là tốt hơn, nó vừa vặn có thể lợi dụng trước khi mùa mưa đến, mà tới thích ứng
một
chút."
Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ gật gật đầu, "Vậy cậu chuẩn bị cẩn thận
một
chút, hai ngày này tôi
sẽ
về Phi Châu."
" Dạ, bá tước tiên sinh." Nhân viên công tác vẻ mặt vui sướиɠ đáp lời, "Thời gian cụ thể là lúc nào, tôi chuẩn bị
một
chút."
anh
ta nguyên bản chính là học sinh nghiêm cứu động vật, tuy rằng
đi
đến bước này, đồng nghĩa
anh
ta rất có khả năng
sẽ
được mất
đi
phần thù lao phong phú khi chăm sóc con sư tử này, nhưng mà nhiều ngày tiếp xúc như vậy,
anh
ta cũng
đã
cùng Arthur có cảm tình, biết đưa nó quay về thảo nguyên là lựa chọn tốt nhất cho Arthur.
một
con sư tử trưởng thành công,
không
nên bị trói buộc ở trong này, nó hẳn là ở
trên
thảo nguyên, hưởng thụ bản năng nên có của bản thân nó.
Đối với nhân viên công tác biểu
hiện
vui sướиɠ, Hoàng Phủ Diệu Dương biểu tình nhưng có chút thâm trầm, sờ sờ lông
trên
lưng Arthur,
anh
chậm rãi thu bàn tay về.
"Ba ngày sau
sẽ
đi."
" Dạ, bá tước tiên sinh."
Nhìn
anh
không
nỡ, Lãnh Tiểu Dã tiến lên
một
bước, đứng ở bên người
anh, đưa tay tới cầm ngón tay
anh.
"Chúng ta về sau còn có thể nhìn nó,
nói
không
chừng, thời điểm lần sau đến, còn có thể nhìn thấy con của nó!"